Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 48



Bên trong phòng bao đột nhiên yên lặng rồi phá lên một trận cười.

Trong nhóm anh em này việc chưa từng thấy Chung Đình Diệp làm nũng đã đủ khiến họ ngạc nhiên rồi mà giờ lại còn được chứng kiến Thẩm Khinh Bạch có tư duy hài hước như vậy, thật sự là một bất ngờ thú vị.

Khoảnh khắc này họ nhìn hai người cảm thấy vô cùng hòa hợp.

Trì Nghiên Khê cười đến mức rung cả vai, trêu chọc: “Em dâu à, với trình độ của chồng em thi cả nhóm bọn anh có lên cùng lúc cũng chẳng đánh lại đâu.”

Anh vừa xoa xoa má vì cười mỏi vừa nói tiếp: “Về nhà em hỏi thử xem một tuyển thủ đai đen mà sao lại bị người ta đánh cho sưng cả miệng, cái này anh cũng thực sự không hiểu nổi.”

Có người hùa theo: “Tính cả tôi vào nữa.”

Lời vừa dứt trong phòng lại vang lên một trận cười rộn rã.

Thẩm Khinh Bạch đại khái cũng biết mình hiểu lầm liền ngượng ngùng vuốt tóc, quay lưng lại không dám nhìn họ.

Chung Đình Diệp cũng bật cười vươn tay kéo cô vào lòng, Thẩm Khinh Bạch thuận thế vùi mặt vào ngực anh, co người lại thành một cục nhỏ như con chuột chũi rúc vào tay anh.

Thấy vậy mọi người cũng không trêu nữa, lần lượt rời khỏi phòng để lại không gian riêng cho hai vợ chồng.

Lúc cánh cửa phòng đóng lại, Hạ Tử Lăng nhìn sang Nguyên Nhược ở bên cạnh, mỉm cười hỏi: “Em trai uống say rồi hả?”

Nguyên Nhược nghiêng đầu nhìn cô, mím môi cười: “Chị muốn em uống say sao?”

Nghe cậu hỏi ngược lại Hạ Tử Lăng bật cười: “Nhìn có vẻ rất tỉnh táo mà, nếu vậy thì có muốn hẹn hò với chị không?”

Nguyên Nhược nhìn xuống bàn tay cô buông thõng hai bên tiến thêm một bước nắm lấy một cách tự nhiên: “Được thôi, chị muốn làm gì cũng được.”

Hạ Tử Lăng ngạc nhiên sau đó cười đầy tinh nghịch: “Em đang ám chỉ chị muốn làm chuyện khác à?”

Nguyên Nhược cúi đầu cười khẽ: “Không, em trai không dám.”

Hạ Tử Lăng nhìn người dễ xấu hổ này khóe miệng cong lên, siết chặt tay cậu vui vẻ bước về phía thang máy.

Chờ đến khi phòng bao hoàn toàn yên lặng Thẩm Khinh Bạch mới ngẩng đầu từ lòng Chung Đình Diệp, ngó quanh một vòng không thấy ai mới nhẹ nhàng thở phào.

Cô thu lại ánh mắt, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, đưa tay chạm nhẹ vào khóe miệng bị sưng của anh, xót xa hỏi: “Anh còn đau không?”

“Đau, tối nay em đừng đi nữa được không vợ, về nhà với anh nhé?” Chung Đình Diệp nắm lấy tay cô giả vờ đáng thương.

Thẩm Khinh Bạch cụp mắt xuống, vừa cào móng tay vừa chu môi nói: “Hình như chỉ lúc say anh mới gọi em là vợ thôi.”

“Vậy em muốn anh gọi như vậy cả lúc bình thường sao?”

Hơi thở ấm áp của anh phả lên má cô, cô vô thức ngẩng đầu lên, nụ hôn của Chung Đình Diệp liền phủ xuống. Nhẹ nhàng quyến rũ và mang theo nỗi nhớ.

Nụ hôn đến quá bất ngờ khiến Thẩm Khinh Bạch không kịp phản ứng, mãi đến khi anh nhẹ nhàng cắn môi trên của cô thì suy nghĩ của cô mới trở về.

Khi nụ hôn kết thúc Thẩm Khinh Bạch mới mở mắt nhìn anh, càng nhìn càng không nhịn được bật cười: “Khóe miệng anh sưng như vậy hôn em không đau à?”

“Đau.”

Chung Đình Diệp xoa đầu cô, ôm chặt cô: “Nhưng nhớ em không chịu nổi, em không ở nhà anh không ngủ được, ăn cũng chẳng ngon.”

“Em nhìn đi, anh gầy đi rồi.” Anh ngổi thẳng dậy nâng mặt cô lên để cô nhìn kỹ mình.

Trong phòng bao tối ánh đèn trở nên lờ mờ mông lung khiến Thẩm Khinh Bạch nhìn không rõ lắm.

Nhưng trong đáy mắt anh lại ánh lên nỗi cô đơn như một hồ nước sâu thẳm khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn.

Thẩm Khinh Bạch đưa tay lên khẽ xoa đầu anh, dịu dàng nói: “Chồng à, chúng ta về nhà thôi, về em bôi thuốc cho anh.”

Chung Đình Diệp cong môi cười rồi lại hôn nhẹ lên khóe môi cô: “Được, về nhà.”

Lúc Thẩm Khinh Bạch dìu Chung Đình Diệp ra khỏi phòng cô cứ tưởng bên ngoài sẽ có người nhưng suốt đoạn đường ra khỏi hội sợ lại không thấy bóng dáng người quen nào.

Hạ Tử Lăng và Nguyên Nhược cũng không thấy.

Tài xế thấy hai người đi ra liền vội vàng tiến tới: “Phu nhân, để tôi dìu Chung tổng.”

“Không cần đâu, tôi sẽ lái xe đưa anh ấy về, hôm nay anh đọi lâu vậy rồi cứ tan ca về nhà đi.”

Tài xế cảm ơn rồi vội vàng giúp cô mở cửa xe, khi xe cô đi khuất mời rời đi.

Thẩm Khinh Bạch lái xe về nhà không nhanh như lúc đi, cô tranh thủ nhìn người đàn ông đang ngoan ngoãn dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, khóe môi bất giác khẽ cong lên.

Trời tối đường phố ít xe, thỉnh thoảng cô lại nhìn sang hai bên đường, khóe mắt đúng lúc nhìn thấy một tiệm thuốc 24h ở phía trước.

Cô giảm tốc độ tấp vào lề rồi nhẹ nhàng mở cửa xuống xe.

Chưa đầy mười phút sau đã quay lại, Chung Đình Diệp mở mắt: “Em đi đâu vậy?”

Thẩm Khinh Bạch lắc lắc túi trong tay: “Đi mua thuốc giảm sưng cho anh.”

Cô cúi đầu lấy từ trong túi ra một chai siro giải rượu đưa cho anh: “Anh uống cái này đi, sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Chung Đình Diệp ngoan ngoãn cầm lấy uống một hơi hết sạch, khóe môi cong lên, nắm lấy tay cô đầy mãn nguyện rồi lại dựa vào lưng ghế nhắm mắt.

Thẩm Khinh Bạch cúi đầu nhìn tay mình đang bị anh nắm chặt bất đắc dĩ mỉm cười, Chung Đình Diệu sau khi uống rượu thật sự dất dính người, như này làm sao mà cô lái xe được.



Xe chậm rãi chạy về đến nhà, Chung Đình Diệp vẫn nắm tay cô không buông.

Thẩm Khinh Bạch cảm nhận được sau mâu thuẫn lần này sự bất an trong lòng anh đã được giải tỏa.

Ban đầu cô còn định pha cho anh cốc nước mật ong nhưng tình hình thế này thì thôi vậy.

Chậm rãi dìu anh lên tầng, Thẩm Khinh Bạch giúp anh điều chỉnh nước nóng, thấy anh bước vào phòng tắm một cách vững vàng mới xoay người đi vào phòng thay đồ, tiện thể sang phòng ngủ bên cạnh tắm luôn.

Khi trở lại phòng, Chung Đình Diệp đã tựa vào đầu giường chờ cô.

Thẩm Khinh Bạch ngồi xuống bên cạnh anh, cầm lọ thuốc mỡ trên tủ đầu giường lên nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh: “Ai đánh anh mà nặng tay vậy?”

Chung Đình Diệp nhìn cô hai giây, chậm rãi đáp: “Chung Tử Du.”

Động tác bôi thuốc của Thẩm Khinh Bạch khựng lại, kinh ngạc nhìn anh: “Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?”

Chung Đình Diệp kể lại chuyện gần đây ở công ty cùng việc liên quan đến bức ảnh, sau đó bổ sung: “Lần sau anh ta dám động vào em thì không chỉ là vài cú đấm đơn giản như này nữa đâu.”

Thẩm Khinh Bạch không ngờ Chung Đình Diệp lại ra tay vì mình, hơn nữa lại còn ở ngay công ty, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến anh.

Vậy mà anh lại hoàn toàn không để tâm.

“Anh ngốc thật đấy, lớn rồi mà còn đánh nhau với người ta.” Cô vừa đau lòng vừa cảm động, khẽ hít chiếc mũi đang cay cay: “Sau này gặp anh ta em sẽ tránh xa, không để anh ta có cơ hội đến gần em đâu.”

Thẩm Khinh Bạch tiếp tục bôi thuốc: “Anh bị thương em sẽ đau lòng.”

Chng Đình Diệp chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng gọi: “A Bạch.”

“Dạ?”

“Hình xăm cô gái trên mắt cá chân anh không phải Tô Hâm Mộc mà là em.”

Thẩm Khinh Bạch siết chặt lọ thuốc mỡ trong tay tưởng mình nghe nhầm hỏi lại lần nữa: “Anh nói là ai cơ?”

Chung Đình Diệp đưa tay vuốt nhẹ má cô: “Là em, chính xác thì là em lúc bảy tuổi.”

“Em sao?”
Miệng Thẩm Khinh Bạch há to, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Nhưng lúc nhỏ em chưa từng ra nước ngoài hơn nữa còn chưa từng đến thị trấn Barcara.”

“Không phải ở thị trấn đó mà là khu phố cổ nơi bà Phương sống, chỗ em từng ở hồi nhỏ.”

Chung Đình Diệp ôm cô vào lòng, cằm tựa lên vai cô, khóe miệng khẽ cong: “Chẳng lẽ em đã quên rồi ư, lúc đó em đã cứu một anh trai.”

Thẩm Khinh Bạch như bị kéo trở về năm bảy tuổi bởi câu nói ấy, ký ức mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng.

Khi đó cô vừa lên lớp một, cũng là năm thứ hai gia đình cô chuyển đến khu Phúc Tuệ An. Trước khi chuyển nhà cô đã có thói quen cho mèo hoang ăn nên sau giờ học không có việc gì làm là cô lại vòng qua khu phố cũ để tìm chúng.

Hôm đó như thường lệ cô vào cửa hàng mua một chai nước và một hộp bánh mì đi đến khu phố cũ.

Khu đó đang trong quá trình giải tỏa nên nhiều nơi đã thành đống đổ nát, xung quanh bị hàng rào chắn lại, cô thường chui qua một cánh cửa nhỏ để vào.

Khi đến nơi hay thấy mèo xuất hiện cô lại chẳng thấy bóng dáng con nào, đang nghi ngờ thì khóe mắt chợt thấy có khói bay ra từ một căn nhà không xa.

Mẹ cô từng nói gần khu đó không có người ở thì sao lại có khói chứ?

Vì tò mò nên cô bước đến gần, còn chưa kịp thò đầu vào nhìn đã nghe thấy trong nhà vang lên một tiếng ‘bịch’ như ai đó ngã xuống.

Cô sợ muốn quay người bỏ chạy thì phía sau lại vang lên một giọng nói yếu ớt: “Cứu, cứu tôi với.”

Cô khựng lại, lùi một bước, cẩn thận ngó đàu vào thấy một cậu bé đang ngất lịm trên mặt đất, mặt đen nhẻm, bị dính bẩn không nhận ra hình dạng.

Thẩm Khinh Bạch tiến lại gần, cúi xuống nhìn rồi lại nhìn đồ trong tay, sau một hồi do dự cô liền vặn nắp chai nước đổ vào miệng cậu bé. Nước gần hết nửa chai cậu vẫn không mở miệng.

Đúng lúc cô không biết làm gì thì cậu bé khẽ mở mắt, ánh mắt họ chạm nhau, cô giật mình vô thức lui lại một bước run rẩy đưa hộp bánh mì: “Anh ăn bánh mì đi, mèo con sẽ không giận đâu.”

Cậu bé im lặng nhìn cô sau đó nhìn sang hộ bánh, im lặng vài giây rồi mới đưa tay ra nhận lấy.

Cô vui vẻ cười, can đảm hơn: “Sao anh lại ở đây, anh không về nhà sao?”

Cậu vẫn im lặng ăn bánh.

Cô cũng không ép, chỉ nhìn quanh một vòng rồi đề nghị: “Hôm nay em chỉ mua một hộp bánh thôi, mai em mua thêm mang tới cho anh nhé?”

Cậu bé im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.

Cô cười: “Vậy anh đừng chạy lung tung nha, mai em lại mang đồ ăn tới.”

Nhưng ngày hôm sau cô quay lại cậu bé không còn ở đó nữa.

Thoát khỏi dòng ký ức Thẩm Khinh Bạch bất ngờ ngồi thẳng dậy từ trong lòng anh, mở to mắt nhìn chằm chằm, tay sờ sờ cằm anh ngó trái ngó phải: “Cậu bé mặt lem nhem hôm đó—là anh!”

Chung Đình Diệp bật cười: “Hồi đó chê anh bẩn sao còn cho anh đồ ăn hả?”

“Thì thấy anh đáng thương mà, người thì dơ mặt thì lấm lem nhìn chẳng ra hình dạng gì.”

Cô nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhưng nhìn kỹ cũng có nét giống tấm ảnh anh chụp năm mười lăm tuổi, chẳng trách hôm đó em thấy quen mà không nhớ ra.”

Bất chợt nghĩ đến điều gì đó, cô kéo ống quần anh lên, nhìn kỹ một lúc rồi mím môi: “Chung Đình Diệp anh chắc chắn là em à? Trông không giống em năm bảy tuổi đâu, lúc đó em dễ thương mà, cô hàng xóm còn gọi em là tiểu tiên nữ đó.”

Anh bật cười: “Lúc anh mở mắt hình ảnh đầu tiên là em, ban đầu hơi sợ nhưng sau đó lại cười ngốc nghếch, trước ngực còn tết hai bím tóc.”

Thẩm Khinh Bạch đánh nhẹ vào chân anh nhưng tay lại vô tình kéo ống quần lên, ánh đèn rọi vào để lộ một vết sẹo.

Cô dừng lại, nhẹ nhàng vuốt quanh hình xăm che đi phần da bị bỏng, mặc dù đã được che phủ mờ đi nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Cô chưa kịp hỏi đã bị Chung Đình Diệp nắm lấy tay: “Đừng nhìn ghê lắm.”

“Sao lại bị như vậy?” Cô đau lòng nhìn anh: “Là vết bỏng năm đó sao?”

Anh sững lại.

Nhớ đến chuyện cũ ánh mắt anh tối sầm lại, ký ức như sóng tràn về khiến tay đang nắm lấy tay cô khẽ run.

“Ừm, là ngày mẹ và anh rời thị trấn nhỏ về Vân Thành.” Anh nói: “Vừa ra khỏi sân bay thì bị người ta bắt lên xe rồi đưa đến một ngôi nhà hẻo lánh, còn chưa kịp phản ứng gì thì cửa đã bị khóa sau đó căn phòng bốc cháy. Anh muốn thoát ra nhưng lửa quá lớn, anh. . .”

“Đừng nói nữa!” Thẩm Khinh Bạch ôm chặt lấy anh, giọng run run: “Chồng, chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, sau này sẽ không sảy ra chuyện như vậy nữa đâu, tuyệt đối không.”

Cô không dám tưởng tượng nổi khi một đứa trẻ mười tuổi đã phải trải qua những gì, làm sao để thoát khỏi biển lửa rồi kiệt sức xuất hiện trước mặt cô.

Chung Đình Diệp cũng ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt lưng, cười khẽ: “Không sao, chẳng phải đã trốn được rồi sao? Còn gặp được em nữa, nếu không nhờ nước và bánh mì của em chắc anh sẽ không sống đến tạn bận giờ đâu.”

“Xùy xùy, nói vớ vẩn.”

Thẩm Khinh Bạch không muốn nhắc đến chuyện buồn liền đổi chủ đề: “Vậy. . .anh nhận ra em từ lúc nào?”

“Lần em vô tình đi nhầm vào phòng trà của anh.” Anh cười.

“Phòng trà?”

Cô bừng tỉnh, chợt nghĩ ra điều gì đó rồi kích động vỗ lưng anh: “Chẳng lẽ là vì nốt ruồi trên tay em?”

“Ừm, lúc thấy nốt ruồi đó anh cũng bất ngờ, sau khi đưa em về anh liền bảo Tần Vũ điều tra lý lịch của em.”

Anh buông cô ra, nắm tay cô, nhẹ nhàng vu.ốt ve nốt ruồi trên ngón trỏ: “Khi thấy ảnh hồi nhỏ của em anh liền chắc chắn cô bé cứu anh năm đó chính là em.”

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu, hôi nhỏ cô từng cứu anh, lớn lên lại vô tình đi xem mắt với anh.

Số phận không chỉ cho họ gặp lại mà cô còn trở thành vợ anh.

Cô khẽ bật cười, hai giây sau nụ cười tắt ngấm, ngẩng đầu hỏi: “Chồng à, thì ra anh cưới em không phải là vì mưu cầu địa vị mà là để trả ơn!”

Chung Đình Diệp dở khóc dở cười, giơ tay lên búng trán cô: “Anh sẽ không vì trả ân tình mà cưới người mình không yêu.”

Thẩm Khinh Bạch xoa trán, ngơ ngác nhìn anh, giọng run run: “Vậy ý anh là. . .”

Anh nhìn cô dịu dàng nói: “Lần thứ hai đến tìm em không phải là vì gia đình ép mà là muốn dùng cách hợp tác dể ràng buộc em, để em hiểu anh hơn.”

Ngừng một chút anh lại cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Lúc đầu chỉ là thích nhưng ở bên em lâu rồi dần thành yêu.”

“Bên em luôn khiến anh vô thức mỉm cười, đó là cảm giác trước đây anh chưa từng có.”

Mắt cô ngấn nước, cổ họng nghẹn ngào không nói lên lời.

“A Bạch, anh yêu em, cả đời này chỉ yêu mình em.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy sâu lắng và chân thành .

Cô vừa khóc vừa cười: “Chồng à, giờ em rất muốn làm một việc.”

“Hửm?”

“Em muốn. . .yêu anh thật nhiều.” Cô nói xong hai má liền đỏ ửng lan đến tận cổ.

Chung Đình Diệp: “Cái gì cơ?”

“Aizz.” Thẩm Khinh Bạch đỏ mặt đứng dậy ngồi lên người anh, hai tay vòng lấy cổ anh kéo lại gần rồi hôn lên môi anh: “Em muốn anh.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com