Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 49



Đêm khuya tĩnh lặng ánh sáng trong phòng ngủ mờ mờ, chỉ có một chiếc đèn ngủ dịu nhẹ đang sáng.

Gió lạnh rít lên bên ngoài cửa sổ, còn trong phòng thì hơi ấm âm thầm lan tỏa.

Thẩm Khinh Bạch ngồi trên đùi Chung Đình Diệp bắt chước cách anh thường hôn cô, li.ếm nhẹ rồi cắn môi anh, cảm nhận hơi thở của hai người từ nhẹ nhàng đến sâu đậm.

Chung Đình Diệp phản ứng chậm hơn một nhịp, một tay ôm eo cô tay còn lại giữ gáy cô. Ngón tay luồn qua mái tóc, mặc cho nụ hôn vụng về của cô trên môi mình.

Nụ hôn ấy kéo dài hơn so với dự tính ban đầu của Thẩm Khinh Bạch, lúc cô dùng hết mọi kỹ xảo mình có, hơi thở yếu đi một cách rõ ràng.

Rồi cô phát hiện, thì ra khiêu khích anh là một chuyện khó đến vậy.

Chung Đình Diệp cảm nhận được động tác cô chậm lại, ngón tay dài đẹp nâng cằm cô lên, hôn sâu lên môi cô.

Thẩm Khinh Bạch ngửa cổ nhắm mắt lại.

Nụ hôn ấy có lẽ mang theo nỗi nhớ nhung từ lần tương phùng sau nhiều năm, h.am m.uốn từng bị đè nén giờ lại dễ dàng bị bùng lên.

Nụ hôn của người đàn ông mạnh mẽ, bá đạo và đầy kỹ xảo từ từu dẫn dắt cô chìm đắm.

Hơi thở anh nóng bỏng, trong miệng vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt chưa tan khiến cô cũng như say theo, vô thức hòa vào tiết tấu của anh, sâu đậm và đắm say.

Hơi thở của hai người quấn quýt dần trở nên dồn dập, xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh thấm đẫm mồ hôi từ cơ thể của nhau.

Chung Đình Diệp đẽo lấy eo cô nằm xuống, những nụ hôn dày đặc rơi xuống khắp cơ thể cô.

Lúc này anh như một con thú hoang ẩn mình quá lâu, bị bóng tối bao trùm cuối cùng gặp đuọc con mồi, mài dao lăm lăm chực chờ nuốt trọn.

Áo len bị ném qua một bên đầu giường, Thẩm Khinh Bạch hơi nghiêng đầu là có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh cùng với hương sữa tắm trên người cô, đều là hương hoa anh đào.

Cô ngước nhìn người ở phía trên, Chung Đình Diệp chống tay hai bên vai cô, cũng cúi mắt nhìn cô.

Giọng anh khàn khàn hỏi: “Năm đó em gọi anh thế nào, bây giờ gọi lại một lần nữa đi.”

Thẩm Khinh Bạch vẫn còn vương vấn hơi nước, nghĩ đến cách xưng hô ấy vô thức mím môi, hàng mi khẽ chớp vài cái rồi đỏ mặt thì thầm một tiếng: “. . .Anh.”

Ngay khoảnh khắc giọng cô cất lên Chung Đình Diệp lập tức cúi xuống, không chờ đợi mà chiếm lấy cô.

Gió lạnh mùa đông bị chặn ngoài cửa, rèm cửa sổ khép hờ, ánh trăng dịu dàng trải dài bên khung cửa, trong không khí lẫn chút ngọt ngào.

Dường như tiếng ‘anh’ đó sau hơn hai mươi năm cuối cùng cũng có được cái kết.

Thẩm Khinh Bạch tựa vào lòng Chung Đình Diệp, lắng nghe tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ của anh khiến tim cô cũng đập rõ ràng.

Hai người ôm chặt lấy nhau không ai buông ra như thể muốn cảm nhận hết thảy niềm vui sướng và ấm áp khi gặp lại.

Duyên phận không khiến họ lạc mất nhau mà lại khiến hai trái tim càng xích lại gần nhau hơn.

Chung Đình Diệp cúi đầu nhìn cô mệt mỏi rã rời, không hỏi cô có muốn tắm không chỉ kéo một góc chăn lên eo cô.

Thẩm Khinh Bạch đột nhiên nhớ ra điều gì đó quay đầu hỏi anh: “Chồng à, sáng sớm hôm sau em đã đi tìm anh nhưng không thấy, lúc đó anh đã đi đâu?”

Chung Đình Diệp siết chặt eo cô hơn, cằm tựa lên bờ vai trơn mềm của cô: “Trời bắt đầu tối anh thấy có ánh đèn đang tìm kiếm gì đó sợ là đám người kia quay lại nên tranh thủ rời khỏi nơi đó khi trời tối.”

Thẩm Khinh Bạch nắm tay anh lặng lẽ lắng nghe.

“Không biết đã đi lòng vòng bao lâu, khi ra khỏi khu phế tích đó anh nhìn thấy có một căn nhà đang sáng ở đằng xa, đó chính là nhà của bà Phương đang sống bây giờ. Lúc đó bà thấy anh cô đơn tội nghiệp nên cho anh 20 tệ.”

“Anh không dám ở lâu, cầm tiền đến một cửa hàng nhỏ hẻo lánh gọi điện cho ông nội và mẹ đến đón anh về nhà họ Chung.”

Chung Đình Diệp bình thản kể xong nhẹ nhàng vén sợi tóc bên vành tai cô: “Xin lỗi, năm đó anh thất hứa rồi.”

Mắt Thẩm Khinh Bạch nóng lên, quay người trong lòng anh, ôm chặt lấy anh: “Anh không thất hứa hơn hai mươi năm sau chúng ta gặp lại anh vẫn nhận ra em, em cũng đã trở thành vợ anh, đó mới là cái kết đẹp nhất.”

Chung Đình Diệp mãn nguyện ôm lại cô, cong môi cười: “Ừm, cuối cùng anh cũng tìm được em.”



Hôm sau vừa mở mắt ra Thẩm Khinh Bạch liền thấy gương mặt người đàn ông gần trong gang tấc, khóe môi cô khẽ cong, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh.

Cô vừa định rút lui thì bị anh giữ lấy gáy, nụ hôn lập tức bị anh làm sâu thêm.

“Sáng sớm đã quyến rũ anh rồi.” Chung Đình Diệp nhéo mũi cô một cái.

Thẩm Khinh Bạch mím môi cười:”Đâu có, đều tại anh quá hấp dẫn nên em không kìm lòng nổi.”

Hai người vẫn còn nằm trong chăn, trên người không mảnh vải sợ anh lại nổi hứng vào buổi sáng nên lảng tránh sang chuyện khác: “Hôm nay anh có đến công ty không?”

Cô biết dạo này anh rất bận nhưng vết thương ở khóe môi vẫn chưa lành hẳn, cô vẫn muốn anh ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

“Ừ, ăn sáng với em xong rồi anh đi.” Chung Đình Diệp hôn lên trán cô, vén chăn xuống giường tiện tay nhặt áo choàng ngủ ở cuối giường khoác vào, quay đầu nói: “Anh bế em đi tắm.”

“Không. . .không cần đâu, anh đi trước đi em đợi một lát nữa.”

Thẩm Khinh Bạch theo phản xạ kéo chăn che người, tối qua anh đòi quá nhiều lần, nếu vào phòng tắm lại xảy ra chuyện gì nữa thì cô chịu không nổi.

Chung Đình Diệp đoán được tâm tư của cô không ép cô chỉ cười rồi quay người vào phòng tắm.

Nghe tiếng đóng cửa lại Thẩm Khinh Bạch vội quấn chăn chạy vào phòng thay đồ, thay một bộ đồ ngủ khác rồi sang phòng bên cạnh rửa mặt.

Lúc quay lại Chung Đình Diệp đã tắm xong, đang thoa kem cạo râu chuẩn bị cạo râu.

Thẩm Khinh Bạch thấy thế liền chạy tới: “Để em giúp anh.”

Chung Đình Diệp quay lại cười nhẹ: “Em biết làm à?”

“Không biết nhưng em thấy đồng chí Thẩm hay cạo, chắc cũng không khó lắm.”

Chung Đình Diệp cười rồi đưa dao cạo cho cô: “Vậy em làm đi.”

Thẩm Khinh Bạch hào hứng kiễng chân lên thử xem nên bắt đầu từ đâu, đột nhiên có một đôi tay vòng qua eo nâng cô lên, đặt cô ngồi trên bồn rửa mặt.

Chung Đình Diệp chống hai tay ở bên đùi cô, hơi cúi người để tiện cô làm.

Thẩm Khinh Bạch hí hửng giả vờ chuyên nghiệp bắt đầu cạo râu cho anh.

Thật ra da Chung Đình Diệp rất đẹp, nhìn gần hầu như không thấy lỗ chân lông, râu cũng không rậm như mấy người đàn ông khác. Nếu không nhờ thân hình rắn chắc kia thì trông anh thật sự giống tiểu bạch kiểm yếu ớt.

Thẩm Khinh Bạch tưởng tượng ra cảnh anh là một tiểu bạch kiểm mềm mại bị hàng loạt quý bà vây quanh đòi bao nuôi khóe môi bất giác cong lên.

Bị nhiều người lựa chọn như vậy chắc anh sẽ phiền não lắm nhỉ.

Chung Đình Diệp nhìn cô, thấy ánh mắt cô lóe lên mấy suy nghĩ nhỏ liền lấy kem cạo dâu còn dư trong tay bôi lên chóp mũi cô rồi nhanh chóng vẽ thêm hai vệt lên hai bên má.

Cô chu môi ngơ ngác nhìn anh, trông chẳng khác gì một con mèo nhỏ nghiêm túc làm việc.

Thẩm Khinh Bạch chợt nhận ra có gì đó sai sai, quay đầu nhìn gương sau lưng bật cười: “Chung Đình Diệp, anh thật trẻ con.”

Cô đặt dao cạo xuống bất ngờ ôm cổ anh, ngẩng mặt dụi vào mặt anh: “Em cũng muốn anh thành mèo hoa.”

Chung Đình Diệp sợ cô ngã chân liền kẹp lấy bồn rửa, một tay ôm eo cô mặc cho cô chùi loạn lên mặt mình.

“Được, vừa vặn là một cặp mèo đực và mèo cái.”

Anh nhéo nhẹ chỗ thịt mềm bên hông cô, cười nói: “Có cơ hội chúng ta sinh thêm một cnn mèo con, vậy là thành một nhà ba người.”

Thẩm Khinh Bạch sợ buồn, vừa vặn vẹo người vừa cười: “Ai thèm sinh mèo con cho anh chứ.”

Chung Đình Diệp híp mắt lại, siết chặt tay hơn: “Vậy em định sinh với ai?”

Thẩm Khinh Bạch vừa cười vừa thở: “Với anh chứ còn ai, nhưng em không muốn sinh mèo con, em muốn sinh bánh bao nhỏ.”

Chung Đình Diệp bật cười: “Được thôi, miễn là con của anh, sinh gì cũng được.”

Hai người quấn quýt trong phòng tắm rất lâu, ăn sáng xong, đến khi Chung Đình Diệp ra khỏi nhà cũng đã hơn mười giờ.



Tiễn anh ra cửa xong Thẩm Khinh Bạch thấy rảnh rỗi liền bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Từ sau khi hai người chụp ảnh ở thị trấn nhỏ Nha Hỗ ở nhà cũ vẫn chưa được đón về, hơn nữa dì Lý cũng không có ở đây cả căn nhà trông thật vắng vẻ.

Cô vào kho lấy máy hút bụi định hút bụi phòng khách thì đúng lúc điện thoại trên bàn trà đổ chuông.

Thẩm Khinh Bạch thấy là cuộc gọi của Hạ Tử Lăng liền bật loa: “Halo.”

“Yo, có vẻ làm hòa rồi nhỉ, tâm trạng tốt quá ta.” Hạ Tử Lăng cười tinh quái: “Nói nghe đi, tổng tài nhà cậu dỗ thế nào vậy?”

Tay Thẩm Khinh Bạch đang cầm máy hút bụi khựng lại, mặt lập tức đỏ lên. Cô nhớ đến chuyện tối qua Chung Đình Diệp dỗ dành bắt cô gọi một tiếng ‘anh’.

Anh ghé sát tai cô, chọc cô đến không chịu nổi, còn cô chỉ biết đỏ mặt nụng nịu gọi mấy tiếng. Cuối cùng anh mất kiểm soát ra tay vô cùng mãnh liệt.

“Này này, Bạch Bạch, cậu đang nghĩ gì tế! Đừng nói với tớ là đêm qua quá điên cuồng nên giờ vẫn đang nghĩ lại đấy nhé.” Hạ Tử Lăng kích động hét lên.

Thẩm Khinh Bạch lập tức kéo suy nghĩ trở về, cố làm ra vẻ điềm tĩnh: “Cút đi, nói bậy bạ gì đấy. Cái kiểu suy nghĩ đó sau này sẽ làm hư Nguyên Nhược mất, cần phải cải tà chính quy.”

“Hừ, ai làm hư ai còn chưa biết đâu.” Hạ Tử Lăng cười, em trai Nguyên Nhược nhìn thì ngoan nhưng rõ là sói đội lốt cừu.

“Có chuyện mới à! Nào nào, rảnh rỗi cũng chẳng có gì làm, nói chuyện chút đi.” Thẩm Khinh Bạch đặt máy hút bụi xuống ngồi khoanh chân trên sofa, hào hứng hỏi: “Cậu với em trai đến bước nào rồi? Mới chạm gậy hay chuẩn bị đánh toàn sân luôn rồi?”

“Thẩm Khinh Bạch đồ háo sắc! Tớ không nói chuyện này với cậu đâu, em trai là của tớ, không chia sẻ.” Hạ Tử Lăng sợ cô truy hỏi tới cùng liền vội vàng đổi chủ đề: “Cậu đã làm hòa với chồng rồi giờ có thời gian đi dạo phố với tớ không, tớ muốn mua quà cho em ấy.”

“Sinh nhật Nguyên Nhược à?”

“Không, chỉ đơn giản là muốn tặng đồ thôi.”

“Oke, bọn mình gặp nhau ở phố Lung Linh nhé.”

Cúp máy, Thẩm Khinh Bạch cúi mắt nhìn máy hút bụi ở bên cjanh ghế sofa cười bất đắc dĩ, xem ra muốn làm vợ hiền cũng không dễ.

Đến chỗ hẹn, hai người đi ăn trước, tìm đại một nhà hàng lấp đầy bụng xong rồi chuyển sang trung tâm thương mại.

Thẩm Khinh Bạch nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Lăng Tử, cậu muốn mua gì cho Nguyên Nhược vậy?”

“Thời tiết càng lúc càng lạnh rồi, mua vài bộ quần áo cho em ấy.” Lần này Hạ Tử Lăng đi dạo phố có mục tiêu rõ ràng, đã định trước sẽ chọn gì nên dẫn Thẩm Khinh Bạch đi thẳng đến trung tâm thương mại LY.

“Cậu điên à mà vào đây mua, lương cậu đủ mua được mấy món hả!” Thẩm Khinh Bạch trước đây không dám bước chân vào đây, với mức lương eo hẹp của cô thì đủ ăn đủ uống đã là tốt lắm rồi.

“Cậu không hiểu được đâu, quà tặng em trai không thể quá sơ sài, em ấy cần được nuôi dưỡng trong sự đầy đủ.” Hạ Tử Lăng nhướn mày: “Tháng này tớ có thưởng, mua thêm vài bộ đồ cho em ấy vẫn ổn.”

Co gõ nhẹ vào trán Thẩm Khinh Bạch, tặc lưỡi: “Tư duy có thể đổi tí được không, dù sao cậu cũng là bà Chung rồi, quan niệm tiêu dùng của chúng ta nâng lên một bậc được chứ?”

Thẩm Khinh Bạch đi theo cô lên tầng 5 khu đồ nam, cười: “Bà Chung thì sao, ngày vẫn trôi qua như vậy mà, có ăn có uống là mãn nguyện rồi. Quần áo của tớ đều là do Chung Đình Diệp chuẩn bị sẵn, tớ cũng đâu cần ra ngoài tiêu sài làm gì.”

“Chậc chậc, thôi được rồi đại gia, vậy thì làm ơn theo chị em này đi dạo một lát đi.”

“Được thôi, nếu gặp được món nào hợp tớ có thể nhờ chồng mua cho.”

Vừa ra khỏi thang máy không xa, Hạ Tử Lăng đã bị thu hút bởi bộ đồ trên người mẫu ở cửa kính, mắt sáng lên kéo Thẩm Khinh Bạch vào cửa hàng.

Nhân viên bán hàng niềm nở tiếp đón mời bọn cô ngồi trên sofa chu đáo rót nước trái cây: “Hai vị chờ một chút tôi sẽ mang quần áo các vị vừa xem đến.”

Thẩm Khinh Bạch kéo tay áo Hạ Tử Lăng thì thầm hỏi: “Ở đây không cần tự mình chọn đồ sao? Cô ấy mang đến cho mình chọn luôn à?”

Hạ Tử Lăng cầm nước trái cây lên uống một ngụm cười: “Giờ thì cậu biết đi dạo một chỗ như này là một kiểu hưởng thụ rồi đó.”

“Hưởng thụ á?”

Thẩm Khinh Bạch nhìn quanh thì thầm: “Tớ vẫn thấy đi chợ đồ sỉ với bà Mã náo nhiệt hơn, mua nhiều còn được chủ tiệm giảm giá, tự nhiên hơn hẳn.”

Chỗ này mặc dù cao cấp nhưng luôn khiến người ta không thoải mái lắm, trông hơi gò bó.

Lúc này nhân viên bán hàng mang đồ tới, Hạ Tử Lăng không ngừng hỏi ý kiến cô nhưng Thẩm Khinh Bạch nhìn không ra, thấy bộ nào cũng đẹp.

Cuối cùng Hạ Tử Lăng không hỏi nữa tự mình bàn với nhân viên.

Thẩm Khinh Bạch ngồi rảnh quá liền đứng dậy đi chọn đồ trong tiệm nhưng chẳng thấy bộ nào hợp với Chung Đình Diệp cả, trông hơi trẻ chắc Nguyên Nhược mặc thì được.

Nhân viên bán hàng theo sau cô nhận ra cô không hài lòng liền nhẹ nhàng hỏi nhu cầu sau đó giới thiệu cho cô một chiếc áo cashmere đen kiểu Hàn.

Thẩm Khinh Bạch vu.ốt ve chất liệu vải lại nhìn người mẫu trong tập ảnh, tưởng tượng dáng vẻ Chung Đình Diệp khi mặc vào chắc chắn còn đẹp hơn cả người mẫu.

Cô mỉm cười: “Được, vậy lấy cho tôi một chiếc giống size mẫu mặc.”

“Vâng, cô ngồi đợi tôi một chút.” Nhân viên bán hàng niềm nở mời cô ngồi.

Hạ Tử Lăng gần chọn xong quay đầu hỏi: “Cậu mua gì cho chồng vậy?”

“Một chiếc áo khoác màu đen.” Thẩm Khinh Bạch đưa ảnh cho cô xem: “Là cái này, da anh ấy trắng nên mặc đồ đen hợp.”

Hạ Tử Lăng vừa định nói thì trên đầu vang lên một tiếng cười khẩu: “Trong giới ai mà không biết Chung Đình Diệp chỉ mặc đồ đặt may riêng, anh ấy chưa bao giờ đụng dến mấy thương hiệu đại trà cả.”

Người phụ nữ kia nhìn Tô Hâm Mộc: “Hâm Mộc, chuyện này chắc cậu rõ nhất mà, dù sao cậu cũng là người hiểu Chung Đình Diệp nhất còn gì.”

Tô Hâm Mộc không phủ nhận mà cũng không thừa nhận, chỉ khẽ mỉm cười với Thẩm Khinh Bạch: “Trùng hợp thật cô Thẩm, lại gặp cô ở đây.”

Cô ta lơ đãng liếc sang Hạ Tử Lăng, ánh mắt rơi đúng vào cuốn tập ảnh trong tay họ mỉm cười nhắc nhở: “Cô Thẩm, đúng là A Diệp không mặc mấy thương hiệu này đâu, anh ấy có nhà thiết kế riêng.”

Hạ Tử Lăng nhìn bản mặt trà xanh đó của Tô Hâm Mộc mà muốn trợn mắt trắng đến tận trời. Đang định phản bác thì bị Thẩm Khinh Bạch vỗ nhẹ tay, điềm nhiên nói: “Cảm ơn cô Tô đã nhắc nhở nhưng đó là chuyện trước kia, bây giờ tôi mua gì Chung Đình Diệp sẽ mặc cái đó, anh ấy không còn kén chọn như trước nữa rồi.”

Ý là Chung Đình Diệp mà cô ta biết đã là quá khứ, bây giờ anh ấy chẳng liên quan gì đến cô ta nữa.

“Ồ to mồm thật đấy, chỉ không biết là Chung Đình Diệp có chịu mặc không thôi.” Người phụ nữ kia còn định nói tiếp thì bị Tô Hâm Mộc ngắt lời: “Nhan Nhan, chẳng phải cậu định chọn đồ cho em trai sao? Đi xem trước đi.”

Người phụ nữ tên Nhan Nhan hiểu rõ Tô Hâm Mộc có lời muốn nói liền mỉm cười quay người đi.

Đúng lúc đó đồ Hạ Tử Lăng chọn cũng được đóng gói xong, cô liếc nhìn Thẩm Khinh Bạch rồi đứng dậy ra quầy thanh toán.

“Xem ra hôm nay cô Tô muốn tán gẫu với tôi nhỉ.” Cô nói thẳng.

Tô Hâm Mộc ngồi xuống sofa đối diện, nụ cười trên mặt biến mất, nét mặt trở nên nghiêm túc: “Không biết cô Thẩm có biết chuyện A Diệp đang bị các cổ đông gây khó dễ vì chuyện công trường không nhỉ?”

Vẻ mặt Thẩm Khinh Bạch khựng lại, đúng là cô chưa nghe gì về chuyện đó.

Tô Hâm Mộc nhìn thấy sự biến đổi rất nhỏ trên gương mặt cô cười khẽ: “Xem ra cô cũng không biết về giao kèo nửa năm giữa anh ấy và các cổ đông nhỉ?”

“Giao kèo nửa năm?” Thẩm Khinh Bạch nhíu mày.

Tô Hâm Mộc kể sơ qua đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe.

Nghe xong trong lòng Thẩm Khinh Bạch giật thót một cái, sau đó nhìn cô ta hỏi: “Hôm nay cô Tô kể với tôi những chuyện này là có ý gì?”

Tô Hâm Mộc chỉnh lại tư thế ngồi, giữ nguyên vẻ kiêu ngạo nhìn cô: “Nếu cô Thẩm chủ động từ bỏ cuộc hôn nhân này A Diệp sẽ có thể nhận được sự giúp đỡ từ việc liên hôn, vững vàng nắm giữ tập đoàn Chung thị mà không tốn chút sức nào.”

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch rốt cuộc cũng hiểu Tô Hâm Mộc nói một vòng lớn như vậy câu quan trọng lại nằm ở cuối, ‘việc liên hôn’ chẳng phải nói chính cô ta sao?

Cô cong môi cười, giọng đầy thách thức: “Nếu tôi nói không thì sao?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com