Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 47



Ngoài cửa sổ đang mưa nhỏ lất phất phất, rơi tí tách trên mặt kính trong suốt, âm thanh giòn rã dễ nghe.

Trong văn phòng, từ cửa kính sát đất nhìn ra ngoài bầu trời âm u ảm đạm, những tòa nhà cao tầng dưới cơn mưa mờ mịt như phủ một lớp sương khói không nhìn rõ dáng vẻ ban đầu.

Giống như hai người đang đối diện nhau lúc này, nhìn nhau nhưng vẫn chẳng thể hiểu rõ lòng nhau.

Chung Đình Diệp khẽ sững người, bàn tay khựng lại giữa không trung từ từ buông xuống. Anh nhìn vào đôi mắt mơ màng như đang phủ sương của cô, lông mày nhíu lại: “A Bạch, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Em bảo anh giấu em điều gì?”

Anh đang định giơ tay chạm vào khóe mắt hơi đỏ lên của cô nhưng cô lại quay đầu né tránh.

Từ khi quen biết Thẩm Khinh Bạch đến nay cô luôn vui vẻ hoạt bát, tự do tự tại như đóa hướng dương không bao giờ tàn, rực rỡ và nhiệt huyết, luôn mang đến niềm vui cho anh.

Trên khuôn mặt cô không còn nụ cười như thường ngày, đôi mắt đầy cảm xúc phức tạp giằng xé, mơ hồ và không rõ.

Một người luôn điềm tĩnh như anh vào lúc này lại bối rối và hoang mang.

Chung Đình Diệp kéo cô ngồi xuống chiếc sofa da màu đen, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn cô: “Nói rõ cho anh biết, anh giấu em chuyện gì?”

Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu chớp nhẹ mắt rồi bình tĩnh nhìn anh ở phía đối diện: “Hình xăm người con gái trên mắt cá chân anh có phải là Tô Hâm Mộc không?”

Chung Đình Diệp phớt lờ câu hỏi phía sau, trong đầu lập tức hiện lên vết sẹo bỏng dữ tợn quanh hình xăm ấy, lông mày anh nhíu nhẹ: “. . .Em nhìn thấy rồi,”

Câu trả lời ấy không khác gì thừa nhận cho những điều Thẩm Khinh Bạch đã nghĩ. Cô khẽ cắn môi, ánh mắt rơi vào đóa hoa hồng sa mạc trên bàn anh, khóe môi cong lên nhàn nhạt: “Những bông hoa này cũng là cô ấy tặng đúng không?”

Chung Đình Diệp nhìn theo ánh mắt cô, bàn tay đặt bên cạnh siết lại, một lúc sau giọng nói trầm thấp vang lên: “Đúng, nhưng đó chỉ là món quà giữa những người bạn.”

“Anh nói là do Tần Vũ mua vậy sao lúc đó anh không đứng ra giải thích! Vì anh chột dạ hay trong lòng anh vốn không hề bình thản như anh nói?”

Ánh mắt Thẩm Khinh Bạch cụp xuống, những lời kìm nén trong lòng cuối cùng cũng bật ra, dù cô không nghĩ tới nhưng vẫn thất bại, cô không thể khống chế được.

Cô quan tâm đến anh giống như ngày cô tỏ tình cô đã nói rằng trong tim cô ngoài anh ra không còn chỗ cho bất kỳ ai khác. Chính vì vậy mà cô ghen tuông, ghen khi anh khắc Tô Hâm Mộc vào xương máu thậm chí tham lam muốn có được toàn bộ con người anh, ngay cả trái tim cũng chỉ được thuộc về cô.

Chung Đình Diệp lặng lẽ nhìn cô rất lâu, đến mức Thẩm Khinh Bạch còn tưởng rằng anh không có gì để nói thì anh lại mở lời: “A Bạch, em không tin anh sao?”

Nghe câu đó lòng Thẩm Khinh Bạch trĩu nặng thêm vài phần, đầu óc cô rối bời không biết nên phải trả lời câu hỏi đó như thế nào.

Giữa họ có quá nhiều điều vẫn chưa được làm rõ.

Chung Đình Diệp thấy cô im lặng đôi mày thanh tú nhíu lại, ánh mắt dần trở nên u tối. Một lúc sau anh lại lên tiếng: “A Bạch, vậy anh phải làm gì nữa thì em mới có thể tin tưởng anh hơn một chút đây?”

Ánh mắt Thẩm Khinh Bạch khẽ rung động, từ giọng nói của anh cô nghe ra sự bất lực.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài, mưa vẫn rơi tí tách đập vào ô cửa kính để lại từng vệt loang lổ.

“Chung Đình Diệp, lúc trước anh đồng ý kết hôn với em chỉ vì muốn ông nội yên lòng thôi sao?”

Thẩm Khinh Bạch nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh: “Hay là vì anh muốn thừa kế tập đoàn nên cần em như một quân cờ để leo lên vị trí cao hơn?”

Quân cờ để leo lên?

Chung Đình Diệp sững người, nhớ lại sự thay đổi gần đây của cô, anh cảm nhận được sự xa cách rõ ràng. Dù mỗi đêm vẫn ôm cô vào lòng nhưng lại thấy cô như đang rời xa anh.

Bây giờ anh mới hiểu việc cô không về nhà đêm qua hóa ra là vì những điều vô cớ đang dấy lên.

Thẩm Khinh Bạch thấy vẻ mặt anh khẽ cười giễu: “Là anh không thể giải thích hay là bản chất sự thật vốn là như vậy?”

“A Bạch, ai đã nói những điều này với em?”

Chung Đình Diệp cau mày, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như bề ngoài. Tai nạn ở công trường vẫn chưa rõ nguyên nhân cả công ty đều đang làm thêm để xử lý. Ngay lúc then chốt lại có người bịa đặt khiến cô nghi ngờ anh.

Mọi thứ liên kết chặt chẽ như thể đã có sự sắp đặt từ trước.

Đột nhiên điện thoại trên bàn làm việc reo lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc trong phòng, anh chưa kịp nói gì thì điện thoại bàn lại vang lên.

Tâm trạng Thẩm Khinh Bạch vốn đã bị rối lại bị hai tiếng chuông này làm cho càng thêm khó chịu. Cô thở dài nói: “Tổng giám đốc Chung, anh cứ làm việc trước đi.”

Nói xong cô đứng dậy.

Chung Đình Diệp lập tức nắm lấy cổ tay cô giải thích: “A Bạch, chuyện không như em nghĩ. Anh chưa bao giờ xem em là quân cờ, hôn nhân của chúng ta ngoài vì ông nội thì phần lớn là vì tình cảm của anh, anh. . .”

“Chung tổng, sự cố ở công trường đã có tiến triển mới bây giờ cần anh đến phòng họp xử lý, người phụ trách phía bên kia đang báo cáo qua video, bộ phận kỹ thuật cũng đang chờ anh quyết định.”

Tần Vũ đẩy cửa bước vào cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Thẩm Khinh Bạch hiểu được sự nghiêm trọng của sự việc liền quay sang anh: “Anh xử lý công việc đi, chúng ta nên bình tĩnh lại một chút rồi sau đó nói chuyện tiếp.”

Chung Đình Diệp vẫn nắm chặt cổ tay cô, nhìn cô đầy mong mỏi: “Vậy tối nay em có về nhà không?”

Tay Thẩm Khinh Bạch siết chặt túi xách, một lúc sau mới nói: “Em sẽ ở nhà Tiểu Lăng Tử trước.”

Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay cô.

Chung Đình Diệp dường như cảm nhận được ánh mắt ấy, lực tay lại siết chặt thêm chút nữa.

“Anh lo công việc trước đi, em đi đây.” Thẩm Khinh Bạch dứt khoát rút tay lại, quay người rời khỏi văn phòng.

Lúc đi qua Tần Vũ, khí lạnh toát ra từ người cô khiến anh ấy theo phản xạ đứng thẳng người nín thở. Chỉ đến khi cô đi xa rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Anh quay đầu nhì Chung Đình Diệp, khuôn mặt vốn đã không biểu lộ nhiều cảm xúc giờ lại càng thêm lạnh đạm.

“Cậu đi điều tra xem hai ngày qua ai đã tiếp xúc với vợ tôi.”

Chung Đình Diệp cầm lấy tài liệu trên bàn sải bước đi vào phòng họp.



Thẩm Khinh Bạch đến sảnh tầng một, qua cửa kính vẫn có thể nhìn thấy cơn mưa lất phất bên ngoài. Cô không chờ mưa tạnh mà muốn mặc cảm xúc bị cơn mưa xối xả làm vơi bớt.

Nhưng hiện thực lại không cho cơ hội đó.

“Phu nhân, tổng giám đốc nói trời đang mưa nên bảo chúng tôi mang ô và khăn cho cô.” Ngay khi cô chuẩn bị bước ra khỏi công ty cô lễ tân đã gọi cô lại.

Thẩm Khinh Bạch hơi sững người, chậm rãi quay đầu nhìn chiếc ô và khăn sạch trong tay họ trầm ngâm giây lát rồi vẫn mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn các cô nhé.”

“Không cần khách sáo, đây là công việc chúng tôi nên làm.” Hai người gật đầu chào cô rồi quay lại quầy lễ tân.

Thẩm Khinh Bạch mở ô, từng bước đi về phía xe hơi màu trắng đỗ bên đường. Cô ngồi vào ghế lái, đặt ô sang một bên, vừa nâng tay lên liền nhìn thấy chiếc khăn. Hai giây sau cô cúi người nhẹ nhàng lau đi nước mưa trên ống quần và giày.

Ngồi thẳng dậy, cúi mắt nhìn chiếc khăn ướt một nửa trong tay cô gấp lại gọn gàng rồi đặt cùng với chiếc ô.



Cùng lúc đó, tại tầng cao nhất của tập đoàn Chung thị.

Sau khi nghe báo cáo về sự cố ở công trường, Chung Đình Diệp khoanh tay trên mép bàn quay sang hỏi quản lý Hoàng trưởng phòng kỹ thuật: “Dự án này ngay từ đầu là do anh phụ trách sao?”

“Không ạ, lúc đầu là quản lý Lưu phụ trách làm được một nửa thì chuyển cho tôi, nói là do ý của Chung tổng. Lúc đó tôi không có dự án khác nên cũng không nghĩ nhiều.”

Anh ta tiếp tục nói: “Lúc tôi tiếp nhận mọi thứ đều vận hành bình thường không phát hiện lỗ hổng nào, cho đến khi sự cố xảy ra tôi đích thân đến công trường mới phát hiện họ không chỉ đổi nhà cung cấp vật liệu xây dựng mà còn nhận một vài lao động trẻ em chưa đủ tuổi.”

“Trong số người bị thương có một người chỉ vừa tròn 17 tuổi.” Quản lý Hoàng run rẩy nói.

Chung Đình Diệp nhíu mày, ngón tay gõ lên mặt bàn trầm giọng nói: “Người cuối cùng ký tên là ai?”

Quản lý Hoàng cúi đầu thấp hơn nữa, ấp úng nói ra ba chữ: “Giám đốc Chung.”

Câu nói đó khiến văn phòng chìm vào im lặng suốt mười phút không ai lên tiếng thậm chí đến hơi thở cũng không dám thở mạnh.

“Bên công trường anh tiếp tục theo dõi, việc bồi thường và trấn an người bị thương phải làm tốt. Chuyện lao động trẻ em không được để truyền thông bóp méo, xử lý nhanh gọn.” Chung Đình Diệp nhìn mọi người: “Vật liệu do nhà cung cấp đưa đến mang đi giám định, có kết quả lập tức khởi kiện.”

Nói xong anh đứng dậy sải bước ra ngoài phòng họp.

Chung Đình Diệp vừa về đến văn phòng Tần Vũ liền cầm tài liệu điều tra bước vào gõ cửa.

“Tổng giá đốc, đây là ảnh và tài liệu cấp dưới vừa gửi.”

Tần Vũ đặt xấp ảnh đã in lên bàn anh rồi lùi lại một bước: “Camera giám sát cho thấy khoảng 8 rưỡi tối qua phu nhân xuống xe ở đường Kiến Ninh khi trở về nhà, hình như gặp Chung Tử Du lúc đang mua khoai lang. Vì là video từ xa nên không nghe được nội dung trò chuyện của họ.”

Nội dung có thể đoán được, Chung Đình Diệp cầm lấy bức ảnh, ánh mắt chọt tối lại khi nhìn vào hình ảnh.

Chung Tử Du không chỉ chạm vào cổ tay Thẩm Khinh Bạch mà còn định chạm vào mặt cô, nếu không phải cô gạt tay anh ta ra thì không biết anh ta còn định làm gì nữa.

Anh ném bức ảnh xuống ngẩng đầu nhìn Tần Vũ: “Hôm nay anh ta có đến công ty không?”

“Có đến.” Tần Vũ gật đầu.

Chung Đình Diệp cầm lấy một tập tài liệu khác trên bàn, bước nhanh ra khỏi văn phòng vào thang máy đi thẳng đến phòng giám đốc bộ phận kỹ thuật.

“Chung tổng, đừng hành động nông nôit, có khi Chung Tử Du đang chờ anh đến tìm, mục đích là để hội đồng quản trị biết chuyện này. Nếu anh làm ầm lên thật hội đồng quản trị lại có chuyện để bàn.”

Tần Vũ theo sát phía sau, dọc đường nhân viên nhìn thấy đều đứng dậy chào họ.

Nhưng Chung Đình Diệp hoàn toàn phớt lờ, trực tiếp đẩy cửa văn phòng của Chung Tử Du. Trước khi đóng cửa anh dặn một câu: “Chưa có sự cho phép của tôi thì không ai được vào.”

Tần Vũ: “. . . . . .”

Một ngày nghe một câu giống nhau tận hai lần, anh bắt đầu sợ rồi.

Chung Tử Du ngẩng đầu lên, còn đang ngạc nhiên vì sao anh lại đến giờ này thì đã bị đấm một cú thật mạnh vào mặt.

‘Bốp.’ Một tiếng.

Chiếc ghế bị trượt ra sau va vào chậu cây, do lực quá mạn nên chậu cây đập vào góc tường vỡ tan tành.

“Chung Đình Diệp mày điên rồi sao? Đây là công ty đấy!” Chung Tử Du vội vàng đứng dậy chỉ tay vào anh: “Đừng quên bây giờ mày vẫn là tổng giám đốc đấy, muốn phát điện thì chờ về hưu đi!”

Chung Đình Diệp trực tiếp ném tập tài liệu lên bàn anh ta: “Dám giở trò trước mặt tôi anh giỏi thật đấy. Thật sự nghĩ tôi không làm gì được một giám đốc nhỏ bé như anh sao?”

Chung Tử Du cúi đầu nhìn xấp tài liệu, không cần mở cũng biết là gì, anh ta chống tay lên mép bàn cười nhạt: “Tao làm đúng quy trình, vật liệu bên đó rẻ nên tôi tiết kiệm chi phí cho công ty là sai sao? Còn về lao động trẻ em, lúc tôi ký thì hồ sơ ghi rõ là người trưởng thành, họ đổi người giữa chừng việc đó đâu thuộc phạm vi quản lý của tôi.”

“Anh cố tình làm mọi chuyện rối tung chẳng phải là muốn ngồi vào vị trí của tôi sao?”

Chung Đình Diệp nhìn anh ta lạnh như băng: “Ngay cả cổng lớn nhà họ Chung anh còn không bước vào nổi thì lấy gì để mơ quản lý tập đoàn?”

Lời này hoàn toàn chọc giận Chung Tử Du, anh ta thu lại nụ cười, vượt qua bàn làm việc tung một cú đấm thẳng vào mắt Chung Đình Dệp: “Chung Đình Diệp, mày lấy tư cách gì mà nói vậy? Nhớ cho kỹ, nếu nói thật ra thì mẹ mày mới là kẻ thứ ba, nếu không có bà ta tao và mẹ tao đã sớm vào nhà họ Chung rồi.”

Ánh mắt Chung Đình Diệp tối sầm lại, lúc anh ta lao đến, anh nghiêng người thuận thế bẻ tay và ép anh ta xuống bàn làm việc.

Chung Tử Du bị ép sát mặt bàn, giãy giụa dữ dội, ánh mắt liếc thấy cây bút thép trong ống cầm bút liền xoay người rút ra định rạch lên mặt Chung Đình Diệp.

Như thể đoán trước được ý đồ, Chung Đình Diệp lập tức lùi lại, đá văng cây bút trong tay anh ta rồi túm cổ áo anh ta lên đấm thẳng vào mặt: “Tôi nói đừng động vào người của tôi mà anh không nghe ư?”

“Anh biết vì sao tôi khinh thường anh không?”

Chung Đình Diệp đấm vào mặt anh ta một cú nữa, ấn đầu anh ta xuống: “Vì loại người như anh chỉ biết lén lút làm những chuyện đê tiện, có bản lĩnh thì đối đầu với tôi bằng thực lực đi.”

Lúc này, bên ngoài có tiếng động, dường như có người sắp mở cửa, Chung Đình Diệp bị phân tâm, chưa kịp nhìn rõ người đến thì đã bị Chung Tử Du phản đòn đấm trả lại một cú, lực rất mạnh khiến máu trào ngay ở khóe miệng anh.

“Các con chưa đủ mất mặt hả?” Chung Bác Văn nhìn hai người với khuôn mặt đầy vết thương, nheo mắt lại: “Có bản lĩnh thì ra ngoài mà đánh!”

“Bố, là nó ra tay trước.” Chung Tử Du rút tay lại đứng sang một bên.

Chung Đình Diệp không để tâm đến lời Chung Bác Văn, quay đầu nhìn Chung Tử Du, ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người: “Lần sau còn dám động vào cô ấy thì không chỉ đơn giản là bị đánh.”



Sau cơn mưa lớn, sương mù dày đặc bao trùm cả thành phố, khí ẩm kèm theo cái lạnh tràn ngập xung quanh.

Tại một câu lạc bộ cao cấp, Trì Nghiên Khê nhìn người đang uống rượu một mình ở góc ghế sofa, hất cằm hỏi Nguyên Nhược: “Cậu ta bị gì kí.ch thíc.h vậy? Không những chủ động hẹn chúng ta lại còn uống rượu giải sầu.”

Bình thường bận đến quay cuồng giờ đột nhiên gọi bạn ra uống rượu.

Lại còn chính là Chung Đình Diệp đòi uống rượu!

Cái này cũng quá bất thường rồi!

Nguyên Nhược nghiêng đầu nhìn Trì Nghiên Khê, đưa ra suy đoán: “Chắc là cãi nhau với chị dâu.”

Sáng nay mặc dù chị ấy không nói gì nhưng vẫn lộ ra vẻ Chung Đình Diệp có chuyện gì đó giấu chị dâu nên mới xảy ra cảnh này.

“Cãi nhau? Cậu chắc chắn không phải đánh nhau chứ?” Trì Nghiên Khê chỉ vào khóe miệng: “Chỗ này sưng vù như quả bóng, xem ra chuyện cũng không nhỏ đâu.”

“Anh Vũ nói là bị Chung Tử Du đánh.”

“Vãi! Cậu ta luyện karate mấy năm rồi mà bị Chung Tử Du đánh à?” Trì Nghiên Khê không ngồi yên nổi nữa bước xuống ngồi cạnh anh: “Cậu hiền quá rồi đấy, đai đen karate để trưng à? Phải đấm lại chứ, không đánh chết anh ta à?”

Chung Đình Diệp liếc mắt nhìn anh, hờ hững nói: “Xã hội trị, đánh chết người thì phải đền mạng.”

“Vãi, Vân Thành chẳng phải do nhà họ Chung cậu làm chủ ư, sợ gì!” Trì Nghiên Khê nghĩ đến việc người kia cũng mang họ Chung liền bối rối đổi giọng: “Vì chuyện gì mà nhịn nhiều năm như vậy mà lần này lại không chịu nổi?”

Chung Đình Diệp siết chặt ly rượu, trong mắt sâu như đáy hồ, bình tĩnh nhưng u ám: “Anh ta đụng vào A Bạch, nói mấy lời chia rẽ chúng tôi.”

Trì Nghiên Khê mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh: “Cậu thực sự yêu cô ấy đến thế à?” Ngay lần đầu tiên gặp Thẩm Khinh Bạch, Trì Nghiên đã biết anh trân trọng cô ấy lắm nhưng không ngờ còn vì cô mà trong thời điểm nhạy cảm như vậy ra tay với Chung Tử Du. Ai cũng biết Chung Bác Văn là người cưng chiều Chung Tử Du nhất, giới thượng lưu cũng phải nể mặt ông ấy mấy phần.

Chung Đình Diệp chẳng sợ bố mình kéo anh xuống nước mà còn giẫm thêm một cú.

“Về sau đừng hỏi mấy câu kiểu này nữa.” Chung Đình Diệp liếc nhìn anh ấy một cái.

“Hiểu rồi, em dâu còn quan trọng hơn cả giang sơn nhà họ Chung.” Trì Nghiên Khê trêu cười.

Chung Đình Diệp ngửa đầu uống rượu không nói lời nào.

Thẩm Khinh Bạch và Hạ Tử Lăng ăn cơm xong ngồi trên ghế sofa xem TV, ánh mắt cô thỉnh thoảng nhìn sang điện thoại đặt trên bàn trà. Trước đó Chung Đình Diệp gọi cô mấy lần nhưng cô đều tắt máy, giờ đã gần ba tiếng rồi mà không thấy động tĩnh gì.

Cô cúi người cầm điện thoại mở app kiểm tra số dư tài khoản, còn 182 tệ, dung lượng mạng còn 40GB.

Thẩm Khinh Bạch thở dài, lại đặt điện thoại về chỗ cũ.

Hạ Tử Lăng tựa vào ghế sofa đối diện, nhìn thấy tâm trạng lơ đễnh của cô thì chậc lưỡi: “Nhớ người ta thì gọi điện đi, lúc gọi thì không thèm nghe giờ không gọi thì lại ngồi nhớ, cậu có thấy khổ không?”

Thẩm Khinh Bạch xấu hổ đảo mắt: “Tớ đâu có nhớ, chỉ là xem có tin nhắn phụ huynh nào mình bỏ lỡ không thôi.”

“Cứng miệng quá nhỉ, cậu nghỉ làm chủ nhiệm lớp lâu rồi, phụ huynh nào còn cần tìm cậu nữa?”

Thẩm Khinh Bạch giơ chân lên đá cô: “Cậu không đi hẹn hò với Nguyên Nhược đi còn ngồi đây làm gì?”

“Mẹ kiếp! Thẩm Khinh Bạch! Tớ ở lại đây là vì lo cho cậu cậu còn chê tớ vướng mắt, nếu không phải ông xã cậu gọi cho em trai bảo đi uống rượu thì ai thèm ở đâu xem phim hoạt hình với cậu hả, trẻ con.”

Hạ Tử Lăng vừa né vừa nói, sau đó phát hiện Thẩm Khinh Bạch ngồi thu mình, cằm tì lên đầu gối không nhúc nhích.

Cô ấy giơ tay quơ trước mắt cô: “Này, nghe thấy hai chữ ông xã là không chịu nổi à, đừng nói là muốn khóc đấy nhé?”

Thẩm Khinh Bạch bặm môi lẩm bẩm: “Anh ấy vốn không thích uống rượu giờ lại chủ động gọi người ra uống, chắc chắn trong lòng rất buồn, nhất định là do hôm nay tớ nói lặng lời quá.”

Cô nghèn nghẹn nói với Hạ Tử Lăng: “Tử Lăng, tớ không muốn quan tâm đến chuyện bạch nguyệt quang hay quân cờ gì cả, tớ chỉ muốn ở bên anh ấy tận hưởng sự dịu dàng của anh ấy dành cho tớ thôi.”

“Cậu không biết đâu, công ty đang có chuyện nghiêm trọng cần anh ấy xử lý vậy mà anh ấy vẫn không quên bảo người chuẩn bị ô với khăn lau sợ tớ bị ướt giày.”

Thẩm Khinh Bạch giơ tay lau nước mắt đang rơi: “Anh ấy đối tốt với tớ như vậy mà tớ lại không tin anh ấy, tớ đúng thật là ngốc mà.”

Hạ Tử Lăng rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc nữa, nghĩ thông rồi thì gọi điện cho người ta đi, lỡ đâu anh ấy say quá bị người khác nhặt được thì người thiệt vẫn là cậu thôi đấy.”

“Không được! Anh ấy là của tớ!” Thẩm Khinh Bạch nhận lấy khăn giấy lau mũi thật mạnh, vừa định gọi điện thì điện thoại Hạ Tử Lăng sáng lên trước.

Thấy tên người gọi là Nguyên Nhược hai người nhìn nhau, Hạ Tử Lăng vội nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì vậy em trai?”

“Chị, chị dâu có ở chỗ chị không, anh Diệp uống say rồi giờ cứ gọi chị dâu mãi, ai cản cũng không được.”

Nguyên Nhược nói: “Chị khuyên chị dâu đến một chuyến đưa anh Diệp về, anh ấy bị thương rồi nhưng không chịu bôi thuốc.”

“Bị thương?”

Thẩm Khinh Bạch nhíu mày vội lên tiếng: “Nguyên Nhược, bọn em đang ở đâu chị đến ngay.”

Nguyên Nhược sững người một giây rồi nói địa chỉ hội sở.

Thẩm Khinh Bạch vội mặc áo khoác lông vũ thậm chí quên cả đi giày tử tế đã chạy thẳng ra thang máy.

Hạ Tử Lăng lo cho cô liền vơ bừa một chiếc áo khoác chạy theo: “Mang giày vào!”

Thẩm Khinh Bạch phóng xe như bay, chưa đầy hai mươi phút đã đến nơi.

Hạ Tử Lăng xuống xe tim vẫn còn đập thình thịch, vừa nãy suýt chút nữa mấy lần va vào xe khác may mà mấy người kia phản ứng kịp.

Nếu không thì tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô chắc đã kết thúc trong đêm đông lạnh lẽo này rồi.

Hai người trực tiếp lên tầng ba, lúc Thẩm Khinh Bạch đẩy cửa phòng bao ra vẫn còn nghe tiếng Chung Đình Diệp gọi tên cô.

Mũi cô cay cay vội vàng chạy tới, khi thấy bóng dáng cô độc của anh ngồi ở góc phòng trái tim cô lập tức được lấp đầy, cảm xúc hỗn độn lan khắp cơ thể.

Thẩm Khinh Bạch từ từ ngồi xổm trước mặt anh, định mở miệng gọi nhưng cổ họng như bị nghẹn, một lúc lâu vẫn không nói được gì. Dường như cảm nhận được sự hiện diện của cô, anh từ từ ngẩng đầu lên.

Hai ánh mắt chạm nhau, giây tiếp theo cô liền bị Chung Đình Diệp ôm chặt vào lòng, đầu anh vùi vào hõm cổ cô, giọng khàn khàn: “Vợ à, em còn giận không?”

Nghe anh gọi một tiếng ‘vợ’ nước mắt Thẩm Khinh Bạch vốn vừa ngừng lại trào ra như suối, nức nở đáp: “Ừm, vẫn còn hơi giận.”

Giận anh không đến tìm cô.

Chung Đình Diệp ngẩng đầu giúp cô lau nước mắt: “Vậy em nghe anh giải thích được không? Những gì em muốn biết anh sẽ nói hết.”

Khóe mắt bị anh lau khiến cô hơi ngứa, chớp mắt mới nhìn rõ chỗ sưng ở khóe miệng anh, còn có một mảng tím bầm trông rất kinh khủng.

Cô tức giận đứng dậy quay sang nhìn mọi người ở trong phòng, bản năng bảo vệ người yêu trỗi dậy: “Ai đánh chồng tôi vậy!”

“. . . . . .”

Chung Đình Diệp lặng lẽ nhìn cô, khóe miệng không kìm được mà cong lên cười.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com