Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 46



Đêm mùa đông đen tối và lạnh giá, ánh đèn vàng mờ nhạt như phủ lên một lớp sương mờ trong sự tĩnh lặng khiến cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ khó phân biệt rõ ràng.

Chung Tử Du nhìn chằm chằm người ở gần trong gang tấc, nụ cười chạm đến đáy mắt. Đúng lúc đó, một luồng gió lạnh thổi vào mặt cô khiến vài lọn tóc bay lên, tự do phất phới trong gió.

Anh ta đút tay vào túi nghiêng đầu ngẩng cằm về phía cô: “Sao? Không tin lời tôi nghĩ rằng tôi tiếp cận em là có mục đích?”

Thẩm Khinh Bạch lại nhìn anh ta không nói gì nhưng ánh mắt lại như một sự khẳng định.

Chung Tử Du bật cười nhẹ: “Em thử nghĩ kỹ xem, bên cạnh Chung Đình Diệp chưa bao giờ thiếu phụ nữ vậy tại sao anh ta lại chọ một giáo viên tiểu học bình thường như em chứ?”

Hàng mi của Thẩm Khinh Bạch khẽ run, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt, câu nói này khiến cô không thể phản bác.

Khi đó Chung Đình Diệp khăng khăng muốn giả làm người yêu cô, không bao giờ nuốt lời hứa thậm chí khi cô đề nghị đi đăng ký kết hôn anh cũng không hề do dự mà lập tức cùng cô tới Cục dân chính.

Đó thực sự là điều mà cô không thể lý giải được.

Nhưng giờ nghe Chung Đình Diệp nói như vậy Thẩm Khinh Bạch phải thừa nhận mình đã dao động. Dường như những chuyện không thể giải thích trước kia bỗng vì vài lời của anh ta mà như được tỉnh ngộ.

Chung Tử Du nhìn khuôn mặc trắng bệch của cô theo phản xạ muốn đưa tay ra vu.ốt ve nhưng lại bị cô hất đi.

“Xin chú ý thân phận của anh!” Thẩm Khinh Bạch trừng mắt tức giận nhìn anh ta.

Chung Tử Du không giận mà cười: “Em có muốn trả thù không?”

Anh ta nhìn cô vài giây, thẳng thắn nói: “Giờ Chung Đình Diệp leo lên được vị trí này như nào thì cũng khiến anh ta ngã xuống đau đớn như vậy, nếu chúng ta hợp tác anh ta sẽ không còn cơ hội đứng dậy nữa.”

“Anh trai và vợ cùng tố cáo, không chỉ hội đồng quản trị mà cả những thủ đoạn bất chấp để đạt mục đích của anh ta cũng sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt.”

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta trông như một con quỷ đến từ địa ngục. Vì tranh giành quyền lực mà không ngần ngại nghĩ ra những thủ đoạn đê hèn như thế để hại cả người có người có cùng huyết thống với mình.”

“Anh tìm nhầm người rồi, tôi không giống loại người như anh.” Cô cảm thấy không cần nghe thêm điều gì lập tức xoay người bước nhanh về phía xe.

“Em có thể suy nghĩ thêm, nghĩ kỹ rồi cứ tìm tôi.” Anh ta nói.

Thẩm Khinh Bạch bất ngờ dừng bước, quay lại ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cuối cùng tôi cũng hiểu vị sao không cho người như anh vào nhà họ Chung. Thật lòng mà nói, so với Chung Đình Diệp anh còn kém xa.”

Chung Tử Du nhìn bóng lưng khuất dần của cô nghiêng người đấm mạnh vào thân cây bên cạnh, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Thẩm Khinh Bạch tăng ga lao nhanh qua thành phố rực rỡ ánh đèn, xe cộ tấp nập, người đi đường đông đúc náo nhiệt ồn ào.

Nhưng giờ phút này cô lại không biết phải đi đâu, không có mục tiêu và cảm thấy mệt mỏi chưa từng có.

Tâm trí rối bời càng không biết nên phải đối mặt với Chung Đình Diệp thế nào.

Trong khoang xe yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan sự tĩnh lặng.

Thẩm Khinh Bạch cúi mắt nhìn màn hình hiện lên chữ ‘chồng’, cô nhìn dòng chữ đó nhấp nháy một lúc lâu, khẽ thở ra rồi ấn nút nghe.

“A Bạch, em vẫn ở nhà bố mẹ sao? Anh đang trên đường tới đón em.”

Chung Đình Diệp vừa rời công ty thì nhận được cuộc gọi của dì Lý nói cô vẫn chưa về nhà cũng chưa ăn cơm tối. Xem tin nhắn của bố vợ anh mới biết hôm nay cô về nhà mẹ đẻ.

“À, không cần đâu, Tiểu Lăng Tử tìm em có việc, em đang trên đường tới nhà cậu ấy, tối nay chắc không về nhà.” Thẩm Khinh Bạch mím môi, nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Anh về nhà nghỉ ngơi sớm đi, đừng làm việc quá sức.”

“. . .Em không về sao?” Chung Đình Diệp hỏi.

“Tâm trạng Tiểu Lăng Tử không tốt cần em ở bên cạnh chắc sẽ rất muộn, em không muốn chạy qua chạy lại.” Thẩm Khinh Bạch nhìn đèn đường vụt qua bên ngoài cửa sổ thầm nghĩ bây giờ cô cũng đã bắt đầu nói dối Chung Đình Diệp rồi.

Chung Đình Diệp nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi nói: “Ừm, em đi đường cẩn thận, có việc gì nhớ gọi điện cho anh.”

“Vâng.”

Cúp máy, Thẩm Khinh Bạch quay đầu xe ở ngã rẽ phía trước, chạy về hướng nhà Hạ Tử Lăng.



Hạ Tử Lăng sống một mình, nhà cô cách Vân Thành không xa, bố mẹ ở quê làm ăn buôn bán điều kiện gia đình cũng khá ổn. Bố mẹ cũng không cần cô ấy lo chuyện dưỡng già, nói chung là kiểu một người no cả nhà không đói.

Khi Hạ Tử Lăng mở cửa thấy cô còn tưởng mình hoa mắt. Từ sau khi kết hôn cô chưa từng đến nhà cô ấy lần nào, giờ nhìn dáng vẻ thất thần này liền lờ mờ đoán được chuyện gì: “Cãi nhau với đại tổng tài à?”

“Không.” Thẩm Khinh Bạch dổi dép một cách thành thạo, vừa bước hai bước thì dừng lại quay đầu hỏi Hạ Tử Lăng: “Nguyên Nhược không ở nhà cậu đó chứ?”

Hạ Tử Lăng thấy vẻ cảnh giác của cô buồn cười nói: “Đưa tớ về đến nhà là đi luôn rồi.”

“Ồ thế thì tốt, không thì làm phiền chuyện tốt của hai người sợ cậu quay ra tìm tớ tính sổ.” Thẩm Khinh Bạch vứt túi sang bên, lấy gối ôm trên sofa ôm chân ngồi bệt xuống sàn, mắt đăm đăm nhìn chương trình tạp kỹ trên TV.

“Tớ đâu có thèm khát như cậu nói, em trai còn cần dỗ dành, không vội.” Hạ Tử Lăng rót cho cô một cốc nước ấm đặt lên bàn trà, liếc cô một cái rồi ngồi xuống: “Không cãi nhau mà sao trông như các không hồn thế kia?”

Thẩm Khinh Bạch không đáp vẫn tiếp tục xem TV.

Hạ Tử Lăng chậc lưỡi: “Cậu từ xa chạy đến đây chẳng lẽ chỉ đến xem TV nhà tớ à? Có chuyện gì thì nói mau.”

Cô ấy lấy khuỷu tay huých huých cô: “Hay là, cậu cần uống chút gì đó kí.ch th.ích để mượn lời.”

Thẩm Khinh Bạch đột nhiên quay đầu lại: “Cũng không phải là không thể.”

Hạ Tử Lăng: “. . . . . .”

Câu sau đúng là không nên nói mà.

Hai người gọi đầy một bàn đồ ăn khuya kèm thêm một thùng bia.

Thẩm Khinh Bạch uống ba chai rồi ợ một cái, bao nhiêu chuyện giấu trong lòng mấy ngày nay đều nhờ men say mà tuôn ra hết.

“Đoạt quyền! Lợi dụng! Quân cờ! Bạch nguyệt quang!”

Hạ Tử Lăng nghe đến ngẩn cả người, còn tưởng mình uống say rồi nghe nhầm. Cái kịch bản máu chó này chỉ có trên TV mà giờ lại xuất hiện trong đời thật?

“Mấy thứ vớ vẩn gì thế! Bạch Bạch, cậu không tin thật sự đó chứ!” Cô ấy mở to mắt hỏi.

Thẩm Khinh Bạch không nói gì, lại ngửa đầu uống thêm một ngụm bia.

Hạ Tử Lăng giật lấy chai bia: “Đừng uống nữa, tớ cậu dạy học đến ngốc thật rồi đấy, chưa phân biệt được thật giả người ta nói gì cũng tin, Chung Đình Diệp đối xử với cậu tốt hay không chẳng phải tự cậu biết rõ sao? Cần gì người ngoài lắm chuyện.”

Thẩm Khinh Bạch cầm một cái cổ vịt trên bàn, vừa gặm vừa nói: “Tớ không tin hoàn toàn, chỉ là có vài chuyện nghĩ mãi không thông giống như lời anh ta nói.”

Cô ngập ngừng, bĩu môi nói: “Còn hình xăm trên mắt cá chân anh ấy cũng là sự thật không thể chối cãi.”

“Bạch Bạch, mặc dù tớ không tiếp xúc nhiều với Chung Đình Diệp nhưng tớ cảm thấy anh ta không giống người lợi dụng cậu để thăng tiến đâu. Cậu nghĩ xem, quanh anh ta bao nhiêu phụ nữ chọn đại một người ai mà chẳng hơn cậu?”

Hạ Tử Lăng sờ mũi, lấy dũng khí nói tiếp: “Còn Tô Hâm Mộc nữa, thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối sao không liên hôn mà lại tìm một cô giáo nhỏ vô danh như cậu chứ?”

Vừa dứt lời, gối ôm từ phía đối diện bay thẳng tới, xém tý là lướt qua tai cô ấy. Thẩm Khinh Bạch định ném thêm cô ấy lập tức đầu hàng: “Chị à, em lỡ miệng, lỡ miệng.”

Thẩm Khinh Bạch đặt chai bia xuống, chống hai tay lên má đỏ bừng thì thào: “Có lẽ giáo viên dễ kiểm soát hơn.”

Chung Tử Du nói không sai, nghề giáo viên rất đặc thù, nếu ai đó muốn bôi nhọ có thể vị đủ lý do để đưa lên hot search, thậm chí mất cả danh dự.

Chỉ cần lỡ lời với học sinh hay lơ là một em học sinh phụ huynh cũng có thể nói giáo viên thiên vị, thiếu công bằng, nghi ngờ năng lực giảng dạy.

Nghề giáo nhìn thì có vẻ hào nhoáng nhưng thật ra có rất nhiều ranh giới không thể chạm đến.

“Đầu óc cậu bị nhét đầy lông gà à?” Hạ Tử Lăng tức đến không nói nổi, thuận miệng châm chọc: “Chẳng lẽ Chung Đình Diệp nắm quyền xong định đá cậu ra rìa rồi đón bạch nguyệt quang Tô Hâm Mộc quay lại?”

‘Rầm!’ một tiếng, Thẩm Khinh Bạch ngã từ trên ghế xuống.

“Bạch Bạch! Cậu không sao chứ!” Hạ Tử Lăng vội chạy qua đỡ cô dậy: “Tớ chỉ lấy ví dụ thôi, cậu đừng kích động.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn cô ấy, chậm rãi gật đầu: “Cậu nói nghe cũng rất có lý.”

“Biến đi, câu này để đại tổng tài nghe thấy tớ đúng là kẻ phản bội, đợt trước còn nhận túi đắt tiền của người ta mà.” Hạ Tử Lăng đỡ cô ngồi lên sofa, thở dài: “Chúng ta ngồi đây đoán già đoán non cũng vô ích, cậu nên hỏi thẳng Chung Đình Diệp, nói hết những điều nghi ngờ trong lòng xem anh ta trả lời như nào.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn chằm chằm cốc nước nguội trên bàn trà, cúi người bưng lên uống cạnh: “Đúng, phải hỏi cho rõ.”

“Này này, tối nay đừng, để ngày mai đi.” Hạ Tử Lăng vội vàng kéo cô lại, lôi vào phòng ngủ: “Ngủ một giấc dưỡng tinh thần đã, mai rồi đối chất với anh ta.”

“Ừ, cũng đúng, ngủ trước đã.” Thẩm Khinh Bạch mơ màng nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ.



Căn hộ Niên Hoa Lý.

Chung Đình Diệp dựa vào đầu giường nhìn chằm chằm điện thoại, gọi cho cô hơn một tiếng đồng hồ rồi, tính theo quãng đường thì đáng lẽ cô đã đến nơi vậy mà vẫn chưa có tin nhắn báo bình an.

Tin nhắn wechat anh gửi cũng không được trả lời.

Liếc sang gối trống bên cạnh, anh trầm ngâm một lúc rồi cầm điện thoại gọi cho Nguyên Nhược.

Mới đổ chuông bên kia đã bắt máy: “Alo anh Diệp, muộn vậy tìm em có chuyện gì ạ?”

Chung Đình Diệp vòng vo: “Cậu cãi nhau với cô Hạ à?”

“Dạ?” Nguyên Nhược ngơ ngác: “Không, không ạ, em đưa chị ấy về vẫn ổn mà.”

“Vậy tối nay tâm trạng cô ấy không tốt à?”

Nguyên Nhược càng thấy kỳ lạ, anh Diệp sao tự nhiên lại quan tâm đến Hạ Tử Lăng, có hỏi nhầm người không vậy?

Cậu do dự: “Anh Diệp, rốt cuộc anh muốn hỏi gì?”

Chung Đình Diệp cũng nhận ra lời mình có phần sai lệch bèn nói rõ: “Vợ tôi bảo cô ấy tâm trạng không tốt nên đến nhà cô ấy ngủ cùng, tôi tưởng cậu biết chuyện.”

Nguyên Nhược nhướn mà: “Chị ấy tâm trạng không tốt?”

“. . . . . .” Chung Đình Diệp: “Thôi, không có gì, cậu ngủ sớm đi.”

Nói xong liền cúp máy.

Đêm đó vốn dĩ chỉ có Chung Đình Diệp mất ngủ, nhưng sau cuộc gọi đó Nguyên Nhược cũng trằn trọc không yên vì cậu gọi cho Hạ Tử Lăng mà cô không bắt máy.

Ánh nắng mùa đông rọi qua khung cửa sổ chiếu vào mi mắt Thẩm Khinh Bạch, ấm áp và nhồn nhột. Cô mơ màng dụi mắt, còn chưa nhìn rõ đã vô thức quay người ôm lấy người bên cạnh: “Chồng à, hôm nay anh không đi làm sao?”

“Ừ, cuối tuần nghỉ.” Hạ Tử Lăng mơ màng trả lời, mắt vẫn nhắm.

Thẩm Khinh Bạch bật dậy khỏi giường như bị điện giật, vung chăn hỏi: “Sao cậu nằm trên giường tớ! Chồng tớ đâu?”

Hạ Tử Lăng thản nhiên kéo chăn lại, tiếp tục nằm xuống: “Tớ làm sao biết chồng cậu đâu, nhìn cho kĩ, đây là nhà của tớ.”

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch nhìn quanh, lúc này mới nhớ ra tối qua mình không về nhà. Cúi đầu nhìn người đang ngủ, cô khều khều: “Này, sáng ăn gì?”

“Trên bàn còn nhiều đồ ăn đấy, cậu tự hâm lại đi, tớ buồn ngủ.” Hạ Tử Lăng bị cô quấy cả đêm, cứ đòi ôm ngủ, hồi còn đi học không thấy tật xấu này, đúng là có chồng rồi thay đổi hẳn.

Nghe vậy Thẩm Khinh Bạch xuống giường rửa mặt qua loa rồi ra phòng khách liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Chai bia vứt lung tung, gối ôm trên ghế sofa thậm chí còn có cái rơi cả vào bếp, đồ ăn còn lại trên bàn toàn các món nướng, món nguội để qua đêm nên cả căn phòng bốc lên mùi không thể diễn tả.

Cô cúi người nhặt từng cái gối ôm đặt lại lên sofa, vừa quay người định mở cửa sổ thì chuông cửa vang lên.

Thẩm Khinh Bạch sững lại, trong lòng thầm nghĩ ai mà tới tìm Hạ Tử Lăng sớm vậy chứ. Đang do dự có nên gọi cô ấy dậy không nhưng chuông cửa cứ reo mãi cô đành đi mở cửa trước.

“Chào buổi sáng chị dâu.” Nguyên Nhược thấy cô mở cửa cũng không bất ngờ, lễ phép chào hỏi: “Chị ấy vẫn chưa dậy ạ?”

“Ừm, vẫn đang ngủ.” Thẩm Khinh Bạch bảo Nguyên Nhược vào nhà, còn thò đầu ra hành lang bên ngoài không thấy người mình muốn gặp trong lòng hơi hụt hẫng.

Nguyên Nhược nhận ra sự thay đổi trên gương mặt cô liền giải thích: “Anh Diệp vốn định đi cùng em nhưng giữa đường có cuộc điện thoại gấp từ công ty nên phải qua, anh ấy nói xong việc sẽ đến ngay.”

Thẩm Khinh Bạch cười nhạt: “. . .Chị đâu có bảo anh ấy phải đến, đúng lúc chị cũng định về nhà.”

Cô liếc nhìn phòng khách vội vàng dọn dẹp: “Hôm qua bọn tôi uống hơi nhiều chưa kịp dọn dẹp, cậu cứ ngồi đi.”

“Chị dâu, để em dọn cho, chị vừa nói. . .định về nhà mà?” Nguyên Nhược đã quen tay dọn bàn.

“Ồ đúng đúng, chị định về, vậy chỗ này giao cho cậu.” Thẩm Khinh Bạch tìm một vòng, thấy túi xách để trên kệ giày: “Nguyên Nhược, vậy chị đi trước nhé.”

“Tạm biệt chị dâu.” Nguyên Nhược vẫy tay.

Vào thang máy, Thẩm Khinh Bạch khoanh tay lẩm bẩm: “Nguyên Nhược ở với Tiểu Lăng Tử lâu quá cũng bắt đầu hư rồi, còn biết nói móc mình sợ mình làm phiền thế giới của hai người họ.”

Cô chậc lưỡi mấy tiếng rồi bước ra khỏi thang máy.

Thẩm Khinh Bạch biết Chung Đình Diệp đến công ty nên quyết định lái xe thẳng đến đó. Về nhà cũng chỉ có một mình, tiện thể hỏi rõ mọi chuyện, cô vẫn tin anh không phải là người như vậy.

Đỗ xe xong cô sải bước vào sảnh công ty, định tớ quầy lễ tân đăng ký nhưng còn chưa kịp đến hần hai cô lễ tân đã tươi cười chạy ra đón: “Phu nhân, hôm nay cô đến rồi ạ.”

Thẩm Khinh Bạch vì sự thay đổi bất ngờ mà ngẩn ra một chút, khẽ cong môi cười: “Ừ, chồng tôi đang ở trên đúng không?”

“Vâng ạ, có cần chúng tôi báo cho văn phòng tổng giám đốc không ạ?” Lễ tân hỏi.

“À không cần đâu, tôi biết mật khẩu thang máy riêng, tự lên là được.” Thẩm Khinh Bạch được hai người đưa đến thang máy riêng, định nói cảm ơn thì có người khác lên tiếng: “Phu nhân, đây là dung dịch dưỡng cây do cô Tô gửi, hay là cô mang giúp lên luôn cho tổng giám đốc ạ?”

“Cái gì vậy?” Thẩm Khinh Bạch nhướn mày hỏi.

“Ôi chao, sao lại để phu nhân mang lên chứ, để chúng tôi gọi người từ văn phòng tổng giám đốc xuống lấy là được.”

“À vâng xin lỗi, tôi nghĩ đúng lúc phu nhân lên thì tiện tay mang lên.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn hai người, đại khái hiểu ra ý học liền cười nói: “Không sao, đưa tôi đi, tiện tay thôi mà.”

Khi cửa thang máy từ từ khép lại, cô cúi đầu nhìn chai dung dịch trong tay, nụ cười trên môi dần tắt, thì ra mấy chậu hoa trong phòng của Chung Đình Diệp đều là của Tô Hâm Mộc tặng.

Đến tầng cao nhất, Thẩm Khinh Bạch vừa bước ra liền gặp Tần Vũ đang định đi xuống: “Phu nhân, sao cô lại tới đây?”

“Ừ, tiên đường ghé qua một chút.” Thẩm Khinh Bạch cười, giơ túi trong tay đưa cho anh: “Lễ tân nói là dung dịch dưỡng cây do cô Tô gửi.”

Tần Vũ giật mình, vội vàng giải thích: “Phu nhân, là do tôi sơ suất, sau đó cô Tô có mang hoa tới cho tổng giám đốc nhưng tôi quên không nói lại, chuyện này không liên quan đến tổng giám đốc đâu.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn anh ấy nửa cười nửa không, thấp giọng nói: “Tôi đâu có hỏi gì đâu mà anh đã vội vàng kéo anh ấy ra khỏi chuyện này, xem ra anh có tật giật mình nhỉ.”

“. . . . . .”

Tần Vũ khựng lại, bỗng cảm thấy giọng điệu hôm nay của phu nhân rất giống tổng giám đốc lúc bình thường, khí thế áp đảo.

Anh ấy lập tức không dám nói gì nữa, sợ càng nói càng sai.

Thẩm Khinh Bạch thu lại nụ cười, tiếp tục đi về phía phòng của Chung Đình Diệp: “Giờ anh ấy có bận không?”

“À vừa gặp xong một khách hàng quan trọng, chắc là không bận lắm.” Tần Vũ bước nhanh lên phía trước định mở cửa giúp nhưng bị cô ngăn lại: “Tôi tự vào, cậu đừng để ai làm phiền là được.”

Tần Vũ giật mí mắt, trong lòng càng cảm thấy có điềm xấu, hôm nay phu nhân đến là để gây sự rồi!

Khi Thẩm Khinh Bạch đẩy cửa vào Chung Đình Diệp đang cúi đầu xem tài liệu. Nghe thấy tiếng động anh ngẩng lên, thấy là cô khóe môi liền cong lên: “A Bạch, em tới rồi.”

Anh đặt nhanh tài liệu xuống bước đến ôm cô vào lòng, dụi cằm vào cổ cô: “A Bạch, tối qua em không ngủ cạnh anh, anh mất ngủ cả đêm, lần sau đừng bỏ lại anh một mình nữa.”

Đầu mũi Thẩm Khinh Bạch chua xót, tay bên hông khẽ xiết lại. Một Chung Đình Diệp biết làm nũng, yếu đuối trước mặt cô như vậy sao có thể là người lừa dối lợi dụng cô chứ?

Cô vừa định đưa tay lên ôm lại anh thì khóe mắt nhìn thấy chậu hoa hồng sa mạc, chính là của Tô Hâm Mộc tặng. Mà ý nghĩa của loài hoa đó là yêu đến chết không đổi, kiên cường không từ bỏ.

Khóe môi Thẩm Khinh Bạch run rẩy, cô đẩy anh ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt ngấn nước: “Chung Đình Dệp, rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com