Thẩm Khinh Bạch nghe thấy động tĩnh trên giường liền vội vàng đứng dậy xỏ dép rồi quay về phòng khách mà cô từng ở, đóng cửa lại tựa lưng vào cửa thở dốc từng cơn nặng nề.
Khoảnh khắc đó cô không rõ vì sao bản thân lại chột dạ bỏ chạy, là không dám đối mặt hay sợ bản thân không kiềm được mà muốn hỏi rõ ràng sự thật.
Hoặc cũng có thể cô sợ Chung Đình Diệp sẽ thẳng thừng thừa nhận hình xăm đó chính là Tô Hâm Mộc.
Thẩm Khinh Bạch lắc lắc đầu, xoay người bước vào phòng tắm nhìn chằm chằm mình trong gương hai giây rồi đột ngột cúi đầu hất nước lạnh lên mặt.
Lạnh buốt thấu xương khiến cô lấy lại lý trí.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, để mặc những giọt nước trên mặt chảy từng chút từng chút một xuống cổ rồi biến mất trong áo.
Hiện tại họ là vợ chồng, dù người từng đồng hành cùng Chung Đình Diệp trong quãng thời gian đen tối là Tô Hâm Mộc nhưng người sẽ bên cạnh anh những ngày tháng sắp tới là cô, Thẩm Khinh Bạch.
Ai cũng có quá khứ, cô cũng vậy.
Cô không thể ích kỷ cho phép mình có một thời thanh xuân đã qua nhưng lại ép Chung Đình Diệp từ đầu đến cuối chỉ có mình cô trong tim được.
Thẩm Khinh Bạch không quay lại phòng ngủ mà vào phòng thay đồ thay quần áo, đeo túi rồi xuống tầng.
Chung Đình Diệp vẫn đang ngồi bên cạnh bàn ăn đọc báo sáng, thấy cô xuống anh liền vẫy tay ra hiệu cô lại ăn sáng, múc cháo đặt trước mặt cô, còn cẩn thận sờ thử vành bát sứ rồi mới bảo cô ăn.
Thẩm Khinh Bạch nhìn cảnh tượng trước mắt trong lòng lại không kìm được mà nghĩ trước kia anh có chăm sóc Tô Hâm Mộc chu đáo như thế này không?
Phát hiện bản thân bắt đầu có những suy nghĩ như vậy cô liền cắn môi thật mạnh, tự nhắc mình đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, nhanh chóng cầm lấy muỗng ăn từng ngụm một.
Sau khi thức dậy Chung Đình Diệp không thấy bóng dáng cô đâu, dì Lý nói cô vẫn chưa ra ngoài nên anh mới ngồi chờ như thường lệ.
Nhưng từ lúc cô ngồi xuống không nói một lời nào khiến anh cảm thấy có điều gì đó khác lạ.
“Em không khỏe à?” Chung Đình Diệp đưa tay muốn sờ trán cô nhưng bị cô tránh đi, anh hơi nhíu mày.
Thẩm Khinh Bạch cũng cảm thấy mình quá nhạy cảm, nếu là trước kia chuyện này có lẽ chỉ cần một bữa cơm là xong.
Nhưng giờ lại trở nên yếu đuối như vậy.
“Không sao cả, chỉ là vừa nãy đang nghĩ ngợi chút chuyện.” Cô cong môi cười với anh, thấy anh nhíu mày liền giờ tay vuốt nhẹ: “Anh đột nhiên đưa tay ra làm em giật mình, chỉ là phản xạ thôi.”
Chung Đình Diệp có chút đăm chiêu nhìn cô một lát, nắm lấy tay cô siết chặt: “Nếu em không khỏe thì phải nói với anh, nếu là chuyện khác cũng có thể hỏi anh.”
“Không có gì đâu.” Thẩm Khinh Bạch mỉm cười: “Ăn nhanh lên, không thì lát nữa cả hai chúng ta sẽ đi muộn mất.”
Lúc ra cửa, Chung Đình Diệp không để cô lái xe, tài xế đưa cô đến nơi xong mới đến công ty.
Sáng nay Thẩm Khinh Bạch có ba tiết ngữ văn, khi lên lớp cô vẫn tập trung nhưng hễ rảnh rỗi trong đầu bất giác hiện lên hình xăm cô gái kia.
Cô chống hai tay lên bàn làm việc, khó chịu gõ nhẹ vào đầu tự nhủ không được nghĩ nữa, cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và Chung Đình Diệp.
Trong một mối quan hệ, điều đáng sợ nhất là một người cứ suy diễn lung tung rồi bắt gây gây chuyện vô lý, cuối cùng cả hai mệt mỏi phiền chán chẳng muốn tiếp tục nữa.
Thẩm Khinh Bạch hít sâu một hơi, từ từ điều chỉnh lại cảm xúc, đúng vậy, cô và Chung Đình Diệp không thể để mọi chuyện đi đến bước đó được.
Những ngày sau đó, tuy cô không cố tình nghĩ đến chuyện kia nữa nhưng con người là vậy, một khi hạt giống nghi ngờ gieo xuống, nó giống như một cái gai cắm vào trong tim.
Không đau nhưng lại khiến người ta chẳng bỏ qua.
–
Hôm đó sau khi tan học, Thẩm Khinh Bạch không về nhà ở Niên Hoa Lý mà lái xe thẳng về bãi đỗ xe của khu Phúc Tuệ An.
Cô đóng cửa xe, khóa xe rồi xách theo túi rau quả mua ở siêu thị lên tầng.
Đồ đạc hơi nhiều nên Thẩm Khinh Bạch không còn tay mở cửa, chỉ có thể nghiêng người dùng khuỷu tay gõ gõ.
“Đến đây, đến đây.”
Mã Như Duy từ trong bếp đi ra, dùng tạp dề lau tay mở cửa thấy đồ đạc trong tay Thẩm Khinh Bạch thì vội vàng đỡ lấy: “Ôi trời, con mua mấy thứ này làm gì, trong tủ lạnh nhà mình chứa không nổi đâu.”
“Để bố với mẹ ăn từ từ mà, mẹ nấu thêm vài món nhé, con sắp đói đến chết rồi.” Thẩm Khinh Bạch đặt đồ lên bàn ăn rồi quay lại cửa đổi dép, cởi áo phao trei lên rồi đưa mắt nhìn quanh một lượt: “Bố con chưa về ạ?”
“Hôm nay kêu có họp nên về trễ một chút.” Mã Như Duy cất nguyên liệu vào tủ lạnh, nghiêng đầu hỏi cô: “Tiểu Chung tan làm có qua ăn không?”
Tay Thẩm Khinh Bạch đang cầm trái cây hơi khựng lại sau đó ngồi xuống sofa: “Con không biết nữa, chắc là không đâu, dạo này công ty anh ấy bận lắm.”
Dạo gần đây Chung Đình Diệp đúng là tăng ca nhiều, ngày nào cũng về muộn nghe nói là ở công trường có sự cố anh ấy phải giải quyết.
Thẩm Khinh Bạch không hiểu công việc của anh nên không giúp gì được, chỉ có thể cố gắng không làm phiền anh.
Ăn trái cây xong cô chủ động vào bếp giúp một tay, Mã Như Duy mừng ra mặt, thỉnh thoảng nhìn cô một cái: “Con không cãi nhau với Tiểu Chung đấy chứ?”
Thẩm Khinh Bạch ngẩn ra, cúi đầu tiếp tục rửa rau: “Không có ạ, anh ấy cái gì cũng chiều con, muốn cãi cũng không cãi nổi.”
“Con bé này, chiều con còn chưa đủ tốt à.” Mã Như Duy vừa xào rau vừa nói đầy ẩn ý: “Vợ chồng sống với nhau sao tránh khỏi lúc này lúc kia, phải hiểu nhau, bao dung nhau. Nếu có khúc mắc gì thì cứ bình tĩnh thẳng thắn mà nói, không còn ngăn cách thì tự nhiên không còn mâu thuẫn.”
Mã Như Duy thêm nước vào chảo đậy nắp lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Mẹ với bố con sống với nhau mấy chục năm rồi chưa từng giấu gì trong lòng, có gì thì nói đó, khỏi phải khó chịu.”
Thẩm Khinh Bạch đưa tay sờ mặt, không lẽ biểu hiện rõ vậy sao? Cảm giác như những tâm sự trong lòng bị bà Mã nhìn thấu hết, câu nào cũng trúng tim đen.
“Vâng, con biết rồi.”
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Đông Hoa tan làm về.
Thẩm Khinh Bạch vừa bày thức ăn lên bàn xong thì thấy bố đang thay giày ở cửa, cô tự nhiên bước đến nhận cặp tài liệu trong tay ông: “Bố, sao bây giờ trường họp nhiều vậy?”
“Sao thế, định moi thông tin tuyệt mật từ bố à?” Thẩm Đông Hoa cười, gõ nhẹ lên trán cô: “Tiểu Chung không đi cùng con à?”
“Không ạ, anh ấy đang tăng ca ở công ty.” Thẩm Khinh Bạch cất cặp rồi giúp ông treo áo khoác: “Bố đi rửa tay đi, còn một món nữa là được ăn rồi.”
“Được.” Thẩm Đông Hoa cười xoay người đi, bước được hai bước thì quay đầu nhìn cô: “Con gái, hôm nay ân cần thế, không phải là có chuyện gì cần nhờ bố đấy chứ?”
Thẩm Khinh Bạch bật cười: “Đúng rồi, con nhờ bố ăn thêm hai bát cơm, con mua móng giò bố thích nhất, chúc bố béo lại như thời hoàng kim.”
“Con nhóc vô tâm này, bố vất vả mão mới giảm được cân giờ lại dụ ăn.” Thẩm Đông Hoa xắn tay áo đi vào nhà vệ sinh.
Tối nay bà Mã nấu toàn món cô thích, trong bữa ăn không ngừng gắp đồ cho cô khiến cô cảm động không thôi. Xem ra dù Chung Đình Diệp không đến nhưng cô vẫn được đối xử chu đáo như vậy.
Ăn xong, Thẩm Khinh Bạch ngồi trò chuyện với bố mẹ một lúc thấy cũng muộn rồi đứng dậy đi về.
Mã Như Duy liếc nhìn Thẩm Đông Hoa, hất cằm ra hiệu.
Ông gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Con gái, bố đưa con xuống dưới đi, ăn no quá đi bộ cho tiêu hóa chút.” Thẩm Đông Hoa đứng dậy cùng cô ra cửa thay giày.
“Bố, ngoài trời lạnh lắm đừng xuống, sợ con lạc đường chắc?” Thẩm Khinh Bạch mặc áo khoác xong nhìn ông trêu.
“Bố đi bộ tiêu hóa thật mà.” Thẩm Đông Hoa khoác vai cô ra ngoài, vào thang máy nghiêng đầu nhìn cô: “Không vội về thì đi bộ vài vòng với bố?”
Thẩm Khinh Bạch dường như hiểu ra chắc chắn bố có chuyện muốn nói, không thì với thời tiết như thế này ông thà ngồi trong nhà chứ không chịu ra ngoài đi bộ.
“Vâng, con không vội.”
Ra khỏi tòa nhà, gió lạnh mùa đông tại vào mặt, dù chưa chính thức bước vào mùa đông mà gió đã như dao cắt rát hết cả mặt.
Thẩm Khinh Bạch đội mũ lên, kéo khóa áo đến tận cổ, cả khuôn mặt vùi vào cổ áo nhìn đồng chí Thẩm rồi sau đó vội vàng giúp ông đội mũ áo khoác vào: “Lạnh tai.”
Thẩm Đông Hoa hà hơi lên tay, chân nhún nhảy liên tục: “Con gái à, chớp mắt đã gần bốn tháng con kết hôn với Tiểu Chung rồi nhỉ, thời gian trôi nhanh thật.”
Thẩm Khinh Bạch cũng bắt chiếc ông nhảy nhảy theo: “Vâng, đúng là nhanh thật.”
“Tiểu Chung đối xử với con tốt không?” Thẩm Đông Hoa dò hỏi.
“Tốt ạ, bố mẹ đừng lo lắng, bọn con không hề cãi nhau.” Thẩm Khinh Bạch cười kể cho ông nghe thấy mấy chuyện vui và cảnh đẹp khi chụp ảnh cưới ở nước ngoài: “Sau này rảnh bố mẹ đi làm hộ chiếu đi, đến lúc đó con dẫn đi chơi đảm bảo ở rồi không muốn về luôn.”
Thẩm Đông Hoa cười khẽ hai tiếng: “Vậy là bố với mẹ con được hưởng phúc của con rồi.”
Thẩm Khinh Bạch mím môi không nói, cô bước chậm lại, nghiêng đầu nhìn ông mấy giây rồi mỉm cười: “Bố, trước khi lấy mẹ bố từng thích ai chưa?”
“Sao tự dưng lại hỏi thế?” Thẩm Đông Hoa bước lên một thiết bị tập thể dục ngoài trời, vừa đung đưa vừa hỏi: “Mẹ con bảo con hỏi à?”
“Không có, con chỉ tò mò thôi.”
“Thật ra cũng có một người, nhà cô ấy cách nhà bà nội không xa. Hồi đi học trong làng chưa có đèn đường bọn bố hay hẹn cùng nhau đi học, tan học cùng nhau về.”
“Có một năm tuyết rơi dày, khắp cánh đồng trắng xóa không phân biệt nổi đâu là đường đâu là ruộng. Lúc ấy bố đi trước cô ấy đi sau, bố không để ý lỡ giẫm phải một hố nước.”
“Cái hố đấy lớn lắm, mà lúc đó bố còn nhỏ người không cao, bố rơi thẳng xuống đấy. Cô ấy vội quang cặp sách túm lấy chân bố, dùng hết sức kéo bố lên.”
“Lúc đó nhìn đôi tay đỏ ửng vì lạnh của cô ấy, còn bị cào xước bởi cành cây bố vừa cảm động vừa thấy đau lòng.”
Lần đầu tiên Thẩm Khinh Bạch nghe bố kể chuyện hồi nhỏ, nghiêng đầu hỏi: “Vậy sao hai người không đến với nhau mà bố lại lấy mẹ?”
“Haizz, tình yêu trẻ tuổi mấy ai đi đến cuối cùng đâu.” Thẩm Đông Hoa nói: “Lên cấp ba thì học xa nhau sau đó bố đậu đại học còn cô ấy thì không. Chưa một năm đã bị gia đình ép đi xem mắt cuối cùng lấy người làng bến. Bố nghỉ hè năm hai mới biết chuyện đó.”
Thẩm Đông Hoa cười nhạt: “Đời người gặp ai, xảy ra chuyện gì đều là định mệnh. Giờ cô ấy sống tốt, chồng cô ấy đối xử với cô ấy cũng tốt. Còn bố thì gặp được mẹ con cũng là may mắn lớn nhất đời bố, duyên phận ấy mà, đôi khi kỳ diệu lắm.”
Thẩm Khinh Bạch gật đầu đồng tình, cô và Chung Đình Diệp cũng bắt đầu từ một mối duyên tình cờ.
“Bố, vậy giờ bố còn thích cô ấy không?”
“Nói vớ vẩn gì thế?”
Thẩm Đông Hoa gõ mạnh lên đầu cô: “Câu này mà để mẹ con nghe được thì toi, dù mẹ con cũng biết chuyện này nhưng không nên nói lung tung.”
Qua hai giây, ông lại xoa đầu yêu thương: “Con gái à, ai cũng có một đoạn tuổi trẻ khó quên, một mối tình khắc cốt ghi tâm. Con chỉ cần hiểu quá khứ là một hình thái, nắm được hiện tại mới là cách sống đúng đắn.”
“Đừng mãi bận tâm chuyện cũ, năm tháng lặng lẽ trôi qua, điều chúng ta nên làm là trân trọng hiện tại, trân trọng người đang ở bên.”
–
Trên đường về, Thẩm Khinh Bạch nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước nhưng trong đầu vẫn văng vẳng những lời bố nói.
Nói cô không để tâm thì cũng không thật lòng lắm.
Dù sao thì trên mắt cá chân anh vẫn có hình xăm bạch nguyệt quang khiến người ta khó mà quên.
Nhưng lời bố nói đúng, trân trọng người hiện tại đang bên cạnh chính là đủ rồi.
Nghĩ thông suốt, Thẩm Khinh Bạch gạt đi những u ám mấy ngày này hạ cửa kính xe để gió lạnh thổi vào mặt. Cảm giác như được gột rửa từ trong ra ngoài, tâm trạng bỗng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Phía trước là đèn giao thông, cô từ từ đạp phanh, đang định kéo cửa kính lên thì liếc thấy ở ngã tư có người đang bán khoai nướng, mùi thơm lan tỏa khiến bụng cô réo lên.
Đèn xanh bật, Thẩm Khinh Bạch khởi động xe, lái qua ngã tư rồi đỗ bên đường.
Cô cầm điện thoại bước xuống xe, lò nướng đang bốc khói, mấy củ khoai lang ngọt thơm lừng. Cô nghĩ chắc Chung Đình Diệp chưa từng ăn nên tiện thể mua hai củ.
Vừa trả tiền xong xoay người thì phía sau vang lên một tiếng gọi: “Em dâu, trùng hợp quá, đến đây cũng gặp được.”
Cô bỗng khựng lại, tiếng ‘em dâu’ ấy khiến cô đứng sững rất lâu không nhúc nhích. Từ lúc biết thân phận của người này cô đã nghĩ họ chẳng cần phải nói thêm chuyện gì nữa.
Thẩm Khinh Bạch hít sâu một hơi, giả vờ như không nghe thấy tiếp tục bước đi.
Chung Tử Du nhìn bóng lưng cô hơi cau mày, dù trước kia không thân nhưng ít ra cô còn chịu nói vài câu, giờ thì như người xa lạ.
Anh ta bước nhanh tới nắm lấy cổ tay cô cười khẩy: “Không cần phải né xa thế đâu, Chung Đình Diệp nhỏ mọn đến vậy à? Dù sao tôi cũng là anh trai nó, nói vài câu với em dâu cũng không được ư?”
“Buông tay!” Thẩm Khinh Bạch mạnh mẽ rút tay về rồi lùi lại vài bước theo phản xạ: “Chung Đình Diệp chưa bao giờ nhận anh là anh, sau này cũng đừng gọi tôi là em dâu.”
“Ghê thật đấy, mới cưới chưa được bao lâu mà đã bênh chằm chặp rồi.”
Chung Tử Du hơi cúi người, mắt đen nhìn thẳng vào cô, nói từng chữ một: “Người em đang bảo vệ có nói cho em biết anh ta cưới em chỉ để thừa kế tài sản không? Em chỉ là một quân cờ anh ta dùng để leo lên mà thôi.”
Anh ta vừa dứt lời, cơ thể Thẩm Khinh Bạch run lên, củ khoa nướng trong tay cũng rơi xuống đất. Cô không tin nổi mấp máy môi, một lúc sau mới nói ra được một câu: “Anh dùng cách này để bôi nhọ người khác mà không thấy xấu hổ à?”
“Xấu hổ?”
Chung Tử Du cười lớn: “Em có thể hỏi bất kỳ người bạn nào bên cạnh anh ta xem, xem có đúng là sau ngày đăng ký kết hôn anh ta đã chính thức thừa kế tập đoàn không?”
Lời nói ấy như lưỡi dao lạnh đâm thẳng vào trái tim cô.
Thẩm Khinh Bạch cảm thấy như bị bóp nghẹt cổ, mỗi lần hít thở đều khó khăn. Cô cố kìm nén cơn tức giận trong lòng mình, chậm rãi hỏi: “Vậy tại sao lại là tôi?”
Chung Tử Du khẽ cười, bước lại gần thêm hai bước dừng trước mặt cô, cúi đầu nhìn xuống: “Vì em là giáo viên. À không, chính xác hơn là cả nhà em đều là giáo viên, đó là một quân cờ dễ kiểm soát.”
Anh ta dừng lại rồi nói thêm: “Dù sao thì giáo viên sợ điều tra nhất, em dâu chắc có kinh nghiệm rồi chứ?”
Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu nhìn anh ta không thể tin nổi, thì ra vụ lên hot search kia thật sự có kẻ đứng sau giật dây.
Khoảnh khắc ấy cô bỗng hiểu ra ẩn ý trong lời anh ta.
Dù Chung Đình Diệp cưới cô với mục đích gì nhưng những gì anh làm suốt thời gian qua với cô và gia đình không thể nào chỉ là diễn kịch.
Rõ ràng, lời nói của Chung Tử Du không chỉ đơn thuần là chia rẽ quan hệ.
Thẩm Khinh Bạch nhìn anh ta thẳng thắn hỏi: “Nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?”