Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 44



“. . . . . .”

Có lúc Hạ Tử Lăng thật sự muốn bổ đầu Thẩm Khinh Bạch ra xem rốt cuộc cô lớn lên như thế nào mà sao suy nghĩ lại khác người bình thường đến vậy.

Từ khi quen Thẩm Khinh Bạch, cô đã biết tâm lý của cô ấy cực kỳ tốt, dù có trượt môn nào thì vẫn có tâm trạng đi ăn một bữa lớn.

Hồi chia tay Kha Chính Nam cũng vậy, Hạ Tử Lăng chuẩn bị cả đống lời anh ủi nhưng khi về đến ký túc xá thì người ta chẳng cần, tự mình điều chỉnh tâm lý từ sớm rồi.

Thậm chí còn an ủi ngược lai cô rằng: “Trời đất bao la chẳng thiếu hoa thơm, cớ gì phải đơn phương một nhành hoa?” Lại còn là một bông hoa dại chẳng ra gì.

Hạ Tử Lăng nhìn người đối diện đang ăn rất ngon lành liền khẽ cong môi cười.

Có lẽ mọi chuyện đúng như cô phân tích, điều Chung Đình Diệp thích chính là con người của Thẩm Khinh Bạch, chẳng liên quan gì đến thứ khác.

Giống như một bài toán đơn giản, rõ ràng rất dễ  mà chúng ta cứ cô gán đủ loại công thức vào giải cuối cùng lại tự làm nó phức tạp lên.

“Ừm, tớ đồng ý với quan điểm này.”

Hạ Tử Lăng cười, gắp một miếng tôm viên vào bát cô: “Chín rồi đấy mau ăn đi.”

Thẩm Khinh Bạch thấy cô còn định gắp tiếp thì vội khoát tay: “Thôi thôi đừng gắp nữa, cậu cũng ăn đi.”

Hạ Tử Lăng rút đũa về, hỏi cô: “Khi nào chồng cậu đến? Hay gọi thêm ít món khác không, ăn đồ thừa của hai đứa mình thì không hay lắm.”

“Không sao, anh ấy không kén ăn.”

Thẩm Khinh Bạch nuốt xong miếng trong miệng, nói thêm: “Chắc sắp đến rồi, từ công ty qua đây cũng gần.”

Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.

“Wow, hai người kia đẹp trai quá đi mất, phố Tài Chính quả nhiên là giới tinh anh ra vào, ai cũng có khí chất cao cấp.”

“Đúng vậy, người nào cũng đều mặc vest chỉnh tề nhưng hai anh chàng kia đúng là nổi bật.”

“Không biết còn độc thân không nhỉ, muốn qua xin wechat quá!”

Thẩm Khinh Bạch và Hạ Tử Lăng nhìn nhau rồi tò mò quay đầu lại, vừa nhìn thấy người thì ánh mắt cả hai đều ánh lên vẻ kinh ngạc.

Chung Đình Diệp thì khỏi nói, đi đến đâu cũng là tiêu điểm của đám đông.

Điều khiến hai cô gái bất ngờ là Nguyên Nhược trong bộ vest đen cao hơn 1m80, da trắng, quần tây không một nếp nhăn, đôi chân dài bước đi ngược với ánh sáng trông chẳng khác nào hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

Một người điềm đạm một người tuấn tú, chẳng trách khiến bao cô gái mê say.

Thẩm Khinh Bạch mỉm cười, đá nhẹ chân Hạ Tử Lăng dưới bàn: “Này, vậy mới thật thấy mắt cậu tinh thật đấy, Nguyên Nhược đúng là một chàng trai đáng giá, mặc gì cũng hợp.”

Hạ Tử Lăng thẹn thùng rời mắt, nhướn mày nói: “Chồng cậu cũng đâu kém, xem kìa, bao cô gái mê mẩn kiểu người trưởng thành chín chắn như anh ấy.”

Chung Đình Diệp bước đến xoa đầu cô một cái rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh: “Buổi sáng em nghỉ ngơi chưa?”

Thẩm Khinh Bạch nhìn biểu cảm tiếc nuối của các cô gái xung quanh liền mím môi cười: “Ngủ được mấy tiếng rồi.”

Nguyên Nhược chào Thẩm Khinh Bạch xong nhìn quanh tìm chỗ rồi lặng lẽ ngồi cạnh Hạ Tử Lăng: “Hôm nay chị được nghỉ à?”

“Ừm, cậu nói bận nên tôi không rủ.” Hạ Tử Lăng nghiêng đầu nhìn cậu, nửa đùa nửa thật: “ Cậu mặc vest rất ra dáng đàn ông.”

Nguyên Nhược ngại ngùng cúi đầu cười nhẹ giải thích: “Tôi đi dự một hội nghị khoa học công nghệ, ban tổ chức yêu cầu mặc đồ chỉnh tề.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn hai người đối diện có vẻ mập mờ liền ghé sátChung Đình Diệp hỏi: “Sao anh lại đi cùng với Nguyên Nhược vậy?”

Đúng lúc nhân viên phục vụ mang đến hai bộ bát đũa, Chung Đình Diệp vừa gắp đồ ăn cho cô vừa đáp: “Cậu ấy đến tìm anh bàn chút chuyện tiện đường cùng đến luôn.”

“Ồ.” Thẩm Khinh Bạch nhìn nổi lẩu đỏ rực, lo họ không ăn được cay liền hỏi: “Anh với Nguyên Nhược ăn được cay không?”

Nguyên Ngược gật đầu noi được.

“Không sao, anh ăn ít.” Chung Đình Diệp còn gọi thêm ít hải sản cho họ.

Hạ Tử Lăng nhìn hai anh chàng vừa ga lăng bóc tôm vừa gắp đồ ăn liền cười nói: “Chung tổng, tầng dưới có rạp chiếu phim, lát nữa ăn xong chúng ta đi xem phim đi, tôi mời.”

Chung Đình Diệp không phản đối, mặc dù anh chưa từng vào rạp chiếu phim nhưng cũng không bài xích. Anh nhìn sang Thẩm Khinh Bạch, có chút mong đợi được xem một bộ phim tình cảm với cô.

Thẩm Khinh Bạch chạm mắt anh, khẽ cười: “Em thì được, chỉ sợ lát nữa mọi người có việc thôi.”

Nguyên Nhược nhanh chóng lên tiếng: “. . .Em không có, có thể đi xem.”

Nhìn dáng vè ngây ngô của cậu, ba người còn lại nhìn nhau không nhịn được bật cười.



Ăn lẩu xong, mấy người cùng nhau đi thang máy lên rạp chiếu phim ở tầng ba.

Hạ Tử Lăng đã đặt vé trước trên điện thoại, nghĩ đến việc có hai anh chàng đại gia là Chung Đình Diệp và Nguyên Nhược đi cùng cô liền đặt phòng chiếu VIP.

Họ chọn một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng được khen về chất lượng và có doanh thu khá tốt.

Hạ Tử Lăng và Nguyên Nhược quay lại sau khi lấy vé, mỗi người ôm một thùng bắp rang bơ và mấy ly nước: “Đây, của cậu với giám đốc Chung.”

Thẩm Khinh Bạch nhận lấy thùng bắp rang bơ ôm trong lòng rồi ra hiệu cầm nước bằng ánh mắt cho Chung Đình Diệp.

Ở nhà, Chung Đình Diệp vốn không cho cô uống mấy loại nước có ga như thế này nhưng thấy ở rạp ai cũng uống nên anh cũng không muốn phá hỏng bầu không khí, mỉm cười nhận lấy.

Trên đường vào phòng chiếu, anh ghé tai cô nhắc nhở: “Em chỉ được uống nửa ly thôi.”

“Tại sao chứ?”

Chung Đình Diệp thấy cô bĩu môi liền véo má cô: “Mấy hôm nữa em đến kỳ rồi, uống lạnh sẽ đau bụng.”

“ồ em biết rồi.” Thẩm Khinh Bạch mím môi cười, thì ra anh nhớ rõ.

Phòng chiếu VIP không lớn như rạp thông thường, màn hình cũng nhỏ hơn, ước chừng chỉ có khoảng ba mươi ghế sofa.

Bốn ghế một hàng, cả nhóm ngồi hàng giữa vừa đẹp.

Thẩm Khinh Bạch nhìn một vòng phát hiện phần lớn người vào phòng chiếu này đều là các cặp đôi.

Cô nghiêng đầu lén nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, đây là lần đầu tiên sau khi họ kết hôn đi xem phim cùng nhau như bao cặp đôi khác, vừa ăn bắp rang bơ vừa uống nước ngọt.

Rất có cảm giác ngọt ngào của tình yêu.

Phim bắt đầu chiếu, Thẩm Khinh Bạch nửa nằm trên ghế vừa ăn vừa xem miệng không ngừng nghỉ, thình thoảng còn đút cho Chung Đình Diệp một miếng bắp rang bơ. Lúc đầu anh không muốn ăn nhưng bị cô ép phải ăn.

“Chồng à, xem phim thì phải ăn bắp rang bơ, giống như ăn lẩu phải có nước chấm vậy đó.” Cô hút một ngụm nước ngọt rồi đưa ly đến miệng anh: “Anh cũng thử cái này xem.”

Thấy anh còn do dự, Thẩm Khinh Bạch bỗng nhớ lại lần đầu họ đi ăn đồ nướng, cô bắt anh uống thử Kvas liền bật cười: “Loại này không giống đồ uống ở quán nướng hôm đó đâu, không có cồn.”

“Lúc đó em chỉ muốn anh nếm thử mấy món ngon trên trần gian thôi, sợ mấy người giàu như anh toàn uống rượu tiên trên trời bỏ lỡ thú vui nhân gian.” Thẩm Khinh Bạch mạnh miệng giải thích.

Chung Đình Diệp liếc cô một cái, cầm cổ tay cô cúi đầu uống một ngụm, vị đúng là khác với Kvas, uống ngon hơn.

Nghĩ vậy anh uống thêm nữa ly, rõ ràng là muốn uống hết phần của mình.

“Này, anh sắp uống hết rồi.” Thẩm Khinh Bạch hạ giọng nhắc nhở, sợ làm phiền người khác liền nghiêng người lại gần. Vừa mới ghé sát tai anh định nói gì đó thì người đàn ông đột nhiên quay đầu sang, đôi môi áp xuống môi cô.

Cô giật mình, theo phản xạ nhìn xung quanh. Nơi công cộng bao nhiêu người ở đây mà anh dám làm vậy!

Mặt Thẩm Khinh Bạch đỏ bừng, vội vàng đưa tay đẩy ng.ực anh ra.

Khoảng hai giây sau anh mới buông ra: “Ừm, nước lần này vị cũng được.”

Thẩm Khinh Bạch trừng mắt lườm anh: “Đúng vậy, cho anh hết đấy.”

Cô bình tĩnh ngồi thẳng lại, cầm lấy ly còn lại ở tay vịn bên trái lắc lắc trước mặt anh khiêu khích: “Vậy ly này giờ là của em nhé.”

“. . . . . .”

Hạ Tử Lăng ngồi ngay bên cạnh Thẩm Khinh Bạch, cảnh tượng Chung Đình Diệp hôn trộm cô ấy vừa nãy đều bị cô nhìn thấy hết, con ngươi khẽ giãn ra, khá bất ngờ đại tổng tài lại có một mặt như thế.

Nhưng mà, cái kiểu hôn mạnh mẽ đó thật sự rất gọi cảm.

Cô quay đầu lại, định tập trung vào màn hình thì nhận ra bên cạnh có ánh mắt đang nhìn mình. Cô nghiêng đầu liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm khó đoán của Nguyên Nhược.

Khi cô vừa định hỏi cậu đang nhìn gì thì Nguyên Nhược đột nhiên nói: “Chị cũng thích như vậy à.”

“. . . . . .” Tim Hạ Tử Lăng đập thình thịch, cố gắng đè nén khóe môi đang muốn nhếch lên, nhẹ giọng đáp: “Cũng, cũng được.”

“Ồ.”

Ánh mắt Nguyên Nhược rời khỏi môi cô quay lại với màn hình, cổ họng khẽ chuyển động chạm rãi mở miệng: “. . .Vậy tối nay tôi đưa chị về.”

Hạ Tử Lăng nhìn cổ cậu đỏ ửng lên liền mím môi cười: “Được.”



Bộ phim 1 giờ 55 phút, đúng mười giờ tối kết thúc.

Thấy Nguyên Nhược không lên xe cùng họ Thẩm Khinh Bạch liền hiểu ngay cậu định đưa Hạ Tử Lăng về, rất biết điều mà kéo Chung Đình Diệp chào tạm biệt hai người.

Trong xe, Thẩm Khinh Bạch lười biếng gối đầu lên đùi Chung Đình Diệp, có lẽ do chưa quen múi giờ nên mặc dù hôm nay cô ngủ mấy tiếng nhưng vẫn cảm thấy rất buồn ngủ.

“Chồng à, hôm nay anh có ngủ trưa không?” Cô đưa tay sờ cằm anh, sau một ngày râu lại hơi mọc ra có chút buồn buồn ở tay.

Chung Đình Diệp để cô sờ tới sờ lui mặt mình, trong mắt mang theo ý cưng chiều, một tay ôm eo cô, ngón tay luồn qua lớp vải nhẹ nhàng vu.ốt ve: “Ngủ được một tiếng.”

Xe chạy êm trên đường cao tốc, ánh đèn đường bên ngoài lướt qua cửa kính, ánh sáng vàng nhạt rọi vào trong xe chiếu sáng từng góc sáng tối đan xen.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau vài giây, Thẩm Khinh Bạch bỗng vươn tay ôm lấy cổ anh ngồi dậy, nhanh chóng hôn lên môi anh một cái: “Vất vả rồi.”

Vừa định nằm lại xuống thì cánh tay đang ôm eo của Chung Đình Diệp siết chặt kéo cô trở về, môi nóng bỏng lập tức phủ lên làm sâu thêm nụ hôn ấy.

Có màn khởi đầu như vậy khi về đến nhà cả hai không cần nói gì lặng lẽ lên tầng.

Có lẽ vì cơ thể họ quá quen thuộc với nhau, chỉ một ánh mắt hay cử chỉ cũng có thể khơi dậy một trận vận động kéo dài vài tốn sức.

Vừa vào phòng ngủ Chung Đình Diệp liền khoá cửa lại, không kịp bật đèn đã kéo lấy Thẩm Khinh Bạch.

Phòng ngủ tối om chỉ có ánh sao lấp lánh ngoài cửa sổ rọi vào, Thẩm Khinh Bạch đứng không vững, lưng tựa chặt vào ngực anh.

Chung Đình Diệp ôm cô từ phía sau, nghiêng đầu tìm kiếm môi cô trong bóng tối, lúc cúi xuống anh hôn nhầm vào sống mũi cô.

Anh hôn nhẹ lên chóp mũi cô rồi sau đó mới lần đến đôi môi ấm áp mút nhẹ cọ xát.

Thẩm Khinh Bạch không chịu nổi kiểu trêu đùa này của anh, cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể, cô quay người lại trong vòng tay anh, nhón chân học theo cách anh hôn đáp lại.

Hơi thở của Chung Đình Diệp dần trở nên dồn dập, sau đó anh bế bổng cô lên.

Hai người không lên giường.

Ngay băng ghế cuối giường, người đàn ông cúi xuống hôn cô, đòi hỏi cô.

Không nỡ rời xa dù chỉ một phút.

Ánh trăng trong trẻo chiếu rọi, bóng dáng họ quấn quýt đan xen, thân mật vô cùng.

Khi kết thúc, đèn phòng được bật lên, trên tấm thảm cashmere đắt đỏ là một mớ hôn độn.

Chung Đình Diệp nhặt chiếc sơ mi vương vãi trên sàn choàng lên người cô rồi bế cô vào phòng tắm.

Đêm đó hai người ngủ rất say.

Sáng hôm sau, một tia sáng trắng rọi lên gương mặt Thẩm Khinh Bạch, trong cơn mơ màng cô chầm chậm mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.

Cô cầm điện thoại nhìn giờ thấy chưa đến 7 giờ, thấy người đàn ông vẫn ngủ say thì nhẹ nhàng rời giường.

Bàn chân vừa chạm đất cô tìm dép khắp nơi mới nhớ ra tối qua lúc lên giường để ở phía Chung Đình Diệp.

Thẩm Khinh Bạch giẫm chân trần lên thảm lông mềm mại, quay người lại thì phát hiện Chung Đình Diệp chỉ đắp chăn nửa thân trên, nửa thân dưới lộ hết ra ngoài.

Cô đi đến cuối giường, cúi người định đắp chăn cho anh thì một hình xăm thiếu nữ tinh xảo ở mắt cá chân anh hiện ra, bàn tay cô đang đưa ra giữa không trung bỗng khựng lại.

Từ khi chung giường với Chung Đình Diệp đến nay anh luôn mặc quấn dài đi ngủ, dù lúc làm anh có c.ởi đồ thì cô cũng mệt không để ý đến người anh huống chi là vị trí mắt cá chân.

Thẩm Khinh Bạch từ từ rút tay lại, ngồi xổm xuống, khi nhìn rõ hình xăm ấy đôi chân cô như mất lực ngồi phịch xuống tấm thảm.

Trong đầu lập tức hiện lên bức ảnh bữa tiệc buổi tối hôm đó, khi cô vô tình nhìn thấy trong phòng Tô Hâm Mộc, hình xăm này không chỉ có nụ cười mà cả bím tóc vắt qua ngực cũng giống hệt người trong bức ảnh đó.

Cô ngây người nhìn rất lâu.

Da ở mắt cá chân khác da ở những chỗ khác, da mỏng lại nhiều xương, thường thì người ta không chịu nổi nếu xăm hình ở đó huống chi là một hình lớn như vậy.

Vậy thì năm đó anh đã mang tâm trạng như thế mà sẵn sàng khắc cô gái ấy lên da thịt mình, chịu đựng đổ máu và đau đớn?

Tim Thẩm Khinh Bạch đập mạnh có phần hoảng loạn, lý trí bảo cô đừng nghĩ nhiều nhưng những gì trước mắt đã khiến cô nghẹt thở.

Bỗng nhiên cô bừng tỉnh, nhớ lại lời nói của Tô Hâm Mộc từng nói ở thị trấn nhỏ.

—“Khi anh ấy bị bóng tối bao vây người lặng lẽ ở bên cạnh anh ấy không phải cô Thẩm Khinh Bạch, mà là tôi Tô Hâm Mộc.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com