Thứ hai, cuộc họp định kỳ cấp cao của các cổ đông.
Cuộc họp diễn ra lúc 9 giờ sáng, mọi người lần lượt tiến vào không ít, chưa đến 8 giờ 55 đã có mặt đầy đủ.
Hôm nay trong phòng họp có thêm một người, bất kể ai bước vào cũng đều liếc nhìn một cái, phần lớn đều nhiệt tình tiến tới chào hỏi.
Với điều này Chung Bác Văn khá hài lòng, dù trong lòng mọi người nghĩ gì thì ít nhất ngoài mặt vẫn nể ông ta.
Đúng 9 giờ, một bóng dáng cao lớn thẳng tắp bước vào phòng họp, ánh mắt của Chung Đình Diệp lướt qua những người đang ngồi, vừa định thu về thì nhìn thấy Chung Tử Du đang ngồi cạnh Chung Bác Văn.
Như thể có cảm giác, anh ta nâng mắt lên đối diện với anh một lúc, khóe môi không biết vô ý hay cố tình nhếch lên.
Chung Đình Diệp thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn Tần Vũ.
Chỉ một ánh mắt Tần Vũ liền hiểu anh muốn hỏi điều gì liền cúi đầu ghé sát tai anh: “Chung Tử Du hiện đang nắm giữ 5% cổ phần.”
Anh dừng lại hai giây rồi nói tiếp: “Người chuyển nhượng. . .là Chung tổng lớn.”
Chung Đình Diệp không cảm xúc kéo ghế ngồi xuống, đáy mắt vẫn bình tĩnh như hồ sâu lặng lẽ, mang theo một chút lạnh lẽo.
Cuộc họp bắt đầu, nội dung chính lần này là cam kết của Chung Đình Diệp về việc thu về 5 tỷ trong vòng nửa năm khiến mọi người đặc biệt quan tâm.
Trong quá trình, một số cấp cao lần lượt báo cáo tiến độ dự án mà mình phụ trách, các cổ đông vừa nghe vừa xác nhận chương trình nghị sự, nhất trí thông qua rồi ký tên xác nhận.
Nửa tiếng trôi qua, cuối cùng cũng đến phần quan trọng, hôm nay mọi người đến họp đúng giờ là vì nghe tin Chung Đình Diệp đã thành công giành được dự án của Đỉnh Phong.
Người trong ngành đều biết dự án Đỉnh Phong không chỉ có số tiền khổng lồ mà còn được rất nhiều doanh nghiệp lớn tranh giành. Nhiều công ty còn đưa ra lợi nhuận hấp dẫn nhưng đều bị Kim tổng từ chối, hoàn toàn không cho cơ hội thương lượng.
Điều khiến họ bất ngờ là cuối cùng dự án này lại được Chung Đình Diệp âm thầm ký kết thành công.
Theo thông tin nội bộ, tỷ lệ lợi nhuận trong hợp đồng giữa Chung Đình Diệp và Đỉnh Phong là chia đôi, điều này chưa từng có trong điều lệ của Tập đoàn nhà họ Chung. Do điều lệ quy định của công ty, cổ đông không được ý xem sổ sách hay hợp đồng nên tất cả đều chờ đến cuộc họp cổ đông mới được yêu cầu quyền lợi xem xét.
Chung Bác Văn liếc nhìn Đường tổng, có người lên tiếng: “Tổng giám đốc, liệu có thể công khai hợp đồng đã ký với Đỉnh Phong trong cuộc họp ngày hôm nay không?”
Vừa dứt lời mọi người đều nhìn nhau, lần lượt giơ tay đồng ý.
Chung Đình Diệp bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế lật xem tài liệu một cách thờ ơ. Nghe thấy lời đó anh liền ngước mắt lên nhìn họ, dường như không bất ngờ khi hôm nay có người nhắc đến chuyện này.
Anh khẽ điều chỉnh tư thế, đặt tài liệu xuống rồi nghiêng đầu ra hiệu cho Tần Vũ.
Tần Vũ gật đầu, mở máy tính chiếu bản hợp đồng lên màn hình lớn trong phòng họp.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về màn hình, phòng họp vốn yên lặng như tờ bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Vài phút sau, có người lên tiếng chất vấn: “Tổng giám đốc có thể giành được dự án Đỉnh Phong, thực lực của anh khiến chúng tôi khâm phục không có nghi ngờ gì.”
Anh ta ngừng một chút rồi lại nói: “Nhưng mức lợi nhuận như vậy từ thời chủ tịch đến giờ chưa từng có, giờ anh tạo tiền lệ, bộ phận kinh doanh sẽ khó kiểm soát lợi nhuận trong các thương vụ khác.”
“Tổng giám đốc, dự án này cần đầu tư bao nhiêu nhân lực, vật lực và tài chính, tất cả đều phải cân nhắc kỹ. Anh có chắc sau khi hoàn thành công ty vẫn có lợi nhuận khả quan không?”
Hai câu hỏi vang lên, phòng họp yên lặng đến mức chỉ còn tiếng điện phát ra từ máy tính xách tay.
Tất cả đều nhìn về phía Chung Đình Diệp, chờ anh sẽ đưa ra câu trả lời này như thế nào.
Chung Bác Văn chắp tay tựa lưng vào ghế, dáng vẻ như đang chờ xem kịch hay.
Khoảng chừng hai phút trôi qua.
Chung Đình Diệp bình thản đứng dậy mở phần bản đồ ý tưởng sáng tạo được nhắc đến trong hợp đồng, nhìn lên màn hình lớn: “Lợi nhuận chính của tôi nằm ở đây, dùng một dự án để kích hoạt hai điểm phát triển. Hơn nữa vốn khởi động hoàn toàn do Đỉnh Phong chịu trách nhiệm, chúng ta chỉ cần phụ trách phát triển và theo dõi.”
Anh điềm nhiên quét mắt nhìn mọi người một lượt, giọng nhàn nhạt: “Điều các vị nên quan tâm là cuối năm công ty có thu về 5 tỷ hay không, còn bản kế hoạch này phát triển khởi động như thế nào đó là chuyện tôi cân nhắc không cần nói rõ ở đây.”
“Thêm nữa, nếu bộ phận kinh doanh có thể tính ra lợi nhuận cuối cùng của dự án họ ký thì giới hạn lợi nhuận có thể bị phá vỡ, chủ tịch giao công ty cho tôi, vậy nên tôi có quyền thực hiện bất kỳ thay đổi nào.”
“Cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc.” Chung Đình Diệp nói xong liền sải bước rời khỏi phòng họp.
Mọi người: “. . . . . .”
Dù có phần không hài lòng nhưng cũng chẳng thể phản bác.
Chung Tử Du nhìn chăm chú vào chiếc ghế trống kia, ánh mắt tràn đầy khát vọng chiếm đoạt. Thì ra nắm quyền có thể khiến con người vô pháp vô thiên như vậy.
–
Chung Đình Diệp đẩy cửa vào phòng tổng giám đốc liền thấy Trì Nghiên Khê nằm trên sofa chơi điện thoại, lông mày khẽ nhướn lên.
“Cậu về rồi à.” Trì Nghiên Khê vội đứng dậy, lập tức thoát khỏi trò chơi, gương mặt chuyển sang nghiêm túc trong chớp mắt: “Đối mặt với mấy ông già cổ hủ kia chắc mệt óc lắm nhỉ?”
“Cũng được.” Chung Đình Diệp tiện tay đặt tập tài liệu xuống, ngồi xuống ghế quay đầu nhìn anh ấy: “Cậu đến đây làm gì?”
Trì Nghiên Khê đứng dậy đi tới chiếc ghế đối diện anh ngồi xuống, đưa tập tài liệu trong tay ra: “Còn không phải tới bàn chuyện hợp tác với cậu sao.”
Chung Đình Diệp liếc anh một cái rồi chậm rãi nhận lấy, cúi đầu đọc kỹ, một lúc lâu sau ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu muốn phát triển khu phố thương mại?”
“Sao? Cậu tưởng tôi không làm nổi à?” Trì Nghiên Khê cười: “Mấy năm ở nước ngoài tuy không làm gì đứng đắn nhưng ăn chơi là sở trường của tôi. Làm thế nào để phát triển một trung tâm thương mại, mảng này tôi rất tự tin.”
Chung Đình Diệp tựa lưng vào ghế, vẻ mặt thả lỏng: “Tôi không nói cậu không làm được, chỉ là hơi bất ngờ cậu còn có đầu óc kinh doanh.”
“Mẹ kiếp, trong mắt cậu tôi tệ đến vậy à!” Trì Nghiên Khê cười mắng, tiện tay cầm một món đồ trên bàn ném về phía anh.
Chung Đình Diệp giơ tay bắt lấy, khẽ cong môi: “Trước giờ không nhìn ra.”
“Hừ, chẳng qua tôi không thích khoe khoang thôi!” Trì Nghiên Khê đắc ý vắt chân.
Hai người đấu khẩu một hồi, cuối cùng thống nhất dự án này. Chung Đình Diệp ký cho anh ấy khu nhà thương mại tốt nhất ở trung tâm thành phố.
Đúng lúc đó, điện thọai trên bàn vang lên, nghe nói là Tô Hâm Mộc mang cây cảnh đến, anh trầm ngâm chốc lát: “Đưa lên đây đi.”
“Gì thế?” Trì Nghiên Khê nhấp một ngụm cà phê, hỏi: “Nhìn cái vẻ mặt này hình như không vui lắm nhỉ?”
“Ồ, thảo nào cô ấy nói hôm nay có việc, hóa ra là đi lo vụ này.” Trì Nghiên Khê đặt tách cà phê xuống bàn, khóe môi nhếch lên nụ cười chua chát: “Cậu đã kết hôn rồi mà cô ấy vẫn còn cố chấp như vậy, tôi thì ngày nào cũng lượn lờ trước mặt mà coi như không khí.”
Ánh mắt Chung Đình Diệp sâu lắng, không nói gì.
Trì Nghiên Khê nhìn anh, trêu chọc: “Nói tôi nghe, tôi với cậu chênh nhau chỗ nào chứ? Từ nhỏ đến lớn trong mắt mấy cô gái kia đều chỉ có mình cậu, còn tôi, mặc dù đẹp trai phong độ nhưng vẫn bị ngó lơ, vì sao?”
Chung Đình Diệp liếc mắt nhìn anh ấy, không nể nang: “Chắc có thể do cậu trông giống trai đểu.”
“Mẹ nhà cậu, cậu im mồm thì nhìn rất đẹp trai.” Trì Nghiên Khê vừa tức vừa buồn cười.
Chung Đình Diệp cong môi, nhấp một ngụm cà phê.
Bên kia.
Thẩm Khinh Bạch biết Chung Đình Diệp thích sự bất ngờ nên tạm thời quyết định trưa nay đến công ty tặng cho anh chút ấm áp, tiện thể đi ăn trưa cùng anh luôn.
Vừa tan lớp cô liền đeo túi xách lên, không chờ thêm nữa mà đi đến Tập đoàn Chung thị.
Mới đầu Thẩm Khinh Bạch định lái xe nhưng nghĩ đường đi không quen dễ mất thời gian nên đặt xe. Vừa lên xe cô liền gọi điện: “Alo, Tần Vũ.”
Tần Vũ nhận được cuộc gọi liền sững người kinh ngạc, ánh mắt liếc qua Tô Hâm Mộc vừa vào phòng tổng giám đốc, vội vàng chạy về phòng mình đóng cửa lại: “Phu nhân, cô gọi tôi giờ này có việc gì vậy?”
Anh không rõ liệu cô đã biết chuyện gì chưa mà lại gọi điện đến đúng lúc như vậy.
“À, tôi đang trên đường đến công ty, muốn hỏi anh xem Chung Đình Diệp đã ăn trưa chưa?”
“Chưa, chưa ăn.”
“Vậy thì tốt, khoảng chừng 20 phút nữa sẽ tới công ty, đến lúc đó phiền anh xuống đón tôi nhé. À, nhớ đừng nói cho Chung Đình Diệp biết là tôi đến.”
“Vâng phu nhân, khi nào cô tới nhớ gọi điện cho tôi.”
Tần Vũ: “. . . . . .”
Chuyện gì đây? Sao phu nhân đột nhiên tới công ty lại còn dặn không được báo cho tổng giám đốc biết.
Vậy rốt cuộc là anh có nên nói không?
Trong phòng tổng giám đốc.
Tô Hâm Mộc nhìn không gian mới được sắp xếp gọn gàng, phủi bụi trên tay rồi quay đầu nhìn Chung Đình Diệp: “A Diệp, anh thấy như này đã ổn chưa?”
Chung Đình Diệp không trả lời, ánh mắt tối tăm khó lường. Một lúc sau, anh khẽ nói: “Hết bao nhiêu, anh chuyển qua wechat cho em.”
Tô Hâm Mộc theo phản xạ đưa tay chặn lại, không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay anh. Một cái chạm nhẹ như tóe lửa, cô còn chưa kịp cảm nhận hơi ấm anh đã nhanh chóng rút tay về.
Cô ngẩn người nửa giây rồi cười nói: “A Diệp, dù anh đã kết hôn rồi thì chúng ta vẫn là bạn mà, nếu là A Trì anh có cần rạch ròi như thế không?”
Không khí trong văn phòng chợt trở nên im ắng.
Nếu lúc này Trì Nghiên Khê còn ở đây chắc chắn sẽ lên tiếng xoa dịu bầu không khí.
Một lúc sau, Chung Đình Diệp mới lên tiếng: “Cảm ơn em, nhưng lần sau không cần mang tới nữa, anh không muốn A Bạch hiểu lầm không đáng có.”
Lần trước cô gái nhỏ từng nói cô để ý, vậy nên có một số chuyện cần phải nói rõ.
Tô Hâm Mộc nhìn anh, hít thở khẽ khàng, ánh mắt không thể tin nổi: “A Diệp, anh thay đổi rồi, trước đây anh không dùng giọng như vậy để nói chuyện với em.”
“Con người ai cũng thay đổi, em không thể cứ sống mãi trong quá khứ.” Chung Đình DIệp xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hâm Mộc, A Trì là người tốt, em có thể. . .”
“Được rồi, hoa em cũng mang đến rồi, cũng nên về thôi.”
Tô Hâm Mộc cắt ngang lời anh, cúi xuống lấy túi xách trên ghế sofa bước nhanh ra cửa. Lúc cánh cửa sắp khép lại, cô quay đầu nói: “A Diệp, dù anh không thích em thì cũng đừng tùy tiện đẩy em cho bất kỳ ai.”
Thẩm Khinh Bạch quét mã xuống xe, đứng trước tòa nhà của Tập đoàn Chung thị nguy nga tráng lệ hít sâu một hơi, không hổ danh là tập đoàn đứng đầu Vân Thành, khí thế không nhỏ.
Chỉ riêng việc được làm ở đây thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, từ môi trường đến danh tiếng đều đáng tự hào.
Cô thu lại ánh nhìn, bấm gọi cho Tần Vũ nhưng điện thoại hiển thị đang trong cuộc gọi khác.
Thẩm Khinh Bạch bước vào sảnh tầng một tìm một chỗ ngồi. Đợi vài phút sau gọi lại nhưng vẫn hiện đang trong cuộc gọi khác.
Cô nhìn đồng hồ, chỉ còn hai phút nữa là 12 giờ bèn đứng dậy đi đến quầy lễ tân, mỉm cười chào hỏi: “Chào cô, tôi đã hẹn với Tần Vũ nhưng điện thoại anh ấy đang bận, tôi có thể lên gặp trực tiếp không?”
Cô nhân viên lễ tân liếc nhìn cô, thái độ có chút mất kiên nhẫn: “Cô có đặt lịch hẹn không?”
Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”
Rõ ràng vừa nãy đã nói là hẹn rồi lại còn hỏi có hẹn không?
“Tôi đã gọi điện hẹn anh ấy rồi.” Cô vẫn mỉm cười lặp lại.
Cô lễ tân cúi đầu nhìn sơ máy tính: “Xin lỗi nhưng bên lễ tân chúng tôi không thấy có lịch hẹn nào từ trợ lý Tần, không thể cho cô lên được. Cô làm bên sales chắc cũng hiểu quy trình rồi, không có hẹn thì không được vào công ty.”
Thẩm Khinh Bạch cúi xuống nhìn lại bộ đồ mình đang mặc, sơmi xanh nhạt phối với quần tây cạp cao màu đen, đúng là trông khá giống dân làm sales.
Cô vừa định mở miệng giải thích thì nghe thấy lễ tân gọi sang phía khác một cách niềm nở: “Cô Tô, cô về rồi ạ?”
Thẩm Khinh Bạch nghe theo tiếng quay đầu liền thấy Tô Hâm Mộc bước ra từ thang máy. Cô ta mặc chiếc váy cao cấp thiết kế riêng càng tôn thêm khí chất quý phái.
Tô Hâm Mộc mỉm cười gật đầu với lễ tân, liến thấy Thẩm Khinh Bạch đứng bên cạnh, nụ cười khựng lại thoáng chốc rồi lập tức tự nhiên: “Cô Thẩm đến tìm A Diệp sao?”
Thẩm Khinh Bạch nhận ra biểu cảm ngạc nhiên thoáng qua của cô ta, mím môi cố ý nói: “Đúng vậy, bọn tôi hẹn nhau ăn trưa.”
“Ồ, hèn gì A Diệp không giữ tôi ở lại dùng bữa, thì ra hai người đã có hẹn.”
Tô Hâm Mộc liếc mắt thấy cô vẫn đứng ở lễ tân mà không được lên, lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Cô ta cũng chẳng muốn nói ra thân phận Chung phu nhân của Thẩm Khinh Bạch, chỉ mỉm cười: “Tôi còn có việc không nói chuyện với cô được, xin phép đi trước.”
Thẩm Khinh Bạch nhìn bóng lưng cô ta rời đi, môi khẽ nhếch xuống, nghĩ thầm vì sao phải giữ cô lại ăn cơm chứ.
Cô vừa định giải thích tiếp thì bị cô lễ tân kia ngắt lời: “Cô không có lịch hẹn thì không thể lên được, dù cô có quen cô Tô cũng chẳng có ích gì đâu. Cô ấy muốn lên phòng Tổng giám đốc là quyền của cô ấy, cô làm sao có thể so với cô ấy được.”
“Đúng vậy, cô đi đi, đừng ảnh hưởng đến việc tiếp khách khác của chúng tôi.” Một người khác cũng phụ họa.
“. . . . . .”
Tình huống thế này Thẩm Khinh Bạch trước giờ chỉ thấy trên TV, không ngờ hôm nay lại được tự mình trải nghiệm.
Cô nghiêng người về phía trước, chống hai tay lên bàn tiếp tân mỉm cười nhìn hai người kia: “Các em à, nếu thái độ của các em lịch sự hơn một chút thì chị cũng chẳng muốn làm lớn chuyện, dù sao thì hòa khí sinh tài mà.”
Cô đứng thẳng người, lùi lại vài bước, nhướn mày cười: “Lát nữa đừng hối hận nhé.”
Hai nhân viên lễ tân nhìn nhau không hiểu gì, nhưng đột nhiên có chút chột dạ.
Thẩm Khinh Bạch rút điện thoại ra gọi thẳng cho Chung Đình Diệp, giọng nói mang theo chút ấm ức: “Chồng à, anh mau xuống dưới đi, em bị người ta bắt nạt.”