Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 37



Chung Đình Diệp cúi đầu hôn chính xác lên môi cô, ngón tay luồn vào mái tóc đang búi lỏng, nâng cằm cô lên nhưng dường như vẫn chưa thấy thỏa mãn, cuối cùng còn ngậm lấy môi trên của cô, vừa mút vừa nhẹ nhàng hút lấy.

Môi anh rời đi, từ từ chuyển đến bên tai cô, giọng khàn khàn dụ dỗ: “Mở miệng.”

Thẩm Khinh Bạch dường như bị giọng nói trầm khàn ấy làm cho đỏ tai, như bị mê hoặc khẽ mở miệng, giây tiếp theo lưỡi anh tiến vào thăm dò.

Anh hôn cô, xoay chuyển đầu lưỡi nóng bỏng, lúc cắn lúc li.ếm.

Thẩm Khinh Bạch run nhẹ, hai tay nắm chặt lấy áo sơmi ở eo của anh, cảm nhận được ngón tay anh đang len lỏi trong mái tóc, nhẹ nhàng vu.ốt ve gáy cô qua từng lọn tóc.

Cô nín thở để mặc anh hôn, nhưng tư thế nghiêng cổ quá lâu khiến cô thấy mỏi, lúc anh cúi xuống một lần nữa cô cúi đầu nhẹ né tránh.

Thẩm Khinh Bạch xoay người ở trong lòng anh, ôm lấy eo anh, dụi mặt vào ngực anh cười khúc khích: “Hôn nữa chắc bữa tối sẽ biến thành bữa khuya mất.”

Khóe môi Chung Đình Diệp cong lên một nét cười, nhẹ hôn lên đỉnh đầu cô rồi buông ra: “Ừm, không quấy rầy em nữa, anh lên tầng đi tắm.”

Thẩm Khinh Bạch ngạc nhiên: “Giờ đã tắm rồi sao?”

Chung Đình Diệp nhìn cô một lúc rồi kéo tay cô đặt xuống thắt lưng nơi khóa quần, giọng trầm khàn: “Em nói xem có nên tắm không?”

Cảm nhận được sự cứng rắn rõ ràng, mặc dù không xa lạ gì nhưng Thẩm Khinh Bạch vẫn bị sự nóng bỏng ấy thiêu đốt, vội vàng rụt tay lại, tai đỏ rực giục anh: “Vậy anh mau đi đi, cơm sắp xong rồi.”

Chung Đình Diệp bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô rồi xoay người lấy áo khoác trên ghế bước lên tầng.

Thấy anh khuất sau cầu thang, Thẩm Khinh Bạch quay người lại, hai tay vỗ nhẹ lên má đang đỏ bừng: “Còn nói theo đuổi người ta, da mặt mỏng như này thì sao mà được, phải kiên cường thêm!”

Tự cổ vũ bản thân xong cô tiếp tục chuẩn bị bước tiếp theo, may mà vừa rồi đã tắt bếp nếu không lại làm cháy cá mất.

Cô bày cơm canh lên bàn, đúng lúc Chung Đình Diệp cũng từ trên tầng bước xuống.

Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Khinh Bạch vô thức quay đầu nhìn.

Chỉ một ánh nhìn đã bị người đàn ông trước mặt thu hút.

Áo len ôm sát màu đen, vai rộng eo thon, đường nét cơ ngực và cơ bụng lờ mờ hiện lên qua lớp vải mỏng, khi anh nghiêng người, vong ba rắn chắc. . . . . .

Dừng, không thể nhìn nữa.

Cô vội thu lại ánh mắt, nuốt nước bọt, không thể không thừa nhận đàn ông thường xuyên tập gym vóc dáng thực sự rất hoàn hảo.

Khi Thẩm Khinh Bạch cúi mắt, khóe mắt lại thấy chiếc áo len đen trên người mình, bỗng quay đầu nhìn anh khóe môi chậm rãi cong lên.

Thì ra anh muốn mặc đồ đôi với cô, chẳng trách trước đây cô chưa từng thấy anh mặc như vậy ở nhà.

Chung Đình Diệp bước đến gần, thấy cô cười liền xoa đầu cô: “Cười gì vậy?”

“Thấy anh liền vui thôi.” Thẩm Khinh Bạch kéo anh ngồi xuống đưa đũa cho anh, không đợi nổi nóng lòng muốn anh ăn thử: “Phần để dành cho Nha Hổ nó ăn hết rồi, anh cũng thử xem.”

Chung Đình Diệp nhìn cô, nhận lấy đũa, giọng nhàn nhạt pha chút ý cười: “Ừm.”

Thẩm Khinh Bạch chống cằm, mở to mắt nhìn anh, thấy anh đưa miếng đầu tiên vào miệng liền vội hỏi: “Thế nào?”

Chung Đình Diệp liếc cô một cái, không trả lời gứp thêm một miếng thịt cá cho vào miệng, nahi kỹ rồi một lúc sau mới chậm rãi nói: “Ngon.”

“Thật không!”

Thẩm Khinh Bạch cười rồi cầm đũa lên gắp một miếng thịt ở bụng cho vào miệng, vừa nhai được một giây liền lập tức nhổ ra, đôi mày xinh đẹp nhíu lại: “. . .Hình như chưa cho muối, mùi tanh của cá nồng quá.”

Cô lại mở bụng cá ra, không những quên móc bỏ nội tạng mà còn mơ hồ thấy vệt máu đỏ, cô thở dài một hơi: “Xin lỗi, hình như em chưa nấu chín rồi.”

Chung Đình Diệp đưa tay bóp nhẹ đôi má phồng lên của cô, khẽ cười: “Giữa chúng ta không cần nói lời xin lỗi, em biết chiên cá đã là rất giỏi rồi.”

Anh cầm đũa định tiếp tục ăn nhưng Thẩm Khinh Bạch vội vàng giành lấy: “Đừng ăn nữa, sẽ bị đau bụng đấy.”

Bố mẹ cô chỉ ăn một miếng đã phải đi mua thuốc, con cá này còn chưa chín vậy mà anh vẫn định ăn tiếp, so ra thì chồng cô thực sự bị hãm hại rồi.

Ấy vậy mà anh lại cam tâm tình nguyện, không chỉ ăn mà còn có thể nói ngon mà không hề do dự.

Khoảnh khắc đó bảo không cảm động thì là giả.

Ngay lúc cô vừa bưng đĩa cá đi ánh mắt Chung Đình Diệp bỗng tối lại, kéo lấy cổ tay cô nhíu mày hỏi: “Tay em bị sao thế?”

“À không sao đâu.”

Cô vừa rửa tay xong quên kéo tay áo xuống, trên cổ tay vẫn còn những vết dầu nóng bắn vào. Cô định kéo tay áo xuống thì Chung Đình Diệp đã kéo cô vào lòng: “Sau này đừng làm nữa.”

Hành động bất ngờ khiến mũi Thẩm Khinh Bạch suýt đụng vào ngực anh.

Bị anh ôm chặt như thế mùi sữa tắm mát lạnh từ người anh khẽ thoảng qua, cô cong môi cười: “Không sao mà, mẹ em bảo lúc mới học nấu ăn còn cắt cả vào ngón tay nữa, em thế này không đáng kể chút nào.”

Chung Đình Diệp buông cô ra, cúi đầu nắm lấy cổ tay cô xem kỹ lưỡng, định chạm vào những vết đỏ nổi rõ nhưng lại dừng lại.

Da cô vốn trắng nên những chỗ nghiêm trọng còn có cả mụn nước lấp lánh.

“Đau không?” Anh hỏi.

“Hết đau lâu rồi, lúc mới nấu ở nhà bị bắn thôi mà.” Thẩm Khinh Bạch rút tay lại, đứng trước mặt anh vung vẩy cánh tay: “Anh xem không sao mà, mẹ bôi thuốc cho em rồi, mai là khỏi liền.”

Cô bưng đĩa cá trên bàn quay vào bếp chợt nghĩ ra điều gì đó quay lại nhìn anh: “Chồng à, thật ra em nấu mì rất đỉnh hay tối nay mình ăn mì nhé?”

Chung Đình Diệp nhìn cô không rời mắt, khóe mắt lấp lánh ý cười: “Được.”

“Vậy anh chờ nhé, lần này đảm bảo ngon.” Thẩm Khinh Bạch tràn đầy tự tin chạy vào bếp.

Nửa tiếng sau, một bát mì thơm nức mũi được bưng lên bàn, bên trong không chỉ có bào ngư, tôm tươi, xúc xích mà còn có chút bò ngũ vị bí truyền của riêng cô.

Thẩm Khinh Bạch: “Anh ăn thử đi, lần này vị chắc chắn rất ổn!”

Chung Đình Diệp thấy cô nuốt nước bọt khẽ mỉm cười nhìn bát mì trước mặt. Anh vốn không ăn những món như thế này, mấy lần trước cô ăn mì có mời nhưng anh đều từ chối.

Nhưng bây giờ nhìn lại, tâm trạng cũng khác, dường như trong bát mì ấy chứa đầy tình yêu của cô.

Thẩm Khinh Bạch ngồi xuống cạnh anh, vừa ăn trái cây vừa quay đầu nhìn anh. Người đàn ông ăn rất từ tốn, gần như không phát ra tiếng, cứ như đang thưởng thức món ăn cao lương mỹ vị chứ không phải mì gói.

“Vị thế nào?” Cô hỏi.

“Cũng không tệ.” Chung Đình Diệp nghiêng đầu hỏi cô: “Em không ăn à?”

“Ăn.” Thẩm Khinh Bạch cười: “Nhưng anh phải đút em ăn.”

Cô cố tình múc sẵn một bát, cầm thêm một đôi đũa, mục đích là muốn tăng tình cảm hai người. Người ta vẫn thường nói nếu đàn ông không ngại chung đồ với bạn thì chứng tỏ anh ta không xem bạn là người ngoài.

Anh có tính sạch sẽ, từ lúc cô chuyển đến sống cùng, mặc dù bao dung cô rất nhiều nhưng cô vẫn thấy anh đang cố kiềm chế.

Chung Đình Diệp chống tay lên mép bàn, nghiêng đầu nhìn cô, anh thấy rõ mấy chiêu nhỏ của cô nhưng không vạch trần, cúi đầu thổi nguội rồi đưa vào miệng cô.

Thẩm Khinh Bạch mãn nguyện cười ăn một miêng, chỉ vào con tôm trong bát: “Em muốn ăn cái đó nữa.”

“Ừm, còn gì nữa.”

“Thêm một miếng bào ngư.”

Cuối cùng hải sản vài mì gần như đều vào bụng cô, Chung Đình Diệp nhìn cái bát trống không khóe môi cong lên. Ăn chung một bát mì với cô mùi vị còn ngon hơn anh tưởng.



Sau bữa ăn, hai người cùng dắt Nha Hổ xuống dưới đi dạo.

Con cá không có vị mặn đó Nha Hổ hình như rất thích, gần như ăn sạch.

Đêm đầu đông mang theo cơn gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Thẩm Khinh Bạch dắt Nha Hổ, người đàn ông bên cạnh nắm tay cô, cả hai lặng lẽ di dạo trong khuôn viên, thỉnh thoảng gặp vài đứa trẻ, người già và những cặp đôi giống họ cũng đang tay trong tay đi dạo trên con đường nhỏ.

Cô bỗng nhận ra hình như đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn hai người họ đi dạo sau bữa tối. Thậm chí đến giờ họ còn chưa từng hẹn hò riêng một lần nào.

Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Chung Đình Diệp.

Ánh đèn khu đô thị dịu dàng phủ lên tóc anh một lớp ánh sáng mờ mờ như nước khiến anh không còn vẻ xa cách như trước.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Chung Đình Diệp nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”

“Không có gì, chỉ là muốn nhìn anh một chút.”

Thẩm Khinh Bạch thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn mũi chân, nhận ra sau khi thích anh cô rất dễ đỏ mặt, tim đập nhanh, khóe môi cũng bất giác cong lên. Chỉ một câu hỏi han đơn giản cũng có thể khiến cô ngọt ngào đến tận đáy lòng.

Chung Đình Diệp bất ngờ đứng lại, cúi đầu nhìn cô.

Thẩm Khinh Bạch vội thu nụ cười, ngẩng dầu lên liền thấy khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấ, cô ngớ ngác lùi lại hai bước, cười nói: “Anh làm gì thế?”

“Không phải em nói muốn nhìn anh sao?” Vừa nói mặt anh lại cúi sát thêm chút nữa.

Thẩm Khinh Bạch ngẩn người, mỉm cười dịu dàng: “Chung Đình Diệp, em còn chưa tấn công theo đuổi anh mà anh đã có vẻ lung lay rồi nhỉ?”

Anh bóp nhẹ mũi cô: “Thế chẳng phải tốt sao, chứng tỏ anh rất dễ theo đuổi.”

Thẩm Khinh Bạch cười đẩy tay anh ra, vừa định nói gì đó thì nghe thấy Nha Hổ sủa hai tiếng.

Cả hai nhìn theo tiếng sủa thấy Nguyên Nhược đang chạy về phía họ: “Anh Diệp, chị dâu.”

“Em còn chạy bộ buổi tối à!” Thấy cậu ấy mặc bộ đồ thể thao màu đen trông trẻ trung đầy sức sống và tinh thần chỉ có thể nói là rất đẹp trai.

Nguyên Nhược đưa tay lau mồ hôi trên trán ngượng ngùng gật đầu: “Vâng, em cũng muốn có thân hình như anh Diệp.”

Nói xong Thẩm Khinh Bạch vô thức quay sang nhìn Chung Đình Diệp, đúng lúc điện thoại trong túi anh vang lên, thấy là cuộc gọi công việc anh nói đợi anh một lát rồi đi ra chỗ khác nghe máy.

Nguyên Nhược cúi đầu xoa xoa Nha Hổ sau đó đứng dậy định nói lời tạm biệt với Thẩm Khinh Bạch: “Chị dâu, không làm phiền chị và anh Diệp nữa em chạy tiếp đây.”

“Này, đợi đã.” Thẩm Khinh Bạch đưa tay cản cậu ấy lại, nhìn Chung Đình Diệp đang quay lưng nghe điện thoại liền hạ thấp giọng hỏi: “Anh Diệp của em có sở thích gì không, hay bình thường thích làm gì?”

Sống chung với anh lâu như vậy nhưng cô thật sự cảm thấy mình chưa hiểu rõ anh, anh thích ăn cá là do cô nghe được từ bà Mã.

“Hả?”

Nguyên Nhược gãi đầu, bị câu hỏi bất ngờ làm ngơ ngác, nghĩ một lúc rồi nói: “Anh Diệp ngoài công việc ra thì thích thể thao, ít khi thấy anh ấy có sở thích khác. Trong ấn tượng của em thì cái gì anh ấy cũng giỏi nhưng lại thực sự không biết anh ấy thích cái nào.”

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Đến cả anh em thân thiết còn không rõ?

Cậu ta ngập ngừng một chút lại nói thêm: “Nhưng em cảm thấy anh Diệp thích những điều bất ngờ, mỗi lần anh ấy nói không muốn tổ chức sinh nhật nhưng khi bọn em chuẩn bị tiệc cho anh ấy, lúc đó vẫn thấy được nụ cười trên gương mặt. Em nghĩ trong lòng anh ấy rất khao khát sự ấm áp.”

Nghe dến đây Thẩm Khinh Bạch có chút xúc động, nghĩ đến hoàn cảnh gia đình anh cũng có thể hiểu được phần nào.

“Nguyên Nhược, thêm wechat đi, sau này có thể chỉ cần em giúp vài việc.”

Nguyên Nhược vội lấy điện thoại, mở mã QR: “Được, có gì chị cứ nói với em.”

Chung Đình Diệp nghe điện thoại xong quay lại thấy cô đang cúi đầu nhìn điện thoại, liếc một cái liền nhận ra là giao diện bạn bè của Nguyên Nhược: “Hai người vừa mới kết bạn wechat à?”

“Ừm.” Thẩm Khinh Bạch cất điện thoại vào túi, khoác tay anh cười tít mắt: “Sống chung cùng khu, sau này biết đâu có chuyện gì còn có thể nhờ cậu ấy giúp.”

Chung Đình Diệp gật đầu không nghi ngờ gì, hai người lại tiếp tục đi dạo một vòng rồi mới lên tầng.

Thẩm Khinh Bạch tắm trước, sớm nằm trên giường nhắn tin với Hạ Tử Lăng.

Chung Đình Diệp từ thư phòng trở lại, đi ngang qua cuối giường nghiêng đầu nhìn cô: “Em tắm xong rồi à?”

“Ừm, anh đi tắm đi, trong phòng tắm vẫn còn nước ấm.”

Ánh mắt Chung Đình Diệp rơi vào chiếc điện thoại trên tay cô, lông mày hơi nhíu lại, không biết cô đang nhắn tin với ai mà lại vui vẻ đến vậy. Anh dừng lại vài giây sau đó quay người đi vào phòng tắm.

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Tớ nói cậu nghe, cứ làm theo mấy cái tớ nói chắc chắn tóm được chồng cậu.]

Hạ Tử Lăng gửi cho cô năm bí kíp theo đuổi người khác, bảo là đã chọn lọc kỹ càng, xây dựng đúng theo mô hình sau khi kết hôn của bọn họ, hoàn toàn khác với cách theo đuổi người khác mà cô ấy từng dùng trước đây.

Ba cái đầu tiên là hiểu rõ sở thích của đối phương, thể hiện bản thân một cách chân thành và quản lý hình tựng cá nhân, mấy điểm này cô còn hiểu được. Duy nhất chỉ có phần thả thính và quyến rũ là cô thấy hơi khó hiểu.

Tiểu Bạch trong gió: [Thả thính và quyến rũ khác nhau ở chỗ nào vậy?]

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Khác nhau khá lớn đó, thả thính chắc cậu biết rồi, là mấy lời nói ngọt ngào làm mấy người ta sâu răng, ngọt đến mức tan chảy luôn ấy.]

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Còn quyến rũ thì dùng thân hình chuẩn, gương mặt xinh đẹp, đồ ngủ se.xy, không cần phải làm gì nhiều. Cậu hiểu mà, mấy thứ này tớ không cần dạy nữa đâu nhé. /cười xấu xa.]

Thẩm Khinh Bạch mới chỉ đọc lời nhắn thôi mà mặt đã đỏ bừng, tim đập loạn xạ, người này nói chuyện đúng thật là. . . . . .

Tiểu Bạch trong gió: [Cậu chắc chứ? Hồi đại học tớ cũng từng thấy con gái theo đuổi con trai mà đâu có thấy ai làm như vậy đâu?]

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Bạch Bạch à, hoàn cảnh của cậu đặc biệt, sao lại so với mấy mối tình thanh xuân vườn trường được chứ. Tin tớ đi, sắp tóm được đại tổng tài nhà cậu rồi.]

[Biết đâu cậu chỉ cần dùng chiêu quyến rũ là đã khiến anh ấy trở thành người đàn ông dưới váy cậu rồi thì sao.]

“Xem gì vậy, không ngủ à.”

Giọng người đàn ông đột nhiên vang lên khiến Thẩm Khinh Bạch giật mình, cô vội tắt màn hình điện thoại đặt lên tử giường, còn cố ý đẩy nó ra xa một chút cho chắc.

Chung Đình Diệp nhìn thấy loạt hành động này của cô, ánh mắt trầm xuống. Anh vén chăn định kéo cô vào lòng thì thấy cô vội vàng bật dậy xuống giường.

“Chồng à em quên có việc chưa làm, lát nữa em tắt đèn sau nhé.” Cô nói xong liền chạy vào phòng thay đồ.

Nhìn bóng lưng biến mất của cô, Chung Đình Diệp khẽ nhíu mày khó hiểu.

Trong phòng thay đồ.

Thẩm Khinh Bạch chống cằm suy nghĩ, đồ ngủ của cô ngoài bộ quần dài thì toàn váy hoạt hình, chẳng có tý nào gọi là se.xy cả.

Bây giờ mà đi mua thì cũng không thực tế, hay là dúng kéo cắt thành váy siêu ngắn, mờ mờ ảo ảo cũng khiến người ta mơ tưởng.

Ừm, ý này cũng hay đấy.

Khi cô định tìm kéo thì ánh mắt vô tình lướt qua chiếc áo sơ mi trắng của Chung Đình Diệp, ý tưởng lóe lên, chẳng phải nữ chính trong phim cũng mặc kiểu này sao?

Cô nhớ lúc đó nam chính còn bị mê muội đến ngơ ngác.

Thẩm Khinh Bạch liền lấy một cái mặc vào mà không m.ặc áo ng.ực, chỉ cài vài nút sơ sơ rồi bước ra khỏi phòng.

Chung Đình Diệp lúc này đang tựa vào đầu giường đọc sách.

“Ngủ được chưa?” Anh hỏi nhưng mắt vẫn không rời khỏi trang sách.

Thẩm Khinh Bạch không nói gì, vài bước đã leo lên giường ngồi lên đùi anh, giật quyển sách rồi ném sang một bên, bất ngờ đẩy anh dựa vào đầu giường, cong môi cười quyến rũ: “Chồng à, em có đẹp không?”

Chung Đình Diệp sững người ngẩng đầu nhìn cô, cô mặc áo sơ mi của anh, vài nút trước ngực chưa cài lộ ra đường cong mờ ảo khiến người ta khó rời mắt.

“Em đang làm gì?” Anh nhìn chằm chằm vào cô rồi hỏi.

Thẩm Khinh Bạch cúi đầu nhìn mình rồi ngước lên nói với vẻ khó hiểu: “Em đang quyến rũ anh! Không nhìn ra à?”

Nghe câu đó Chung Đình Diệp chăm chú nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc sau anh khẽ cười: “Giờ thì nhìn ra rồi.”

Thẩm Khinh Bạch nghe thấy tiếng cười đó cảm thấy bị đả kích sâu sắc, nhỏ giọng hỏi thêm: “. . .Vậy anh bị em quyến rũ rồi sao?”

Giọng cô nhỏ dần, rõ ràng là đang thiếu tự tin.

Chung Đình Diệp cố kìm nén khóe miệng đang nhếch lên, sau đó vòng tay ôm lấy eo cô xoay người một cái đè cô xuống. Anh cúi đầu cắn nhẹ môi cô, giọng khàn khàn: “Bị quyến rũ rồi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com