Nhân viên lễ tân nghe thấy lời đó liền hoảng hốt trong chốc lát, thậm chí còn thầm đoán trợ lý Tần kết hôn rồi sao?
Ánh mắt hai người lại lần nữa quan sát người phụ nữ trước mặt, tuy không mặc đồ hiệu nhưng dung mạo thì không thể bắt bẻ được. Đặc biệt là khuôn mặt mộc, làn da trắng hồng mịn mang đến mức không nhìn thấy cả lỗ chân lông.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, rõ ràng đều cảm thấy sợ hãi, tay buông thõng hai bên hông siết chặt lại, cầu nguyện rằng người chồng mà cô ấy nói tới không phải là nhân vật lớn.
Điện thoại vừa ngắt Tần Vũ liền vội vàng đẩy của chạy vào: “Chung tổng nguy rồi, phu nhân sắp tới kiểm tra bất ngờ, vừa nãy tôi bận nghe điện thoại của khách hàng nên chưa kịp báo cho anh. Có khi nào chuyện cô Tô gửi hoa bị phu nhân biết được rồi không?”
Chung Đình Diệp liếc anh ấy một cái rồi sải bước về phía thang máy.
“Chung tổng, anh đi đâu vậy? Phu nhân sắp tới rồi, hay là anh vẫn nên ở lại văn phòng thì hơn.” Tần Vũ di theo vào thang máy, tiếp tục nói: “Phu nhân dặn là không được nói cho anh biết cô ấy đến.”
“Vậy nên cậu ngay từ đầu cậu không báo?” Chung Đình Diệp lạnh lùng nhìn anh: “Còn để cô ấy ở dưới tầng bị người ta bắt nạt?”
Bắt nạt?
Tần Vũ: “. . . . . .”
Phu nhân đến rồi sao? Ai mà dám bắt nạt cô ấy chứ!
Anh cúi đầu nhìn nhanh nhật ký cuộc gọi, thấy hai cuộc gọi nhỡ tim liền chậm một nhịp.
Lần này tiêu rồi.
Tần Vũ âm thầm lùi vài bước, cúi đầu không dám nhìn thẳng: “Chung tổng, tôi sai rồi.”
“Nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ hỏi tội một mình cậu.”
Chung Đình Diệp thu hồi lại ánh mắt, ngẩng đầu nhìn con số đang nhảy trên màn hình điện tử. ‘Đinh’ một tiếng, thang máy vừa mở ra anh liền nghiêng người sải bước nhanh về phía quầy lễ tân.
Lúc này, Thẩm Khinh Bạch vẫn đang đặt hai tay lên bàn, dáng vẻ nghiêm túc như cô giáo đang dạy dỗ học sinh không nghe lời: “Quầy lễ tân là bộ mặt đầu tiên của công ty, bất kể là ai tới chúng ta cũng không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, vừa rồi các cô phạm một sai lầm rất cơ bản.”
Vừa nói cô vừa nhìn về phía thang máy, khi thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, cô lập tức đứng thẳng dậy, chưa để nhân viên lễ tân kịp phản ứng cô đã chạy tới ôm lấy Chung Đình Diệp: “Chồng à, cuối cùng anh cũng tới rồi.”
Chung Đình Diệp bị cô lao vào làm lùi lại hai bước, sau đó liền ôm chặt lấy eo cô, tay còn lại nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Ai bắt nạt em?”
Một trong hai cô lễ tân nhìn thấy người đi xuống thì sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy.
Cô, cô ấy là vợ của tổng giám đốc, vậy chẳng phải chính là.
—Chung!Phu!Nhân!
Người còn lại nhanh chóng kéo cô bạn đứng dậy, run rẩy bước lên trước cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc, chúng tôi không biết là phu nhân đến.”
Cô ta lại quay sang Thẩm Khinh Bạch: “Chung phu nhân, xin lỗi cô, chúng tôi biết lỗi rồi, sau này sẽ không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài nữa. Những lời cô nói chúng tôi sẽ ghi nhớ, không phạm lại lần thứ hai.”
Tần Vũ lén nhìn sắc mặt Chung Đình Diệp, thấy mặt anh lạnh như băng lập tức hiểu ý: “Các cô là nhân viên lễ tân của công ty mà không làm tròn bổn phận, lập tức đến phòng nhân sự, chiều nay không cần quay lại nữa.”
Thẩm Khinh Bạch nghe thấy định đuổi người thì không giả vờ nữa, vội vàng ngẩng đầu từ trong lồng ng.ực Chung Đình Diệp: “Đừng, chuyện này chưa đến mức phải đuổi việc, hơn nữa em cũng vừa giáo dục các cô ấy rồi.”
Chung Đình Diệp nhìn cô gái nhỏ trước mắt, cô bị người ta chế giễu vậy mà vẫn có thể rộng lượng như vậy được. Anh không nhịn được khẽ véo mũi cô một cái, giọng đầy cưng chiều: “Vậy em nói xem nên xử lý thế nào?”
“Để em xử lý?” Thẩm Khinh Bạch chớp mắt hỏi.
Chung Đình Diệp: “Em là vợ của anh nên có quyền này.”
“Quyền lợi này em thích.” Thẩm Khinh Bạch khẽ cong môi, quay người lại chậm rãi nhìn hai cô lễ tân.
Hai cô lễ tân liếc nhau một cái, từ từ cúi đầu như đang chờ phê bình.
“Tôi chỉ có một yêu cầu thôi.”
Thẩm Khinh Bạch bước đến trước mặt hai người họ, khẽ nhướn mày: “Lần sau tôi đến, dù cho không có hẹn trước các cô có thể để tôi trực tiếp lên trên không?”
Cả hai dường như không ngờ yêu cầu lại đơn giản như vậy, đồng thanh gật đầu lia lịa: “Dạ được!”
Thẩm Khinh Bạch khẽ cười: “Vậy được, quay lại làm việc đi, nhớ kỹ phải tôn trọng mỗi người khi đến quầy lễ tân hỏi thăm, dành cho người khác thêm một chút kiên nhẫn.”
“Vâng vâng, chúng tôi sẽ ghi nhớ lời của phu nhân.” Nói xong hai người dìu nhau quay trở lại quầy làm việc.
Thẩm Khinh Bạch xoay người, chạy nhỏ về phía Chung Đình Diệp khoác tay anh, ngẩng đầu cười: “Chồng à, em đói rồi, có thể ăn trưa với anh không?”
Chung Đình Diệp cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Hôm nay em cố tình đến công ty để ăn trưa với anh à?”
Thẩm Khinh Bạch: “Đúng vậy, bất ngờ không?”
Chung Đình Diệp nắm tay cô đi về phía thang máy riêng, mím môi cười: “Ừm. . .suýt nữa thì thành kinh hoàng rồi.”
Tần Vũ đi theo sau hai người, chân suýt trượt một cái, trong lòng cảm thấy câu nói đó chắc chắn là nói mình.
–
Vào thang máy, Chung Đình Diệp nhập mật mã thang máy riêng trước mặt Thẩm Khinh Bạch sau đó nghiêng đầu nhìn cô: “Nhớ rồi chứ? Lần sau bấm mật khẩu này lên tầng cao nhất tìm anh.”
Thẩm Khinh Bạch không trả lời, giơ tay bấm một lần rồi mỉm cười hỏi: “Đúng không?”
“Ừm, không hổ danh là cô giáo Thẩm, trí nhớ rất tốt.” Chung Đình Diệp nhìn vẻ mặt đắc ý của cô khen ngợi.
Tần Vũ nhìn hai người thể hiện tình cảm không chút kiêng dè với người độc thân như mình liền lặng lẽ quay mặt vào vách thang máy, vành tai đỏ lựng.
Để bù đắp sai lầm của mình, Tần Vũ chủ động đề xuất đặt cơm, đóng cửa phòng tổng giám đốc xong thì chạy thẳng đến nhà ăn công ty.
Lần đầu tiên đến văn phòng anh, Thẩm Khinh Bạch đưa mắt quan sát một vòng. Phong cách trang trí khá giống ở nhà, xám xịt và trầm lặng, nếu không có ánh nắng đây phòng và cây xanh thì trông khá u ám.
Chung Đình Diệp bấm gọi nội tuyến: “Mang một ly cam tươi đến đây.”
Thư ký đáp: “Vâng thưa giám đốc.”
Anh quay người lại thấy cô đang đứng trước cửa sổ sát đất, ánh nắng trong lành rọi xuống gương mặt cô, đường nét tinh tế, hàng mi dài in bóng lên mí mắt.
Anh chậm rãi bước đến, nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy cô, cằm tựa lên vai cô, giọng đầy dịu dàng: “Đi tới đi lui vậy không cần ngủ trưa sao?”
Thẩm Khinh Bạch hơi nghiêng đầu nhìn anh, nhân cơ hội nịnh nọt một chút: “Ngủ đâu có quan trọng bằng nhìn anh, nhìn anh thôi là em đã tràn đầy động lực, không buồn ngủ tý nào.”
Cô xoay người lại, ôm lấy eo anh, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh một cái: “Hơn nữa em đang theo đuổi anh mà, phải thể hiện thành ý một chút chứ.”
Cái hôn này khiến Chung Đình Diệp sững người trong giây lát, ánh mắt trầm xuống, anh giữ lấy đầu cô cúi xuống hôn sâu thêm lần nữa.
Thẩm Khinh Bạch liền mở to mắt, bất giác hối hận vì vừa hôn anh, đây là văn phòng anh đấy! Nhỡ đâu có người vào thì sao!
Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng bị anh giữ chặt eo không cách nào thoát được.
“Cốc cốc cốc~”
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Thẩm Khinh Bạch vội vàng dùng sức đẩy anh ra.
Chung Đình Diệp không phòng bị lùi lại một chút.
Thẩm Khinh Bạch nhanh chóng xoay người lại, cúi đầu chỉnh áo sơmi hơi xộc xệch rồi mím môi, cố che đi cảm giác tê rân ở môi.
Chung Đình Diệp nhìn thấy vành tai đỏ ửng của cô khóe môi cong nhẹ, nghiêng đầu: “Vào đi.”
Thư ký đặt nước cam lên bàn, lần trước cô không ở đây nghe đồng nghiệp nói phu nhân rất xinh đẹp nên rất tò mò. Vốn muốn định ngắm nhan sắc của phu nhân tổng tài nhưng chưa kịp ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt của tổng giám đốc, cô vội cúi đầu rồi lùi nhanh ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa Thẩm Khinh Bạch mới từ từ quay người lại, nhấc ly nước cam uống một ngụm, nghiêm túc nói: “Lần sau anh đừng hôn em trong văn phòng nữa, em không muốn người ta hiểu lầm em là yêu tinh dụ dỗ vua chúa.”
Chung Đình Diệp nhướn mày sau đó bật cười, dùng ngón tay lau khóe miệng cô vẫn còn dính nước cam: “Em không phải yêu tinh, anh cũng không phải đế vương. Em là vợ của Chung Đình Diệp, là Chung phu nhân.”
Anh cười, lại hôn lên môi cô một cái.
Thẩm Khinh Bạch sợ anh lại làm bậy liền đặt ly nước xuống, cúi đầu nhìn chậu hoa nhỏ trên bàn làm việc, hình dáng nhỏ xinh như chiếc kèn nhỏ, màu hồng đậm cực kỳ rực rỡ.
Cô từng thấy trên TV rồi, hình như gọi là hoa hồng sa mạc.
“Ở nhà đâu thấy anh thích hoa cỏ gì mà sao văn phòng lại có nhiều cây vậy?” Cô thuận miệng hỏi.
“. . . . . .”
Chung Đình Diệp hơi giật giật chân mày, định nói là Tô Hâm Mộc tặng nhưng chưa kịp mở miệng thì Tần Vũ đã đưa cơm vào nhanh miệng nói trước: “Phu nhân, là tôi sắp xếp, tôi thấy văn phòng của giám đốc hơi trống trải nên thêm chút cây cối vào cho có sức sống.”
Thẩm Khinh Bạch không nghi ngờ gì mỉm cười tiếp lời: “Đúng là trợ lý Tần biết cách sống, mắt thẩm mỹ chọn hoa cũng rất tốt.”
Dứt lời, Chung Đình Diệp và Tần Vũ bất giác liếc nhìn nhau, những lời định giải thích lại bị anh nuốt xuống.
Thôi vậy, vẫn không nên để cô suy nghĩ linh tinh nữa.
Lúc ăn cơm, Thẩm Khinh Bạch được Chung Đình Diệp bóc tôm cho, má phồng phồng lẩm bẩm hỏi: “Chồng à, cô Tô thường xuyên đến tìm anh à?”
Chung Đình Diệp đang bóc tôm khựng lại, một lúc sau đặt miếng tôm vào hộp cô rồi lấy khăn giấy bên cạnh lau tay: “Không, thỉnh thoảng thôi.”
“Vậy hôm nay cô ấy tìm anh làm gì?”
“Em gặp cô ấy à?”
“Ừm, ở dưới quầy lễ tân, cô ấy nói anh không giữ lại ăn cơm. Trước đây anh từng ăn cơm với cô ấy trong văn phòng như vậy à?”
Chung Đình Diệp đưa ly nước trái cây cho cô: “Ở văn phòng này anh chỉ từng ăn cơm với em thôi, sau này cũng chỉ có em.”
“Ồ.”
Thẩm Khinh Bạch vừa nhai thức ăn vừa suy nghĩ gì đó, ánh mắt nhìn anh đầy toan tính. Không được, phải đẩy nhanh kế hoạch tỏ tình, không thể để tình địch có cơ hội chen chân.
–
Mấy ngày liền ở Vân Thành mưa nhỏ không dứt, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn.
Hạ Tử Lăng kéo chặt áo khoác, dậm chân: “Bạch Bạch, còn phải đợi ai nữa? Hay là vào nhà hàng trước đi, đứng ven đường thế này lạnh quá.”
Thẩm Khinh Bạch rùng mình, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Được, vào trước đi.”
Hai người chọn một bàn gần cửa sổ, vừa yên tĩnh vừa dễ quan sát người bước vào.
Trong nhà hàng rất ấm, Hạ Tử Lăng cởi áo khoác vắt lên ghế, cầm ly trà nóng áp lên hai tay vào miệng cốc: “Rốt cuộc là nhân vật lớn nào cần hai mỹ nữ phải đứng ngoài gió lạnh như này?”
Thẩm Khinh Bạch uống một ngụm trà nóng, người lập tức ấm lại: “Một em trai, lần đầu nhờ vả người ta, vẫn nên lịch sự một chút.”
Hạ Tử Lăng tò mò: “Em trai nào? Đừng bảo là chủ nhiệm Thẩm có con riêng bên ngoài. . . . . .”
“Dừng! Đừng bôi nhọ bố tớ.” Thẩm Khinh Bạch nhanh chóng giải thích từ đầu đến cuối.
“Vãi! Đẹp trai không? Không biết có hứng thú với tình chị em không, tớ hơi có cảm tình với mấy em trai.” Mắt Hạ Tử Lăng sáng rực.
“Cút đi! Em trai này cậu không động vào được, vẫn là một đứa trẻ.” Thẩm Khinh Bạch cảnh cáo trước.
“Trẻ con?” Hạ Tử Lăng xị mặt: “Vậy thì tớ không có hứng thú đâu.”
Đúng lúc đó điện thoại của Thẩm Khinh Bạch vang lên thông báo tin nhắn thoại của Nguyên Nhược, cô quay đầu nhìn ra cửa: “Nguyên Nhược, em đến thẳng nhà hàng là thấy bọn chị.”
“Vâng, lát nữa gặp, chị dâu.”
Hạ Tử Lăng ghé sát màn hình: “Nghe giọng đâu giống trẻ con, nói chuyện còn nhẹ nhàng thế nữa.”
Thẩm Khinh Bạch liếc cô một cái: “Nói chuyện cho cẩn thận, đừng làm người ta xấu hổ, cậu ấy ngoan lắm.”
“Xùy, hôm nay đến là để giúp cậu lập kế hoạch tỏ tình mà, tớ đâu có ý định trêu ghẹo gì người ta đâu chứ.” Hạ Tử Lăng uống trà, nói tiếp: “Trẻ cỡ nào mà nói chuyện còn đỏ mặt?”
Thẩm Khinh Bạch không để tâm, tiếp tục xem điện thoại: “Đợi cậu ấy đến là biết.”
Hạ Tử Lăng chống cằm, mắt nhìn quanh chán nản. Trong nhà hàng, nhiều bàn có một nam một nữ, cô nghĩ: “Mùa đông đúng là mùa thích hợp để hẹn hò, có người sưởi ấm vẫn tốt hơn.”
Ngay khi định thu lại ánh mắt, cô liền thấy một chàng trai bước vào, sạch sẽ, cao ráo, gương mặt tuấn tú tinh khôi. Áo len trắng cao cổ kéo đến tận cằm, ăn mặc đơn giản nhưng sáng sủa, ánh mắt sáng ngời.
Hạ Tử Lăng lập tức kéo tay áo Thẩm Khinh Bạch, ánh mắt ý bảo cô nhìn lên, có trai đẹp!
Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt cô, lập tức thấy bóng dáng cao gầy ở cửa đang tìm kiếm ai đó, cô vẫy tay cười: “Nguyên Nhược, bên này!”
Hạ Tử Lăng hoàn toàn không ngờ người đó chính là người họ đang chờ, trợn tròn mắt, theo phản xạ thốt lên: “Đây là đứa trẻ mà cậu nói?”
“. . . . . .”
Vãi chưởng! Đứa trẻ nào mà cao mét tám mấy như này chứ!!!
“Chị dâu.” Nguyên Nhược từ từ bước đến, ánh mắt lịch sự rơi vào người Hạ Tử Lăng, gật đầu chào.
“Nguyên Nhược, mau ngồi đi.” Thẩm Khinh Bạch quay đầu giới thiệu Hạ Tử Lăng: “Đây là bạn thân của chị, em cứ gọi chị là được rồi.”
Nguyên Nhược cởi áo khoác đặt lên ghế, nhẹ giọng: “Chào chị.”
“À, xin chào.”
Hạ Tử Lăng sực tỉnh, mỉm cười nhìn cậu, không lâu sau liền nhận ra đôi tai cậu bắt đầu đỏ ửng.
Cô mím môi cười, vừa định nói gì đó thì bị người bên cạnh huých một cái.
Quay đầu sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Khinh Bạch.
Ý tứ rất rõ ràng, đừng có nhìn chằm chằm người ta như thế.
Hạ Tử Lăng lén đưa tay ra hiệu dấu ‘ok’.
“Nguyên Nhược, em xem thích ăn gì thì gọi, vừa ăn vừa nói chuyện.” Thẩm Khinh Bạch đưa thực đơn cho cậu.
Nguyên Nhược gật đầu, chăm chú xem menu.
Hạ Tử Lăng lại lén nhìn trộm, hàng mi dài hơi cong che đi đôi mắt trong veo, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng như cánh hoa hồng.
Giây phút đó, cô cảm nhận rất rõ nhịp tim mình đang đập nhanh hơn, cũng hiểu đó chính là cảm giác rung động.
Cô ghé tai Thẩm Khinh Bạch thì thầm: “Chị em à, chết rồi, tớ lỡ rơi vào lưới tình không thể thoát ra nổi nữa rồi.”
Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”
Có cảm giác bông hoa nhỏ bé thuần khiết kia sắp gặp nạn.
Cô nhìn sang cậu thanh niên đối diện rồi thì thầm: “Đừng vội, rồi sẽ có một chàng trai mang theo bó hoa dịu dàng nói với cậu ‘xin lỗi, phiền tránh đường một chút’”.
Thẩm Khinh Bạch dừng một chút, bổ sung: “Người đó chính là Nguyên Nhược, cậu ấy còn nhỏ, không hợp với cậu đâu.”
Hạ Tử Lăng nghe xong bật cười: “Sao cậu biết bó hoa đó cuối cùng lại không tặng cho tớ?”
Thẩm Khinh Bạch quay sang nhìn cô, đột nhiên có dự cảm không lành.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo Hạ Tử Lăng đã hỏi: “Em trai à, em có thích kiểu chị gái không?”