Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 36



“Bộp” một tiếng, phá tan sự tĩnh lặng của đêm khuya.

Tại thư phòng tầng hai.

Chung Bách Văn mặt căng cứng, làn da đen sạm càng làm vẻ mặt ông thêm u ám, ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa cơn giận bị đè nén.

Chung Tử Du đứng bên cạnh cũng sững người trong giây lát vì cơn giận đột ngột của bố mình. Anh ta cúi xuống nhìn đống tài liệu vương vãi dưới đất, suy nghĩ trong chốc lát rồi cúi xuống nhặt giấy tờ lên.

“Kim Quyền Vinh rốt cuộc có ý gì đây, muốn đứng về phe đối lập với ta à, cũng muốn giúp tên nghịch tử kia chống lại ta sao.”

Chung Bác Văn hít một hơi xì gà, quay đầu nhìn người đang nhặt tài liệu: “Lần trước bảo con tạo vụ hot search cũng chẳng có tý hiệu quả nào, muốn làm rối loạn tâm trí Chung Đình Diệp khiến nó mất tập trung vậy mà giờ lại khiến nó ký hợp đồng thành công với Đỉnh Phong. Tin tức này vừa đến ta chỉ muốn hỏi đám người dưới tay con rốt cuộc ăn cơm hay ăn rác không biết nữa!”

Chung Tử Du chậm rãi đứng dậy, đặt tài liệu lên bàn quay sang nhìn ông: “Bố, chẳng lẽ bố cũng nghĩ con không bằng Chung Đình Diệp sao? Nếu không vì chuyện năm xưa, bố cũng sẽ bỏ rơi mẹ con con đúng không?”

Chung Bác Văn chợt ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt thay đổi mất lần đầy phức tạp, sau một hồi thì dần dần bình tĩnh lại, chỉ còn nét trầm tư.

Sau một lúc im lặng.

Ông vỗ nhẹ tay Chung Tử Du đang đặt lên bàn, giọng nói trầm ấm: “Giữa bố và nó đã không còn tình cha con nữa, giờ nó cũng chỉ còn thù hận với bố, bây giờ chỉ có chúng ta mới là một gia đình.”

“Nửa năm, chúng ta chỉ có nửa năm. Muốn giành lại quyền kiểm soát tập đoàn Chung thị thời gian không còn nhiều. Mọi việc bố làm bây giờ đều là để dọn đường cho con.”

Chung Bác Văn dập diếu xì gà trong gạt tàn trên bàn thủy tinh, mở ngăn kéo lấy ra bản chuyển nhượng cổ phần đã chuẩn bị sẵn đặt trước mặt anh ta: “Bố định để con bắt đầu tiếp xúc với hội nghị cổ đông, bản chuyện nhượng này chỉ cần con ký là có hiệu lực ngay.”

Ông kéo ghế, chậm rãi đứng dậy nhìn con trai một cái, vừa định bước ra phòng thì bị gọi lại.

“Bố, vừa rồi con xin lỗi, con không nên nói những lời đó.”

Chung Bác Văn khựng lại, ngẩng đầu nhìn bức tranh treo tường rồi khẽ cong môi, sau đó rảo bước ra khỏi thư phòng.

Tiếng bước chân xa dần, Chung Tử Du mới từ từ cầm lấy bản chuyển nhượng trên bàn, ánh mắt sắc bén rơi vào con số 5% cổ phần, anh ta khẽ nhướn mày, ánh mắt lướt qua một tia thích thú.

Khoảng hai phút sau, anh ta cầm bút lên mạnh mẽ ký tên mình.



Thẩm Khinh Bạch ngủ một mạch đến tận mười giờ mới lơ mơ tỉnh dậy.

Tối qua hai người náo loạn đến khuya, bây giờ dù tỉnh rồi nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ giấc.

Cô nhắm mắt, theo thói quen vươn vai duỗi người, lòng bàn tay vô tình lướt qua một lồng ng.ực ấm áp. Đầu óc khựng lại hai giây, cô chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Chung Đình Diệp vẫn còn nằm bên cạnh, còn chân cô thì đang gác lên hông anh.

Tư thế này chẳng ra làm sao, quá phóng khoáng rồi.

Thẩm Khinh Bạch rón rén hạ chân xuống rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Thấy anh vẫn nhắm mắt, cô không kìm được mà đưa tay vuốt nhẹ lông mày của anh, chậm rãi men theo dáng lông mày mà m.ơn tr.ớn.

Nhìn khuôn mặt anh lúc ngủ say cô khẽ cong môi cười khẽ, nghĩ thầm người đàn ông ưu tú thế này, cô động lòng với anh cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Hơn nữa không chỉ đẹp trai mà còn dịu dàng chu đáo với cô, người đàn ông như này mà làm chồng thì đúng là lời to.

Thẩm Khinh Bạch cụp mắt xuống, ánh mắt vô tình dừng tại nơi sống mũi cao thẳng của anh. Từ góc độ nằm nghiêng của cô nhìn thấy đẹp không thể tả được.

Cô chợt nhớ lại lần ăn tối với Hạ Tử Lăng, lúc ấy cô bạn chỉ vào mũi của anh chàng bàn bên và nói đó là mũi thẩm mỹ, cả sống mũi lẫn đầu mũi đều thẩm mỹ.

Nghĩ đến đó, Thẩm Khinh Bạch chầm chậm đưa tay xuống, cảm giác sống mũi của anh vừa thẳng vừa cứng, cô định bóp nhẹ thì người đàn ông mở mắt ra, bĩnh tĩnh nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Khinh Bạch ngẩn ra hai giây, ‘vèo’ một cái muốn rủ tay lại nhưng bị anh nhanh tay hơn nắm lấy trước, giọng nói vừa tỉnh dậy còn khàn khàn, nghe vô cùng quyến rũ: “Em đang làm gì.”

“Em. . . . . .” Cô cố rút tay ra nhưng không được đành từ bỏ, cả người đổ luôn lên ngực anh, ngẩng đầu nhìn, cong môi cười nhẹ: “Em chỉ đang ngắm gương mặt đẹp trai của anh thôi.”

Chung Đình Diệp cười khẽ, nghiêng người hôn nhẹ lên cánh môi ấm áp của cô rồi ôm chặt cô vào lòng, ghé sát tai thì thầm: “Ngắm đủ chưa?”

Thẩm Khinh Bạch nghiêng mặt áp vào lồng ng.ực anh, nghe rõ tiếng tim anh đập dồn dập và hơi thở trầm thấp của anh phả lên khiến máu cô như sôi trào tận tim.

Tôi qua cô đã nghe những âm thanh ấy không ít lần, vừa khiến người ta thẹn thùng lại vừa mê hoặc lòng người.

Vị anh siết chặt trong vòng tay cô thấy hơi khó thở, vừa muốn cử động thì liền bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt eo: “Muốn làm một hiệp sáng sớm không?”

Thẩm Khinh Bạch lập tức ngoan ngoãn không dám dộng đậy.

Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng tối qua, không biết do anh uống rượu hay cô bị anh mê hoặc mà lại nghe theo lời anh, cùng anh thử không ít tư thế ‘khó’.

Vừa oán giận vừa đắm chìm trong đó.

Đến cuối cùng, khi người nào đó ngang nhiên đứng dậy định chụp ảnh cô thì cô lại đỏ mặt chui vào chăn không dám đụng đến điện thoại, càng không dám ngẩng đầu lên.

“Lại đỏ mặt.” Một giọng cười khẽ vang lên từ đỉnh đầu.

“Anh ôm chặt nóng quá thôi.” Thẩm Khinh Bạch thu lại suy nghĩ, giả vờ nhìn anh một cách thản nhiên: “Hôm nay anh không phải đến công ty à?”

Chung Đình Diệp nới lỏng tay ôm một chút: “Phải đi, vừa ký xong một dự án, cần sắp xếp công việc tiếp theo.”

Anh cúi đầu nhìn cô: “Hôm nay em có kế hoạch gì không?”

“Chiều em định về nhà một chuyến thăm bà Mã với mọi người.” Thẩm Khinh Bạch thản nhiên rút tay đang đặt trên cơ bụng của anh ra, tiện thể hỏi: “Tối nay mấy giờ anh về?”

Cảm nhận được động tác rút tay của cô, anh ghé vào hõm cổ cô, nhẹ nhàng cọ cọ: “Ừm, có chuyện gì sao?”

Một câu bình thường nhưng qua dáng vẻ ám muội đó lại khiến tim Thẩm Khinh Bạch đập mạnh, cô bối rối nói: “Tối em định nấu cơm, muốn đợi anh về ăn cơm.”

Chung Đình Diệp mỉm cười, nhớ lại câu nói nghe được hôm qua trong phòng riêng liền thấp giọng hỏi: “Đây là bắt đầu theo đuổi anh à?”

Thẩm Khinh Bạch lập tức ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào ánh mắt sâu thẳm của anh, cô ấp úng mở miệng: “. . .Anh nghe thấy rồi à?”

Chung Đình Diệp nhìn cô cười không trả lời.

Tử vẻ mặt của anh, Thẩm Khinh Bạch biết được câu trả lời liền không giấu nữa, đưa tay khẽ ngoắc ngón tay anh, cươi nói: “Vậy anh dễ theo đuổi không? Em lần đầu theo đuổi người khác nên không có kinh nghiệm.”

“Anh cũng lần đầu được người khác theo đuổi, không rõ lắm.”

“Nói dối.”

“Thật mà.”

“Được thôi, em đây theo đuổi anh thử xem, cho dù không thành công thì anh vẫn là chồng em.”

Chung Đình Diệp nhướn mày: “Vậy cần gì phải làm như thế?”

Thẩm Khinh Bạch vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh: “Vì em muốn yêu đương với anh mà!”

Chung Đình Diệp ngẩn ra nửa giây rồi ôm lấy vai cô, tay kia giữ chặt eo cô.

Anh lật người, hai người đổi vị trí.

Trước khi cô kịp phản ứng anh đã cúi đầu hôn cô.



Ăn xong cơm trưa hai người tự lái xe rời khỏi tầng hầm.

Vừa hòa vào dòng xe, điện thoại Thẩm Khinh Bạch liền vang lên, là Hạ Tử Lăng gọi đến: “Bạch Bạch, dậy chưa đó?”

“Mấy giờ rồi chứ, dù có lười biếng tớ cũng không tham ngủ đến tận giờ này đâu.” Cô nhìn thẳng phía trước, bật loa ngoài và tiện tay đặt điện thoại lên bảng điều khiển trung tâm.

Hạ Tử Lăng tặc lưỡi: “Phụ nữ sau khi lấy chồng đúng là khác hẳn, trước kia không biết là ai ngủ đến tận mười hai giờ trưa vẫn chưa chịu dậy.”

Thẩm Khinh Bạch cười: “Liên quan gì đến kết hôn chứ, tớ đã sớm hóa thân thành một chú ong siêng năng rồi, cậu nghĩ tớ vẫn là con mèo lười béo ú ụ sao?”

“Cậu chắc chắn không phải bị chồng cậu hôn đến tỉnh dậy chứ, sáng sớm đàn ông ai mà chẳng ha.m m.uốn cao.” Hạ Tử Lăng cười gian: “Hôm nay có bị bắt nạt đến phát khóc không đấy?”

Có lẽ là do chột dạ, chân Thẩm Khinh Bạch đạp mạnh chân ga, chiếc xe vọt lên như thi đấu chạy nước rút, suýt nữa thì húc vào cản sau của xe phía trước.

Đúng lúc đang đèn đỏ, cô thở phào vỗ ngực: “Hạ Tử Lăng! Một câu của cậu suýt nữa tiễn tớ đi luôn rồi đấy.”

Cú phanh gấp đó khiến Hạ Tử Lăng bên đầu dây bên kia cũng cảm nhận được qua tiếng động, vội vàng dừng đùa: “Bạch Bạch, cậu không sao chứ?”

“Tạm thời vẫn còn sống.” Thẩm Khinh Bạch khởi động lại xe, hạ tốc độ xuống còn 60km/h, không dám lái nhanh nữa.

“À à, còn sông là tốt rồi, thôi cậu tập trung lái xe đi, lần sau nói chuyện tiếp.” Hạ Tử Lăng định cúp máy thì nghe thấy cô hỏi: “Có chuyện gì à? Nói đi.”

“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn nhờ cậu chuyển lời cảm ơn đến chồng cậu vì món quà, tiện thể hỏi cậu theo đuổi anh ấy nghiêm túc thật không.”

“Nghiêm túc chứ.”

Cô và Chung Đình Diệp trước khi cưới không có nền tảng tình cảm, anh đối xử với cô rất tốt nhưng cô vẫn luôn nghĩ rằng đó là vì anh đang thực hiện nghĩa vụ của một người chồng mà thôi.

Nhưng con người vốn tham lam, cô cũng không ngoại lệ, càng ở bên anh cô càng bị thu hút, không biết từ khi nào trái tim cô đã không còn thuộc về chính mình nữa.

Cho nên cô muốn có được tình yêu chân thành, trọng vẹn của anh, một tình yêu chỉ dành riêng cho mình cô.

Thẩm Khinh Bạch đang băn khoăn không biết theo đuổi Chung Đình Diệp thế nào, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu: “Cậu có kinh nghiệm theo đuổi người khác, dạy tớ đi.”

“Vụ này thì cậu hỏi đúng người rồi.” Hạ Tử Lăng cười một cái nhưng rồi lại sững lại: “Nhưng toàn thất bại, cậu vẫn cần chứ?”

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Ngoài cô ấy ra hình như chẳng ai có kinh nghiệm hơn thật.

Dù là thất bại nhưng vẫn còn hơn là không có gì.

“Vậy cậu chọn mấy cái hay ho, lát nữa gửi wechat cho tớ nhé.”

Xe ô tô rẽ vào bãi đỗ xe khu Phúc Tuệ An, Thẩm Khinh Bạch khóa xe rồi đi lên tầng.

Cô không gõ cửa mà lấy chìa khóa dự phòng tự mở cửa vào.

Phòng khách im ắng không nghe thấy tiếng của bà Mã hay ông Thẩm.

Cô cúi người thay dép đi vào trong nha, cởi áo khoác treo lên tử gầ cửa, vừa đi vừa gọi: “Bố mẹ, con về rồi đây.”

Phòng khách không thấy ai, Thẩm Khinh Bạch đặt túi trái cây lên bàn trà vừa đến cửa phòng ngủ thì thấy hai người, mỗi người nằm trên một chiếc ghế massage, mà ông Thẩm thì ssang ngủ say sưa với vẻ mặt đầy hưởng thụ.

Bà Mã lim dim mắt, nghe thấy tiếng bước chân thì giật mình mở to mắt: “Aiya, con làm mẹ giật cả mình, vào nhà mà không nói tiếng nào.”

“Con gọi rồi mà hai người không nghe thấy gì cả.” Thẩm Khinh Bạch cúi đầu nhìn thấy trên ghế có nhiều nút bấm, chức năng khá đaafy đủ, cô cười nói: “Mẹ, siêu thị lại có khuyến mãi ạ?”

“Khuyến mãi gì chứ, mẹ là người ham đồ rẻ à?” Mã Như Duy chống tay ngồi dậy, vung vẩy tay rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Chồng con, con rể mẹ mua mua đấy.”

“Thật ạ? Vậy con cũng ngồi thử xem.” Thẩm Khinh Bạch ngồi phịch xuống ghế, chỉnh nút rồi ngả người ra thư giãn: “Mẹ, Chung Đình Diệp mua cho mẹ từ bao giờ thế?”

“Được một tuần rồi, bình thường mẹ với bố con rảnh rỗi là lại nằm lên ghế này.” Bà Mã ngồi xuống bên cạnh, tươi cười nói: “Tiểu Chung đúng là có hiếu.”

“Chứ sao nữa, chồng con chọn sao mà tệ được.” Thẩm Khinh Bạch thấy ấm lòng, không ngờ anh lặng lẽ chuẩn bị mấy thứ này cho bố mẹ cô.

Bà Mã nhìn vẻ mặt tự hào của con gái nghĩ chắc tình cảm vợ chồng của hai người đang tốt lắm: “Đúng rồi, sao Tiểu Chung không đến cùng con?”

“Anh ấy đến công ty rồi, mới ký được dự án nên phải qua xử lý.” Thẩm Khinh Bạch tắt ghế massage, ngồi dậy: “Mẹ, mẹ dạy con làm cá kho đi.”

Bà Mã từ chối thẳng thừng: “Thôi khỏi, con mà vào bếp chắc cháy mất, mẹ còn phải thuê người sửa, tốn tiền.”

Thẩm Khinh Bạch bĩu môi, cố tình nói: “Haizz, vốn dĩ con định nấu cho Chung Đình Diệp một bữa, xem ra tiêu rồi.”

“Muốn nấu cho Tiểu Chung à, vậy đi mẹ dạy con.” Mã Như Duy đứng dậy, bước ra cửa vài bước thấy sau lưng không thấy động tĩnh gì quay đầu lại nhìn cô: “Ngồi đấy làm gì, đi thôi!”

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch âm thầm trợn mắt, đúng là thiên vị hết phân thiên hạ.

Trong bếp, Mã Như Duy dạy cô từng bước chiên cá, vừa làm vừa nhấn mạnh những điểm cần nhớ.

Thẩm Khinh Bạch không nhớ nổi bèn lấy điện thoại ra quay video, khi món cá kho thơm nức mũi được bày ra đĩa cô không nhịn được nuốt nước bọt: “Mẹ, hay để con mang luôn đĩa này về đi, phức tạp quá con sợ làm không nổi.”

Mã Như Duy đánh vào cái tay cô đang vươn ra: “Mấy thứ này sớm muộn gì con cũng phải học, cho dù có giúp việc nhưng làm vợ mà cái gì cũng không biết để người ta nghe được thì chê cười.”

“Vâng.” Thẩm Khinh Bạch nghĩ cũng đúng, theo đuổi người ta thì cũng phải có thành ý một chút.

Chỉ là sau khi bị dầu bắn vào cổ tay vài lần cô lập tức muốn từ bỏ ý định đó.

Nấu ăn thật sự quá khó.

Nhiều lần cô muốn bỏ chạy khỏi bếp nhưng lại bị bà Mã dọa dẫm rồi dụ dỗ quay lại chiến trường. Sau ba tiếng vật lộn, cuối cùng cô cũng làm ra được một con cá kho hoàn chỉnh kèm theo một đĩa rau xào tỏi.

Do động tĩnh quá lớn nên đồng chí lão Thẩm đã bị cô đánh thức từ lâu.

Lúc này, ba người ngồi trước bàn ăn nhưng chẳng ai động đũa.

“Bố, bố ăn thử đi.” Thẩm Khinh Bạch tươi cười đẩy đĩa cá về phía ông.

Mã Như Duy nhìn Thẩm đông Hoa, quay mặt đi nhịn cười. Miệng bà đã mặn đến tê liệt, không phân biệt nổi ngon hay dở nhưng nhìn vẻ mặt ông chồng thì cũng chẳng khá khẩm gì.

Khi tiễn Thẩm Khinh Bạch ra cửa, Mã Như Duy không quên dặn dò: “Chiên cá thì đừng để lửa to quá, chờ chảo nóng mới cho dầu, muối phải nêm vừa đừng mặn chát.”

“Vâng vâng con biết rồi.” Thẩm Khinh Bạch xách theo nguyên liệu đi ra phía thang máy, ngoái đầu nói: “Bố mẹ về đi, đừng tiễn nữa.”

Thẩm Đông Hoa khẽ hắng giọng liếc nhìn cô: “Bố với mẹ con đi hiệu thuốc, lấy sẵn ít thuốc phòng tối nay bị đau bụng.”

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Chắc là không đến mức đó đâu.

Về đến căn hộ, cô đặt nguyên liệu lên bàn bếp, tháo tạp dề treo trên tường xuống buộc lại cẩn thận. Vừa nghiêng đầu thì thấy Nha Hổ lon ton chạy tới.

Nha Hổ vẫy đuôi, hai chân trước nhảy lên bàn bếp, cúi đầu ngửi đĩa cá.

Thẩm Khinh Bạch bật cười: “Nha Hổ, mẹ chuẩn bị tận hai con cá, có phần của con nữa.”

“Gâu gâu__” Nha Hổ nhảy xuống chạy vòng quanh cô.

Thẩm Khinh Bạch cúi xuống xoa đầu nó, đặt điện thoại sang một bên mở video dạy của mẹ rồi bắt đâu chiên cá theo từng bước.

Chung Đình Diệp vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi cá khét, anh cởi áo khoác vắt lên tay, thay dép rồi đi về phía bếp.

Sáng nay cô đã nói tối sẽ nấu cơm cho anh, bước qua sảnh giữa anh thấy bóng dáng bận rộn của cô, nhìn cảnh tượng trước mắt, phần trống trải trong lòng bỗng được cô lấp đầy.

Có cảm giác của một ngôi nhà, là lần đầu tiên anh cảm nhận được.

Cô gái nhỏ mặc chiếc áo len mỏng màu đen phối cùng quần bút chì xanh đậm, đôi chân thon dài nổi bật.

Tóc dài buộc lỏng sau đầu, mắt chăm chú nhìn vào chảo cá, gương mặt nhỏ xinh cúi xuống, từ góc nhìn của anh thật khiến người ta xao xuyến.

Thẩm Khinh Bạch đang chăm chú nhìn cá nên không biết Chung Đình Diệp đang thong thả ngắm cô, cho đến khi thấy một sức nặng trên eo, thân hình cao lớn thuộc về một người đàn ông dán sát vào lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng đầy chiếm hữu.

Cô biết là anh nên không quay đầu lại, tiếp tục lật cá: “Anh về rồi à.”

“Ừm.”

Chung Đình Diệp cúi đầu, cằm nhẹ tựa lên vai cô, môi  lướt qua vành tai, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Tối nay ăn gì?”

Thẩm Khinh Bạch quay đầu nhìn anh, môi cong lên một nụ cười ngọt ngào, cô rất thích dáng vẻ anh ôm mình từ phía sau, giống như chỉ có người yêu mới thân mật thế này: “Cá kho.”

Chung Đình Diệp nhìn cô vài giay, ánh mắt trầm xuống: “Không có món nào khác sao?”

Thẩm Khinh Bạch quá quen với ánh mắt này của anh, thuận miệng đáp: “Chỉ cần anh muốn thì cái gì cũng có.”

Anh nhẹ cong khóe môi, xoa má cô, giọng trầm xuống: “Ăn em được không?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com