Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 25



Lần đầu tiên Thẩm Khinh Bạch cảm nhận được rằng chỉ cần một cái ôm tùy ý của Chung Đình Diệp cũng có thể giải tỏa tâm trạng u ám suốt cả ngày của cô.

Một giây trước cô còn đang than phiền vì anh không trả lời tin nhắn, vậy mà giây tiếp theo anh đã cuất hiện ngay trước của nhà cô, việc anh làm luôn khiến người ta bất ngờ.

Khóe môi Thẩm Khinh Bạch khẽ nhếch lên, cơ thể căng cứng dần thả lỏng, khi cô vừa tựa má vào lòng anh, một mùi nước hoa quen thuộc bất chợt xông vào mũi khiến cô vô thức cau mày.

Chung Đình Diệp cảm nhận được sự mềm mại trong thái độ của cô, đang định ôm chặt cô vào lòng thì giây tiếp theo cô đã vội vàng lùi ra.

“Anh từ đâu về vậy?” Cô hỏi.

Chung Đình Diệp cúi đầu nhìn cô: “Công ty.”

Thẩm Khinh Bạch lùi thêm hai bước, nhìn anh từ trên xuống dưới rồi nhàn nhạt nói: “Ồ vậy sao, trên người anh quá nồng mùi nước hoa, em bị viêm mũi, tốt nhất anh nên đứng xa em một chút.”

Nói xong cô liếc anh một cái rồi quay người đi vào phòng khách.

Chung Đình Diệp ngẩn ra nửa giây, chậm rãi giơ tay lên mũi ngửi, lông mày hơi nhíu lại sau đó nhanh chóng cởi áo khoác ném sang một bên.

Có vẻ như chính anh cũng không thích mùi này.

Thẩm Khinh Bạch ngồi trên sofa chán nản chuyển kênh, thỉnh thoảng lại lén nhìn Chung Đình Diệp bằng khóe mắt. Bây giờ anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, áo khoác đã bị vứt lại ở cửa.

Mã Như Duy và cô giúp việc đang bận rộn trong bếp nấu ăn, từ khi xuất viện cô giúp việc đã trực tiếp theo về nhà lo liệu phần lớn việc sinh hoạt hàng ngày.

Chung Đình Diệp bước vào chào hỏi Mã Như Duy sau đó mới ngồi xuống bàn uống trà cùng Thẩm Đông Hoa.

Anh nghiêng đầu nhìn cô.

Vừa thấy anh quay sang ánh mắt Thẩm Khinh Bạch lập tức dời về phía màn hình, giả vờ như đang chăm chú xem TV.

“Tiểu Chung, trà ngon lắm, còn ngon hơn mấy loại bố sưu tầm.” Thẩm Đông Hoa nhấp một ngụm trà, dư vị ngọt thanh không hề chát, trà ngon là vậy, dù pha mấy lần vẫn giữ được hương vị.

Chung Đình Diệp đặt chén trà xuống: “Bố, đây là trà bạn con tặng, lần sau con sẽ nhờ cậu ấy lấy thêm mang qua cho bố.”

Nghe thấy hai chữ bạn tặng Thẩm Khinh Bạch liếc nhìn hộp trà trên bàn, chợt nhớ đến lần trước Tô Hâm Mộc nói sẽ tặng trà cho anh. Mới đầu cô thấy mùi trà này rất thơm nhưng bây giờ lại thấy khó chịu như khi ngửi thấy mùi hoa lúc nãy.

“Không cần đâu, hai hộp này cũng đủ lâu rồi.” Thẩm Đông Hoa cười, lại rót thêm cho anh một chén rồi quay sang hỏi Thẩm Khinh Bạch: “Con gái, quay đây thử đi, trà ngon lắm.”

Chung Đình Diệp thuận thế nhìn sang, chỉ thấy cô đang bịt mũi, cả người rúc vào sofa xem TV, khoảng cách với anh lại càng xa hơn.

Anh cúi đầu ngửi thử, trên người anh bây giờ làm gì còn mùi gì nữa đâu.

“Không uống, con sợ trà.” Cô không rời mắt khỏi màn hình, mặt không cảm xúc trả lời.

“Con bé này hôm nay sao thế? Cái gì cũng không có hứng.” Thẩm Đông Hoa nhấp một ngụm trà, nhỏ giọng hỏi Chung Đình Diệp: “Hai đứa có cãi nhau không đấy?”

Chung Đình Diệp: “Không ạ.”

Chính anh cũng không hiểu rốt cuộc mấy hôm nay tâm trạng của cô bị làm sao.

Biết con rể đến chơi Mã Như Duy vốn định nấu ba món một canh nhưng cuối cùng lại thành năm món một canh, cả bàn đầy ắp thức ăn.

Lúc ăn cơm, Chung Đình Diệp tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Khinh Bạch. Cô liếc anh một cái rồi kéo ghế dịch ra xa, rõ ràng là không muốn ngồi cạnh anh.

Hành động quá rõ ràng không chỉ Chung Đình Diệp nhận ra mà cả Mã Như Duy và Thẩm Đông Hoa ngồi đối diện cũng thấy hết.

“Ăn bữa cơm thôi mà con cứ động qua động lại làm gì thế?” Mã Như Duy lười để ý cô, lại nhìn con rể: “Tiểu Chung ăn nhiều một chút, lần trước thấy con thích ăn cá nên hôm nay mẹ hầm thêm một món cho con đấy.”

Chung Đình Diệp lấy đĩa đỡ: “Cảm ơn mẹ.”

Thẩm Khinh Bạch đang nhai một miếng sườn kho, thấy bà Mã quan tâm anh như vậy mà chẳng gắp cho cô một miếng thịt nào, bực mình hừ một tiếng.

Giờ có con rể rồi cô lại chẳng có địa vị trong cái nhà này nữa.

Chung Đình Diệp nhìn cô một cái, đặt đĩa cá xuống trước mắt cô, còn gắp thêm mấy miếng sườn vào: “Ăn đi, cho em hết đấy.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn đĩa thịt đột nhiên xuất hiện trước mắt lại nhìn anh, suy nghĩ một lát rồi thản nhiên nhận lấy.

Dù có giận đến đâu ăn vẫn là chuyện quan trọng, tuyệt đối không được lãng phí đồ ăn ngon.

Cơm nước xong xuôi Thẩm Khinh bạch và Mã Như Duy ngồi trong phòng khách xem phim còn Chung Đình Diệp và Thẩm Đông Hoa vào thư phòng đánh cờ.

“Rốt cuộc con với Tiểu Chung bị sao thế?” Mã Như Duy giật lấy quả dâu trong tay cô.

Thẩm Khinh Bạch bĩu môi nhìn bà, cúi xuống lấy thêm một quả từ đĩa trái cây: “Không sao ạ, bọn con vẫn ổn mà.”

Bọn họ không cãi vã cũng chẳng có xích mích gì.

“Thế sao con cứ có thái độ lạnh lùng với Tiểu Chung Vậy hả? Người ra quan tâm con, con lại tỏ vẻ miễn cưỡng.” Mã Như Duy chỉnh âm lượng TV to hơn một chút, ghé lại gần nói: “Phụ nữ có thể làm nũng một chút nhưng phải có chừng mực, nếu cứ mãi như vậy thì đàn ông cũng sẽ thấy phiền.”

“Giờ là lúc bồi đắp tình cảm, con đừng lúc nào cũng giở tính trẻ con, một cuộc hôn nhân lâu dài cần sự thấu hiểu và bao dung lẫn nhau.”

Nghe mẹ lải nhải mãi không ngừng, Thẩm Khinh Bạch lơ đãng đáp một tiếng.

Mã Như Duy thấy thái độ qua loa của cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Mẹ mong con sống tốt nhưng càng mong con được hạnh phúc hơn.”

Thẩm Khinh Bạch không muốn bà nghĩ nhiều liền khoác tay mẹ làm nũng: “Mẹ yên tâm đi, con với anh ấy thực sự ổn, không hề cãi nhau.”

“Vậy thì tốt.” Mã Như Duy vỗ nhẹ tay cô, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: “Muộn rồi, con với Tiểu Chung về nghỉ ngơi sớm đi.”

Thẩm Khinh Bạch vốn không có ý định về: “Mẹ, tối nay con ở nhà mai đi thẳng đến trường với bố luôn.”

“Ừ thế cũng được, đỡ đi lại vất vả.” Mã Như Duy vui vẻ gật đầu đứng dậy định đi chuẩn bị phòng: “Vậy để mẹ thay ga giường, tiện lấy thêm cho Tiểu Chung bộ đồ ngủ.”

Thẩm Khinh Bạch vội kéo tay bà lại: “Mẹ, anh ấy về mà, chỉ có con ở đây thôi mẹ lấy đồ ngủ làm gì?”

“Tiểu Chung không ngủ lại à, mẹ cứ tưởng nó ở đây.” Mã Như Duy ngồi xuống, quay sang nhìn cô: “Vậy con cũng đừng ở lại nữa, về cùng Tiểu Chung đi.”

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Rõ rồi, mẹ cô bây giờ đã chuyển sang vai trò mẹ chồng.

Đúng lúc này Chung Đình Diệp và Thẩm Đông Hoa từ phòng sách đi ra nghe thấy vậy anh lập tức lên tiếng: “Mẹ, muộn rồi nếu được thì bọn con sẽ ở lại.”

Mắt Mã Như Duy sáng rực lên: “Được, được chứ! Để mẹ dọn phòng cho.”

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch kinh ngạc nhìn Chung Đình Diệp, anh cảm nhận được ánh mắt của cô cũng nghiêng đầu nhìn lại.

Cô liếc sang bố mình, khẽ ho một tiếng: “Chẳng phải anh còn công việc cần làm ư, không cần ở lại với em đâu, mai em đi cùng bố đến trường là được rồi.”

Ánh mắt Chung Đình Diệp thoáng ý cười, anh bước đến bên cạnh cô: “Không sao mai anh xử lý.”

Thẩm Khinh Bạch trừng mắt nhìn anh một cái, giả vờ thân mật một ghé sát tai anh: “Anh cố ý đúng không? Anh ở lại thì ngủ đâu hả.”

Chung Đình Diệp hơi nghiêng đầu, nhìn thấy rõ lỗ tai cô, hình như trước đây anh chưa từng thấy cô đeo khuyên tai. Anh thu ánh mắt lại, giọng nói trầm ấm: “Em ngủ đâu anh ngủ đấy.”

Thẩm Khinh Bạch định nói gì đó nhưng lại bị Thẩm Đông Hoa cắt ngang: “Con gái, đi giúp mẹ một tay đi, tiện thể tìm cho Tiểu Chung một bộ đồ ngủ mới của bố.”

“Ồ.” Trước mặt bố mẹ Thẩm Khinh Bạch không thể nói gì khác, cùng lắm thì lát nữa trải đệm dưới đất cho anh.

Cô đứng lên, lén nhìn Chung Đình Diệp một cái, bực bội trong lòng sắp tràn ra ngoài.

Chung Đình Diệp nhìn theo bóng lưng của cô khóe môi khẽ nhếch lên cười.

Lúc Thẩm Khinh Bạch tắm xong bước ra thì bà Mã và ông Thẩm đã về phòng ngủ, phòng ngủ của họ có phòng tắm riêng nên giờ trong phòng khách không còn ai.

Cô quét mắt nhìn quanh không thấy bóng dáng Chung Đình Diệp đâu, trong đầu nghĩ chắc anh đã vào phòng cô rồi.

Cô vừa dùng khăn tắm lau tóc vừa đẩy cửa bước vào, thấy anh đang đứng trước tủ trưng bày ngắm mô hình xe.

Nghe tiếng mở cửa Chung Đình Diệp quay đầu lại, gương mặt cô ửng hồng sau khi vừa tắm xong, làn da trắng mịn tựa như vỏ trứng, mềm mại không tỳ vết.

Chung Đình Diệp nhìn thấy phần đuôi tóc cô vẫn còn nhỏ nước liền tiến lên hai bước đón lấy khăn lau từ tay cô, nhẹ nhàng giúp cô lau khô.

Bàn tay bỗng dưng trống rỗng, Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu nhìn anh, vừa định gật lại khăn thì bị anh né đi: “Đừng tưởng anh lấy lòng em là có thể ngủ trên giường.”

“Không phải lấy lòng.” Chung Đình Diệp cảm thấy tóc cô gần khô liền cầm máy sấy trên bàn giúp cô sấy khô hoàn toàn: “Em là vợ anh, làm mấy chuyện này là điều đương nhiên.”

Hai chữ ‘vợ anh’ này lần trước anh uống say đã gọi một lần, nhưng lần này lúc tỉnh táo mà nói lại mang cảm giác khác hẳn, dù vậy nhưng nghe xong lòng cô vẫn mềm đi đôi chút.

Thẩm Khinh Bạch ngồi yên trên ghế lặng lẽ nhìn anh qua gương, động tác của anh khá vụng về, đây có vẻ là lần đầu tiên giúp người khác sấy tóc.

Mấy lần tóc cô bị rối, anh kiên nhẫn gỡ ra nhưng rồi lại bị mắc vào, gỡ ra rồi lại mắc vào, cứ thể lặp đi lặp lại nhiều lần mà không hề chán nản.

Khi thấy tóc đã khô hẳn Chung Đình Diệp mới lấy bộ đồ ngủ trên giường đi ra phòng tắm bên ngoài.

Thẩm Khinh Bạch vốn định nhắc anh cách sử dụng bình nóng lạnh nhưng lại thôi, nhà anh có thiết bị hiện đại hơn chắc không đến mức không dùng được cái này.

Cô mở tủ quần áo lấy chiếc chăn đã chuẩn bị từ trước, cúi xuống ôm ra rồi đặt lên giường. Hai tay chống hông quan sát xung quanh, đột nhiên nhận ra căn phòng này chật hẹp đến mức không có chỗ để trải đệm xuống đất.

Cô thử đẩy chiếc sofa ở giữa ra, dùng tay ước lượng chiều dài, tầm mắt đoán chừng không tới 1m8. Nếu bắt anh ngủ ở đây chắc cũng chẳng duỗi thẳng được chân.

Suy nghĩ một hồi cô đành bỏ cuộc.

Thôi vậy, nể tình anh vừa giúp cô sấy tóc nên miễn cưỡng cho anh ngủ trên giường cũng được.

Chung Đình Diệp tắm xong trở về phòng thấy đèn lớn đã tắt, chỉ còn lại ánh đèn vàng ấm dịu nhẹ của chiếc đèn ngủ, cô gái trên giường ngủ say chỉ để lộ cái đầu nhỏ ở ngoài chăn.

Anh đứng yên nhìn cô một lúc, dáng vẻ khi ngủ của cô vẫn y như lúc trước, khóe môi anh bất giác cong lên.

Anh nhẹ nhàng khép cửa lại, nhìn sang chiếc chăn cô chuẩn bị riêng cho anh trên chiếc giường màu hồng. Do dự một lát anh bước tới nhấc chiếc chăn đặt lên trên sofa.

Tiếng sột soạt vang lên, sau đó anh nhấc chăn của Thẩm Khinh Bạch lên, thuận thế ôm cô vào lòng.

Lúc này, trong mơ Thẩm Khinh Bạch đang đi ăn lẩu cùng Hạ Tử Lăng, định uống một ly nước mát để giải cay, nhưng còn chưa kịp uống đã cảm thấy toàn thân đều lạnh đi khiến cô giật mình tỉnh dậy.

Cô mơ màng chớp mắt trong hai giây, nhận ra đây là phòng mình đầu óc mới thả lỏng.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo cô liền cảm nhận một người đàn ông đang dán sát vào lưng mình, cảm giác quen thuộc này khiến cô lập tức nhớ đến đêm anh say rượu.

Hôm nay anh không hề uống rượu, cô còn chuẩn bị chăn cho anh chẳng lẽ anh không thấy?

Không biết anh ngủ chưa, Thẩm Khinh Bạch vừa định xoay người thì bàn tay đặt trên eo cô bỗng siết chặt lại, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

“Anh vẫn chưa ngủ à?” Cô xoay đầu nhìn anh.

Chung Đình Diệp không đáp mà trực tiếp xoay người cô lại, vừa định ôm chặt cô vào lòng thì cô đã lùi về phía sau: “Chăn em để cho anh đâu?”

“Trên sofa.” Chung Đình Diệp nhìn cô thành thật trả lời.

“Anh. . .”

Thẩm Khinh Bạch muốn phản bác nhưng chợt nhận ra mình không có lập trường, càng không có quyền yêu cầu anh không được chạm vào mình, dù sao thì cũng hợp pháp hợp lý.

Cô thầm thở dài chống tay lên đệm định ngồi dậy nhưng cổ tay lại bị anh giữ lấy.

“Em định đi đâu?”

“Lấy chăn.” Thẩm Khinh Bạch cúi mắt nhìn tấm chăn đang đắp trên người anh, khẽ hất cằm: “Cái này cho anh.”

Nghe vậy Chung Đình Diệp không để cô có cơ hội ngồi dậy, cánh tay dài trực tiếp kéo cô vào lòng: “Chúng ta là vợ chồng, bây giờ anh không có ý định ngủ riêng.”

Ánh mắt sâu thẳm của anh khóa chặt cô, giọng nói trầm ổn chậm rãi vang lên: “Huống chi chúng ta cũng đâu phải chưa từng ngủ chung.”

Thẩm Khinh Bạch sững sờ: “Đêm đó anh nhớ đúng không?”

Chung Đình Diệp hỏi ngược lại: “Em muốn nói đến phần nào?”

Cô chớp mắt, vậy là anh không nhớ hết chuyện xảy ra đêm đó, có lẽ cả đoạn cô giúp anh c.ởi quần áo cũng quên luôn rồi.

Thế nhưng cú vả mặt nhanh đến mức không kịp đề phòng: “Chuyện em c.ởi đồ cho anh, anh không quên.”

“Anh anh anh, anh vu khống, không phải là em muốn cởi, là anh yêu cầu chứ!”

Thẩm Khinh Bạch suýt nghẹn vì câu nói của anh, sao có thể bôi nhọ người khác trắng trợn như vậy chứ, rõ ràng là đêm đó anh ép cô cởi!

“Hơn nữa lúc đấy trong phòng tối om, em còn chẳng nhìn rõ. . .cơ bụng của anh trông như thế nào nữa.”

Nếu đã nhìn thấy thì thôi, đằng này chưa nhìn thấy đã bị vu oan, cô không phục.

“Ồ vậy à.”

Ánh mắt Chung Đình Diệp dừng trên gương mặt cô, đôi ngươi đen thẫm dần, một lát sau anh chậm rãi hỏi: “Vậy giờ em còn muốn xem không?”

Thẩm Khinh Bạch ngẩng lên: “Anh cho xem à?”

Lúc ở căn hộ cô từng nhìn thoáng qua một lần, nhưng cũng chỉ là liếc mắt lướt qua thôi.

“Có thể.” Chung Đình Diệp nhìn vào đôi mắt đầy kinh ngạc của cô, nghiêng người chậm rãi tớ gần: “Nhưng phải cần quá trình.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn gương mặt tuấn tú của anh càng ngày càng sát, hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề hơn, cô vô thức li.ếm môi nhưng vẫn không nhịn được tiếp tục hỏi: “Quá trình gì?”

Chung Đình Diệp chạm trán vào cô, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi: “Đầu tiên là thế này.”

Dừng lại hai giây, ánh mắt anh dịch sang, lại khẽ hôn lên khóe mắt cô: “Sau đó là thế này.”

Hàng mi của Thẩm Khinh Bạch khẽ run lên, tim cũng loạn nhịp.

Cô cảm thấy trong chuyện này hình như anh rất có kinh nghiệm. . .

Chung Đình Diệp nhẹ nhàng xoa bóp gáy cô, ngón tay dọc theo vành tay mà vuốt, rồi từng chút từng chút giữ lấy đầu cô. Anh nghiêng đầu phủ lên môi cô.

“Cuối cùng là thế này.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com