Trưa hôm sau, Thẩm Khinh Bạch ngủ một giấc thật ngon, không phải đi làm nên không vội vàng ra ngoài, lười biếng nằm trên giường thêm nửa tiếng rồi mới lững thững xuống tầng.
Phòng khách rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng nói chuyện.
Thẩm Khinh Bạch đưa mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng Chung Đình Diệp đâu, bàn ăn cũng trống trơn.
Nha Hổ đang phơi nắng ngoài ban công, nghe thấy tiếng bước chân liền hí hửng bò dậy chạy đến chỗ Thẩm Khinh Bạch.
“Bố đi đâu rồi?” Cô ngồi xuống, hai tay nâng đầu Nha Hổ lên nhẹ nhàng x.oa n.ắn rồi cọ cọ chóp mũi vào mặt nó.
Nha Hổ vừa định lè lưỡi li.ếm mặt cô nhưng chợt nhớ đến lời Chung Đình Diệp dặn bèn chán nản thu lại.
“Cô chủ, cậu chủ ra ngoài từ sáng sớm rồi, chắc là có việc ở công ty.” Dì Lý bưng đĩa trái cây đã rửa sạch đặt lên bàn ăn: “Cô chủ, cô muốn ăn cơm bây giờ không để tôi chuẩn bị.”
“Được ạ.” Thẩm Khinh Bạch đứng dậy dắt theo Nha Hổ vào phòng ăn, lúc ngồi xuống cô bỗng nhớ đến tin nhắn wechat tối qua, chắc anh đã đi găp thanh mai của mình rồi.
Cô cầm lấy dĩa trái cây trên bàn đâm mạnh vào miếng đào vàng rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến: “Nha Hổ, trước kia khi làm bố con có mấy người bạn gái?”
Nha Hổ nhìn cô không kêu tiếng nào.
Một lúc sau nó cắn lấy ống quần Thẩm Khinh Bạch kéo về phòng mình.
“Này, Nha Hổ đừng cắn đồ.” Thẩm Khinh Bạch đặt nĩa xuống đi theo nó băng qua phòng khách đến trước cửa phòng. Cô nhìn xung quanh ngập ngừng hỏi: “Dẫn mẹ vào phòng con làm gì?”
Nha Hổ ngước lên nhìn cô một cái rồi quay lại chỗ ổ ngủ của mình lục lọi một hồi, cuối cùng cắn lấy một bức ảnh mang đến cho cô.
Thẩm Khinh Bạch cúi đầu nhận lấy, tiện thể ngồi bệt xuống sàn cầm bức ảnh lên xem, trong ảnh là một chú chó núi Pyrenees rất to, bộ lông trắng muốt được cắt tỉa gọn gàng.
Cô đã từng nhìn thấy nó khi về nhà cũ, đó là mẹ của mấy chú chó lông vàng con.
“Aiyo, hóa ra Nha Hổ nhà ta là một người si tình đấy nhé.” Cô nghiêng đầu nhìn Nha Hổ đang nằm cạnh cười nói: “Còn lén giữ ảnh vợ để ngắm trộm nữa cơ à, nhớ vợ rồi sao?”
Ánh mắt Thẩm Khinh Bạch lại rơi xuống bức ảnh, bỗng nhiên hiểu ra ý của Nha Hổ dẫn mình đến đây, cô đặt ảnh xuống cúi người ôm lấy nó, khẽ thì thầm: “Con muốn nói với mẹ rằng con chỉ yêu một cô gái, cô ấy là vợ con, cũng là mẹ của con con.”
“Gâu gâu.” Nha Hổ đáp.
“Ừm giỏi lắm, không hổ danh là cảnh khuyển, giác ngộ rất cao.” Thẩm Khinh Bạch xoa xoa bộ lông dài của nó, lẩm bẩm: “Thế còn bố con thì sao, trước đây có bao nhiêu người bạn gái rồi, có đối xử tốt với họ không?”
Nha Hổ ngước lên nhìn cô rồi dụi đầu vào mặt cô, rõ ràng là đang an ủi.
Thẩm Khinh Bạch hiểu ngay ý của nó: “Hừ, bố con không giữ đạo đức đàn ông, đã kết hôn rồi mà còn đi gặp thanh mai trúc mã, mà cô ta thì rõ ràng có tình ý với anh ấy, mẹ không tin bố con không nhận ra.”
Cô đứng dậy chống nạnh tuyên bố nghiêm túc: “Mẹ quyết định rồi, từ giờ điểm của anh ấy sẽ tụt từ 80 xuống còn 50 thôi.”
Thẩm Khinh Bạch giơ ngón cái lên chà lên chóp mũi đầy phẫn nộ, từng câu từng chữ dằn mạnh: “Muốn đạt tiêu chuẩn à? Anh ấy không xứng!”
–
8 giờ 50 ở sân bay Vân Thành.
Chung Đình Diệp và Tần Vũ đến phòng chờ VIP từ lúc 7 giờ, đã hai tiếng trôi qua nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Kim tổng đâu.
“Máy bay bị chậm bao lâu?” Anh hỏi Tần Vũ.
Tần Vũ nhìn đồng hổ trên cổ tay: “Khoảng một tiếng nhưng lối VIP vẫn chưa thấy ông ấy, chẳng lẽ ông ấy đi cửa thường?”
Chung Đình Diệp nhìn điện thoại, chậm rãi đứng dậy: “Đi thôi, người đã ra rồi.”
Tần Vũ sững sờ một giây rồi vội đi theo anh.
Vừa bước vào sảnh VIP họ đã thấy một nhóm người đông đảo từ lối đi ra, Kim tổng được vài vệ sĩ vây quanh ở giữa.
Chung Đình Diệp xoay xoay mặt đồng hồ trên cổ tay, sải bước đến chỗ ông ta, khi chỉ còn cách hai mét anh chậm rãi dừng lại, hơi cúi đầu: “Chú Kim.”
Kim Quyền Vinh nghe thấy tiếng lền ngẩng đầu lên, thấy rõ người đến thì nở nụ cười: “Đình Diệp à, trùng hợp thật, chú cháu mình lại gặp nhau ở sân bay.”
“Cháu đã đặt điểm tâm ở khách sạn bên cạnh, không biết chú Kim có thời gian gặp mặt không ạ.” Chung Đình Diệp nói chuyện khiêm tốn như thể đang gặp trưởng bối trong nhà, khách sáo và lễ phép.
Kim Quyền Vinh khẽ nhướn mày, đại khái cũng hiểu mục đích của lần chào đón này, sau chút do dự ông mỉm cười nói: “Được, vừa hay chú cũng chưa ăn gì, cùng nhau ăn đi.”
Chung Đình Diệp đưa tay làm động tác mời: “Chú Kim, chú đi trước.”
Kim Quyền Vinh liếc nhìn anh một cái, mỉm cười cất bước thầm nghĩ con trai xuất sắc như này mà Chung Bác Văn không chọn lại đi chọn người ngoài, không biết ông ta nghĩ gì nữa.
Phòng khách sạn riêng.
Sau khi phục vụ dọn trà và điểm tâm lên rồi nhanh chóng lui ra ngoài, bên trong chỉ còn lại hai người.
Vừa ăn Chung Đình Diệp vừa rót trà cho Kim Quyền Vinh, đảm bảo cốc trà của ông không bao giờ cạn.
Kim Quyền Vinh thấy hết, ăn gần xong ông cầm khăn ướt lau miệng rồi nói: “Đình Diệp, hôm nay ngoài mời chú uống trà sáng còn muốn hợp tác với chú phải không?”
“Cháu quả thực có ý này.”
Chung Đình Diệp đặt đũa xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn ăn, đi thẳng vào vấn đề: “Cháu đã nghiên cứu dự án của Đỉnh Phong và đã lên vài bản kế hoạch, muốn nhờ chú Kim chỉ giáo thêm.”
Kim Quyền Vinh nhìn anh, hiểu ngay ẩn ý trong lời nói này. Nội dung kế hoạch vẫn còn không gian để đàm phán, thậm chí cũng hiểu vì sao Chung Đình Diệp lại xuất hiện ở sân bay. Việc anh hạ người để làm tất cả những điều này chẳng qua là để chứng minh thành ý muốn hợp tác với ông.
Dự án này nếu có thể hợp tác với tập đoàn Chung thị chưa nói đến lợi nhuận, danh tiếng của sự hợp tác này cũng đủ khiến giá cổ phiếu tăng gấp đôi.
Nhưng vấn đề là vài ngày trước Chung Bác Văn đã gọi điện cho ông, giờ lại xuất hiện tình huống này ông thực sự có hơi khó xử.
Kim Quyền Vinh nói thẳng: “Đình Diệp, dự án này nếu hợp tác với Chung thị chú hoàn toàn đồng ý, hiện nay trong ngành bất động sản ở Vân Thành chỉ có Chung gia là mạnh nhất, hợp tác với Chung thị chắc chắn không lỗ.”
Chung Đình Diệp biết ông vẫn còn điều muốn nói nên im lặng chờ đợi.
“Nhưng bố cháu đã dặn trước rồi, mặt mũi này chú không thể không nể được, chuyện hợp tác chỉ có thể chờ dịp khác, lúc đó chú cháu ta sẽ lại hợp tác.”
Dự án Đỉnh Phong ngoài Chung thị ra còn rất nhiều tập đoàn khác tranh giành, ông không nhất thiết phải hợp tác với Chung Thị. Năm đó ông nợ Chung Bác Văn một ân tình, lần này ông ta mở lời ông cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.
Chung Đình Diệp cúi mắt, chậm rãi rót đầy trà vào chén của ông, đặt ấm trà xuống rồi bình tĩnh nhìn ông nói: “Chú Kim, làm kinh doanh là để kiếm tiền, cháu nghĩ với một dự án có vốn đầu tư lớn như thế này không chỉ cần một công ty có thực lực mà năng lực của đối tác cũng là yếu tố quan trọng để thúc đẩy thành công. Hai điều này không thể thiếu được dù là một cái.”
Anh đưa tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho ông: “Chú cứ xem qua quan điểm của cháu về dự án này xem có đạt được kỳ vọng của chú không.”
Nghe xong những lời này Kim Quyền Vinh bắt đầu dao động, cúi đầu suy nghĩ vài giây rồi chậm rãi nhận lấy tập tài liệu.
Khi nhìn thấy phân tích chi tiết của Chung Đình Diệp về dự án, từ tỷ lệ lợi nhuận và bảng phân tích các hạng mục, số liệu đối chiếu đều rõ ràng rành mạch, đặc biệt là phương án chia lợi nhuận 50-50. Đây là tỷ lệ không thể xảy ra ở bất kỳ công ty nào khác nhưng anh lại dám đề xuất.
“Với tỷ lệ lợi nhuận như thế này cháu có thể tự quyết định sao?” Kim Quyền Vinh khép tập tài liệu lại, ngạc nhiên nhìn anh. Không ngờ anh không chỉ có tư duy táo bạo mà còn viết bản kế hoạch mở rộng, những điều hấp dẫn không chỉ dừng lại ở tỷ lệ chia lợi nhuận.
“Chú Kim, cháu đã trình bản kế hoạch này cho ông nội xem, ông không có bất kỳ ý kiến phản đối nào.” Anh khẳng định chắc chắn với Kim Quyền Vinh rằng đây là quyết định được chủ tịch phê duyệt.
“Được, vậy chú sẽ mang về xem kỹ lại lần nữa.” Kim Quyền Vinh tựa lưng vào ghế nhìn anh cười hỏi: “Chú muốn biết dự án này nếu ký hợp đồng với Chung Thị thì có phải cháu sẽ là người toàn quyền phụ trách không?”
Chung Đình Diệp: “Bản kế hoạch này do cháu làm, chỉ có cháu mới hiểu rõ nhất.”
Ẩn ý trong lời nói là người khác không thể nhúng tay vào dự án này.
Kim Quyền Vinh bật cười sảng khoái: “Đình Diệp, ông cụ có thể yên tâm giao tập đoàn cho cháu quả nhiên là có tầm nhìn xa, sau này Chung Thị trong tay cháu chắc chắn tiền đồ vô hạn.”
Chung Đình Diệp khiêm tốn đáp: “Mong lời chú Kim thành sự thật.”
Kim Quyền Vinh chưa đồng ý ngay nhưng nhìn mức độ hài lòng của ông với bản kế hoạch thì tám chín phần là sẽ đồng ý. Chỉ là Chung Đình Diệp lo rằng nếu để lâu bố anh sẽ nhúng tay vào nên cố tình nhắc ông một chút.
Kim Quyền Vinh là người thông minh, có những chuyện chỉ cần nói đến mức này ông cũng tự có quyết định của mình.
Cuối cùng, hai người hẹn lại nhau vào thứ hai để bàn bạc chi tiết, việc có thể gặp lại để thảo luận đồng nghĩa với việc thỏa thuận này gần như đã được định đoạt.
Bữa trà sáng kéo dài tận hai tiếng mới kết thúc.
–
Trở lại công ty đã là một giờ chiều.
“Chung tổng, hôm nay không còn cuộc hẹn nào nữa, anh muốn tài xế đưa về nhà hay. . .” Thực ra Tần Vũ muốn nói hôm nay phu nhân nghỉ, anh có thể về nhà bầu bạn với cô ấy.
“Không cần.” Chung Đình Diệp ngồi trước máy tính, tay gõ bàn phím mắt cũng không rời khỏi màn hình.
Tần Vũ thấy anh đang bận nên không nói tiếp, lặng lẽ khép cửa lại rời đi.
Thấy Tần Vũ đi Chung Đình Diệp mới ngả người vào ghế, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Khinh Bạch.
Thẩm Khinh Bạch đang cuộn tròn trên ghế sofa xem video ngắn bỗng thấy tin nhắc của Chung Đình Diệp hiện lên. Cô do dự một lát rồi mở ra: [Tối nay muốn ăn gì? Anh đưa em đi.]
Thẩm Khinh Bạch khẽ hừ một tiếng, sáng nay anh còn bận bầu bạn với thanh mai trúc mã cơ mà, giờ mới nhớ đến cô vợ này à.
Tiểu Bạch trong gió: [Không cần, tối nay em về nhà mẹ ăn cơm.]
Chung Đình Diệp thấy tin nhắn này liền nhíu mày lại, đang định nhắn lại thì cửa văn phòng bị gõ, ngay sau đó Trì Nghiễn Khê xuất hiện ở cửa, đằng sau còn có Tô Hâm Mộc.
“Không tệ nha, văn phòng tổng tài đúng là hoành tráng.” Trì Nghiễn Khê tiến lên đặt hộp quà trong tay lên bàn làm việc của anh: “Hâm Mộc mang cho cậu đấy.”
Chung Đình Diệp nhìn sang Tô Hâm Mộc, người vẫn đang nhìn văn phòng của anh, hỏi: “Muốn uống gì?”
Tô Hâm Mộc quay đầu mỉm cười nhẹ: “Cà phê, anh biết khẩu vị của em mà.”
Chung Đình Diệp lại nhìn sang Trì Nghiễn Khê.
“Tôi giống Hâm Mộc.” Trì Nghiễn Khê ngồi xuống ghế sofa, chừa lại một chỗ cho cô ấy rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh, buông lời chê bai: “Nhìn một cái là biết phong cách của cậu, u ám chẳng có chút sức sống nào, hôm nào tôi bảo người gửi mấy con robot đến cho cậu để thể chút không khí.”
Chung Đình Diệp cúp máy gọi nội bộ, ngồi xuống một chiếc ghế khác: “Không cần, thế này là được rồi.”
Tô Hâm Mộc nghe cuộc đối thoại của hai người cảm thấy buồn cười: “Hai người đừng lo, em sẽ mua cho A Diệp vài chậu cây xanh, vừa cải thiện môi trường vừa tốt cho sức khỏe.”
“Được thôi, dù sao trước đây cũng toàn là Hâm Mộc làm mấy chuyện này.” Trì Nghiễn Khê gật đầu đồng ý.
Lúc này thư ký mang cafe vào văn phòng, sau khi xác nhận không còn yêu cầu gì khác mới rời đi.
Trì Nghiễn Khê hỏi: “A Diệp, lúc nãy tôi lên tầng thì gặp Chung Tử Du, anh ta vào Chung Thị từ bao giờ vậy?”
Tô Hâm Mộc uống một ngụm cafe cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Trước tôi một năm.” Giọng Chung Đình Diệp vẫn bình thản.
“Ông nội cậu cũng đồng ý à?” Trì Nghiễn Khê cười khẩy, mấy chuyện nhà anh, là anh em lâu năm đương nhiên ai cũng rõ. Mặc dù bên ngoài Chung Đình Diệp không nói gì nhưng bọn họ đều biết anh đã quen giấu cảm xúc trong lòng.
Trì Nghiễn Khê còn muốn nói tiếp nhưng điện thoại trong túi lại bất ngờ vang lên, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình anh vội đứng dậy: “Mẹ tôi gọi, tôi ra ngoài nghe máy đã.”
Anh vừa đi, trong văn phòng chỉ còn lại Chung Đình Diệp và Tô Hâm Mộc.
“A Diệp, em có thể hỏi anh một câu không?” Tô Hâm Mộc do dự một chút rồi cất lời.
Tô Hâm Mộc mím môi, di chuyển đến ngồi gần anh hơn, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh: “Anh có thích cô Thẩm không?”
Câu hỏi này vừa đặt xuống văn phòng yên tĩnh một lúc lâu Chung Đình Diệp mới cất lời: “Hâm Mộc, cô ấy bây giờ là vợ anh, em nên gọi cô ấy là chị dâu mới đúng.”
Nói xong anh đứng dậy đi về phía cửa sổ, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Tô Hâm Mộc cũng đứng lên bước đến bên cạnh anh: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Chung Đình Diệp quay sang nhìn cô, không hề do dự: “Thích.”
Hai chữ này như một lời khẳng định khiến Tô Hâm Mộc loạng choạng lùi lại một bước, đôi tay buông thõng khẽ siết chặt lại, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Vậy thì chúc mừng anh, cuối cùng cũng tìm được người mình thích.”
Tình cảm cô dành cho anh, anh vẫn biết rõ, thậm chí cô từng để nghĩ nếu hai nhà kết thông gia không chỉ giúp anh sớm nắm quyền mà còn có lợi ích cho sự nghiệp của anh, nhưng anh không do dự mà từ chối.
Tô Hâm Mộc vẫn nhớ rõ lời anh nói trước khi cô ra nước ngoài: “Hôn nhân không phải là một cuộc giao dịch, không thể dùng hôn nhân để đạt được mọi thứ mình muốn. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu sẽ không công bằng với em và cả anh.”
“Nhưng em đối với anh___” Cô định nói tiếp nhưng bị anh ngắt lời.
“Rồi em sẽ gặp được người phù hợp với mình, cũng giống như anh vậy.”
Trì Nghiễn Khê quay lại cảm thấy bầu không khí có gì đó lạ lạ, nhìn thoáng qua Tô Hâm Mộc đang cúi đầu im lặng, lặng lẽ uống cafe, anh thu lại nụ cười nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ tự nhiên.
Cả ba nói chuyện một lát, Trì Nghiễn Khê đề nghị đi ăn ở hội quán nhưng Chung Đình Diệp từ chối, tự lái xe đến Phúc Tuệ An.
Trước khi đi anh nhìn hộp trà trên bàn, dặn Tần Vũ mang về dùng rồi lấy hai hộp trà xanh khác từ tủ đi xuống tầng.
Khi đến khu nhà của Thẩm Khinh Bạch, Chung Đình Diệp tình cờ gặp Thẩm Đông Hoa đang xuống tầng đi bộ.
“Bố.” Chung Đình Diệp bước tớ chào ông.
“Ô đến rồi à, đi thôi, về nhà thôi.” Giọng Thẩm Đông Hoa mang theo ý cười, ông đang định xuống xem có gặp được con rể không, không ngờ thực sự gặp được. Nghĩ đến chuyện con gái về nhà chắc chắn không thể thiếu con rể, biết đâu tối nay còn có thể uống với nhau một chút.
Lúc Chung Đình Diệp và Thẩm Đông Hoa về đến nhà, Mã Như Duy đang bận rộn trong bếp.
Anh đưa trà và thực phẩm dinh dưỡng cho Thẩm Đông Hoa: “Bố, lần trước nghe A Bạch nói bố thích uống trà xanh nên nay con mang đến cho bố hai hộp, bố thử xem có hợp không. Nếu hợp con bảo người mang thêm đến cho bố.”
“Về nhà còn khách sáo gì chứ.” Thẩm Đông Hoa vội nhận lấy, khóe miệng cười tươi rạng rỡ.
Thẩm Khinh Bạch cuộn mình trên sofa buồn chán chuyển kênh TV nhưng trong đầu vẫn nghĩ về chuyện Chung Đình Diệp không trả lời tin nhắn, không biết anh đã đọc chưa.
Lúc này đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa ra vào, cô lập tức bỏ điều khiển từ xa xuống chạy tới.
Chung Đình Diệp vừa thay giày xong ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh nhìn nghi hoặc của cô: “Sao anh lại đến đây?”
Rõ ràng trong lòng vui mừng khôn xiết khi thấy anh nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn.
“Con gái nói chuyện kiểu gì vậy? Con rể của bố chẳng lẽ không thể đến à?” Thẩm Đông Hoa nháy mắt với cô, ý bảo cô nên có thái độ tốt hơn. Lúc đi ngang qua còn không nhịn được mà gõ nhẹ lên đầu cô, sau đó quay lại gọi Chung Đình Diệp: “Tiểu Chung, vào ngồi đi, bố đi pha trà hai bố con mình nếm thử xem.”
Chung Đình Diệp: “Vâng bố.”
Đợi đến khi bóng dáng Thẩm Đông Hoa khuất hẳn, Chung Đình Diệp bước lên một bước ôm cô vào lòng, đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô: “Đau không?”