Tình Yêu Sau Hôn Nhân

Chương 26



Về phương diện hôn, anh vẫn luôn là bậc thầy, hơi thở của anh bao phủ lấy Thẩm Khinh Bạch chặt chẽ đến mức không có kẽ hở khiến nhịp thở của cô dần trở nên dối loạn.

Âm thanh ướt át vang bên tai cô, len lỏi vào tận sâu trong trái tim, đập mạnh vào lồng ng.ực.

Mỗi lần đều mãnh liệt như vậy.

Đối với nụ hôn của anh, Thẩm Khinh Bạch dường như không hề phản cảm mà ngược lại còn thích anh hôn cô.

Ngoài cửa sổ, cơn gió thu khẽ lay động một góc rèm, ánh sáng trong trẻo của màn đêm chiếu vào càng làm nổi bật hơi ấm trong phòng, nhiệt độ tăng dần lên.

Trong căn phòng ánh đèn mờ tối nhưng lại có phần hơi chói mắt.

Đôi mắt Thẩm Khinh Bạch nhìn anh dần trở nên mơ màng, bóng dáng người đàn ông trước mắt dần trở nên mờ ảo. Đường nét sắc sảo của anh như bị mồ hôi bao phủ, trông có chút mông lung.

Khoảnh khắc ấy hơi thở nặng nề của anh bao trùm lấy cô, giọng nói khàn đặc vang lên đầy kìm nén.

“A Bạch, còn quá sớm.”

Thẩm Khinh Bạch mơ màng mở mắt nhìn anh, lúc này một giọt mồ hôi mịn từ giữa chân mày anh chậm rãi lăn dọc xuống rồi biến mất ở cằm. Theo bản năng cô đưa tay chạm lên gương mặt anh: “Anh nói cái gì quá sớm?”

Chung Đình Diệp chống tay lên đệm, cụp mắt nhìn chằm chằm vào cô mà không nói gì.

Thẩm Khinh Bạch nhìn anh, không hiểu ánh mắt anh dành cho mình có ý nghĩa gì. Hai người đối diện trong tư thế này vài giây rồi đột nhiên anh lậy người nằm sang một bên, không có thêm động tác nào nữa.

—–Anh không được!

Căn phòng tối mờ bỗng rơi vào im lặng, một lúc lâu Thẩm Khinh Bạch không nhịn được quay sang hỏi anh: “Chung Đình Diệp, là do anh không có hứng thứ với em hay là. . . . . .”

Đôi mắt đang khép của Chung Đình Diệp đột nhiên mở ra: “Hay là gì?”

Khóe môi Thẩm Khinh Bạch khẽ đâu: “Hay là anh không được.”

Lời này vừa dứt căn phòng lập tức chìm vào sự im lặng nặng nề.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, anh nằm nghiêng đối diện cô, bóng lưng hơi che khuất ánh sáng. Thẩm Khinh Bạch không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh nhưng có thể thấy đôi mắt đen sâu thẳm của anh đang chằm chằm theo dõi mình.

Cô đột nhiên hối hận vì đã hỏi câu đó bèn lặng lẽ đổi lời: “Hoặc có lẽ trong lòng anh đã có người khác nên không muốn chạm vào em.”

Bất chợt, bàn tay người đàn ông nâng lên, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô thở ra một hơi dài: “A Bạch, vốn dĩ anh định đợi thêm một chút nữa.”

Thẩm Khinh Bạch chớp mắt, nhất thời không hiểu: “Đợi cái gì?”

“Đợi em ỷ lại vào anh nhiều hơn một chút, hiểu anh nhiều hơn một chút, để cả hai quen thuộc về nhau hơn. Nhưng anh không ngờ sự kiềm chế của anh lại khiến em hiểu lầm, để chứng minh bản thân mình, bây giờ anh không muốn đợi nữa.” Anh nhìn vào đôi mắt mơ màng của cô, chậm rãi nghiêng người đè sát.

Nhịp tim Thẩm Khinh Bạch bỗng rối loạn vài nhịp, chỉ cảm thấy Chung Đình Diệp càng ngày càng gần hơn. Hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể của anh giống hệt mùi hương sau khi tắm của cô, bao trùm lấy cô khiến hơi thở trở nên ngắt quãng, trái tim đập mạnh mất kiểm soát. Hơi thở nóng rực của anh quẩn quanh tai cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Được không?”

Thanh âm của anh như mang theo ma lực từng chút từng chút một xâm chiếm lý trí của cô. Nhìn gương mặt tuấn tú ngay trước mắt, Thẩm Khinh Bạch chống người ngồi dậy, ngửa đầu hôn lên yết hầu anh, nơi vừa khẽ chuyển động lên xuống: “Em đồng ý.”

Chung Đình Diệp bất ngờ giơ tay, kéo cô vào lòng lần nữa, cánh tay siết chặt lấy vòng eo cô ép cô sát vào cơ thể anh.

Hai người kề sát nhau, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của đối phương đang không ngừng tăng lên.

Trái tim Thẩm Khinh Bạch run lên dữ dội, cô không biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng vào khoảnh khắc này, cô hiểu rằng anh là chồng cô, cô là vợ anh, không có bất kỳ bài xích nào trong lòng.

Gương mặt đỏ bừng, cô khẽ nhắc nhở: “Tắt đèn.”

Ánh mắt Chung Đình Diệp khẽ dao động, đưa tay tắt đèn rồi cúi người áp xuống.

Ánh sáng bên ngoài của sổ và vầng trăng mờ nhạt trên bầu trời khuất dần sau tầng mây, phủ lên màn đêm một lớp sắc thái đầy bí ẩn.

Nhiệt độ trong phòng ngủ cũng theo đó mà tăng dần, bộ đồ ngủ mỏng manh không biết từ lúc nào đã bị cởi bỏ, cuối cùng lộn xộn chất thành đống trên sàn nhà.

Không rõ qua bao lâu, căn phòng hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng.

Thẩm Khinh Bạch toàn thân đẫm mồ hôi, Chung Đình Diệp cũng vậy. Anh ôm cô từ phía sau, hơi thở phả lên cổ khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.

Cô nhắm chặt mắt, nhất thời không biết phải đối mặt với anh như thế nào, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả không rõ là gì.

Khi nãy tâm trí bị hormone chi phối, cô có thể không nghĩ gì cả nhưng bây giờ khi mọi thứ đã lắng xuống, sự ngượng ngùng dường như đang âm thầm lan tỏa.

Chung Đình Diệp vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên lưng cô, giọng hơi khàn: “Em muốn đi tắm trước không?”

Thẩm Khinh Bạch nhắm mắt lại: “Anh đi trước đi.”

Lúc này cô chưa đủ can đảm để bị anh nhìn một cách rõ ràng.

“Được.” Chung Đình Diệp rút tay ra khỏi người cô, cẩn thận kéo chăn đắp lên người cô rồi mới bước xuống giường.

Ánh đèn trong phòng bật sáng lần nữa, Thẩm Khinh Bạch nhanh chóng vùi đầu vào chăn không dám mở mắt. Tiếng quần áo sột soạt vang lên bên tai, nhưng lại không nghe thấy tiếng anh mở cửa, do dự một lát cô chậm rãi mở mắt: “Sao anh còn chưa đi?”

“Còn một việc chưa làm.” Chung Đình Diệp tiến lại gần cô vài bước.

Thẩm Khinh Bạch ngơ ngác: “Việc gì?”

Chung Đình Diệp nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của cô một lúc rồi cởi bộ đồ ngủ vừa mặc vào: “Cơ bụng em muốn xem vẫn chưa nhìn kỹ.”

“Em___”

Thẩm Khinh Bạch vốn định nói thôi bỏ đi, vừa nãy sờ qua cảm giác cũng rất được. Nhưng lúc này, khi không còn bất kỳ sự che chắn nào mà nhìn rõ ràng từng múi bụng xếp đều tăm tắp kia cô vẫn không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Lần trước ở căn hộ lúc anh cởi trần, mặc dù cô có nhìn một lúc nhưng chưa từng nhìn trắng trợn như thế này.

Cô thừa nhận ông trời đúng là ưu ái với cô, để cô gặp được người đàn ông hoàn hảo như vậy quá lãi rồi.

Dáng người cao lớn rắn rỏi, cánh tay mạnh mẽ, đường nét cơ bắp đẹp, đặc biệt là phần ngực và bụng rắn chắc khiến người ta có ấn tượng đầu tiên là mạnh mẽ và đầy sức sống.

Vừa nãy anh cũng đã chứng minh điều đó bằng hành động, thể lực quả thực rất tốt. Mặc dù cô không có gì để so sánh nhưng màn thể hiện của anh chắc chắn đã đạt tiêu chuẩn rồi.

Cảm giác lần đầu cũng khá tốt.

Cô thu lại suy nghĩ, làm ra vẻ thản nhiên nói: “Ừm, lần này nhìn rõ rồi, cũng không tệ lắm.”

Chung Đình Diệp khẽ cười, quay người đi vào nhà tắm.

Thấy cửa phòng đóng lại, Thẩm Khinh Bạch vội vàng ngồi dậy, lăn lội trên giường hai vòng mới tìm được nội y của mình, cúi đầu nhìn lại phát hiện đã bị anh xé rách.

“Haizz, người này thật là gấp gáp, đã bảo đợi chút để em tự cởi mà không chịu.” Cô tiện tay ném vào thùng rác bên bàn học, nhặt quần áo rơi dưới đất vội mặc vào, nhưng khi xoay người cơn đau như xé rách lập tức ập đến.

Cô từ từ nằm lại xuống giường, ngửa đầu nhìn trần nhà rồi thở dài một hơi, thôi được rồi, phân tích của Hạ Tử Lăng đúng là vớ vẩn, Chung Đình Diệp vì muốn chứng minh câu ‘không được’ kia là sai mà cô phải trả giá không hề nhỏ.

Chung Đình Diệp mở cửa liền thấy cô đang dọn ga giường: “Để anh dọn, em đi tắm đi.”

Thẩm Khinh Bạch quay đầu nhìn anh một cái, mặt đầy nghi ngờ: “Xong rồi, ga giường đều để ở phòng bố mẹ em, bên này không có.”

Cô ngừng một lát, như định nói gì đó rồi lại thôi, ra hiệu cho anh lại gần.

Chung Đình Diệp bước tới, thấy vệt đỏ sẫm trên ga giường thì ánh mắt khẽ động, xoay người kéo cô vào lòng: “Xin lỗi.”

Thẩm Khinh Bạch không hiểu: “Sao lại xin lỗi?”

Chung Đình Diệp ôm cô chặt hơn: “Anh không khống chế được lực.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn anh một cái, lập tức cúi đầu, không ngờ anh lại nói thẳng ra như vậy: “Cũng. . .được mà.”

Chỉ là lúc đầu hơi đau nhưng quá trình sau đó cũng khá tốt.

Chung Đình Diệp hôn lên trán cô rồi mới buông ra: “Em đi tắm đi, chỗ này để anh dọn.”

Thẩm Khinh Bạch chần chừ nhìn anh hai giây rồi cuối cùng ngoan ngoãn đi vào nhà tắm. Kệ đi, anh muốn làm gì thì làm, miễn là tối nay có thể ngủ được.

Cô tắm xong quay lại phòng ngủ đã thấy Chung Đình Diệp dọn dẹp xong ga giường, đang nằm trên giường.

Thẩm Khinh Bạch cúi mắt nhìn, thì ra anh đã lấy chăn trên sofa trải ra.

Chung Đình Diệp vén chăn ra, ra hiệu cho cô nằm xuống. Thẩm Khinh Bạch do dự một lúc rồi cũng nằm xuống, anh lập tức ôm cô từ phía sau: “Sáng mai sẽ gọi cô giúp việc đến dọn, bố mẹ sẽ không biết đâu.”

Thẩm Khinh Bạch sững người một chút, cô chưa mở miệng nhưng anh đã hiểu được sự lo lắng của cô.

Cô không nhịn được quay đầu nhìn anh, thấy đôi mắt đang khép hờ của anh chậm rãi mở ra, hai người nhìn nhau vài giây, cô liền quay hẳn người lại vùi đầu vào lồng ng.ực anh: “Chung Đình Diệp.”

Chung Đình Diệp ôm lấy cô, cằm tựa lên đỉnh đầu cô: “Ừm.”

“Có lẽ việc kết hôn với anh là việc đúng đắn nhất em từng làm cho tới bây giờ.”

Từ nhỏ cô đã chẳng kiên nhẫn với bất cứ việc gì, bà Mã từng đăng ký cho cô rất nhiều lớp năng khiếu nhưng không có cái nào cô theo tới cùng. Lần đi xem mắt với anh cũng vậy, nếu không phải anh kiên trì không buống thì có lẽ họ cũng chẳng thể đi được đến bước này.

Phải thừa nhận rất nhiều điểm ở Chung Đình Diệp đã bù đắp cho khuyết điểm của cô.

Chung Đình Diệp khẽ cong môi, không nói gì mà siết chặt cô vào lòng thêm chút nữa.

Anh im lặng, Thẩm Khinh Bạch tưởng anh đã ngủ, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến, khi cô sắp chìm vào giấc ngủ thì người đàn ông khẽ gọi cô: “A Bạch.”

“Ừm.” Cô mơ màng đáp lại trong cơn mộng mị.

“Không có người khác, chỉ có em.” Chung Đình Diệp.

Thẩm Khinh Bạch lúc ấy đã hoàn toàn tiến vào giấc mơ đẹp nên không nghe được câu nói cuối cùng ấy.

Trong vòng tay của anh hơi thở của cô đều đặn, Chung Đình Diệp nhẹ nhàng vuốt lưng cô rồi cũng dần nhắm mắt lại.



Sáng sớm hôm sau.

Khi Thẩm Khinh Bạch tỉnh dậy từ giấc mộng bên ngoài đã vang lên tiếng mưa rơi lách tách, giấc ngủ quá sâu khiến cô không hề biết trời mưa từ lúc nào.

Cô gượng dậy rời khỏi giường, bên cạnh đã không thấy Chung Đình Diệp đâu, với tay lấy điện thoại trên đầu giường. Thấy chưa đến 7 giờ cô lại nằm nướng thêm một chút nữa rồi mới chịu dậy.

Tôi qua chỉ làm một lần, nghỉ ngơi một đêm chân cũng không còn quá đau nữa.

Vừa mở cửa phòng, mùi bánh bao nhân thịt đã bay ra từ phòng khách, Thẩm Khinh Bạch nhắm mắt lại, khẽ hít một hơi, là vị thịt bò.

“Vẫn còn ngái ngủ à.” Mã Như Duy đi ngang qua tiện tay gõ nhẹ lên đầu cô: “Tiểu Chung ăn sáng xong đến công ty luôn rồi còn con thì ngủ đến giờ này.”

Thẩm Khinh Bạch lập tức mở to mắt: “Anh ấy đi từ lúc nào vậy ạ?”

Cô cứ tưởng Chung Đình Diệp sẽ đợi mình cùng đi, dù sao thì mối quan hệ của hai người đã không giống như trước.

Mã Như Duy liếc nhìn đồng hồ: “Cũng được mười phút rồi.”

Bà ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bình thường bên kia con cũng dậy muộn như này à, ai nấu bữa sáng?”

“Dì giúp việc ạ.” Thẩm Khinh Bạch buột miệng trả lời sau đó xoay người đi vào nhà tắm.

“Còn thuê cả dì giúp việc nữa, tốn kém.” Mã Như Duy quay đầu nói với cô: “Vậy sau này con nhớ tiêu tiền tiết kiệm một chút, dì giúp việc ở đây cũng là Tiểu Chung thuê, nó kiếm tiền đâu có dễ dàng.”

Thẩm Khinh Bạch đang đánh răng nghe thấy ‘dì giúp việc’ thì vội ló đầu ra phòng khách, vừa đúng lúc thấy dì giúp việc đi ra từ phòng cô, thấy bà ấy đem theo một túi đen, chắc hẳn là chứa ga giường bẩn từ đêm qua.

Thấy vậy cô liền thở phào nhẹ nhõm.



Phòng tiếp khách của tập đoàn Đỉnh Phong.

Chung Đình Diệp cúi đầu uống cốc cafe thứ hai, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua giờ hẹn hơn ba mươi phút nhưng chưa vẫn chưa thấy bóng dáng của Kim tổng đâu.

Thư ký của Kim tổng bước đến: “Chung tổng, ngài có cần tôi pha thêm cho một ly cafe không?”

Chung Đình Diệp đặt ly xuống ngẩng đầu nhìn anh ta.

Chạm phải ánh mắt lạnh nhạt kia thư ký theo bản năng rùng mình, Kim tổng đã dặn dò phải tiếp vị khách này thật tốt, nhưng rõ ràng bản thân anh vẫn chưa đủ cứng. Đứng chờ trong phòng tiếp khách suốt nửa tiếng mà còn thấy mệt hơn cả phơi nắng cả ngày.

Thư ký vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Chung tổng, Kim tổng không nói cuộc tiếp khách bên kia sẽ kéo dài đến bao lâu, thật ra hôm nay ông ấy đến công ty từ rất sớm để chờ ngày nhưng ai ngờ lại có một vị khách quý bất ngờ đến, mong ngài thông cảm.”

Nói xong anh ta còn đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

Có khách quý đến nghĩa là có người chen ngang, giành mất cơ hội gặp Kim tổng trước họ.

Chung Đình Diệp liếc mắt ra hiệu cho Tần Vũ, ngay sau đó Tần Vũ liền bước ra khỏi phòng tiếp khách.

Thư ký không hiểu họ định làm gì nhưng cũng không dám bỏ đi đành im lặng đứng chờ bên cạnh.

Chưa đầy vài phút sau Tần Vũ quay lạ ghé sát tai Chung Đình Diệp nói mấy câu rồi đứng thẳng sang một bên.

Khoảng chừng 20 phút sau nữa, anh ngẩng đầu nhìn thư ký của Kim tổng: “Phiền anh nhắn lại với chú Kim công ty tôi có việc nên tôi về trước.”

Chung Đình Diệp đứng dậy, từ tốn chỉnh lại cúc áo vest rồi sải bước rời khỏi phòng tiếp khách.

Thư ký của Kim tổng cẩn trọng tiễn anh ra tận khu vực thang máy nhìn anh bước vào, ngay sau khi cửa thang máy đóng lại Chung Đình Diệp chậm rãi mở miệng: “Đúng rồi, tiện thể nhắn với chú Kim bản kế hoạch trong đề án tôi đã có bước tiếp theo, nếu chú ấy muốn biết chi tiết cụ thể lúc nào cũng có thể tìm tôi.”

Thư ký vội vàng gật đầu: “Chung tổng yên tâm, nhất định tôi sẽ chuyển lời.”

Thang máy đóng lại, Tần Vũ quay dầu nhìn anh: “Chung tổng, việc tổng giám đốc biết hôm nay chúng ta đến bàn chuyện hôm nay nhanh như vậy chắc trong bộ điều hành của chúng ta có người của ông ta.”

Chung Đình Diệp ngẩng đầu nhìn con số đang nhảy trên bảng điện tử trong thang máy, giọng trầm thấp: “Ông ta điều hành công ty bao năm, có vài mối quan hệ và đường dây riêng cũng không có gì lạ.”

Anh nghiêng đầu nhìn Tần Vũ: “Sau này làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận hơn.”

“Rõ.”

Tần Vũ nhìn anh rồi lẩm bẩm than nhẹ: “Không hiểu tổng giám đốc nghĩ gì nữa, rõ ràng năng lực và tiềm năng của anh mạnh hơn hẳn Chung Tử Du mà ông ta lại chẳng nhìn ra, không giúp anh đã đành lại còn ngấm ngầm giở trò sau lưng, đây là bố ruột sao__”

“Những lời này lần sau không cần nói nữa.” Chung Đình Diệp cắt ngang lời anh, ánh mắt trầm hẳn xuống.

Tần Vũ cúi đầu: “Tôi lỡ lời rồi Chung tổng.”

Chung Đình Diệp nhìn anh vài giây rồi đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh: “Về chuẩn bị bản kế hoạch mới đi.”

Tần Vũ cúi mắt nhìn bàn tay đặt trên vai mình: “Vâng.”

Khi họ đến đại sảnh tầng một, Tần Vũ đưa tay giữ cửa thang máy, Chung Đình Diệp vừa bước ra liền thấy Chung Tử Du đang đứng chờ thang máy, anh khẽ khựng lại một chút.

“Ồ Chung tổng cũng ở đây à.” Chung Tử Du nửa cười nửa chế giễu, khóe môi nhếch lên: “Tới gặp Kim tổng à, chắc chưa gặp được nhỉ?”

Chung Đình Diệp lạnh lùng nhìn, không đáp bước thẳng ra ngoài.

Chung Tử Du đẩy đầu lưỡi lên hàm trong, nhìn bóng lưng cao ngạo của anh, híp mắt lại cố tình khiêu khích: “Thẩm Khinh Bạch là vợ cậu đúng không?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com