Trong thang máy yên tĩnh ngoài mùi cồn nhàn nhạt thì còn có một mùi nước hoa không thuộc về đàn ông.
Mùi hương này không hề xa lạ, tối nay cô đã ngửi thấy mùi này trên người Tô Hâm Mộc.
Đầu của Thẩm Khinh Bạch ong ong, toàn thân cũng chẳng còn chút sức lực nào, cô lười biếng tựa vào vách thang máy nheo mắt nhìn anh: “Em tức giận cái gì chứ?”
Thẩm Khinh Bạch thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn con số đang nhảy trên màn hình thang máy: “Chẳng phải anh cho em uống sao?”
Chính cô cũng không hiểu được cảm xúc mơ hồ trong lòng xuất phát từ đâu, lúc này nhìn anh cũng thấy chướng mắt.
“Ding!”
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Chung Đình Diệp nhìn cô lảo đảo bám vào tường dò dẫm đến cửa nhà đưa tay nhập mật mã, nhập mấy lần nhưng đều sai.
Cuối cùng anh không chịu được nữa liền bước lên phía trước nhanh chóng bấm vài phím, lúc cô còn chưa kịp phản ứng đã cúi người một tay vòng qua eo cô bế thẳng vào trong nhà.
“Anh thả xem xuống, em tự đi được.” Thẩm Khinh Bạch vùng vậy trong lòng anh nhưng không có kết quả, tức giận đến mức nghiêng đầu cắn lên cánh tay rắn chắc của anh.
Cơn đau truyền đến khiến Chung Đình Diệp cúi đầu nhìn, nhưng vẫn không buồng tay cứ thế bế cô lên tầng hai rồi đặt xuống chiếc giường mềm mại.
Chưa kịp để cô xoay người anh đã cúi xuống, hai chân ghìm chặt đôi chân đang lộn xộn của cô, hai tay giữ hai má cô, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt cô: “Vì sao tức giận?”
Thái độ cứng nhắc của anh khiến Thẩm Khinh Bạch càng khó chịu hơn, ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn anh, lồng ng.ực phập phồng dữ dội.
Cô dùng mũi chân chống trên đệm, cố gắng lùi về phía sau suýt nữa đập đầu vào thành giường, nhưng chẳng biết từ lúc nào lòng bàn tay anh đã đặt sau đầu cô để đỡ lấy.
Cô cảm nhận được mu bàn tay của anh va vào viên pha lê trang trí trên đầu giường rất rõ ràng.
Khoảnh khắc này, những suy nghĩ hỗn loạn trong cô bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Không phải vì anh cướp lấy ly rượu của cô, cũng không phải vì thấy anh chướng mắt mà là khi nghĩ đến sự dịu dàng của anh dành cho một người phụ nước khác khiến cô dâng lên sự chiếm hữu trong lòng.
Sự dịu dàng của anh chỉ có thể dành riêng cho cô.
Bởi vì họ là vợ chồng.
Mặc dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng tư tưởng ăn sâu trong cô không cho phép chồng mình thân mật với người phụ nữ khác.
Huống hồ cô còn biết rõ người phụ nữ đó có ý đồ với anh.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện cảm xúc khó tả trong lòng Thẩm Khinh Bạch dần tan biến, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Không giận, uống rượu vào đầu óc đôi lúc không minh mẫn dễ bị đơ, giờ thì ổn rồi.”
Cô muốn đẩy anh ra để đi tắm nhưng anh vẫn không nhúc nhích: “Không còn sớm nữa, anh về phòng mình đi.”
Trong phòng im lặng vài giây.
“Thật sự là như vậy?” Chung Đình Diệp nhìn cô chăm chú.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy Thẩm Khinh Bạch có chút chột dạ, li.ếm môi đáp: “Ừm, loại rượu tối nay em uống rất dễ say, Di Huyên nói đó là cocktail đặc chế của quán, xuất hiện tình trạng này cũng bình thường.”
Chung Đình Diệp nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ vừa bị cô li.ếm qua, đôi mắt đen càng trở nên u tối hơn, dưới hàng mi dài lộ ra chút tham lam.
Thẩm Khinh Bạch thấy anh vẫn không nhúc nhích định chui khỏi vòng tay của anh, nhưng cánh tay của người đàn ông đột nhiên siết chặt lại, hơi thở nóng rực phủ xuống áp lên môi cô: “Anh nếm thử xem.”
Khoảnh khắc bờ môi mỏng của anh phủ lên cô sững sờ hai giây, sau đó lập tức ôm chặt lấy cổ anh, ngửa đầu chủ động đáp lại. Trong tiềm thức, cô muốn trên người anh chỉ lưu lại duy nhất mùi hương của mình.
Cả người Chung Đình Diệp khựng lại.
Sự chủ động của cô giống như một tia lửa rơi xuống cánh đồng lúa khô hạn vào mùa hè, lập tức thiêu rụi cả cánh đồng.
Ánh mắt anh trầm xuống, cả người đè lên cô, cánh tay luồn qua eo cô siết chặt, cúi đầu hôn sâu. Hương rượu trong khoang miệng cô như phủ lớp mật ngọt khiến anh không thể nào thỏa mãn càng muốn chiếm đoạt nhiều hơn.
Rời khỏi bờ môi đỏ mọng, nụ hôn của anh rơi xuống giữa chân mày, sống mũi, gò má rồi trượt đến bên tai cô. Cuối cùng anh lại quay về môi cô, mạnh mẽ càn quét, nghiền ngẫm từng chút một.
Sự xâm chiếm của Chung Đình Diệp thể hiện một cách triệt để cọ xát đôi môi cô.
Thẩm Khinh Bạch chỉ có thể chủ động tiếp nhận trong nụ hôn sâu, cô gần như không thể thở nổi, tưởng rằng anh sẽ tiếp tục, nhưng người đàn ông lại bất ngờ rời đi.
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, Thẩm Khinh Bạch vòng tay ôm lấy cổ anh, còn Chung Đình Diệp lại vùi mặt vào hõm vai cô hít một hơi thật sâu rồi không làm thêm gì nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên họ hôn nhau nhưng lại là lần thân mật táo bạo nhất.
Một lúc sau Chung Đình Diệp mới ngẩng đầu khỏi hõm vai cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, giọng trầm ấm dịu dàng: “Ngủ sớm đi”
Anh rút tay khỏi eo cô ngồi thẳng dậy, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Nghe tiếng bước chân xa dần, Thẩm Khinh Bạch mới giật mình ngồi dậy nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đã đóng chặt, ngẩn người lẩm bẩm: “Anh ấy. . .không muốn sao?”
Vừa rồi mặc dù cách một lớp quần áo nhưng phản ứng của anh cô không thể không nhận ra.
–
Sáng hôm sau Thẩm Khinh Bạch bị tiếng chuông gọi điện wechat đánh thức.
Nhắm mắt lần mò trên tủ đầu giường một lúc lâu, cô hé mắt nhìn, thấy hiển thị tên Chung Di Huyên.
Cô bấm mở loa ngoài rồi lại thả mình xuống giường, đưa tay xoa huyệt thái dương đang đau nhức, giọng uể oải: “Alo. . .”
“Chị dâu, chị vẫn chưa dậy ạ?” Chung Di Huyên cố ý đợi đến 8 giờ 30 mới dám gọi sợ quấy rầy họ đang ngủ. Mặc dù cô và nhiếp ảnh gia đều sốt ruột nhưng hôm nay là thứ bảy, cô cũng không tiện giục quá sớm.
“ừm. . .có chuyện gì thế?” Thẩm Khinh Bạch đã quên sạch lời hứa ngày hôm qua với cô ấy, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
“Hả. . .”
Chung Di Huyên nhìn studio đã được dựng xong không khỏi cạn lời, cô nghiêng đầu nhẹ giọng nhắc nhở: “Chị dâu, hôm qua chị đã đồng ý chuyện chụp ảnh rồi mà, nhiếp ảnh gia và chuyên gia trang điểm đều có mặt rồi, bây giờ chỉ chờ chị thôi.”
Động tác trên tay của Thâm Khinh Bạch khựng lại, mở to mắt cố gắng nhớ lại, ngay sau đó liền nhớ ra tối qua tại hội quán mình đã nhận lời chụp ảnh.
“Ngủ mơ, xin lỗi nhé, em gửi địa chỉ studio cho chị, chị sẽ qua ngay.” Cô lập tức bật dậy khỏi giường như cá chép quẫy mình.
“Vâng ạ, chị dâu cứ từ từ, bọn em đợi chị.” Chung Di Huyên nói lời khách sáo rồi vội vàng gửi vị trí studio cho cô.
Sau khi rửa mặt xong cô vội vàng mở tủ quần áo, tiện tay lấy một bộ đồ ném lên giường mà không thèm nhìn.
Thẩm Khinh Bạch có thể chậm rãi trong nhiều chuyện khác nhưng về thời gian cô lại cực kỳ coi trọng. Có lẽ do thói quen được rèn luyện trong công việc suốt những năm qua nên khái niệm đúng giờ đã khắc sâu vào đầu cô.
Nhất là khi nghe mọi người đều đang đợi mình cô càng cuống hơn, cô không thích người khác đợi mình cũng không thích phải đợi người khác. Đã đồng ý rồi thì phải làm cho đàng hoàng.
Thẩm Khinh Bạch giơ tay cởi áo ngủ xoay người định lấy bộ quần áo trên giường thì phát hiện mình vô tình chọn một chiếc váy.
Cô cúi đầu nhìn một lát, do dự vài giây rồi quyết định không vào phòng thay đồ đổi bộ khác.
Chọn tới chọn lui lại sợ tốn thời gian.
–
Dưới tầng, Chung Đình Diệp mặc đồ ở nhà đã ngồi ở bàn ăn đọc báo từ lâu.
Dì Lý thấy cô xuống liền mang bữa sáng đặt lên bàn, quay vào lấy sữa tiện thể hỏi: “Cô chủ, cháo kê sáng nay tôi chưa bỏ đường, cô muốn ăn ngọt hay nhạt để tôi thêm?”
“À không kịp nữa rồi, tôi không ăn đâu cảm ơn nhé.” Thẩm Khinh Bạch khoác túi lên vai, miệng cắn dây buộc tóc lúng búng nói: “Hôm nay chắc tôi không về nhà ăn cơm, không cần nấu cơm cho tôi nhé.”
Nghe vậy Chung Đình Diệp quay sang nhìn cô, Thẩm Khinh Bạch đứng ở lối đi giữa phòng khách đang búi tóc. Hôm nay cô còn đặc biệt mặc một chiếc váy màu xanh nhạt khiến làn da cô càng thêm trắng trẻo.
“Em đi đâu?” Anh hỏi.
Vừa đi về phía cửa Thẩm Khinh Bạch vừa đáp: “Hôm qua đã hứa với Di Huyên đi làm mẫu ảnh cho studio em ấy, không biết mấy giờ xong nên em không về nhà ăn cơm đâu.”
Chung Đình Diệp liếc nhìn bữa sáng trên bàn mà anh đã chuẩn bị riêng cho cô, sau đó dặn dì Lý gói lại để mang lên xe cho cô ăn.
Thẩm Khinh Bạch cúi xuống thay giày, Nha Hổ chạy đến li.ếm mặt cô.
“Nha Hổ, tối mẹ sẽ về chơi với con.” Cô thay giày xong xoa đầu nó định quay người rời đi.
“Cô chủ, mang bữa sáng lên xe ăn.” Dì Lý đưa hộp giữ nhiệt cho cô cười nói: “Cậu chủ bảo tối qua cô ống rượu nên sáng nay có thể dạ dày sẽ khó chịu, dặn tôi nấu món tốt cho dạ dày, cô nhớ ăn nhiều một chút nhé.”
Thẩm Khinh Bạch quay đầu nhìn người đàn ông đang cúi xuống ăn sáng, khóe môi hơi cong lên: “Được, cảm ơn dì Lý.”
Đợi đến khi âm thanh ở cửa dần biến mất Chung Đình Diệp mới đặt thì xuống, gọi Nha Hổ lại gần và nghiêm túc cảnh cáo: “Nhớ kỹ lần sau không được li.ếm mặt mẹ.”
“Gâu gâu gâu.” Nha Hổ sủa mấy tiếng tỏ vẻ không hài lòng.
“Cô ấy là vợ bố.” Chung Đình Diệp cầm thìa lên lần nữa, liếc nhìn nó: “Muốn li.ếm thì đi tìm vợ con đi.”
Nha Hổ ngoan ngoãn nằm xuống cằm đặt lên chân, lè lưỡi thở phì phò.
—
Thẩm Khinh Bạch đến studio của Chung Di Huyên chưa đến 10 giờ.
Cô vốn tưởng studio của cô bé này chỉ là một cơ sở nhỏ không ngờ lại khá lớn, có hơn mười nhân viên, đầy đủ các phòng thiết kế, cắt may và trưng bày thành phẩm.
Lần này chụp ảnh họ còn dựng cả phim trường.
Khi cô ngồi trên ghế trang điểm, Chung Di Huyên đứng cạnh nhiệt tình giới thiệu về studio, nhìn là biết cô ấy rất đam mê với công việc này .
Nghe cô bé thao thao bất tuyệt về tương lai, một phần đam mê đã mất trong lòng Thẩm Khinh Bạch lại bị khơi dậy.
Tuổi trẻ thật tốt, muốn làm gì thì làm, không để lại chút tiếc nuối nào.
Khi bắt đầu quay chụp, Thẩm Khinh Bạch có chút lúng túng, trước đây mỗi lần chụp ảnh cô đều cứng ngắc và gượng gạo, lúc thì cười ngốc nghếch, lúc thì giơ tay làm dáng chữ V.
Bây giờ đứng trước ống kính, cô thậm chí không biết cười thế nào.
Nhìn ra sự căng thẳng của cô, nhiếp ảnh gia lấy máy tính bảng cho cô xem ảnh mẫu, hướng dẫn một số mẹo đơn giản, còn đưa thêm đạo cụ để tạo dáng.
Dưới sự chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia, Thẩm Khinh Bạch đã tìm được cảm giác, động tác và nụ cười cũng tự nhiên hơn. Nhiếp ảnh nói với cô bất kỳ động tác nào khi được truyền từ cảm xúc thì trông bức ảnh sẽ có hồn hơn.
Ban đầu Chung Di Huyên định chụp hai bộ nhưng sau khi xem mẫu ảnh cô bé lại lấy thêm bộ khác, đến khi kết thúc đã gần bốn giờ chiều, trưa nay họ chỉ nghỉ ngơi đúng một tiếng.
Khi nhiếp ảnh gia thốt lên hai chữ ‘hoàn hảo’ Thẩm Khinh Bạch kiệt sức nằm dài trên sofa.
“Chị dâu, vất vả rồi.”
Chung Di Huyên lập tức chạy đến vừa bóp vai vừa bóp chân cho cô, cười nói: “Chị dâu, trông chị rất ăn ảnh, A Huy vừa bảo chị có thể làm mẫu ảnh chuyên nghiệp biết đâu lại nổi tiếng trong giới này.”
“Thôi làm giáo viên được rồi, thời gian rảnh nhiều có thể lười biếng một chút.” Cô nhìn quanh studio, lắc đầu: “Đứng dạy bốn mươi phút là được nghỉ, chụp một bộ mà đứng mất hai tiếng chưa chắc đã xong.”
Chung Di Huyên chỉ nói đùa vậy thôi, nghề người mẫu không chỉ cạnh tranh gay gắt mà còn đầy cạm bẫy, chắc chắn anh hai cô cũng không đồng ý. Hơn nữa nhà họ Chung không thiếu tiền, chẳng cần cô vất vả như thế này.
Làm giáo viên cũng rất tốt.
“Chị dâu, lát nữa chị Hâm Mộc sẽ đến studio thăm em, chị đi ăn cùng bọn em nhé, em đã đặt bàn rồi.” Chung Di Huyên rót cho cô một cốc trà hoa: “Chị Hâm Mộc lần này về nước không đi nữa, sau này kiểu gì cũng gặp thường xuyên, làm quen trước cũng tốt mà.”
Không hiểu sao Thẩm Khinh Bạch không có cảm tình với người này nên cũng không muốn tiếp xúc nhiều.
Cô uống hết cốc trà rồi đứng dậy đi thay đồ: “Chị không đi đâu, chị có hẹn với bạn thân rồi, lần sau chị mời em nhé.”
“Thế sao được, phải để em mời chị mới đúng chứ.” Chung Di Huyên không ép buộc nữa, chỉ cười nói: “Lần sau em đặt chỗ rồi rủ chị.”
Thẩm Khinh Bạch không khách sáo: “Được.”
Buổi tối Hạ Tử Lăng rủ cô đi ăn đồ Nhật, Thẩm Khinh Bạch không để tài xế đưa đón mà bắt taxi đến đó.
Vừa vào phòng riêng Hạ Tự Lăng liền tò mò hỏi cuộc sống sau khi kết hôn của cô với người giàu có. Thẩm Khinh Bạch không chống đỡ nổi đành mặc cô ấy hỏi gì đáp đó.
“Bạch Bạch, đáng lẽ cậu nên mang hộp báu vậy đó cho tớ xem mở mang tầm mắt chứ, cả đời này tớ chưa từng thấy số tiền lớn như vậy đâu!” Hạ Tử Lăng giơ tay trước mặt cô nhướn mày: “Không mang hộp báu vật thì ít nhất cũng phải cho xem thẻ đen, cho tớ sờ thử xem nó làm từ chất liệu gì mà lại sang trọng đến vậy.”
Thẩm Khinh Bạch hiểu tâm trạng của cô, chính cô khi lần đầu nhận thẻ đen cũng lén đem về phòng sờ đi sờ lại rất lâu.
Cô mở túi, lấy tấm thẻ từ lớp lót trong ví đưa cho Hạ Tử Lăng: “Xem thoải mái đi.”
“Trời ơi! Đúng là khác hẳn, không chỉ có hình nổi mà còn là kim loại nữa.” Hạ Tử Lăng định cắn thử thì Thẩm Khinh Bạch vôi nhắc: “Không phải vàng đâu.”
Hạ Tử Lăng kinh ngạc: “Cậu cũng chạm vào rồi hả!”
“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch ngượng ngùng sờ chóp mũi: “Tớ cũng cắn qua rồi.”
Hạ Tử Lăng cười ha hả: “Bảo sao chúng ta là bạn thân, tính tò mò y hệt nhau.”
Cô ấy trả lại thẻ rồi nói: “Bữa này cậu mời đi.”
“Lương của tớ ít ỏi mà cậu còn bóc lột?”
“Chồng cậu cho thẻ đen chẳng lẽ chỉ để ngắm không được tiêu à?”
Thẩm Khinh Bạch ăn một miếng cá hồi, lỡ chấm nhiều mù tạt nên cay chảy nước mắt: “Là của anh ấy, tớ đâu dám tiêu bậy.”
Thấy cô bị cay đến mức ho khan, cổ họng bị k.ích th.ích Hạ Tử Lăng lặng lẽ đẩy mù tạt ra xa một chút: “Hai người là vợ chồng mà còn phân chia rạch ròi như vậy sao?”
“Lỡ sau này chúng tớ ly hôn tớ lấy gì mà trả anh ấy?”
“Mới kết hôn đã nghĩ đến ly hôn, anh ta đối xử với cậu không tốt à?”
“Rất tốt.”
Thẩm Khinh Bạch bất giác nhớ lại chuyển tối qua, anh rõ ràng rất khó chịu nhưng đến thời khắc quan trọng lại dừng lại. Nếu anh muốn tiếp tục cô cũng sẽ đồng ý thôi, dù gì hai người cũng là vợ chồng, cô có nghĩa vụ giúp anh.
Nhưng tên đã lên dây mà anh lại không bắn.
Anh có điều gì khó nói hay là vì một người nào đó?
“Suy nghĩ gì mà đầu cứ lắc lư vậy.” Hạ Tử Lăng cười xấu xa: “Có phải nghĩ đến máy hình ảnh không tiện nói ra không? Xem ra kỹ thuật của tổng giám đốc Chung không tệ nhỉ, khiến cậu nhớ mãi không quên.”
Thẩm Khinh Bạch đen mặt: “Cút.”
Nhắc đến chuyện này cô do dự một chút, cuối cùng vẫn kể nghi hoặc trong lòng mình cho Hạ Tử Lăng nghe.
“Vãi chưởng! Hai người vẫn chưa động phòng, vậy tối qua anh ta cố nhịn à?” Hạ Tử Lăng tròn mắt ngạc nhiên: “Chồng cậu không phải chỉ được cái đẹp mã thôi đấy chứ? Chỗ đó có vấn đề à?”
“Hả?” Thẩm Khinh Bạch bỗng nhiên nhớ đến một câu nói trên mạng, dè dặt bổ sung: “Nhìn mũi. . .chắc là không đâu.”
Mũi của Chung Đình Diệp cao thẳng, tối qua khi hôn nhau cô vẫn cảm nhận được d.ục v.ọng của anh, trông không giống như có vấn đề gì.
Hạ Tử Lăng cười khẩy: “Lời đồn đó phá sản lâu rồi mà cậu còn tin được à?”
Cuối cùng Thẩm Khinh Bạch đem cả giả thuyết điên rồ của mình nói cho cô ấy nghe.
Hạ Tử Lăng đập bàn rầm một cái, động tác quá mạnh khiến hai miếng sushi rơi xuống đất, may mà hai người ngồi phòng riêng nếu không e là không biết giải thích thế nào về phản ứng kích động này.
“Bạch Bạch, xin cậu đấy, vứt hết mấy cái áo hoodie và quần thể thao trong tủ đi.” Hạ Tử Lăng cúi đầu lục trong túi xách lấy ra một chiếc gương trang điểm, soi lên mặt cô: “Trang điểm không cần đẹp như hôm nay.”
Sau đó cô ấy hạ gương xuống, hướng vào chiếc váy mặc trên người Thẩm Khinh Bạch: “Chỉ cần cậu kiên trì mặc váy mỗi ngày chồng cậu sẽ không chạy mất được.”
Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”
Chị gái à, hơi lạc đề rồi đấy.
Hạ Tử Lăng cất gương vào túi, nghiêm túc phân tích: “Chồng cậu vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, đừng nói là thanh mai trúc mã, chỉ cần là phụ nữ thì sẽ đều bị hấp dẫn. Không chỉ đàn ông thích cái đẹp, phụ nữ cũng vậy, nếu không phải thế cậu cũng đâu vội vàng kết hôn với anh ta.”
Thẩm Khinh Bạch cứng họng, cô thừa nhận mình cũng là một người cuồng nhan sắc.
Đến khi bữa ăn kết thúc Hạ Thử Lăng vẫn chưa giúp cô nghĩ ra được cách giải quyết đúng đắn.
Sau khi thanh toán xong hai người xỏ giày rời khỏi phòng riêng, vừa đi được hai bước thì bị một người đàn ông lạ mặt gọi lại.
Nói là lạ nhưng cũng hơi quen mắt, lúc anh ta nhắc đến bệnh viện Thẩm Khinh Bạch mới nhớ ra.
“Lần trước còn chưa kịp nói cảm ơn với cô.” Chung Tử Du mỉm cười, lịch sự gật đầu với Hạ Tử Lăng.
Hạ Tử Lăng cũng lịch sự mỉm cười đáp lại.
“Anh khách sáo quá, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Thẩm Khinh Bạch không thích trò chuyện với người lạ, kéo tay Hạ Tử Lăng định rời đi.
Thấy cô muốn đi Chung Tử Du vội nói: “Có thể thêm wechat không?”
“Xin lỗi tôi đã kết hôn rồi, không tiện lắm.” Lần này cô không dừng lại, dứt khoát kéo Hạ Tử Lăng rời khỏi nhà hàng Nhật.
“Người ta đi xa rồi mà cậu vẫn cố nhìn theo.” Người bạn đi cùng trêu chọc.
Chung Tử Du quay đầu hỏi: “Tôi trông dữ lắm à?”
Người bạn bật cười, vỗ vai anh ta: “Dù sao cũng chẳng hiền lành gì?”
Chung Tử Du nhếch môi cười: “Xem ra là bị tôi dọa sợ rồi.”
Người bạn khoác vai anh ta, vừa đi vào phòng riêng vừa nói: “Anh bạn à, người ta có chồng rồi, cậu chưa ra tay đã bị loại khỏi cuộc chơi.”
Chung Tử Du chẳng mấy bận tâm, cười nhạt: “Thì sao? Nếu tôi muốn nhất định sẽ có được.”
Người bạn kia giơ ngón cái lên: “Chung gia đúng là đỉnh.”
–
Trước cửa quán, hai người đứng bên lề đường đợi xe.
Hạ Tử Lăng dùng khuỷu tay huých cô: “Từ bao giờ mà cậu quen được nhiều trai đẹp vậy? Không giới thiệu cho chị em vài người à, tớ còn đang độc thân đấy.”
“Tớ đâu có quen anh ta.”
Thẩm Khinh Bạch cười: “Thầy Tưởng không tốt à? Người quen biết rõ cần gì phải tìm xa.”