Nàng khẽ cười, rồi không nhịn được bật cười thành tiếng, ánh mắt tràn ngập sự chế giễu.
“Dựa vào cái gì mà ta phải tha thứ cho ngươi.”
“Ngươi muốn tính kế ai, ta không quan tâm. Nhưng ngươi đã không làm được điều mình hứa hẹn, đó là lỗi của ngươi.”
“Ngươi không muốn ta biết những điều này, nên mới mặc sức làm tổn thương ta, cuối cùng lại nói rằng, ngươi có nỗi khổ tâm riêng.”
“Cố Hoài Triệt, ngươi cho rằng bản thân mình cao thượng lắm sao. Ta đau đến không thở nổi, liên tục nôn ra máu, đó chính là cách ngươi bảo vệ ta ư.”
“Cuối cùng, kế hoạch của các ngươi thành công, mọi người đều vui vẻ, chỉ có ta là kẻ duy nhất bị tổn thương.”
Nước mắt rơi không ngừng, nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn ngày càng lạnh lẽo. Nàng từng tha thiết mong hắn trở về, từng hy vọng hắn sẽ ở bên cạnh mình.
Nhưng điều nàng chờ đợi được, chỉ là sự lạnh nhạt đến tàn nhẫn của hắn, là cảnh hắn ôm người khác vội vã rời đi, là câu nói: “Ta không muốn nàng bị cuốn vào.”
Thật buồn cười làm sao. Nàng chưa từng chấp nhận việc bị giấu diếm, cũng không muốn phải trải qua những hiểu lầm bi kịch như trong sách vở.
Ai ai cũng mong muốn “gương vỡ lại lành”, nhưng chẳng ai biết rằng, chiếc gương ấy liệu có thể trở lại nguyên vẹn như ban đầu, không còn một vết rạn nứt.
Nỗi đau nàng đã chịu, chẳng ai có thể gánh thay được.
Nàng vốn không muốn trách hắn, nhưng con người vốn dĩ ích kỷ.
Nàng không thể chấp nhận việc hắn đưa nàng lên thiên đường trong một giây, rồi ngay lập tức nhẫn tâm đẩy nàng xuống tận cùng địa ngục.
Chỉ một câu “vì muốn tốt cho nàng” liền muốn xóa sạch mọi chuyện đã xảy ra, ngươi đang nằm mơ sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt đến im lặng.
Bàn tay hắn buông thõng, vô tình làm đổ cả nồi thuốc đang sôi, nước thuốc nóng bỏng b.ắ.n cả vào tay, khiến một mảng da đỏ rực lên.
Hắn không hề nhúc nhích, dường như không cảm thấy chút đau đớn nào.
Nàng đưa tay lau khô nước mắt, không chút do dự quay lưng rời đi, chỉ để lại một câu: “Nhớ ký vào giấy hòa ly.”
“Ít nhất hãy để ta chữa khỏi bệnh cho nàng.”
Khi nàng mở cửa, cuối cùng hắn cũng lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu tha thiết.
Nàng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên đáp: “Không cần chữa nữa.”
Sống lâu trăm tuổi gì đó, thôi thì cũng bỏ đi, sớm c.h.ế.t sớm siêu thoát.
Nàng vốn dĩ không nên sống đến tận giờ phút này. Hai năm mạng sống hắn đã cho nàng, nàng sẽ dùng chút thời gian còn lại để kiếm tiền, trả lại cho hắn bằng sạch.
Sự tốt đẹp của hắn, nàng không muốn nhận thêm chút nào nữa, cũng không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với hắn nữa.
Có những nút thắt trong lòng, vĩnh viễn không bao giờ có thể gỡ bỏ được.
10
Sau đó, nàng trở về Thẩm phủ, giấy hòa ly của Cố Hoài Triệt cũng được người gửi đến.
Hắn hiểu rõ tính cách của nàng, nếu lại dùng cách thức như trước đây để khống chế, chỉ càng khiến nàng thêm xa lánh mà thôi.
Nàng ngỡ rằng cuối cùng mình đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng không ngờ, Cố Hoài Triệt vẫn cứ quấy rầy không dứt.