Lần tái ngộ, hắn vận một thân bạch y, đứng trước mặt nàng, mỉm cười ôn hòa: “Tại hạ Cố Hoài Triệt, xin bái kiến Thẩm tiểu thư.”
Hắn giả như chưa từng quen biết nàng, muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng hắn có thể làm ngơ, nàng thì không.
Ngay ngày hôm đó, nàng liền sai người đuổi hắn ra khỏi phủ, còn dặn dò phụ thân không được để hắn bén mảng trở lại.
Phụ thân chỉ im lặng trong chốc lát, rồi cũng thuận theo ý nàng, nhưng bóng lưng ông dường như thoáng còng xuống đôi chút.
Nàng biết, phụ thân vẫn mong nàng sống tiếp, mong nàng chấp nhận chữa trị, nhưng thưa phụ thân, nàng thực sự không muốn quay đầu lại nữa.
Bị tổn thương, một lần đã là quá đủ.
Kể từ ngày đó, Cố Hoài Triệt quả nhiên không còn xuất hiện nữa, nhưng trong phủ bỗng có thêm một vị đại phu dung mạo hết sức bình thường.
Phụ thân nói, đây là danh y mà ông đã cất công mời từ một nước lân bang đến.
Hôm ấy tiết trời vẫn trong trẻo, nhìn ánh mắt ngập tràn hy vọng của phụ thân, cuối cùng nàng cũng bằng lòng.
Vị đại phu mới đến quả thực là người kiệm lời, mỗi lần chỉ lặng lẽ sắc thuốc xong rồi rời đi, không hề nán lại dù chỉ một khắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghĩ đến Cố Hoài Triệt đã lâu không tin tức, trong lòng nàng thoáng dấy lên một tia nghi hoặc, nhưng vẫn không nói ra.
Sống được, nào có ai muốn tìm đến cái chết. Nếu hắn đã chịu chữa, nàng cũng thuận tình chấp nhận. Giữa bọn họ giờ đây, chẳng qua chỉ còn là mối quan hệ người dưng nước lã.
Không có ân tình nào mà tiền bạc không thể bù đắp.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một năm lặng lẽ trôi qua, thân thể nàng đã hoàn toàn bình phục, cũng từ đó, nàng bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Trước đây, vì bệnh tật triền miên, nàng chẳng còn tâm trí nào mà nhớ rằng thương nghiệp vốn là sở trường của mình.
Giờ đây thân thể đã khỏe mạnh, khát vọng trong lòng cũng dần trỗi dậy. Chẳng mấy chốc, vài năm tiếp theo trôi qua, Thẩm Dao thương hành đã vang danh khắp cõi Đại Thịnh.
Vị đại phu kia sau đó cũng lặng lẽ cáo từ rời đi, không hề nhận lấy một đồng bạc nào.
Cuối cùng, nàng cũng không ép buộc thêm. Có tiền không lấy mới là kẻ ngốc, hắn không cần, nàng cứ việc giữ lại.
Lại thêm một năm nữa trôi qua, phụ thân bắt đầu thúc giục chuyện hôn sự của nàng, nhưng nàng đều làm như không nghe không thấy, hết lần này đến lần khác khéo léo từ chối những người đến cầu thân.
Sau này, phụ thân cũng không còn thúc giục nữa, chỉ nhận nuôi một bé gái nhỏ và giao cho nàng chăm sóc.