Hứa Gia Hòa khó nhọc thở dốc, gương mặt đỏ bừng, cố gắng giãy giụa, ánh mắt tràn ngập khẩn cầu khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Nàng và Hứa Gia Hòa, vốn đã là tử thù, nàng không nỡ thì ai sẽ nỡ.
Nam chính ư, lại càng không.
Nàng tò mò liếc nhìn Cố Hoài Triệt, nhưng thấy hắn chỉ chăm chú nhìn nàng, trong mắt ngập tràn vẻ tan vỡ.
Hắn cũng không hề nhìn nữ chính, cái gọi là tình yêu sâu đậm của nam phụ, hóa ra cũng chỉ có vậy mà thôi.
Nàng thu lại ánh mắt, không nhìn thêm nữa, cũng không thấy được đầu ngón tay hắn đang khẽ run lên.
Cuối cùng, Hứa Gia Hòa ngừng thở, t.h.i t.h.ể nàng ta đổ gục xuống đất, bị người ta nhét vào bao tải mang đi.
Đối diện với bậc đế vương, nàng không khỏi có chút hồi hộp, nhưng vẫn tiến lên hành lễ, không một chút sơ suất.
Nam chính nhìn nàng, ánh mắt ý vị sâu xa, liếc qua phía sau lưng nàng, đôi môi mỏng khẽ mở:
“Bị chính dược của mình hạ gục, đúng là một kỳ tích.”
Lời vừa dứt, một hơi ấm từ phía sau bao phủ lấy nàng, giọng nói trầm thấp của Cố Hoài Triệt vang lên trên đỉnh đầu, mang theo vị đắng chát:
“Bệ hạ nói đùa rồi, thần y như thần đây phải về dỗ dành phu nhân rồi.”
9
Lời vừa dứt, nàng cau mày nhìn hắn, chỉ thấy hắn bất lực thở dài, ngay sau đó, toàn thân nàng rơi vào trạng thái mất đi ý thức.
Khi mở mắt lần nữa, nàng đã nằm trên giường trong Thần Y phủ. Nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, nàng bật người ngồi dậy, nhìn thấy Cố Hoài Triệt đang sắc thuốc bên cạnh.
Chưa kịp lên tiếng chất vấn, hắn đã cất lời trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“A Dao, nàng tỉnh rồi.”
Nàng chân trần bước xuống giường, từng bước tiến lại gần hắn. Hắn vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng lấy một lần.
“Những gì ngươi làm, ta đều biết cả.”
Không phải câu hỏi, mà là một lời khẳng định. Nàng cúi đầu, hơi nước bốc lên từ nồi thuốc làm nhòe đi đôi mắt, khiến nàng không nhìn rõ được người trước mặt.
“Phải.”
Hắn ngừng tay thêm củi, giọng nói trở nên trầm khàn.
“Hoàng hậu mưu sát vua, ta và bệ hạ đã cùng nhau diễn một màn kịch.”
“A Dao, người trong lòng ta, trước sau chỉ có nàng.”
Hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn nàng, tình yêu trong mắt không cách nào che giấu, sự áy náy và hổ thẹn bao trùm lấy hắn, khiến hắn phải ngước nhìn nàng.
Nàng nhìn khuôn mặt quen thuộc của hắn, khẽ cười một tiếng: “Vậy nên việc ngươi bỏ rơi ta, cũng là một phần trong kế hoạch của các ngươi, đúng không.”