Câu chuyện về hoàng đế và hoàng hậu cùng nhau cai trị thiên hạ, suy cho cùng chỉ có trong tiểu thuyết.
Nam chính tham vọng ngút trời, sao có thể chấp nhận san sẻ quyền lực với kẻ khác.
Tình yêu của nam nhân, luôn xếp sau quyền lợi và tham vọng, cái kết tưởng chừng ngọt ngào, thực chất lại ẩn chứa đầy rẫy hiểm nguy.
Hứa Gia Hòa nhận ra sát ý của nam chính, muốn tiên hạ thủ vi cường, đoạt lấy giang sơn, nhưng cuối cùng, nàng ta vẫn chậm một bước, thất bại dưới tay nam chính.
Và độc dược trong người Hứa Gia Hòa, chính là kiệt tác của nam chính.
Đêm đó, hoàng cung chìm trong biển lửa, hoàng hậu bị thiêu c.h.ế.t trong đám cháy kinh hoàng, nhưng Hứa Gia Hòa thật sự đã trốn thoát, âm thầm gửi tin cho Cố Hoài Triệt.
Nàng ta muốn sống, nhưng khi thấy Cố Hoài Triệt đã cưới vợ, lòng nàng ta lại dấy lên nỗi không cam.
Nàng ta muốn giang sơn, muốn trở thành nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử.
Nàng ta đấu không lại nam chính, liền nhắm vào Cố Hoài Triệt, vị thần y đệ nhất thiên hạ, mong có được sự tương trợ của hắn.
Điều kiện tiên quyết là Cố Hoài Triệt phải sẵn lòng vì nàng ta mà hy sinh tất cả.
Nàng ta muốn lợi dụng tấm chân tình của Cố Hoài Triệt, nhưng phát hiện hắn đã không còn nhẫn nhịn như xưa, nên quay sang muốn đoạt mạng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng ta nào biết, nàng đã sớm mật báo cho nam chính.
Nàng chưa từng tính kế với ai, nhưng nàng cũng không bao giờ khoanh tay chờ chết.
Nếu chỉ dựa vào chút tình yêu hư ảo của Cố Hoài Triệt, có lẽ nàng đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Bởi với tính cách của Cố Hoài Triệt, hắn sẽ không làm gì nữ chính, nhiều nhất cũng chỉ đơn giản là đưa nàng ta rời đi.
Giờ đây, nam chính đã tìm được Hứa Gia Hòa, một đế vương thâm trầm hiểm ác, tàn nhẫn vô tình, làm sao có thể tha thứ cho kẻ dám dòm ngó giang sơn của hắn.
Hứa Gia Hòa hiểu rõ, kết cục của mình tuyệt đối không tốt đẹp.
Nàng ta muốn chống cự, muốn chạy trốn, nhưng Cố Hoài Triệt đã sớm hạ nhuyễn cân tán, khiến nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị bắt giữ, đưa đến trước mặt nam chính.
“Hoàng hậu bất hạnh qua đời trong biển lửa, trẫm đau lòng khôn xiết, nên quyết giữ đạo hiếu ba năm, không nạp thêm thê thiếp.”
Giọng nam chính lạnh như băng, mang theo một loại áp lực khiến người khác nghẹt thở.
Hứa Gia Hòa nước mắt lưng tròng, không biết lấy đâu ra sức lực, ôm chầm lấy chân nam chính, khẩn khoản van xin:
“A Hoài, ta không dám nữa. Lang Nha các, ta giao lại cho chàng, ta nguyện làm một hoàng hậu an phận thủ thường, từ nay không bao giờ can dự chính sự nữa, có được không.”
Nam chính không nói gì, chỉ chậm rãi đặt tay lên cổ Hứa Gia Hòa, ngón tay khẽ siết lại.