Người xưa có câu, “chẳng sợ trộm đến, chỉ sợ trộm rình.”
Nếu nàng không xuất hiện, nữ chính ấy như con thú cùng đường, e rằng sẽ ra tay với phụ thân của nàng, vậy thì chẳng hay chút nào.
Sáng nay, nàng đã cảm nhận được sự kiên nhẫn của Cố Hoài Triệt với nữ chính ấy đang dần cạn kiệt, giờ chính là lúc nàng muốn chọc thủng lớp giấy cửa sổ này.
Kẻ đã muốn đoạt mạng nàng, lẽ nào nàng còn ngây ngốc không nhận ra.
“Thẩm tiểu thư, ngươi nói xem, nếu ta g.i.ế.c ngươi, Cố Hoài Triệt liệu có trách tội ta chăng.”
Ánh mắt Hứa Gia Hòa hờ hững, lưỡi d.a.o từ chiếc quạt xếp bật ra, sắc lẻm lóe sáng.
Đúng lúc đó, Cố Hoài Triệt xuất hiện.
Một làn bột thuốc không màu không mùi được tung ra, miệng mũi nàng đã được che kín, không hít phải chút nào.
“Cố Hoài Triệt, ngươi lại dùng thuốc với ta.” Hứa Gia Hòa không dám tin, vành mắt hoe đỏ.
“Nương nương, ta đã nhẫn nhịn người đủ rồi.”
“Ngày trước, Cố mỗ đối với nương nương chỉ đơn thuần là lòng cảm kích, nếu nương nương có hiểu lầm, Cố mỗ xin nhận lỗi tại đây.”
“Nhưng A Dao, chính là sinh mệnh của ta.”
Cố Hoài Triệt lạnh lùng nhìn Hứa Gia Hòa, không hề để tâm đến nỗi đau trong đáy mắt nàng ta.
Nếu là phu nhân nhà khác nghe được những lời này, hẳn sẽ cảm động đến rơi lệ, nhưng tiếc thay, nàng chỉ thấy nực cười.
Nhẫn nhịn ư. Sự nhẫn nhịn của hắn là trơ mắt nhìn nữ chính ấy nhiều lần hạ sát thủ với nàng, rồi bao che, dung túng, cuối cùng đợi đến khi nàng cận kề cái c.h.ế.t mới ra tay ngăn cản hay sao.
Thật nực cười biết bao.
“Thẩm Tư Dao, ngươi cố tình.” Hứa Gia Hòa không ngốc, thậm chí còn rất thông minh.
Từ nhỏ Hứa Gia Hòa luôn thuận buồm xuôi gió, tự cho rằng thứ mình muốn đều phải thuộc về mình.
Nhưng Cố Hoài Triệt không chỉ thành thân, còn vì người vợ ấy mà g.i.ế.c thủ hạ của mình, làm sao nàng ta có thể cam lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng ta ngày đêm chờ đợi, cuối cùng tìm được cơ hội, muốn trừ khử nàng để Cố Hoài Triệt vẫn thuộc về mình.
Nhưng nàng ta không ngờ, lại bị nàng tính kế, phản công một đòn.
Nhìn ánh mắt tràn ngập ác ý của Hứa Gia Hòa, nàng mỉm cười: “Nương nương nói đùa rồi, chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông, sao có thể gọi là tính kế được.”
Người bên cạnh khẽ ngẩn người, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ xa lạ.
Trong lòng hắn, nàng chỉ là một mỹ nhân bệnh tật, yếu đuối mong manh, có chút tính khí thất thường, nhưng nào biết mưu sâu kế hiểm.
Nhưng thỏ bị dồn vào đường cùng cũng biết cắn người.