Tình Nơi Nhân Thế

Chương 14: TIÊU THÀNH HOÀ (1)



Lạ thay — không thấy hắn đâu.

 

“Không rõ lắm,” Thải Hà nói, “nô tỳ không thấy tướng quân ra ngoài. Nhưng mấy hôm nay người không ở nhà, tướng quân còn không cho ai vào phòng dâng trà.”

 

Ta cảm thấy kỳ quặc.

 

Tối hôm đó, Tiêu Thành Hòa lại không về.

 

Ta trằn trọc suốt đêm, nôn nóng bất an, vừa sợ hắn xảy ra chuyện, lại vừa sợ hắn tự ý gây chuyện.

 

Và điều ta lo lắng — đã đến thật.

 

Sáng hôm sau, tin dữ từ hoàng cung truyền ra:

 

Thánh thượng băng hà.

 

Ta vừa đi ngoài đường nghe xong tiếng chuông báo tang, về đến phủ thì thấy Tiêu Thành Hòa đã nằm trên giường, tươi cười nhìn ta.

 

“Ngài g.i.ế.c Thánh thượng rồi à?”

 

Ý nghĩ đầu tiên bật ra khỏi miệng ta là như vậy.

 

“Không.”

 

Hắn thản nhiên đáp,

 

“Nếu ta muốn giết, ta sẽ g.i.ế.c Thái tử. Đi vòng qua g.i.ế.c Thánh thượng chẳng phải là thừa sao?”

 

“Vậy là…người g.i.ế.c Thánh thượng là Thái tử?”

 

Ta nhíu mày.

 

Hắn gật đầu.

 

“Xem ra… là không chờ nổi nữa rồi.”

 

Ta lẩm bẩm.

 

Năm đó chính Thánh thượng cũng từng ép Thái tử tự vẫn — cha con cũng từng có mối hận sinh tử.

 

Tiêu Thành Hòa mỉm cười, nụ cười sâu xa khó lường.

 

Ta chưa hiểu ngay được hàm ý ấy — nhưng đến buổi chiều, thì ta đã rõ.

 

Di chiếu của Thánh thượng được công bố — truyền ngôi cho hoàng tử nhỏ nhất - Ninh vương mới chỉ sáu tuổi, chứ không phải Thái tử.

 

Toàn thể triều đình chấn động.

 

Trước đó, không ai ngờ được kết cục lại là như vậy.

 

Thái tử đương nhiên không cam lòng, trong cung náo loạn cả lên.

 

“Buồn ngủ rồi.”

 

Tiêu Thành Hòa ngáp một cái.

 

“Ngủ với ta một lát.”

 

Ta cũng chẳng nghỉ ngơi được gì mấy, liền nằm cùng hắn.

 

Hai người chúng ta ngủ từ chạng vạng tối đến tận trưa hôm sau, bị cơn đói đánh thức.

 

“Đại nhân—”

 

Trường Phong đứng ngoài cửa bẩm:

 

“Thái tử đã tự vẫn. Ninh vương định ngày mai đăng cơ. Quý phi nương nương cho mời ngài vào cung chủ trì đại cục.”

 

Thái tử có thực sự tự vẫn hay không đã chẳng còn quan trọng.

 

Tóm lại, Ninh vương là người chiến thắng.

 

Tiêu Thành Hòa mặt không đổi sắc:

 

“Thân thể ta không tốt, chẳng gánh nổi trọng trách ấy. Bảo nương nương mời người khác đi.”

 

Tháng Mười năm Hoằng Thái thứ mười ba, Ninh vương đăng cơ, lấy niên hiệu Gia Hòa.

 

Sau khi tiên hoàng nhập lăng, Tân đế tuổi còn nhỏ, không thể tự mình chấp chính, ba lần sai người mời Tiêu Thành Hòa xuất sơn.

 

Ba phen đến tận phủ mời, cuối cùng hắn cũng đành mang bệnh trở lại triều đình.

 

Hôm đó, Tiêu Thành Hòa được phong làm Nhiếp Chính vương.

 

Nghe nói không chỉ văn võ bá quan mà ngay cả dân chúng trong ngoài kinh thành đều hoan hô vỗ tay, tung hô khắp phố.

 

Hôm sau, Cố Lăng tìm đến tận cửa, cầu xin ta giúp hắn.

 

“Ngươi chẳng làm gì cả, ai lại g.i.ế.c ngươi?”

 

Ta hỏi.

 

“Chính phu quân nàng muốn g.i.ế.c ta!”

 

Cố Lăng phẫn uất.

 

“Hắn còn hỏi ta, kiếp trước có thật là ta cưới nàng không!”

 

Tiêu Thành Hòa thật sự tin lời hắn à?

 

“Ngươi đáp thế nào?”

 

“Ta nói thật. Hắn không nói gì, nhưng hôm sau, ta bị cách chức, Trường Bình công chúa cũng bị tước phong hiệu!”

 

“Nhất định là hắn làm! Hắn là loại người thù dai ghi hận, ghen tuông cũng đến mức bệnh hoạn, cả giấm của kiếp trước cũng ăn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cố Lăng nghiến răng, không cam lòng, nhưng đành nuốt xuống.

 

“Dù gì chúng ta cũng có quan hệ ở kiếp trước. Nàng nhất định phải giúp ta!”

 

Ta bật cười, nhìn hắn chẳng khác nào nhìn một kẻ ngốc.

 

Hắn nói mình trọng sinh, nhưng ngoài chuyện cưới được công chúa, ngồi được vị trí Thống lĩnh Nội vệ rồi sớm bị bãi chức, thì chẳng làm nên trò trống gì.

 

“Đang nói gì vậy?”

 

Đúng lúc đó, Tiêu Thành Hòa từ ngoài bước vào.

 

“Cố Thống lĩnh không mời mà đến, có gì chỉ giáo?”

 

Ánh mắt hắn lạnh đến thấu xương — sát khí không hề che giấu.

 

Cố Lăng không dám nhìn hắn, lắp bắp từ chối, rồi cúi đầu bỏ chạy, thậm chí không dám ngoảnh lại.

 

“Hắn đến tìm nàng làm gì? Lại nói mấy câu kiểu ‘phu thê kiếp trước, ân nghĩa kiếp này’ hả?”

 

Tiêu Thành Hòa nghiến răng, giọng ghen tuông đến rõ rệt.

 

“Phải rồi.”

 

Ta thở dài.

 

“Nếu đời trước ta thật sự gả cho hắn, vậy thì cả hai đời gả chồng của ta đều tính là thất bại.”

 

Hắn khựng lại một lúc, rồi lặng lẽ đi theo sau ta:

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Đời này… nàng thất bại ở đâu chứ?”

 

“Thất bại là vì ta quá ngốc.”

 

Ta liếc mắt nhìn hắn,

 

“Bị người ta xoay như chong chóng, mà còn chẳng hề hay biết.”

 

Cái gọi là bệnh nặng yểu mệnh ấy, chỉ cần hai thang thuốc đã chữa lành?

 

Hắn căn bản không hề bị bệnh, tất cả chỉ là một cái bẫy g.i.ế.c c.h.ế.t hai con nhạn.

 

Tiêu Thành Hòa sắc mặt có chút xấu hổ, nắm lấy tay ta, hạ giọng nói:

 

“Là ta sai rồi… nàng muốn phạt thế nào, ta đều nhận.”

 

“Phạt sao cũng được à?”

 

Ta hỏi lại.

 

Nếu như ta sớm phát hiện chuyện này, ta nhất định sẽ giận thật sự.

 

Thế nhưng bây giờ…

 

Nhìn hắn —

 

Rõ ràng ta biết mình nên tức giận, vậy mà lại giận không nổi, ngược lại còn thấy hắn buồn cười.

 

Hắn lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy ta:

 

“Thế nào cũng được. Nàng nói phạt thế nào, ta nghe theo hết.”

 

Ta chỉ vào tảng đá Thái Hồ trước sân:

 

“Đặt sai chỗ rồi, nhìn nghiêng nghiêng khó coi quá.”

 

“Ta dời, ta đi dời ngay.”

 

Hắn cười híp mắt, cởi mũ quan đưa ta cầm, còn thừa cơ hội hôn nhẹ lên môi ta một cái:

 

“Về sau, Tiêu mỗ nhất định sẽ nghiêm chỉnh nghe theo phu nhân phân phó.”

 

“Miệng lưỡi trơn tru thật.”

 

Ta cười tươi mắng yêu.

 

PHIÊN NGOẠI: TIÊU THÀNH HOÀ

 

Hôm ấy, Thánh thượng bị thích khách tập kích.

 

Khi ta đến nơi thì người đã được Thẩm Nghĩa cứu.

 

Lúc đó xung quanh không có ai, mà Thẩm Nghĩa lại đột nhiên đi tuần ở Pháp Hoa Tự —

 

Quá trùng hợp.

 

Ngay khi ta đang điều tra Thẩm Nghĩa, muội muội của hắn — Thẩm Ly — đột nhiên gửi cho ta một phong thư tố cáo Thụy vương mưu phản.

 

Nàng rất khôn khéo, vòng vèo qua nhiều tay người, cuối cùng khiến bức thư rơi vào xe ngựa của ta.

 

Cho nên khi ta lần ra được là nàng, nàng rất kinh ngạc.

 

Lúc thẩm vấn, nàng viện ra một cái cớ vô cùng hoang đường.

 

Chẳng lẽ…

 

Ta trông giống người dễ bị lừa như vậy sao?

 

Người khác thấy ta đều sợ đến mức không dám nói gì, riêng nàng lại bịa chuyện trắng trợn, còn trút giận vào ta —

 

Thật hiếm thấy.

 

Thế nhưng điều kỳ lạ là —

 

Cái lý do hoang đường đó, lại ứng nghiệm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com