Tình Nơi Nhân Thế
Ta không biết nàng làm sao mà đoán được.
Ta tò mò, nhưng không có câu trả lời.
Chẳng bao lâu sau nàng cùng mẫu thân rời kinh đến Vọng Hải Phong.
Hôm nàng rời đi, ta tình cờ ở trên phố, trông thấy hai mẹ con họ bước đi vội vã, dáng vẻ chẳng khác nào chạy nạn.
Hẳn là… nàng vẫn có phần chột dạ.
Thế nhưng cuối cùng, ta phát hiện nàng không hề nói dối.
Phụ thân và huynh trưởng nàng đều vô can, hoàn toàn không liên quan đến vụ thích sát Thánh thượng.
Thẩm Nghĩa thật sự chỉ là trùng hợp đến đúng lúc ấy.
Việc này khiến ta nghĩ mãi không ra.
Kinh thành khi ấy rối ren, Thụy vương và Định An vương ngầm thông đồng.
Ta bận đến nỗi không ngẩng đầu lên được.
Một thời gian, ta tạm thời quên mất nàng.
Hôm đó, ta tra được một manh mối quan trọng, không ngờ lại bị truy sát.
Bất đắc dĩ, ta chạy về Vọng Hải Phong, giữa lúc đang chờ người đến tiếp ứng thì — nàng đến.
Vẻ mặt nàng rõ ràng là:
Không muốn cứu ta.
Bỏ mặc ta c.h.ế.t cũng được — cũng chẳng sao.
Điều thú vị là — nàng không hề giấu giếm.
Rất thẳng thắn, rất quang minh chính đại.
Người nhà nàng cũng rất đặc biệt.
Thẩm Thạch Thanh tính cách cương trực, có phong thái của đại tướng.
Thẩm Nghĩa lại kín đáo, trầm ổn, hành sự đâu ra đấy.
Có một gia đình như vậy, mà ta lại đi nghi ngờ họ — đúng là có phần quá mức đa nghi.
Còn Thẩm Ly — tính khí nóng nảy, mà toàn viết hết lên mặt.
Nhớ hôm cùng đánh cờ, nàng lại dám trừng mắt với ta.
Từ sau khi ta trưởng thành, tự tay gánh vác mọi chuyện đến nay, chưa ai dám trừng ta như thế.
Sớm biết vậy, lần đầu mời nàng tới tiểu viện của ta, ta nên đối xử mềm mỏng hơn.
Để bây giờ nàng lại lạnh nhạt với ta thế này.
Việc Định An vương tạo phản, nằm trong dự liệu, mà cũng ngoài ý muốn.
Ta tự mình dẫn binh, phụ tử Thẩm gia phối hợp vô cùng ăn ý.
Điều khiến ta bất ngờ nhất — là Thẩm Ly.
Nàng không hề giống những nữ tử khác — không khóc lóc, không cuống quýt, trái lại còn cùng Chu phó tướng chủ động vận chuyển, cung cấp lương thảo.
Có nàng ở đó, lòng ta yên ổn hơn rất nhiều.
Sau khi Định An vương và Thụy vương lần lượt bị tiêu diệt, tuy Thánh thượng có ban thưởng, nhưng lập tức lại bắt đầu sinh lòng nghi kỵ.
Đó vốn là bản tính của ông ta — vừa không có thành ý, vừa không có năng lực.
Ta giao trả binh quyền, chuẩn bị xuất thành nghỉ ngơi, thì đột nhiên nhận được tin:
Trường Bình công chúa đang bày trò tổ chức một buổi “thưởng hoa” không đâu vào đâu.
Quan trọng nhất là — Thẩm Ly cũng tới.
Nàng tới làm gì?
Chẳng phải đã nói rõ ràng với mẫu thân nàng rồi sao?
Nàng cả đời không lấy chồng, đến thiên tiên hạ phàm cũng không để vào mắt.
Tim ta bỗng thấy khó chịu.
Bèn đích thân đến phủ công chúa.
Trường Bình thấy ta, ngạc nhiên không thôi.
Ta chẳng buồn nói nhảm với nàng, lập tức tìm đến Thẩm Ly.
Nàng đang trò chuyện, cười đùa với người khác, nụ cười kia… chói mắt đến khó chịu.
Còn cái tên văn thần kia — làm quan thì kém, lừa gạt tiểu cô nương thì giỏi ra trò.
Ta tiến lên, cắt ngang cuộc nói chuyện.
Tưởng rằng nàng sẽ vui mừng khi thấy ta — dù gì chúng ta cũng lâu rồi không gặp.
Không ngờ nàng lại chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
“Chúc ngươi sớm tìm được người tri kỷ.”
Ta cần tri kỷ làm gì chứ?
Để làm tiền phong, đánh trận thay ta sao?
Nàng trở về rồi vậy mà còn liên lạc với cái tên thư sinh nhu nhược Mẫn Gia Hách kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhìn không nổi nữa.
Có vài chuyện, nếu muốn yên ổn, phải chặt đứt từ gốc.
Thế là ta nhắn một câu với Lại bộ, văn thư bổ nhiệm điều Mẫn Gia Hách ra ngoài rốt cuộc cũng được phê.
Thẩm Ly có vẻ hơi buồn.
Nhưng mà ta thực sự không hiểu nổi — cái tên nho sinh tay yếu không nhấc nổi bình trà kia có gì tốt?
Một nữ tử lớn lên trong quân doanh, lại có thể cảm thấy một văn nhân nhu nhược như hắn… là người phù hợp sao?
Hoàng thượng lại bắt đầu sinh lòng ngờ vực ta.
Ta chán ghét đến tận xương, dứt khoát giả bệnh xin từ quan.
Không thể ra ngoài, nhưng lòng lại ngày ngày nhớ đến nàng.
Sợ nàng lại vướng vào một tên thư sinh khác, chi bằng…cưới nàng về luôn cho rồi.
Quả nhiên, Thánh thượng bắt đầu có ý định làm mai cho ta.
Ta không thể trực tiếp nói ra tên Thẩm Ly, nếu ta nói, chỉ e… sẽ hại nàng.
Mà thật ra…
Ta cũng sợ.
Sợ nàng chẳng có chút tình cảm nào với ta, nếu ta cưỡng ép rước nàng vào phủ, nàng sẽ không vui.
Quá mức ích kỷ.
Cuối cùng, ta dặn Trường Phong:
“Âm thầm đi theo Thẩm Ly. Nếu nàng tới Pháp Hoa Tự vì ta cầu phúc — thì đến cầu nàng. Còn nếu nàng không đi…”
“…thì thôi.”
Thế nhưng nàng đã đi.
Đêm ấy ta kích động đến mức không sao chợp mắt được.
Ngay trong đêm, tự mình đến tận nơi chọn hoa cỏ nàng thích, từng chậu từng nhánh một, đem hết về phủ.
Rồi đích thân bắt đầu bày biện, trang hoàng lại tân phòng —
Theo đúng ý nàng.
Nàng đã gả cho ta.
Dẫu biết điều đó sẽ khiến người đời nghi ngờ, nhưng ta vẫn nhất định muốn cùng nàng bái đường hành lễ.
Nhìn nàng ở ngay trước mặt, gần trong gang tấc.
Ta lại như một thiếu niên lần đầu biết yêu, kích động đến mức tay chân phát run.
Nàng… hình như nghi ngờ ta thân thể không ổn, không thể cùng nàng viên phòng.
Ta không được ư?
Không phải không được.
Mà là… ta sợ nàng hối hận.
Bằng không thì…
Thôi vậy.
Chỉ cần nàng ở bên, như thế này đã đủ rồi.
Cho dù mỗi đêm có khó chịu đến đâu, ta cũng chấp nhận.
Những ngày qua yên bình ấm áp, tiếc rằng — Thánh thượng vẫn không yên tâm.
Ông ta muốn, trước khi Thái tử lên ngôi, g.i.ế.c ta, để dọn sạch mọi chướng ngại.
Cần ta — thì là trụ cột quốc gia.
Không cần nữa — ta liền trở thành trở ngại.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thế đạo triều đình, từ xưa vẫn vậy.
Nhưng thiên hạ này đâu thể chỉ theo ý một người?
Huống hồ —
Phụ tử bọn họ đã sớm không còn chung lòng.
Khi ta biết Thái tử có ý định g.i.ế.c vua, ta đã vào cung trước một bước, ép Thánh thượng viết di chiếu, lập lời đánh cược với ông ta.
“Nếu Thái tử thật sự muốn g.i.ế.c ngài, thì ngôi vị sẽ truyền cho Ninh vương. Nếu hắn không giết, ta sẽ tự vẫn tạ tội.”
Ông ta tin — và rồi c.h.ế.t thật.
Ninh vương đăng cơ, đúng như ta dự đoán.
Kỳ thực khi ấy, ta hoàn toàn có thể từ quan về quê, cùng nàng an hưởng tuổi già.
Nhưng bọn họ lại quá vội vã — đã giơ đao chĩa vào Thẩm Ly.
Ta có thể chịu uất ức — nhưng nàng thì không.
Nàng là người ta nuôi trong nâng niu, ta đến nặng lời cũng không dám, sao có thể để người khác ức h.i.ế.p nàng?
May thay, tất cả… đều đã kết thúc.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com