Tình Nơi Nhân Thế

Chương 13



Ta dìu hắn dạo quanh sân, hắn đi không nổi, ta liền nắm tay hắn, bước chậm rãi từng chút một.

 

Tháng Năm, trời không nóng cũng chẳng lạnh, tiết trời đẹp vô cùng.

 

Đi ngang khóm hoa, ta dừng chân lại hỏi:

 

“Mấy bông hoa này, vốn đã có sẵn à?”

 

Phủ Tướng quân này là do Thánh thượng ban cho hắn sau đại công.

 

“Không.” Hắn nói, “Là sau khi ta dọn vào mới trồng.

 

Nàng thích không?”

 

Ta gật đầu.

 

“Ta rất thích mẫu đơn.

 

Nhà ta trước kia cũng trồng khá nhiều.”

 

“Thế thì tốt rồi.”

 

Hắn khẽ cười.

 

Chúng ta đi tiếp ra sau vườn.

 

Ở đó có mấy gốc lựu nhỏ, một hồ nước.

 

Hắn nói: đến mùa hè, sẽ có sen nở và búp sen chín.

 

“Tướng quân mới chuyển đến không lâu mà làm được nhiều việc thế.” Ta bật cười.

 

Chỉ vì hạt sen thôi, mà năm đó ta từng cãi nhau một trận với ca ca — chỉ vì ta muốn đào hồ sen trong viện.

 

Ca ca bảo viện nhỏ thế, đào hồ xong đêm nửa khuya đi nhà xí là té xuống nước.

 

Cãi nhau suốt mấy hôm, ta đành bỏ cuộc.

 

Không ngờ đến đây lại có sẵn.

 

“Ta muốn nuôi cá, nuôi vịt.”

 

Ta nghiêng đầu hỏi hắn.

 

“Ngài cho phép chứ?”

 

“Đây là nhà của nàng” Hắn nói, “Nàng muốn nuôi gì cũng được.”

 

Ta chợt vui hẳn lên:

 

“Vậy nghĩa là ta muốn làm gì thì làm?”

 

Hắn gật đầu.

 

“Chúng ta đều nghe theo nàng.”

 

“À…”

 

Ta nhìn hắn chằm chằm,

 

“Xem ra gả cho ngài cũng có lời thật đấy.”

 

Hắn bật cười.

 

Kiếp trước ta gả cho Cố Lăng, nhà họ đông đúc phức tạp, đừng nói làm chủ, ngay cả muốn ăn bát cháo cũng phải đi tính toán với bếp lớn, nghe tiểu nha hoàn bếp nhỏ lên mặt.

 

Ở nhà mẹ đẻ cũng thế — mẫu thân và ca ca ta đều quản ta rất chặt.

 

Nhưng giờ, chẳng ai quản ta nữa.

 

Ta bắt đầu trồng hoa trong sân, dựng xích đu, trồng nho trên giàn.

 

Lúc ta đang dựng khung giàn, Tiêu Thành Hòa ngồi một bên nhìn ta, khẽ cười:

 

“Đợi giàn phủ bóng, nơi này chắc sẽ mát lắm.”

 

“Đợi đến lúc nho ra quả, chắc con chúng ta cũng biết đi rồi.”

 

Ta mỉm cười.

 

Mặt Tiêu Thành Hòa đỏ bừng.

 

Hắn mà cũng biết thẹn à?

 

Ta dừng tay, bước đến trước mặt hắn, quan sát kỹ.

 

“Không ngờ, da mặt Tướng quân cũng mỏng phết đấy. Không phải ngài là người muốn để lại hậu duệ sao?”

 

Hắn tránh ánh mắt ta, không trả lời, lảng sang chuyện khác.

 

Thế nhưng vành tai lại càng lúc càng đỏ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Những ngày sau hôn sự, vượt ngoài dự liệu của ta — lại trôi qua vô cùng yên ổn, thậm chí còn có phần an nhàn, dễ chịu.

 

Sáng nào thức dậy, ta cũng có thói quen đưa tay thử hơi thở của Tiêu Thành Hòa.

 

Lúc đầu mỗi lần như thế đều ngượng ngùng nhìn nhau, sau này thì hắn cứ mở mắt ra là cười, chủ động báo bình an.

 

Ta ném áo khoác vào lòng hắn:

 

“Dậy đi, ra làm việc cho ta.”

 

“Tuân lệnh.”

 

Hắn đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng vẫn chẳng thấy hành động gì rõ rệt, buổi tối ngủ cũng rất quy củ, không hề có ý gì.

 

“Thành Hòa vẫn chưa… viên phòng với con?”

 

Mẫu thân đến thăm, lặng lẽ hỏi nhỏ.

 

Ta gật đầu.

 

“Hắn đúng là không được. Nhưng không chịu nhận, con cũng không ép được.”

 

Ta khẽ nói,

 

“Cũng chẳng sao. Giờ thế này, sống với nhau như vậy cũng tốt rồi.”

 

Mẫu thân nghe xong cũng cảm thấy hợp lý:

 

“Trên đời chẳng có gì hoàn mỹ cả.”

 

Nói xong quay đầu thấy Tiêu Thành Hòa,

 

“Thành Hòa, sao con lại dậy rồi?”

 

Sắc mặt Tiêu Thành Hòa có phần lúng túng.

 

Chớp mắt đã đến cuối năm.

 

Thân thể của Tiêu Thành Hòa vẫn không có gì thay đổi — bệnh không nặng thêm, nhưng cũng chẳng khá hơn.

 

Không biết từ bao giờ, bên ngoài bắt đầu xuất hiện lời đồn: Tiêu Thành Hòa đang giả bệnh.

 

Hoàng hậu truyền ta vào cung hỏi chuyện, ta trả lời từng điều một.

 

Tưởng rằng chỉ hỏi một lần là xong, ai ngờ từ hôm đó, ngày nào đúng giờ Mão, Hoàng hậu cũng triệu ta vào cung, giữ ta lại nói chuyện suốt cả ngày.

 

Cũng chẳng làm gì — chỉ bắt ta đứng bên cạnh trò chuyện, không được rời nửa bước.

 

Đến tối về nhà, chân ta đều sưng phù lên.

 

“Ngày mai đừng đi nữa.”

 

Tiêu Thành Hòa ngồi bên giúp ta xoa chân.

 

“Ta sẽ cho người tới hồi đáp với Hoàng hậu.”

 

Ta khẽ thở dài:

 

“Mấy chuyện nhỏ thế này… nhẫn nhịn một chút là qua thôi.”

 

Tiêu Thành Hòa mặt trầm như nước, không nói lời nào.

 

Sáng sớm hôm sau, ta vẫn tới Khôn Ninh cung như thường lệ.

 

Hoàng hậu đang tụng kinh lễ Phật, sai ta cùng quỳ bên cạnh bà.

 

Một buổi sáng quỳ đến tê rần, đầu gối sưng phồng.

 

Ta biết ý của bà.

 

Rất rõ — chắc chắn đây là ý Thánh thượng, thông qua Hoàng hậu, muốn ép Tiêu Thành Hòa hiện nguyên hình, xem hắn bệnh thật hay giả bệnh.

 

Còn Hoàng hậu… có mưu tính gì trong đó không thì ta không biết.

 

Nhưng ta nghĩ — tất nhiên là có.

 

Nếu trong thời gian Thánh thượng tại vị, bà ta giúp ông ta diệt trừ một danh tướng trung lương như Tiêu Thành Hòa, mọi lời chỉ trích sẽ hướng về Thánh thượng.

 

Đến khi Thái tử đăng cơ, liền không cần vấy bẩn đôi tay — sạch sẽ vô ưu.

 

Ta không phải không có cách phản kích.

 

Chỉ là — Tiêu Thành Hòa hiện tại sức khỏe không chống đỡ nổi nữa.

 

Thêm một chuyện, chi bằng bớt một chuyện.

 

Trên đường về phủ, Cố Lăng bất ngờ chặn ta lại — nói bóng gió rằng:

 

“Giết Tiêu Thành Hòa đi, chuyện này sẽ kết thúc.”

 

“Nàng có thể giữ được mạng sống, giữ được vinh hoa phú quý cho cả nhà.”

 

Hắn nhìn ta, lời lẽ lạnh như băng.

 

Ta hừ lạnh, quát:

 

“Tiêu Thành Hòa là phu quân của ta, ta cầu cho chàng ấy sống lâu trăm tuổi! Ngươi sốt ruột thì đi c.h.ế.t trước đi!”

 

“Còn bày đặt tình thâm nghĩa trọng?”

 

Cố Lăng nghiến răng:

 

“Nàng chưa từng nghĩ vì sao từ khi Tiêu Thành Hòa quen biết nàng, thân thể hắn ngày càng tệ đi sao?”

 

“Chính là vì nàng khắc phu! Nàng còn có mặt mũi mà đắc ý ư? Lấy phải nàng, đời hắn đúng là xui tám kiếp!”

 

Ta gật gù:

 

“Còn ngươi? Cố tướng quân ‘vượng thê’ chắc? Sao không nâng Công chúa Trường Bình làm nữ đế luôn cho rồi?”

 

“Nàng…nàng điên rồi!”

 

Cố Lăng gầm lên.

 

Ta lườm hắn một cái, lười tranh cãi thêm, xoay người bỏ đi.

 

Về đến phủ, ta giận đùng đùng đi tìm Tiêu Thành Hòa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com