Ta lặng lẽ dõi theo những dòng bình luận trôi nổi, cố gắng xâu chuỗi lại tình tiết câu chuyện từ những mảnh thông tin rời rạc ấy.
Theo như nội dung bình luận, Thẩm Lăng là nam chính công, còn Phó Ly Nguyệt là nam chính thụ.
Trong khi đó, ta chỉ là một nam phụ làm nền với tính tình nóng nảy cùng nhân cách tồi tệ.
Ta không chỉ bắt nạt Phó Ly Nguyệt, kẻ được cho là lương thiện, đơn thuần và vô hại từ bé, mà còn thường xuyên đánh mắng Thẩm Lăng, đồng thời chà đạp lòng tự trọng của hắn.
Về sau, hai người họ dần nảy sinh mối liên hệ, rồi dưới sự chèn ép của ta mà nảy sinh tình cảm và dựa dẫm vào nhau.
Cho đến cuối cùng, Thẩm Lăng dựa vào thân phận là hậu duệ duy nhất của tiền Thái tử để dẹp yên phản loạn, khôi phục lại trật tự, còn ta thì bị hắn xử tội ngũ mã phanh thây...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thế nhưng tình tiết đang diễn ra lúc này rõ ràng là trật lất!
Ta đúng là độc ác nham hiểm thật đấy nhưng tại sao hai người này lại quay sang đấu đá lẫn nhau thế này?
Ta cau mày nhìn Phó Ly Nguyệt dò hỏi: "Ngươi nghĩ sao về Thẩm Lăng?"
Phó Ly Nguyệt chớp mắt mấy cái, lộ vẻ ngơ ngác không hiểu tại sao câu chuyện lại đột ngột chuyển từ y phục sang vấn đề này.
Nghĩ sao ư?
Đó là một tên không biết tự lượng sức mình! Vừa ngu ngốc vừa nhàm chán! Lại còn không biết nhìn thời thế! Đúng là thứ không có mắt nhìn! Một tên ngu đần thối nát dám cả gan tranh giành ca ca với mình!
Nhưng trước mặt ca ca, trước nay hắn ta luôn phải giữ gìn hình tượng “thiện lương”, vì vậy hắn ta chỉ có thể nhàn nhạt đáp: "Là một nô tài tốt."