Thẩm Lăng bị ta tống vào phòng chứa củi để tự kiểm điểm, còn Phó Ly Nguyệt thì ta lại chẳng có cách nào đuổi đi cho khuất mắt.
Hắn ta cứ như sam bám lấy ta không rời, một mực đòi ta phải thừa nhận thân phận đệ đệ của hắn ta.
Khiến ta bực mình.
Mãi cho đến khi kế mẫu sai người mang y phục cho bữa tiệc ngày mai tới, hắn ta mới chịu đứng dậy.
Hắn ta vớ lấy cây kéo, thẳng tay cắt nát bộ y phục đó, rồi sai người mang tới hai bộ khác – trông bộ dạng như thể đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Hắn ta cầm một bộ lên ướm thử vào người mình rồi toe toét: "Ca! Hay là huynh với đệ mặc y phục cùng màu vải đi, như vậy người khác nhìn vào sẽ biết ngay chúng ta là huynh đệ!"
Ta nheo mắt nhìn hắn ta, trong lòng thoáng chút khó chịu.
Hắn ta lấy tư cách gì định đoạt đồ của ta?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay lúc ta đang nắm chặt roi trong tay, chỉ chực chờ hành động thì những dòng bình luận lại sáng lên:
[Đây hẳn là bộ đồ kế mẫu gửi tới có rắc bột ngứa rồi, độc ác thật sự.]
[Đâu chỉ thế, bà ta còn cố ý rùm beng mang y phục tới chính là để ép tiểu thiếu gia phải mặc. Nếu tiểu thiếu gia không mặc thì sẽ bị mang tiếng là kẻ hỗn láo không biết trên dưới, lại thêm tội bất hiếu; còn nếu mặc vào thì trong bữa tiệc ngày mai, tiểu thiếu gia chắc chắn sẽ bẽ mặt!]
[Thảo nào trong truyện gốc danh tiếng của tiểu thiếu gia lại tệ đến thế, thì ra bà kế mẫu này là một đóa bạch liên hoa chính hiệu!]
? [May mà có cậu em “tốt” ở đây!]
[CP anh em “ruột” là chân ái muôn đời!]
[Khỏi nói nhiều, cậu em rõ ràng là muốn mặc đồ đôi với tiểu thiếu gia mà!]