Kinh đô về đêm, Hoàng đế mở tiệc thiết đãi các quần thần.
Bởi vì sắp phải vào cung, ta mới cho thả Thẩm Lăng đã bị nhốt trong phòng củi suốt một đêm qua ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cổng phủ, ta đã thấy Phó Ly Nguyệt đứng đợi tự lúc nào, đi cùng hắn ta không ai khác chính là kế mẫu bạch liên hoa của ta.
Có phụ thân và kế mẫu ở đó, Phó Ly Nguyệt tỏ ra phép tắc hơn hẳn, duy chỉ có đôi mắt kia là cứ dán chặt vào người ta, chẳng rời nửa phân.
Thẩm Lăng đang đi theo bảo vệ ta lập tức nhận ra điều đó, bèn không chút do dự bước lên chắn ngang tầm mắt kia.
Ta vừa định bụng khen thầm tên tiện nô này cuối cùng cũng có chút hữu dụng, thì những dòng bình luận lại hiện lên:
[Trời ơi trời ơi! Không lẽ có người tối qua bỏ lỡ màn “Tiểu thiếu gia độc ác kiêu căng đại chiến Nam bộc biến thái si tình” hả trời! Hít hà thơm quá đi mất! “Hàng nóng” của tại hạ sắp cương nổ rồi đây này!]
[Tại hạ bận việc nên chưa xem được!!! Vị huynh đài tầng trên ơi, cho tại hạ hỏi nhỏ với!]
[Hôm qua lúc tiểu thiếu gia tát Phó Ly Nguyệt ấy, nam chính nhìn mà thèm nhỏ dãi luôn! Ngay trong đêm đã trốn khỏi phòng củi, mò tới chuốc thuốc mê tiểu thiếu gia, rồi nào là hôn tới tấp, nào là sờ soạn khắp nơi, tiểu thiếu gia tội nghiệp bị bắt nạt thê thảm luôn!]
Đọc được những dòng bình luận này, bước chân đang tiến về phía xe ngựa của ta bỗng khựng lại.
Về chuyện tối qua, quả thật ta chẳng có chút ấn tượng nào, chỉ nhớ mình đã ngủ một giấc rất say sưa cho đến tận sáng. Nếu Thẩm Lăng thật sự đã giở trò gì đó thì lúc thay y phục sáng nay, trên người ta không thể nào không lưu lại dấu vết gì được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đúng như dự đoán, lập tức có người thắc mắc.
[Da dẻ thiếu gia vẫn trắng nõn mịn màng thế kia, đến một vết đỏ nhỏ cũng chẳng có, nam chính làm kiểu gì hay vậy?]
[Nam chính đúng là đồ phá của trời ban mà! Võ công cao cường không dùng vào việc đàng hoàng, đến cả loại thuốc mỡ thượng hạng chuyên trị vết thương chí mạng cũng bị hắn lôi ra dùng vào việc này mới ghê chứ! Hahahaha! Nhưng mà nghe nói ở những chỗ tiểu thiếu gia không thấy được thì chi chít vết đỏ với dấu răng đó! Hắn cố tình để lại đấy! Đúng là đồ chó mà! Định đánh dấu lãnh thổ như chó hay gì?]
[Hu hu hu! Tiểu thiếu gia như miếng đậu hũ trắng non mềm mượt vậy đó! Liếm l.i.ế.m liếm! Tui cũng muốn cắn một miếng quá đi!]
Chi chít vết đỏ và dấu răng?
Tên tiện nô này đúng là đồ chó mà! Cơn giận trong ta bốc lên ngùn ngụt.
Ta quay sang hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Lăng đang đứng hầu bên cạnh, rồi không thương tiếc tung một cước đạp hắn ngã sõng soài xuống đất, sau đó còn nhẫn tâm đạp mạnh lên sống lưng hắn làm điểm tựa để bước lên xe ngựa.
Đến khi hắn định bước lên theo.
Ta liền vung roi quấn chặt lấy eo hắn, lạnh lùng ra lệnh: "Chạy bộ theo."
Thế là, xe ngựa cứ thế bon bon chạy ở phía trước, còn Thẩm Lăng thì phải chạy theo ở phía sau.
Nhưng ta vẫn thấy chưa hả giận, nên đã ra lệnh cho phu xe đánh ngựa chạy nhanh hơn nữa.
Bởi vì Hoàng cung ở quá gần, đến nơi lại còn phải xếp hàng chờ đợi, nên ta dứt khoát sai người đánh xe ngựa vòng quanh cả thành một quãng dài, bấy giờ cơn giận mới nguôi ngoai phần nào.