Thẩm Lăng bị ta xem như kẻ điển hình cho tội danh hạ phạm thượng và lôi ra giữa sân đánh roi.
Hắn chỉ mặc chiếc áo đơn bạc, quỳ gối trên nền băng giá, còn ta thì khoác tấm áo choàng lông cáo dày sụ, ung dung ngồi trên ghế dựa bập bênh.
Tiếng roi vun vút vang vọng khắp sân, dọa cho đám nô bộc xung quanh sợ đến run như cầy sấy.
Đúng lúc này, một giọng nói nam tính vừa ấm áp vừa thân thiện cất lên từ phía sau: "Ca ca, cần gì phải đày đọa hạ nhân đến thế?"
Ta ngước mắt nhìn lại, hóa ra là một thiếu niên tuấn tú với môi hồng răng trắng, vận thanh sam, chân đi hài trắng. Vóc người dong dỏng cao nhưng trông hơi yếu ớt, toàn thân toát lên vẻ ngây thơ lương thiện, chẳng rành sự đời.
Đó chính là Phó Ly Nguyệt, đứa con riêng do "ánh trăng sáng" trong lòng phụ thân sinh ra. Sau khi mẫu thân ta qua đời, hai mẹ con hắn ta đường đường chính chính bước vào phủ và nghiễm nhiên trở thành đích tử của phủ Thừa tướng.
Ánh mắt ta thoáng vẻ chán ghét, giọng nói cũng chẳng chút nể nang: "Ngươi thương xót hắn đến vậy, thì thay hắn chịu phạt đi!"
[Thương nam chính á? Hoàn toàn không thể nào! Em trai chỉ muốn xử lý hết lũ dám giành giật ca ca với mình thôi!]
[Mặt thiên thần nhưng lòng dạ quỷ dữ, chắc là nói cậu em này rồi! Chỉ giỏi đóng kịch trước mặt tiểu thiếu gia thôi!]
[Trước mặt anh trai thì em sợ lắm, anh trai đi khỏi là em cân tất!]
[Thôi đi! Cẩn thận nó xuyên qua màn hình mà “trà xanh” với các người đấy!]
[Ai mà nhìn anh nó thêm một cái là nó muốn móc mắt người ta luôn ấy chứ! Gay cấn! Muốn xem chuyện tình tay ba nảy lửa của ba người họ ghê!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đôi mắt Phó Ly Nguyệt long lanh ngấn nước, hắn ta đột nhiên lao tới trước mặt ta bắt đầu cầu xin: "Bị làm nhục đến thế này, đệ thật sự không đành lòng nhìn nữa, hay là ca ca cứ ban cho hắn cái c.h.ế.t bằng gậy cho xong, để hắn khỏi phải chịu khổ thêm!"
[Hay lắm hay lắm, đường đường chính chính loại bỏ tình địch luôn cơ đấy!]
[Ý đồ rõ như ban ngày luôn!]
[Học hỏi được rồi! Phải ghi lại mới được!]
Ta ngước mắt nhìn Phó Ly Nguyệt, rồi đưa tay đẩy cái hành động sờ soạng đáng nghi của hắn ta trên đùi mình.
Nhưng đẩy mãi chẳng được...
Ta không chút do dự vung chân cho hắn ta một đạp: "Cút sang một bên! Mẫu thân ta chỉ sinh một mình ta là con trai, ngươi lấy tư cách gì gọi ta là ca ca!"
Lời còn chưa dứt, nước mắt Phó Ly Nguyệt đã lã chã tuôn rơi.
Hắn ta vội nắm lấy tay ta, áp lên má mình rồi dùng giọng mềm mỏng dụ dỗ: "Ca ca không vui ư, vậy cứ đánh đệ này!"
Cọ tới cọ lui vẫn chưa thấy đủ, hắn ta lại đưa ngón tay ta lên đặt trên cánh môi mình rồi lần lượt l.i.ế.m mút từng ngón.
Cảm giác tê dại ngưa ngứa từ đầu ngón tay lan tận đáy lòng, khiến ta thẹn quá hóa giận, lập tức cho hắn ta một cái tát như hắn ta mong muốn.