Tiểu Thiếu Gia Độc Ác

Chương 13





Xem ra Thẩm Lăng đã rất tức giận, bởi vì tối hôm đó hắn lại mò đến giày vò ta.



Ta tức đến phát điên, còn đám bình luận lại được dịp ăn mừng như Tết.



[Ngày nào cũng đen màn hình là sao hả! Có thứ gì mà một siêu cấp VIP tôn quý như tôi lại không được xem chứ hả! Mau chiếu tiếp đi! Cầu xin đó!]



[Lầu trên biết đủ đi nha, ít ra lần này còn không tắt tiếng! Hít hà hít hà, giọng tiểu thiếu gia vừa mềm mại nũng nịu lại vừa ngọt ngào làm sao!]



[Hê hê hê, ghi âm lại rồi nhé!]



[Hừ! Có gì đặc sắc chứ! Tôi đây sẽ nghe đi nghe lại một trăm lần luôn!]



Thẩm Lăng bỗng hỏi: "Thiếu gia, có phải vì thân phận ta thấp hèn, nên ngài mới chán ghét ta đến vậy không?"



"Nếu như... Ta nguyện vì ngài đoạt lấy ngôi vị kia thì sao?"



[Hay lắm hay lắm, mạch truyện chính quay lại rồi kìa!]



[Nam chính và Thái tử cuối cùng cũng phải đối đầu rồi!]



[Hu hu hu, chiến với chả đấu! Chỉ vỏn vẹn có ba người thôi mà! Tiểu thiếu gia của chúng ta xứng đáng có được tất cả!]



Ta câm nín chẳng nói được lời nào, bởi vì toàn thân đã bị hắn đè chặt cứng.



Sáng tinh mơ ngày hôm sau, ta đang định bụng đi “dạy dỗ” Thẩm Lăng thì lại bất ngờ chạm mặt kế mẫu.



Ánh mắt bà ta nhìn ta hơi phức tạp, vừa như thương hại lại vừa như kinh ngạc. Đối với chuyện ta vô tình đụng phải, bà ta lại chẳng hề tính toán mà chỉ xoay người bỏ đi.



Liên tưởng đến những chuyện bất thường xảy ra gần đây, ta trực tiếp chặn bà ta lại: "Có phải có kẻ nào đã giở trò với ta không?"



Kế mẫu quay đầu nhìn ta, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng: "Không cần vội, đến lúc đó ngươi tự khắc sẽ biết thôi."



Nói xong câu đó, bà ta quay người rời đi mà chẳng hề ngoảnh đầu lại.



Trong lòng ta mơ hồ dấy lên một cảm giác khó chịu, bởi vì ta luôn cảm thấy có điều gì đó bị bỏ qua.



Kế mẫu vốn không phải người Trung Nguyên mà là người dị tộc, nghe đồn còn từng là Thánh nữ của một bộ lạc nào đó. Sau này, bà ta bị người cha cặn bã của ta lừa gạt mang về giấu làm ngoại thất suốt bao năm trời.



Nghĩ đến đây, ta không trì hoãn thêm mà lập tức vào cung tìm Thái y.



Quả đúng như dự cảm, trong người ta thực sự đã bị hạ cổ trùng.



Thấy sắc mặt ta tái mét đi, vị Thái y lại cười hề hề an ủi: "Không sao không sao không sao! Đây chỉ là loại Tương tư cổ mà những kẻ yêu nhau thường dùng để gieo vào người đối phương thôi, hoàn toàn không hại thân!"



Bị người ta tính kế, đâu phải nói nghĩ thoáng là nghĩ thoáng được.



Nhưng còn chưa kịp hùng hổ trở về tính sổ, ta đã bị Thái tử trói lại.



Một đầu dây xích là ta, đầu kia là lồng vàng.



Vòng xích ở cổ chân va vào nhau kêu leng keng, Thái tử vuốt ve gương mặt ta với vẻ vô cùng phấn khích: "A Dương, chỉ cần qua hết hôm nay thôi, đệ sẽ có thể gả cho ta rồi!"



Ban đầu ta chẳng hiểu hắn ta nói vậy là có ý gì. Thân là Thái tử một nước, sao hắn ta lại có thể cưới một nam nhân làm vợ chứ.



Vậy mà ngay đêm đó, khi nghe được tin Thái tử dẫn binh *bức cung, ta vẫn không khỏi sững sờ.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

*Bức cung: ép vua khoái vị



Hoàng đế còn đang tuổi tráng niên, sao hắn ta đã vội bức cung rồi!



Nhưng còn chưa kịp hiểu rõ ngọn ngành, một tin tức khác lại dồn dập truyền tới.



Hậu duệ duy nhất còn sót lại của tiền Thái tử đã dấy binh tạo phản dưới danh nghĩa “dẹp loạn phản chính” và đang tiến về phía hoàng cung.



Hiện tại, hai đội quân đang giằng co quyết liệt ngay trước đại điện.



Nghe cung nữ bẩm báo xong xuôi, ta lập tức nghĩ ngay đến Thẩm Lăng. Tên này lại định giở trò điên rồ gì nữa đây?



"Phó thiếu gia, Thái tử điện hạ đã căn dặn nô tỳ phải bằng mọi giá bảo đảm an toàn cho ngài. Xin ngài mau theo nô tỳ rời khỏi nơi này!"



Nói rồi, nàng ta lập tức tiến tới định tháo sợi xích đang trói buộc ta.



Ánh mắt ta chợt lóe lên tia sáng, rồi ngoan ngoãn gật đầu.



Nhưng vừa có được tự do, giây tiếp theo ta lập tức móc ra bảo vật mà Thái tử thu thập cho ta nện thẳng vào đầu nàng ta.



Cung nữ này rất có thể là người của Hoàng đế, bởi vì ta chưa từng thấy nàng ta xuất hiện bên cạnh Thái tử bao giờ.



Dù ta chẳng rõ tình cảm mà Thái tử điện hạ dành cho mình rốt cuộc là gì, là dục vọng chiếm hữu hay chỉ đơn thuần là thói quen. Nhưng ta tin chắc hắn ta sẽ không bao giờ hại ta, cũng tuyệt đối không thể phái một kẻ hoàn toàn xa lạ tới đón ta được.



Nhìn cung nữ ngã gục xuống đất, ta lập tức lao ra khỏi đại điện rồi nhanh chóng ẩn mình vào bóng tối.



Cho đến khi nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc với gương mặt vô cùng nghiêm trọng đang đứng đó.



Ta vừa định lên tiếng ngăn cản thì đã bị kẻ nào đó bịt miệng lại rồi lôi đến nấp sau một hòn giả sơn gần đó.



Hơi thở ấm áp phả vào vành tai ta: "Ca ca, giữa hai người bọn họ, huynh mong ai sẽ là người chiến thắng?"



Ngay khoảnh khắc ở gần hắn ta, cổ trùng trong người ta dường như được xoa dịu, một dòng khí mát lành chảy trong lồng ngực, cuốn trôi đi mọi cảm giác bực dọc và bất an.



Ta suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không thể đưa ra câu trả lời.



Bởi vì bất kể ai trong hai người họ giành chiến thắng cũng chẳng đem lại lợi lộc gì cho ta cả.



Nhưng sự im lặng của ta lại bị hắn ta cố tình xuyên tạc thành một ý nghĩa khác.



Phó Ly Nguyệt xoay người ta lại, khiến cho lúc này mắt ta chỉ có thể nhìn hắn ta.



Vị tiểu công tử trước nay luôn tỏ ra ôn hòa, lương thiện và yếu đuối lúc này lại nhếch mép cười, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo đến vô tình: "Huynh không nỡ nhìn bọn họ bị thương sao? Hay là cả hai người bọn họ đều quan trọng đến mức khiến huynh không thể phân định nổi?"



[Hắc hóa rồi kìa! Hắc hóa thật rồi! Aaaa hệ bệnh kiều này tại hạ mê c.h.ế.t mất!]



[Mau hôn hắn! “Thịt” hắn! Đè hắn xuống!]



[Muốn xem trực tiếp cơ! Loại full HD không che ấy!]



[Cậu em sắp ghen lồng lộn lên rồi kìa! Hahahaha!]



[...]



Bình luận nhảy loạn xạ khiến ta hoa mắt chóng mặt. Đúng lúc này, tai ta bỗng ù đi.



Ngay giây sau đó, một giọng nói máy móc vang lên ngay bên tai ta:




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com