Tiểu Thiếu Gia Độc Ác

Chương 12





Vừa về đến phủ, không ngờ Phó Ly Nguyệt lại vẫn còn thức.



Hắn ta đứng đợi sẵn ở cổng phủ, vừa thấy bóng ta đã lao tới.



Ta vốn định đẩy hắn ta ra nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, lồng n.g.ự.c bỗng nhói lên một cái. Đến khi nhìn lại Phó Ly Nguyệt, không hiểu sao ta lại đột nhiên cảm thấy hắn ta có hơi thuận mắt.



"Siết chặt quá đấy, nới lỏng ra một chút đi."



Ta nhẹ nhàng đẩy hắn ta ra một chút, rồi bỗng ngây người.



Tại sao ta lại đối xử với hắn ta như vậy? Lẽ ra ta phải tát cho hắn ta một cái, cấm hắn ta bén mảng lại gần mới đúng chứ! Chắc chắn là do thiếu ngủ rồi!



Vì vậy, ta lập tức mặc kệ hai người bọn họ quay về phòng, rồi cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi.



Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, dường như có ai đó đẩy cửa phòng bước vào. Tuy đầu óc ta vẫn còn tỉnh táo nhưng đôi mắt lại nặng trĩu không tài nào mở ra nổi.



Ta chỉ cảm nhận được có kẻ nào đó đang hôn dọc từ cổ xuống đến tận đầu ngón chân ta, thậm chí còn dùng chân ta để làm chuyện...



Cơn giận trong ta sôi lên sùng sục nhưng bản thân lại hoàn toàn bất lực không thể chống cự. Bên tai cứ văng vẳng những lời lẽ dâm tục, thân thể mặc cho kẻ kia tùy ý bài bố. Mãi cho đến lúc trời hửng sáng, kẻ đó mới lặng lẽ rời đi.



Còn ta cứ thế chìm sâu vào cơn ác mộng hỗn loạn.



Mãi đến tận giờ Ngọ, kẻ si tình quấn lấy ta trong cơn mơ ấy mới quyến luyến rời đi.



Khi ta mở mắt tỉnh dậy, toàn thân chỉ cảm thấy mệt lả rã rời, theo sau đó là cơn thịnh nộ bùng cháy dữ dội.



Ta liền sai người trói Thẩm Lăng mang tới, rồi sai người đè hắn xuống để mặc sức quất roi. Thế nhưng ta lại kinh hoàng phát hiện ra, mình càng đánh thì hắn lại càng tỏ ra hưng phấn.



Ta: "..."



Lời đến bên môi lại nuốt vào, nuốt vào rồi lại muốn nói ra. Ta thực sự không dám đánh cũng chẳng dám mắng hắn nữa, chỉ sợ hắn lại càng thêm khoái trá.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thế là ta chuyển sang sai đám gia đinh và nha hoàn thay nhau đánh, còn mình thì ung dung ngồi một bên thưởng trà, nhàn nhã quan sát.



Thẩm Lăng tỏ vẻ không vui ra mặt, đôi mắt hắn cứ nhìn ta không rời, chẳng hề xê dịch nửa phân.



Ta nhếch mép cười khẩy: "Bịt mắt hắn lại rồi đánh tiếp!"



Thực lòng mà nói, ban đầu ta đã từng muốn g.i.ế.c hắn cho xong chuyện. Nhưng sức sống ngoan cường cùng với vận may cao ngất trời của hắn đã khiến ta hiểu thế nào là “hào quang nam chính” mà đám bình luận vẫn luôn nhắc tới.



Do đó, ta quyết định làm theo “cốt truyện”, bắt đầu hành hạ và giày vò hắn.



Mọi việc đánh đập đều giao cho người khác, còn ta chỉ đứng nhìn.



Thỉnh thoảng, ta và Phó Ly Nguyệt sẽ cùng nhau xem.



Nói ra cũng thật kỳ lạ, kể từ đêm đó, trong lòng ta thỉnh thoảng lại nghĩ về Phó Ly Nguyệt, rồi bất giác lại mềm lòng với hắn ta.



Còn hắn ta lại đặc biệt thích thể hiện sự yêu chiều của ta, nhất là ngay trước mặt Thẩm Lăng.



"Ca ca mời ta uống trà, còn kẻ nào đó lại chỉ đáng bị ăn đòn thôi!"



Thẩm Lăng tất nhiên cũng chẳng chịu lép vế: "Thiếu gia đã từng nói ta là chó của ngài kia mà, là “con chó” duy nhất được ngài thừa nhận đó!"



Sao hắn có thể nói câu đó với giọng điệu đắc ý tự hào đến thế chứ? Huống hồ ta nhớ rõ mình chưa bao giờ thêm vào hai chữ “duy nhất”.



Phó Ly Nguyệt lập tức quay sang nhìn ta, đôi mắt ngấn lệ đầy vẻ tủi thân: "Ca!"



Lồng n.g.ự.c lại nhói lên cơn đau tức quen thuộc, khiến ta bất giác phải thuận theo ý hắn ta, lại còn cố tỏ ra chân thành: "Ngươi cũng là đệ đệ duy nhất của ta!"



Lúc này Phó Ly Nguyệt mới chịu hài lòng.



Thẩm Lăng lại đột ngột nhếch mép cười, ánh mắt sắc lẻm kia như thể đang muốn nói: "Ngươi cứ chờ đó!"



"Đánh! Tiếp tục đánh!"




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com