Tiểu Thiếu Gia Độc Ác

Chương 11





Giữa đêm khuya tĩnh lặng, đợi Thái tử ca ca ngủ say hẳn, ta mới hết sức cẩn thận và nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm lấy mình của hắn ta ra.



Trong tình trạng cố gắng không gây ra tiếng động nào để kinh động đến hắn ta, ta lập tức co giò bỏ chạy.



Còn về mấy lời hắn ta nói nào là “chưa phải lúc”, nào là “tạm tha cho đệ lần này”, ta chẳng thèm để vào tai nửa chữ. Ta chỉ biết rằng, cứ ở bên cạnh hắn ta thêm một giây nào là sự trong sạch của ta lại càng khó giữ thêm một giây đó.



Nào ngờ, vừa ra khỏi Đông cung, ta đã bị người ta nhấc bổng đặt lên cây.



Trong đêm tối mờ mịt, ta chẳng thể nhìn rõ mặt mũi kẻ đó là ai lại cảm nhận được rất rõ một ánh mắt bỏng rát đang dừng lại nơi khóe môi mình.



Hơi thở của kẻ đó bỗng trở nên nặng nề đáng sợ, rồi không một lời đột ngột ấn ta xuống cành cây.



Cũng may là cành cây này đủ to và chắc chắn, hoàn toàn có thể chống đỡ được sức nặng của ta.



Thế nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, một đôi môi ấm nóng đã hung hăng áp xuống.



Ta cố sức giãy dụa, cắn mạnh vào lưỡi hắn. Nhân lúc hắn sững lại vì đau, ta lập tức vung tay tặng cho hắn một cái tát trời giáng.



Kẻ đó dường như đã bình tĩnh lại đôi chút, ngón tay hắn khẽ chạm lên môi ta xoa nhẹ.



"Thiếu gia, ngài... ngài không để hắn chạm vào người chứ!"



Đến lúc này ta mới bàng hoàng nhận ra kẻ đó chính là Thẩm Lăng. Lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết, ta lại vung tay tát thêm một cái nữa: "Đồ chó chết! Chỉ bằng thứ như ngươi cũng dám quản ta?"



[Haizz, tiểu thiếu gia đúng là não cá vàng mà, lại vừa “ban thưởng” làm nam chính sướng rơn rồi!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



[Tát hắn một cái mà cũng nơm nớp lo hắn tiện tay l.i.ế.m luôn dấu tay trên má ấy chứ!]



[Hu hu, nếu được tiểu thiếu gia ban cho một cái tát “yêu thương” vô cớ như thế, bảo tôi từ bỏ ngôi vị Hoàng đế cũng cam lòng!]



[Việc tốt thế này toàn bị mấy người lầu trên nói hết phần rồi!]



[Gâu gâu! Tôi cũng muốn làm cún cưng của tiểu thiếu gia quá đi! Để mỗi ngày đều được gặm gặm cắn cắn hắn!]



[Thẩm Lăng nói: Kẻ không được yêu mới là con giáp thứ mười ba, còn ta chính là “cún con” duy nhất được thiếu gia “chứng nhận”!]



"Thuộc hạ không dám."



Giọng Thẩm Lăng có phần khô khốc cứng ngắc, dường như đang cố gắng đè nén cảm xúc nào đó.



Ta chẳng chút nể nang ra lệnh: "Mau thả ta xuống!"



Thẩm Lăng gật đầu rồi đột ngột buông tay.



Ta bị dọa cho hồn bay phách lạc, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Lăng.



Với độ cao này mà rơi xuống đất chẳng phải tan xương nát thịt hay sao!



Bên tai lại vang lên tiếng cười trầm thấp của Thẩm Lăng, khiến ta tức đến mức chỉ muốn giơ tay đánh người nhưng lại sợ hắn nổi điên ném ta xuống thật, thành ra chỉ đành tạm thời nuốt cục tức này vào bụng.



Ngay khi mũi chân vừa chạm đất an toàn, ta lập tức tặng cho hắn một cước đúng với tinh thần qua cầu rút ván.




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com