Tiểu Sư Muội Nói Chuyện Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 414: Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo



 

“Pháp khí chống lạnh? Hừ, ta nói cho ngươi biết, dù có nhiều pháp khí chống lạnh đến đâu cũng chỉ c.h.ế.t trên băng nguyên, linh tuyết ở băng nguyên không chỉ có hàn khí nặng, mà còn sẽ từng giây từng phút nuốt chửng linh lực trong cơ thể Linh tu.”

“Đúng vậy, đám người mới đến này, thật sự là không biết gì, pháp khí ở băng nguyên cũng sẽ hỏng dần, tối đa chỉ có thể chống đỡ một lúc, không ngồi phi thuyền thì chỉ còn chờ c.h.ế.t thôi.”

Người bị phản bác đó cứng cổ cãi lại: “Các ngươi nói pháp khí sẽ hỏng, phi thuyền thì không? Phi thuyền cũng là một loại Linh Khí.”

“Phi thuyền bình thường thì đương nhiên không được, phi thuyền có thể vào băng nguyên đều được gắn Thiên Vẫn Hỏa Thạch, loại Thiên Vẫn Hỏa Thạch này là bảo vật đặc thù chỉ có ở sâu trong băng nguyên, có thể chống lại sự ăn mòn của linh tuyết.”

“Còn linh thú thì sao? Ta nghe nói linh thú trong băng nguyên rất hung dữ, phi thuyền có thể chống lại không?”

“Có thể thì có, nhưng nếu gặp linh thú cao giai thì chỉ có thể tự nhận xui xẻo, nhưng dù sao cũng an toàn hơn đi bộ vào băng nguyên, dù gì phi thuyền có nhiều người, đại lão cũng nhiều hơn.”

Âm thanh thảo luận xung quanh lẫn lộn truyền vào tai, Khương Trúc cũng hiểu được phần nào.

Nghe vậy, phi thuyền này thật sự khá hữu dụng.

Vì vậy tiến lên hỏi người đang ghi danh: “Xin hỏi nếu không gặp phải linh thú tấn công, phi thuyền tối đa có thể đưa chúng ta đến đâu trong băng nguyên?”

Người đó không kiên nhẫn đáp: “Đi đâu? Có thể đưa các ngươi vào đã là tốt lắm rồi, đi đến đâu thì tính đến đó.”

Khương Trúc: “?”

Tám người khác: “?”

Một người ngồi bên cạnh không thèm ngẩng đầu lên, cho rằng họ không thể lấy ra hai trăm viên linh thạch thượng phẩm, ánh mắt rất khinh thường.

“Người nghèo thì thôi, nói nhiều làm gì. Nếu không phải có đại nhân vật muốn đi băng nguyên, chúng ta cũng không muốn mang phi thuyền tốt như vậy ra để lãng phí, chỉ thu các ngươi năm trăm viên linh thạch thượng phẩm, các ngươi nên cảm thấy may mắn đi, còn dám chọn lựa, không biết tốt xấu.”

“Miệng các ngươi sao mà thối thế, chúng ta chỉ hỏi một câu thôi mà?”

Cho tới bây giờ chỉ có họ kiêu ngạo, thế mà lại có người còn kiêu ngạo hơn họ?

Trương Đồng là người đầu tiên không chịu nổi.

Mục Trì hừ lạnh một tiếng, nói ra những lời khiến người ta tức điên: “Cái này cũng không cho hỏi, các người kinh doanh làm gì, đừng nói đây là thứ đồ bỏ đi, vừa vào băng nguyên đã tan tành.”

Đúng lúc này, một đội người từ trong đám đông bước ra.

“Đồ bỏ đi? Quả nhiên không có kiến thức, ngay cả trấn điếm chi bảo Thần Hỏa phi thuyền của Tuyết Tấn Đường cũng không biết, nếu không phải bổn đại gia ở đây, có lẽ các ngươi ngay cả tư cách nhìn phi thuyền cũng không có.”

Thu Vũ Miên Miên

Thấy người đến, hai người ghi danh mắt cao hơn trời lập tức đứng dậy hành lễ.

“Hạ nhị công tử, Hạ trưởng lão, các ngài đến rồi, phòng trên phi thuyền đã chuẩn bị sẵn cho hai vị.”

Hạ Tử Khôn khinh thường liếc nhìn nhóm Khương Trúc, ngẩng cao đầu đi theo trưởng lão nhà mình đến trước mặt mọi người.

Ôi, lại là người của Hạ gia.

Trước đó ở đại bí cảnh Cửu Trọng đã kết thù, lần trước ở Bắc Châu lại gặp trưởng lão của họ, đây đã là lần thứ ba rồi.

Nhưng sao mỗi lần gặp người Hạ gia đều có vẻ mặt đáng ghét như vậy?

Khương Trúc không chút e ngại hừ một tiếng: “Nghe giọng điệu của ngươi có vẻ như phi thuyền này là của ngươi, ngươi giỏi như vậy sao không bao trọn phi thuyền luôn đi?”

“Chẳng lẽ là không thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy nên mới nghĩ đến việc mang theo các Linh tu khác, góp linh thạch để trả nợ cho Tuyết Tấn Đường sao? Sao, đứng đó mà muốn lấy linh thạch, ăn xin còn phải kêu một tiếng đại gia nữa. Muốn lừa linh thạch, không có cửa đâu!”

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều thì thầm cười nhạo.

Hạ Tử Khôn tức gần chết, lúc hắn ta nhìn lên lại thấy nhóm người Khương Trúc đã nghênh ngang rời đi, hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội để nói lại.

Chỉ có thể nén giận trút lên người trưởng lão bên cạnh: “Tại sao vừa rồi ngươi không dạy họ một bài học? Họ đang xúc phạm Hạ gia!”

“Nhị công tử, đừng quên chính sự.” Hạ Phong nói xong, ánh mắt lạnh lẽo: “Có điều Hạ gia cũng không phải ai cũng có thể chửi bới, món nợ này chúng ta nhớ kỹ.”

Lại nhớ kỹ? Ghi nhớ suy cho cùng có tác dụng gì?

Nói không chừng mấy tên nghèo kiết hủ lậu đó không thể sống nổi một ngày trong băng nguyên, vậy hắn ta làm sao có thể trút giận?

Đây chỉ là một chuyến đi đến băng nguyên, sao từ đầu đến cuối đều không thuận lợi vậy!

Hạ Tử Khôn bực bội bay lên phi thuyền, vẫy tay với những người sau lưng trưởng lão, nói một cách tàn nhẫn: “Dẫn người đến dạy họ một bài học, không quan tâm sống hay chết.”

Nhóm Khương Trúc bên kia vừa rời đi không lâu đã bị người chặn lại trên đường lớn.

Ông lão nhìn họ, đôi mắt cười thành một đường cong nhỏ: “Các vị tiểu hữu, hay là các vị ngồi phi thuyền của ta, thế nào?”

"Ngươi... có phi thuyền?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thật không thể trách được Khương Trúc khinh thường người khác, ông lão trước mặt này tóc tai bù xù, bộ pháp y trên người không biết đã vá bao nhiêu lần.

Nhìn thật không giống người có khả năng mua được phi thuyền...

Có lẽ thấy được sự hoài nghi của họ, ông lão khẽ ho hai tiếng, cố tình ngẩng đầu ưỡn ngực.

Lão ta diễn đạt đầy cảm xúc: “Ta sao không có, lão này có một chiếc phi thuyền lớn, chiếc phi thuyền đó, đừng nói là đi đến băng nguyên tìm bảo vật, kể cả băng qua băng nguyên đến Tử thành cũng không thành vấn đề... Các ngươi mà thấy sẽ bị dọa c.h.ế.t cho mà xem!”

Ờ…

Dọa c.h.ế.t họ thì không cần thiết.

Khương Trúc hỏi: “Vậy chiếc phi thuyền tuyệt vời đó ngươi định lấy bao nhiêu linh thạch?”

“Linh thạch?”

Ông lão đảo mắt, nghiêm túc nói: “Ừm... các ngươi nhìn mà cho, lão này chủ yếu là đánh giá cao phẩm chất không sợ cường quyền của các ngươi, nên mới bằng lòng đưa các ngươi đi, cũng không cần phải cảm ơn ta quá đâu...”

Nói đến đây, bỗng nhiên chín người trước mặt đồng loạt quay lưng lại, tụm đầu lại không biết đang bàn luận gì.

Ông lão muốn lại gần nghe, nhưng bị Khương Trúc dùng khuỷu tay đẩy ra xa.

Tiêu Trường Phong: “Ta không nhìn thấu tu vi của lão ta.”

Bạch Tử Mục: “Ta cũng không nhìn thấu, có thể là Hóa Thần trung kỳ trở lên, hoặc trên người có pháp bảo gì đó.”

Khương Trúc: “Chắc chắn lão ta cố ý tìm chúng ta, không bằng đi theo xem sao, dù sao không đánh lại thì chúng ta cũng có thể chuồn sớm.”

Trong khi bên này thảo luận, bên kia ông lão cũng đang suy nghĩ trong lòng.

Mấy đứa nhóc này nhìn có vẻ tuổi không lớn, nhưng lại không nhìn thấu tu vi của chúng.

Nếu chúng lên phi thuyền phát hiện mình bị lừa, liệu có tức giận mà c.h.é.m khuôn mặt tuấn tú này của lão ta không?

Ông lão sợ hãi lắc đầu.

Không thể nào.

Mấy đứa nhóc này chắc chắn không thể có tu vi cao hơn lão ta, mà cho dù không đánh lại thì chả lẽ không chạy thoát được?

Rất nhanh, nhóm Khương Trúc quay lại, nói: “Được, vậy chúng ta sẽ theo ngươi đi xem phi thuyền trước, rồi quyết định sẽ đưa ngươi bao nhiêu linh thạch.”

Ông lão lập tức lộ ra nụ cười: “Được được được, vậy thì đi theo lão thôi.”

Lão ta còn chưa nói xong, bỗng từ phía sau bay tới vài bóng đen, sát khí lan tỏa.

“Để ta.” Mục Trì lên tiếng.

Một tay đẩy ông lão về phía Khương Trúc, rồi tung ra một quyền, linh lực Hóa Thần trung kỳ dễ dàng phá vỡ phòng ngự đối diện.

Người đối diện kinh hãi.

Không ngờ trong số mấy người này lại có tu sĩ Hóa Thần, vừa quay người định chạy, nhưng làm sao có thể chạy thoát.

Mục Trì tùy ý hút một cây mộc côn vào tay, vài cú vung đã đánh ngã mười mấy tu sĩ đối diện.

Ông lão đứng phía sau nhìn thấy hết các chiêu thức của hắn, ánh mắt tối sầm lại.

Côn pháp này...

“Đừng g.i.ế.c họ, mang họ theo, có thể sẽ có ích.” Khương Trúc vội vàng lên tiếng ngăn Mục Trì lại.

Những tu sĩ bị trói không cam lòng lớn tiếng kêu: “Các ngươi biết chúng ta là ai không? Thả chúng ta ra, nếu không các ngươi sẽ không có gì tốt đâu.”

Mục Trì lườm một cái xem thường nói: “Chẳng phải chỉ là Hạ gia sao? Có gì lớn lao đâu, trước đây cũng không phải chưa g.i.ế.c qua người của Hạ gia, cũng không thấy các ngươi làm gì được ta cả.”

“…” Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo rồi.

Nhưng lời này có hiệu quả rõ rệt, đám người đó lập tức im lặng.

Xem ra họ đã nhận ra.

Đám người này thật sự không sợ Hạ gia.

“Vậy chúng ta đi thôi, đi xem phi thuyền.” Ông lão vui vẻ dẫn đường phía trước.

Nhóm Khương Trúc theo sát phía sau, Mục Trì còn dùng dây thừng kéo theo mười mấy tu sĩ.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com