Tiểu Sư Muội Nói Chuyện Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 413: Lão ta không thể theo kịp cách suy nghĩ của những con cháu nhà giàu...



 

Vài ngày sau, một chiếc phi thuyền đã đến bên ngoài Ngự Hàn thành.

“Cuối cùng cũng đến, trên phi thuyền làm ta ngột ngạt muốn chết.” Trương Đồng cõng quan tài băng, xoay người nhảy phốc xuống thuyền.

Ngay sau đó Khương Trúc cũng nhảy xuống, nhắc nhở: “Đừng quên đeo mặt nạ.”

“Ta biết rồi.”

Trương Đồng quay lại cho nàng xem mặt nạ, còn quay người cho Nghệ Phong Dao cũng hiện ra.

Hắn ta vỗ vỗ quan tài băng, nói: “Ta nhớ mà, Nghệ Phong Dao cũng đeo đấy.”

Khương Trúc nhìn thấy Nghệ Phong Dao trong quan tài băng cũng đeo mặt nạ giống thế, gật đầu yên tâm.

“Ui, sao vừa xuống thuyền đã lạnh thế này.” Trương Đồng co người lại.

“Các ngươi xuống nhanh lên, chúng ta phải vào thành thôi.”

“Đến ngay đây.”

Chờ chín người đều xuống phi thuyền, họ mới cùng nhau đi vào trong thành.

Ngự Hàn thành nằm ở cực đông bắc của Tu Tiên giới, là thành trì gần nhất với Tử thành, nhưng dù vậy, giữa hai thành trì vẫn cách nhau một vùng băng nguyên rộng lớn.

Chính vì sự tồn tại của vùng băng nguyên này, nhiều tu sĩ tìm kiếm bảo vật thường chọn dừng chân tại Ngự Hàn thành.

Vì vậy, mặc dù trời lạnh giá, toàn bộ thành trì đều phủ đầy tuyết trắng, nhưng trên đường phố vẫn đông đúc người qua lại, tiếng ồn ào không ngớt.

“Bán áo chống lạnh, giày chống lạnh, tất chống lạnh đây, bên trong chứa thiên tàm ti cực phẩm, có thể chống lại cái lạnh cực độ…”

Thu Vũ Miên Miên

“Nhìn một chút xem một chút, viên hấp tuyết châu siêu to khổng lồ đây, mang theo bên mình có thể bảo vệ không bị rét mướt!”

“Lò sưởi tay bằng thiên hỏa, mua cho đạo lữ ai cũng khen, hai ngày nay còn có phiên bản cặp đôi giới hạn, giá cả hợp lý là thứ yếu, chân thành mới là điều hiếm có!”

Lão bản đang đứng trước cửa hàng rao to, thấy có người đến, mắt sáng lên, lập tức cười nói: “Khách quan, mua cho đạo lữ một cái đi.”

Trương Đồng nhìn tay mình bị giữ chặt, không thể tin chỉ vào mình: “Ta? Ta có cái lông đạo lữ á.”

Lão bản bèn thuận theo: “Khách quan, mua cho cái lông đạo lữ của ngài đi, chúng ta có lò sưởi tay đẹp nhất, nhỏ gọn xinh xắn, người ấy nhất định sẽ yêu thích.”

Trong lòng Trương Đồng từ từ hiện lên một dấu hỏi.

Lão bản này có phải điên rồi không?

Đám người Khương Trúc ở phía sau bật cười.

“Hay là chúng ta vào xem thử đi, có vẻ hơi lạnh.” Cung Tiêu Tiêu xoa tay, đề nghị.

Khương Trúc gật đầu: “Hàn khí của linh tuyết quá lớn, phải mua một ít đồ chống lạnh.”

Lão bản nghe vậy trên mặt càng cười tươi hơn, vừa dẫn họ vào trong cửa hàng, vừa giải thích cho họ:

“Khách quan không biết chứ, băng nguyên phía sau Ngự Hàn thành quanh năm tuyết rơi, tích lũy ngày này qua ngày khác, hàn khí ngày càng nặng, lâu dần đã ảnh hưởng đến cả Ngự Hàn thành, may mà thành trì chúng ta có mở trận pháp, không thì mấy vị mặc như thế này... sợ là sẽ bị đông lạnh mất.”

Trong khi những người khác đang lựa chọn đồ chống lạnh trong cửa hàng, Khương Trúc lén lút theo lão bản tìm hiểu tin tức: “Vậy hàn khí trong băng nguyên sẽ mạnh hơn đúng không? Vậy chúng ta phải mua nhiều một chút mới được.”

“Đúng vậy, mấy vị đến đây chắc là cũng muốn đi vào băng nguyên tìm cơ duyên nhỉ, tiểu nhân phải nhắc nhở ngài một câu, ngài có biết băng nguyên đó tên đầy đủ là gì không? Gọi là Toái Thi Băng Nguyên, trước đây đã từng có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh bị đông c.h.ế.t đấy.”

Lão bản chép miệng, vẻ mặt đầy thổn thức: “Xác băng của họ bị gió thổi ngã, vỡ vụn rải rác khắp băng nguyên, tiếng xấu của Toái Thi Băng Nguyên chính vì vậy mà có.”

Khương Trúc gật đầu hiểu rõ.

Họ vừa mới xuống thuyền đã cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương, may mà họ vào thành nhanh.

Nhưng chỉ riêng Ngự Hàn thành đã lạnh đến vậy, không biết trong băng nguyên kia hàn khí sẽ nặng đến mức nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khương Trúc nghĩ như vậy trong khi vừa chọn vật phẩm chống lạnh, vừa tiếp tục nói chuyện với lão bản, khéo léo hỏi han về tình hình của băng nguyên và Ngự Hàn thành, cố gắng hiểu rõ mọi thứ.

Chín người đều không thiếu linh thạch, đặc biệt là ba người: Cung Tiêu Tiêu, Minh Nhã Quân và Khương Trúc, người này còn mang nhiều hơn người kia.

Chỉ trong vòng một khắc ngắn ngủi, chín người đã thay đổi hoàn toàn, y phục chống lạnh khiến họ được bọc kín mít từ đầu đến chân, còn mua không ít pháp khí để trong túi trữ vật.

Khi sắp ra ngoài, Trương Đồng vỗ tay: “Ôi cha, quên mất Tiểu Dao, nhanh chóng bọc cho hắn một chút, đừng để bị lạnh.”

Lão bản với ánh mắt đầy ý cười nhìn quanh chín người, trong lòng tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn cố gắng phục vụ hết mình.

“Thì ra còn một người nữa, không biết vị khách tên Tiểu Dao là nam hay nữ, cao bao nhiêu? Thích màu gì? Có đạo lữ không? Mấy vị có thể nói rõ hơn không, ta còn nhiều y phục và pháp khí, bảo đảm sẽ chọn được cái hắn ta thích nhất để mang về nhé.”

Trương Đồng quay lại đặt quan tài băng trên lưng “bộp” một tiếng xuống đất: “Không cần gói lại, là hắn, chúng ta trực tiếp bọc cho hắn là được.”

Lão bản nhìn người trong quan tài băng cũng đeo mặt nạ, khóe miệng co giật.

Người trong quan tài băng cũng cần chống lạnh sao?

Lão ta không thể theo kịp cách suy nghĩ của những con cháu nhà giàu…

Trong lúc lão bản ngẩn người, Trương Đồng và vài người đã bắt đầu chọn lựa cho Nghệ Phong Dao.

Cung Tiêu Tiêu và Minh Nhã Quân chọn y phục, Huyền Tịch và Thiền Tâm chọn giày, Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục chọn pháp bảo, Trương Đồng và Mục Trì thậm chí còn bọc thêm một lớp cho quan tài băng.

Khương Trúc thì đi lang thang trong cửa hàng, lén học cách chế tạo những pháp khí chống lạnh này.

“Không thể thiên vị được, chúng ta đều có đồ mới, Tiểu Dao cũng phải có.”

“Pháp khí này đẹp quá, đeo vào chân đi, bảo đảm sẽ ấm áp c.h.ế.t hắn.”

“Đừng để tay nhỏ bị lạnh, đeo một chiếc nhẫn chống lạnh đi.”

“Thảm này có thể co giãn, vừa vặn để bọc quan tài băng.”

“Nhìn kìa, cái đó đẹp, sáng lấp lánh, hắn thích nhất rồi…”

Chín người trong cửa hàng phung phí thoải mái, hoàn toàn không biết bên đường đối diện có một ông lão mặc y bào vá đang nhìn họ với ánh mắt thèm thuồng.

“Nhóm tiểu tử này, mua nhiều như vậy mà không chớp mắt, chắc chắn linh thạch đủ đầy, hihi.”

Thấy người vui vẻ từ trong đi ra, ông lão lập tức trốn đi.

“Ấm áp, quá ấm áp rồi.”

Chín người thoải mái đi trên đường lớn, sau khi mặc thêm y phục chống lạnh, lúc này không còn cảm thấy lạnh chút nào, thậm chí không cần đeo pháp khí.

“Không nói gì khác, vừa rồi những pháp khí đó chất lượng thực sự không tệ, luyện khí sư đứng sau chắc chắn vượt xa cao giai.”

Khương Trúc đánh giá đúng trọng tâm: “Hàn khí ở băng nguyên nặng nề, mua nhiều cũng không thiệt.”

Chín người ra khỏi cửa hàng, đi khoảng trăm mét, thấy phía trước rất nhiều Linh tu tụ tập, trên không còn treo một chiếc phi thuyền khổng lồ.

Chỉ có điều chiếc phi thuyền này không giống như phi thuyền bình thường.

Đến gần mới nghe rõ người bên trong đang hô hào gì: “Phi thuyền đi đến băng nguyên, năm trăm viên linh thạch thượng phẩm một người, có thể dùng vật đổi, quá giờ không chờ.”

“Năm trăm viên linh thạch thượng phẩm? Thế cũng đắt quá, thường thì tán tu cũng phải mất vài năm mới kiếm được từng ấy.”

“Đúng vậy, sao lại đắt như vậy, chỉ là một chiếc phi thuyền thôi mà?”

Rất nhanh xung quanh đã có những tu sĩ môn đạo biết chuyện giải thích.

“Các ngươi đến lần đầu phải không, phi thuyền từ Ngự Hàn thành đi đến băng nguyên đều có giá này, chỉ có điều cái này thật sự đắt hơn một chút, nhưng phi thuyền thì tốt.”

“Nhưng mà vẫn quá đắt, không đáng, có linh thạch này còn không bằng mua thêm chút pháp khí chống lạnh.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com