Tiểu Sư Muội Nói Chuyện Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 415: “Ta chỉ tiện tay mượn đi tạm thôi.”



 

“Ờ… ngươi chắc chắn đây là phi thuyền của ngươi sao?”

Khương Trúc nhìn chiếc phi thuyền siêu sang trọng trước mặt, rồi lại nhìn ông lão ăn mặc rách rưới giả dạng ăn xin.

Trong ánh mắt chỉ có sự hoài nghi.

“Chiếc phi thuyền này chắc chắn là được chế tạo đặc biệt, toàn bộ được rèn từ tinh thạch cao cấp, đồng thời được gắn hơn một nghìn viên Phòng ngự Pháp thạch, cộng thêm hơn hai mươi viên Thiên Vẫn Hỏa Thạch, ngay cả chiếc phi thuyền của Tuyết Tấn Đường vừa rồi cũng chỉ có mười viên…” 

Minh Nhã Quân nói đến đây ý tứ đã rõ ràng.

Mọi người đều im lặng nhìn ông lão trước mặt.

Mục Trì và hơn mười tu sĩ phía sau hắn vừa thấy phi thuyền thì lập tức trợn tròn mắt: “Đây không phải là…”

“BÙM—”

Họ còn chưa kịp bày tỏ sự ngạc nhiên của mình, thì một luồng linh lực đã đẩy tất cả bọn họ xuống đất.

Ông lão ho khan hai tiếng, rồi lớn tiếng chất vấn: “Các ngươi có ý gì! Ta nói là của ta thì chính là của ta, trong tay ta còn có thể là của người khác sao?!”

Lão ta chống hông, bĩu môi, vẻ mặt hùng hổ: “Các ngươi đừng có coi thường người khác, ta đây là người giấu tài.”

Khương Trúc chỉ vào hai chữ Hạ gia lớn trên phi thuyền, khóe miệng hơi co giật: “Vậy đây là…”

Mục Trì: “Hả? Hóa ra đây là phi thuyền của Hạ gia?”

Minh Nhã Quân: “Lão ta không phải là kẻ phản bội Hạ gia chứ, phản bội rồi còn trộm luôn phi thuyền nhà họ?”

Huyền Tịch: “Ta nói sao mà mặt mày đám người Hạ gia luôn khó chịu, hóa ra là phi thuyền bị mất hahahaha.”

Trong lúc nói chuyện, vài người đã nhanh nhẹn bay lên phi thuyền.

Phi thuyền của nhà khác họ còn phải cân nhắc, nhưng phi thuyền của Hạ gia thì nhất định phải ngồi.

“Phản bội cái gì, ta làm sao có thể là người Hạ gia.”

Ông lão không phục đuổi theo phi thuyền, theo sau Khương Trúc giải thích: “Ta chỉ tiện tay mượn đi tạm thôi, đừng nói khó nghe như vậy.”

Khương Trúc: “Mượn? Việc ngươi mượn phi thuyền này Hạ gia có biết không?”

Ông lão: “Ai mà quan tâm họ.”

Khương Trúc: “Hóa ra là ngươi trộm.”

Ông lão: “Ai trộm… Thôi, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, dù sao phi thuyền giờ là của ta.”

“Yên tâm, dù ngươi có trộm hay mượn, chúng ta cũng sẽ không ép ngươi trả lại.” Mục Trì đưa tay vào túi trữ vật đi tới, nói một cách hùng hồn: “Chúng ta đã ngồi lên phi thuyền này, đưa ngươi bao nhiêu linh thạch?”

“Các ngươi tự xem mà cho.”

Cuối cùng, ông lão lại cười hề hề nhắc nhở: “Dù sao phi thuyền này không có một đồng nào.”

Mọi người: “…?”

Hóa ra phi thuyền này muốn khởi động hoàn toàn dựa vào linh thạch của họ.

Họ thật sự phải xem mà cho, cho ít thì phi thuyền này hoàn toàn không thể di chuyển!

“Lúc đến sao ngươi không nói?!” Trương Đồng tức giận nắm cổ ông lão lắc qua lắc lại.

“Các… ngươi… cũng… không… hỏi… mà…”

Khương Trúc xoa xoa trán: “Thôi được rồi, ngươi xuất phi thuyền, chúng ta xuất linh thạch, cũng rất công bằng.”

Hơn nữa lợi thế là ít người, phi thuyền không có những người lộn xộn khác, được cái yên tĩnh.

“Vậy chúng ta khi nào khởi hành, còn phi thuyền này phải khởi động như thế nào?”

Câu hỏi này hoàn toàn làm ông lão ngẩn người.

Lão ta chỉ là một tán tu, làm sao hiểu những thứ cao cấp như vậy, chỉ biết khởi động cần rất nhiều linh thạch, nếu không thì đã sớm khởi động phi thuyền mà đi rồi.

Dù vậy, lão ta vẫn đẩy Mục Trì ra, cứng rắn cười hề hề, nói: “Bây giờ có một tin tốt và một tin xấu, các người muốn nghe tin nào trước?”

Cung Tiêu Tiêu giơ tay: “Tin tốt.”

Ông lão: “Chiếc phi thuyền này còn mới cóng, chưa ai khởi động qua.”

Trong lòng Huyền Tịch có dự cảm không hay: “Vậy tin xấu thì sao?”

Ông lão: “Chưa ai khởi động qua.”

Mọi người: “……”

Khương Trúc há hốc miệng: “Vậy là ngươi không biết cách khởi động?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ông lão buông tay: “Nói nhảm, nếu ta biết ta đã chạy từ lâu rồi.” Còn phần của các ngươi à?

Mọi người mỉm cười.

“Chờ đã, vừa rồi không phải đã bắt được vài người Hạ gia sao? Đó là đồ của họ, ắt hẳn họ rất quen thuộc.”

Khương Trúc nhảy xuống phi thuyền, vung tay ném tất cả những người nằm trên đất lên.

“Ào ào—”

“Á á á á…”

Thu Vũ Miên Miên

“Á á á á…”

Nhóm người bị dội nước lạnh, lạnh đến mức kêu la om sòm, Huyền Tịch và Thiền Tâm cũng kêu la theo. 

Chỉ một giây, Huyền Tịch lập tức thu lại biểu cảm, đá một cái vào họ, hỏi: “Biết lái phi thuyền không?”

Người Hạ gia đồng loạt lắc đầu.

“Không biết?” Thiền Tâm nhìn họ với vẻ khó xử: “Các ngươi vẫn nên biết thì tốt hơn.”

Người Hạ gia vẫn chưa nghĩ ra sự “khó xử” từ đâu mà ra, chỉ thấy hai người Trương Đồng và Mục Trì nắm c.h.ặ.t t.a.y đi tới.

Chỉ với vài cú đ.ấ.m đơn giản và thô bạo, mười mấy người lập tức hoảng sợ gật đầu, không hẹn mà đều biết.

Nửa nén nhang sau, “Ầm ầm” một tiếng, phi thuyền khổng lồ lơ lửng giữa không trung.

Trên boong thuyền, nhóm người Tiêu Trường Phong nằm thư giãn nói cười.

Còn mười mấy tu sĩ kia người thì hoặc là cầm xô nước, hoặc là cầm giẻ lau sàn, hoặc là đứng canh cho cấp linh thạch phi thuyền, nói chung là làm đủ thứ việc vặt trên phi thuyền.

Khương Trúc rất hiếu kỳ, học theo một lúc rồi bắt đầu tự mình cầm lái, tự tay lái phi thuyền.

“Được rồi, ta đã học xong, các ngươi ngồi vững, khởi hành!”

Huyền Tịch thò đầu ra: “Ê, tiểu sư muội thật sự học được rồi à?”

“Rầm—”

Phi thuyền đột ngột quay một vòng trên không, một xô nước rơi thẳng xuống đầu hắn ta, nước lạnh dội vào khiến hắn ta lạnh thấu tim.

Vài người kêu la, ngươi kéo ta, ta kéo ngươi, trên phi thuyền vô cùng hỗn loạn.

“Ôi mẹ ơi, Trúc Tử, sao phi thuyền lại lật ngược vậy?”

“Cơ thể già nua mệt mỏi của ta suýt nữa thì rơi xuống, ngươi lái phi thuyền kiểu gì vậy, ta muốn đuổi việc ngươi!”

“Tiểu sư muội, phi thuyền không phải lái như vậy chứ?”

Thiền Tâm nhìn phi thuyền đang lộn ngược giữa không trung, lại nhìn nhóm người đang treo ngược, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

Thủ phạm Khương Trúc vội vàng quay phi thuyền lại, sờ sờ mũi, quay lại cười ngượng ngùng: “Xin lỗi nhé, vẫn chưa quen lắm, làm lại lần nữa.”

Tiêu Trường Phong với vẻ mặt nghiêm túc kiên quyết đi về phía Khương Trúc: “Ngươi để ta…”

“Bùm—”

Đột nhiên tăng tốc, Tiêu Trường Phong ngã ngửa.

Khương Trúc: “Ngươi vừa nói gì? Ôi cha, các ngươi cho ta thêm một cơ hội, lần này ta chắc chắn sẽ không làm sai nữa.”

Tiêu Trường Phong im lặng nắm chặt tay, bình tĩnh nhắc nhở: “Ngươi chạy ngược đường rồi, băng nguyên ở phía sau.”

“Á?”

Khương Trúc ngẩng đầu nhìn: “Ôi, đúng rồi, chạy ngược hướng rồi.”

Một cú quay gấp.

Tiêu Trường Phong vừa mới đứng dậy lại lảo đảo ngã xuống.

“…”

Nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đã từng lái phi thuyền chưa?”

Khương Trúc tăng nhanh tốc độ, giọng nói bị gió cắt thành nhiều đoạn: “Hình như… đã lái qua rồi.”

Thời hiện đại đã lái xe và tên lửa không ít, mỗi lần đều là hạng nhất đỉnh nhất.

Tính chất cũng giống nhau mà, nhỉ?

Tiêu Trường Phong nhìn dáng vẻ phải đạt được tốc độ ánh sáng mới thôi của nàng, đành ngồi im trên boong.

Cũng nhờ Khương Trúc, đoạn đường mất một canh giờ, họ chỉ cần một khắc là đã đến nơi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com