Tiểu Sư Muội Nói Chuyện Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 412: Rời đi là vì để có cuộc hội ngộ tốt đẹp hơn



 

 

Sau khi xuống, đám người Trương Đồng đều giơ ngón cái về phía nàng ấy, trên mặt hiện rõ vẻ kiêu ngạo.

“Ngầu quá! Quá ngầu luôn! Phải như vậy, làm cho cái thằng khốn Ma Tam đó tức chết.”

“Ha ha ha, Ma Tam không ngờ đâu nhỉ, hắn ta không để chúng ta luyện, chúng ta hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng!”

“Với lại chúng ta còn có thể lén luyện, không nói cho họ biết, xem Ma Tam có thể làm gì chúng ta.”

Cung Tiêu Tiêu cười cười: “Không cần, việc nghiên cứu ra đan phương này cũng giúp y thuật và luyện đan thuật của ta tiến bộ rất nhiều, còn cảm ngộ được đại đạo, ít nhất ta biết từ đầu đến cuối mình vẫn đang đi trên Y đan chi đạo là đủ rồi, người khác thì để họ tự lo.”

Khương Trúc đồng tình mạnh mẽ: “Nói đúng, chúng ta không cần tranh luận với bọn ngu ngốc.”

Nói xong mặt mày nàng hớn hở, một tay kéo Cung Tiêu Tiêu, một tay đè lên Minh Nhã Quân bên cạnh, còn không quên vẫy tay với mấy người Tiêu Trường Phong: “Được rồi, bây giờ ta có một bí mật kinh thiên động địa muốn nói với mọi người!”

“Bí mật gì?” 

Mục Trì hưng phấn xoa tay: “Đến rồi đến rồi, muội ấy cuối cùng cũng mang bí mật động trời đến đây.”

Trương Đồng nghi ngờ: “Sao nhìn dáng vẻ của mấy người, giống như biết điều gì đó? Nói đi, các người đã làm gì sau lưng ta?!”

Bạch Tử Mục giải thích: “Không có, chỉ là cách cứu Phong Dao, Trúc Tử đã phát hiện ra.”

“Vãi, vậy còn chờ gì nữa.” Trương Đồng gấp gáp: “Nói nhanh lên.”

Khương Trúc cười tươi: “Chuyện này có lẽ phải gọi cả đại sư huynh của ta cùng nghe mới được.”

“Được, vậy chúng ta cùng đi đến Vạn Phật Tông.”

Không khí trong Vạn Phật Tông yên bình, các tân đệ tử vừa được nhận đang luyện công hô “hây ha” bên ngoài.

Minh Huệ và Tịch Họa dẫn theo Đại Hoàng làm ồn ào đến chó sủa gà bay cả tông môn, Thông Trần ở bên ngoài lớn tiếng quở trách.

Sau khi nói liên tục trong hai khắc, Khương Trúc uống một ngụm nước để làm dịu cổ họng.

“… Tình hình đại khái là như vậy, cho nên ta nghĩ đi ra ngoại vực chắc chắn có thể cứu được Nghệ Phong Dao.”

Mọi người như bị sét đánh, ngẩn người ra.

Không trách được họ không kịp hồi thần, thực sự là chủ đề này quá kinh hoàng.

Không phải, chưa đánh bại Ma Tam, họ đã muốn đi tìm Thiên Đạo rồi?

Độ Chân là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, sau khi suy nghĩ một hồi mới nói: “Đáng để đi, không chỉ vì Nghệ Phong Dao, mà còn vì Tu Tiên Đại Lục, nếu như những gì tổ tiên Cửu Phi nói là sự thật, thì chuyến đi ngoại vực này sẽ liên quan đến vận mệnh của Tu Tiên giới trong tương lai.”

Cung Tiêu Tiêu do dự một chút, nói: “Nhưng nghe Niệm Nhất nói như vậy, cảm thấy có hơi nguy hiểm, nếu chỉ chúng ta gặp chuyện thì không sao, nhưng mười năm sau Ma Sát sẽ ra ngoài, nếu chúng ta không kịp trở về hoặc gặp chuyện gì đó, thì những người còn lại…”

Minh Nhã Quân gật đầu, bổ sung: “Hơn nữa ba tông khác vẫn chưa có tông chủ, đều là trưởng lão tạm thời thay thế, không biết chuyến đi ngoại vực này sẽ mất mấy năm, cũng không biết Tu Tiên giới có xảy ra biến cố gì không.”

Mục Trì vỗ tay: “Nghe các ngươi nói có vẻ cũng có lý, nếu chúng ta đi sẽ gặp phải những người ở vị diện khác, nếu tất cả cùng đi thì không phải sẽ toàn quân bị diệt sao? Hay là chúng ta để lại vài người thủ nhà?”

Khương Trúc tò mò hỏi: “Vậy ý của ngươi là ngươi bằng lòng không đi?”

Mục Trì trả lời dứt khoát: “Ta không muốn.”

Mọi người: “…”

Vậy là xong.

Mục Trì buông tay: “Ta chỉ đưa ra một đề xuất, hơn nữa sức chiến đấu của ta mạnh như vậy, không đi thì ai bảo vệ các ngươi?”

Tiêu Trường Phong lặng lẽ quay đầu nhìn hắn.

Mục Trì: “… Không phải, một mình ngươi có thể lo được sao?”

Trương Đồng cười hớn hở giơ tay: “Ta có thể giúp Trường Phong, Mục sư huynh cứ yên tâm.”

Mục Trì tát một cái vào sau đầu hắn ta: “Sư huynh đang nói, sư đệ ngươi không được chen vào.”

Ánh mắt Trương Đồng đầy tội nghiệp bịt miệng lại.

Khương Trúc bất lực xoa trán.

Với mấy người này mà có thể thảo luận ra kết quả thì mới là lạ.

Ngay khi mọi người không quyết định được chủ ý của họ, Tam Thanh mở miệng.

“Tất cả đều đi, chiếm hết chín suất.Tổ tiên của Cửu Phi có nói ngoại vực cao cấp hơn Tu Tiên giới, cũng có nhiều cơ hội hơn Tu Tiên giới, vì vậy ở đó nâng cao tu vi hẳn là sẽ càng nhanh hơn.”

“Nếu chỉ ở Tu Tiên giới, muốn trong vòng mười năm từ Hóa Thần sơ kỳ đột phá đến Hợp Thể cảnh trung kỳ thậm chí hậu kỳ, đỉnh phong hầu như không có khả năng, cho dù mọi người ở lại Tu Tiên giới cũng không nhất định có thể ngăn cản được Ma Sát, đi ngoại vực vừa hay liều một lần.”

Tam Thanh lạnh nhạt phân tích: “Huống chi những người vị diện khác nếu biết có tồn tại ngoại vực tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, chúng ta nếu thiếu một người sẽ thiếu một phần phần thắng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tổ tiên Cửu Phi đã mạo hiểm bị diệt tộc, quyết tâm truyền lại bí mật này, tất cả đều vì tương lai của Tu Tiên Đại Lục, dù có bao nhiêu người đi cũng đều đáng giá.”

Thu Vũ Miên Miên

 

“Niệm Nhất, Huyền Tịch, Thiền Tâm, Mục Trì, Tiêu Trường Phong, Trương Đồng, Cung Tiêu Tiêu, Minh Nhã Quân, Bạch Tử Mục, chỉ có chín người các ngươi đi, Tu Tiên giới bên này thì chúng ta sẽ trông chừng Ma Tam, bất kể thế nào chúng ta nhất định sẽ kiên trì đến khi các ngươi trở về.”

Trong nhóm tiểu bối, người lớn tuổi nhất là Tam Thanh đã quyết định, chín người lập tức vui vẻ hớn hở, nhìn nhau rồi lớn tiếng đáp vâng.

Minh Huệ phát hiện mấy người tiểu sư muội lại đang lén lút mưu tính điều gì.

“Họ định làm gì vậy?” Tịch Họa theo sau Minh Huệ thò đầu ra.

Minh Huệ lắc đầu: “Không biết.”

“Đó có phải là Nghệ Phong Dao không? Chẳng lẽ họ tìm được cách cứu huynh ấy rồi?” Tịch Họa vui mừng nói.

“Hai người các ngươi lén lút ở đây làm gì?” 

Giọng nói của Khương Trúc bất ngờ xuất hiện từ phía sau khiến hai người bị giật mình, không đứng vững được, đồng loạt ngã xuống.

Minh Huệ xoa xoa mông, ngượng ngùng cười với những người bên trong, sau đó oán trách Khương Trúc: “Tiểu sư muội, sao muội đột nhiên lại xuất hiện, làm chúng ta sợ c.h.ế.t khiếp.”

Ánh mắt Khương Trúc sắc bén: “Hai người đang nghe lén?!” 

Tịch Họa cảm thấy xấu hổ, mắt liếc lung tung, vội vàng phản bác: “Chúng ta không có, chỉ là tình cờ đi đến đây thôi, phải không Minh Huệ?”

“Minh Huệ?”

Minh Huệ không nói gì.

Khương Trúc thấy đủ rồi, vui vẻ kéo họ vào trong: “Nếu muốn nghe thì vào đây nghe, đừng trốn ở ngoài cửa, nếu để trưởng lão Thông Trần biết thì lại bị một trận đánh.”

Minh Huệ ngẩn ra, nhanh chóng đi theo: “Ta còn tưởng mọi người không muốn chúng ta biết.”

“Tại sao?”

Khương Trúc thật sự cảm thấy tò mò, nàng nghĩ mình luôn thẳng thắn, rất ít khi giấu giếm họ.

“Vì… chúng ta nhỏ tuổi hơn mọi người.” Minh Huệ cúi mắt nói.

Chênh lệch tuổi tác khiến họ không thể cùng nhau đối mặt với nhiều điều, giống như khi chống lại Ma tộc, cậu bé không thể giúp đỡ, chỉ có thể đứng nhìn, đôi khi còn sợ rằng những câu hỏi và khóc lóc của mình sẽ cản trở họ.

Khương Trúc cảm thấy không sao hiểu được: “Đã mười hai, mười ba tuổi rồi, còn nhỏ gì nữa, nếu huynh rảnh rỗi suy nghĩ lung tung, thì sau này đất cát sẽ để huynh quét dọn.”

Minh Huệ: “…”

Tịch Họa thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực: “May mà ta mới tám tuổi.”

Khương Trúc: “Tám tuổi cũng không nhỏ đâu, ngươi cứ lau sàn đi, còn lau luôn bàn đặt cống phẩm trong Phật đường nữa, chiều cao vừa đủ.”

Tịch Họa: “?”

Đây có phải là người không?

Minh Huệ vui sướng cười ha hả.

Ba người vừa nói vừa đi, rất nhanh đã đến phòng bên trong, lúc này Tiêu Trường Phong và những người khác đã đặt thân thể của Nghệ Phong Dao vào quan tài băng.

Thấy Trương Đồng nhẹ nhàng vác quan tài băng lên, chín người bước ra ngoài.

Minh Huệ cũng đi theo sát họ, hỏi: “Mọi người định đưa hắn đi đâu?”

Khương Trúc: “Một nơi rất xa, không ở trong Tu Tiên giới.”

Tịch Họa: “Có thể cứu sống huynh ấy không?”

Khương Trúc: “Tất nhiên có thể.”

Khi được hỏi đến đây, Minh Huệ và Tịch Họa không hỏi thêm gì nữa, chỉ đi theo họ cho đến khi ra khỏi cổng tông môn.

“Trở về sớm nhé.”

Minh Huệ đứng trước cổng núi vẫy tay chào tám người, Tịch Họa cũng nhìn theo bọn họ rời đi.

Chín người cũng từ xa vẫy tay chào họ: “Chờ chúng ta.”

Thật kỳ lạ, bóng dáng để lại cho Minh Huệ có rất nhiều, cũng đã tiễn tiểu sư muội ra đi nhiều lần.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu bé thật sự cảm thấy việc rời đi là để có một cuộc hội ngộ tốt đẹp hơn.

Có lẽ vì cậu bé tin rằng Nghệ Phong Dao sẽ có ngày trở về. 

Mấy người tiểu sư muội có bản lĩnh đó.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com