Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 65: Thiên linh căn bị hủy



 

Nghe thấy lời này, sắc mặt của các trưởng lão và đệ tử trong điện đều trở nên kỳ lạ.

Trái lại, các đệ tử của Vô Minh Thần Tông dường như thở phào nhẹ nhõm. Vậy mới đúng chứ. Trước đó, khi Tô Chước cứ thế mà trả lại đồ cho Tô Ly Ly, thậm chí còn thuận theo lời đối phương, bọn họ còn tưởng rằng tiểu yêu nữ kiêu ngạo trong lời đồn đã bị đoạt xá rồi.

“Chết tiệt, sao ta không nghĩ ra câu đó chứ.”

Diêm Nguy Nhiên vỗ bàn "rầm" một cái, không ngờ bình thường sư muội không hay chửi người, hóa ra là vì nể mặt hắn.

Tô Ly Ly tức đến mức suýt nổ tung, linh hải còn chưa khôi phục bao nhiêu của nàng ta cũng vì vậy mà cuộn trào dữ dội: “Ngươi thô tục!”

Tô Chước rất có tinh thần biết sai sửa đổi: “Là lỗi của ta, đã xúc phạm đến động vật nhỏ.”

Kiếp trước trong mạt thế, nàng chưa từng gặp con vật nào chưa bị lây nhiễm, suýt chút nữa quên mất rằng loài chó vốn là bạn tốt của con người.

Ở khoảng đất trống giữa cổng điện và chỗ ngồi của Cửu Vực, Tô Chước từng bước tiến về phía Tô Ly Ly.

Sắc mặt Tô Ly Ly cứng đờ, theo bản năng lùi lại nửa bước khi thấy nàng đến gần.

Khoảnh khắc sau đó, Tô Chước - người nhìn qua có vẻ ngay cả nhấc chân cũng khó khăn - bỗng dưng biến mất khỏi tầm mắt nàng ta.

Tô Ly Ly sinh ra lòng cảnh giác, nàng ta đột nhiên cảm thấy cổ mình bị siết chặt, cảnh tượng trước mắt hỗn loạn lướt qua, chớp mắt đã bị kéo ra ngoài đại điện.

Bị quăng xuống nền đất ngoài điện, Tô Ly Ly nhìn Tô Chước chẳng hề có ý ra tay, bàng hoàng hỏi: “Ngươi kéo ta ra đây làm gì?”

Tô Chước đáp qua loa: “Điện quý lắm, ta không đền nổi.”

"Nhìn đây."

Tô Chước nâng tay lên, linh lực tinh thuần tự động tụ hội trong lòng bàn tay. Vì Thiên linh căn có độ dung hợp cao với linh khí thiên địa nên tốc độ hồi phục linh lực của nàng nhanh đến mức đáng sợ, thậm chí còn vượt xa những thiên tài đơn linh căn bình thường.

“Thiên linh căn...” Tô Ly Ly thì thào, ánh mắt hiện lên sự khao khát không thể che giấu. Nếu có thể sở hữu linh căn như thế này, nàng ta không ngại có thêm một cái.

Linh khí trong tay Tô Chước ngày càng mạnh mẽ, chẳng bao lâu sau, nàng lập tức thả tay xuống. Linh lực hóa thành cơn gió mạnh, lượn quanh người nàng, mang đến cảm giác nguy hiểm của linh áp. Nếu không phải vì áp lực kinh người đó, có lẽ trông nàng lúc này chẳng khác nào một người đang đứng trên vách núi lộng gió - lười nhác, tùy ý, mong manh mà nguy hiểm.

Nhìn luồng khí cuồn cuộn quanh người Tô Chước, thần sắc Tô Ly Ly càng thêm kinh hãi, thậm chí suýt quên mất rằng vốn dĩ mình không muốn thấy Tô Chước sở hữu linh căn ưu việt như vậy.

Bất cứ một tu tiên giả nào đối mặt với cảnh tượng này cũng không thể bình thản, nàng ta cũng không ngoại lệ. Giọng nàng ta sắc bén: “Ngươi muốn làm gì... Ngươi điên rồi sao?”

Tô Chước thản nhiên nhún vai: “Chấm dứt nhân quả.”

Khoảnh khắc này, Tô Ly Ly mới dám chắc rằng Tô Chước thực sự định tự hủy căn cơ của mình chỉ để cắt đứt mọi ràng buộc với quá khứ.

Nếu Tô Chước hủy đi thứ tốt đẹp duy nhất mà Tô gia để lại cho nàng, thì ân tình của Tô gia với nàng sẽ chấm dứt. Mà chính bản thân nàng cũng sẽ không còn đường lui nào nữa.

Nhưng quan trọng hơn cả là nếu Thiên linh căn trở về với thiên địa, đối với những gì Tô gia đã đầu tư trước kia, đó sẽ là một sự lãng phí khủng khiếp!

“Tự hủy linh căn? Ngươi không muốn sống nữa à?”

Thấy thứ mà mình vừa không thể có, vừa không dám mơ ước sắp bị hủy đi ngay trước mắt, đồng tử Tô Ly Ly co rút lại, vô thức muốn ngăn cản: “Đừng làm vậy, ngươi theo ta về Tô gia!”

Chắc chắn Tô gia có cách... Cho dù Tô Chước không muốn giữ lại Thiên linh căn quý giá này cũng không thể để nó uổng phí như thế được. Dù dùng cho con rối hay nô bộc cũng tốt hơn là trực tiếp tiêu hủy!

Nhưng sự thật là, dù muốn ngăn cản nhưng Tô Ly Ly lại chẳng thể làm gì. Thậm chí nàng ta còn không dám tiến lên mà chỉ có thể lùi lại với tốc độ nhanh nhất có thể.

"Vù…"

Cây cối xung quanh nghiêng ngả dưới sức mạnh của cuồng phong.

Khi tu tiên giả Tiên Thiên cảnh vận chuyển linh hải ở mức tối đa có thể tạo ra uy thế khủng bố, ngay cả những đệ tử nhỏ bé như con kiến trên con đường núi xa xăm kia cũng có thể cảm nhận được, đưa mắt nhìn về phía này.

Nhiếp Đức Hải đứng bật dậy, giận dữ nhìn về phía Đại trưởng lão thánh địa.

Đại trưởng lão Thánh địa: “...” Không liên quan đến ta.

Thu Vũ Miên Miên

Nhiếp Đức Hải giơ tay định ngăn cản hành động của Tô Chước nhưng áp lực quanh thân ông ta bỗng nhiên tiêu tán. Ông ta do dự quay sang nhìn Lạc Thương Sơn, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Không ai chú ý đến phản ứng của các thế lực lớn. Họ chỉ thấy trong điện xuất hiện một màn chắn linh lực đơn giản, là do Lạc Thương Sơn tùy ý dựng lên. Nhưng lúc này lại chẳng ai có thể phá vỡ nó bằng sức mạnh của mình.

Cảnh giới Tiên Thiên là kết tinh từ mười năm khổ luyện không ngừng nghỉ của thiên chi kiêu tử, là cánh cửa mà những tu tiên giả tầm thường dù khổ tu cả trăm năm, đến khi tóc bạc hoa râm vẫn chưa chắc có thể chạm đến.

Mười hai tuổi mà đã đạt được thành tựu xuất chúng đến thế, bất cứ ai cũng sẽ không nỡ từ bỏ.

Đệ tử thánh địa lẩm bẩm: “Mười mấy năm tu vi, thiên phú vượt xa người cùng tuổi, vậy mà nàng ấy lại có quyết tâm tự hủy... Rốt cuộc là cốt cách gì mới có thể làm được điều đó?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đệ tử Kiếm Tu của Đệ Nhất Vực giận dữ đứng bật dậy, trừng mắt nhìn sư phụ: “Vì sao không để chúng ta ra ngoài? Lẽ nào người muốn chúng ta cứ thế ngồi nhìn một tên súc sinh của thánh địa bức hại đồng môn của thần tông sao?”

Đệ tử của Đệ Nhị Vực cũng phẫn nộ la ó, không khí trở nên hỗn loạn. Cam Nghị vỗ bàn một cái, quay sang nhìn Đệ Cửu Vực: “Các ngươi không quản sao? Không quản thì thôi đi, nhưng các ngươi còn ngăn cản chúng ta là có bệnh à?”

Nhưng đệ tử của Đệ Cửu Vực không ai thèm để ý đến hắn ta, vẫn như thường lệ, coi những lời bàn tán của kẻ khác như không khí.

“Ầm ầm...”

Tiếng bùng nổ của linh lực xé nát không khí, vang vọng khắp đại điện, cuồng phong cuộn trào, dù bầu trời trong xanh nhưng chẳng biết từ đâu lại kéo đến một cơn bão, quét vào trong điện làm đèn trường minh lay động, những món đồ xa hoa trang trí cũng khẽ run lên.

“Vù…”

Gió dữ gào thét, cuốn qua từng ngọn núi.

Thiên linh căn bị hủy, Thiên phong cũng bi ai.

Đứng ở trung tâm cơn cuồng phong, Tô Chước lại cảm thấy chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy. Lực lượng tàn bạo nhất kia không thể chạm đến nàng, chỉ có những luồng khí yếu ớt lượn lờ quanh thân, nhẹ nhàng như gió xuân.

Chiếc vòng tay trên tay nàng hiện ra hình dạng nguyên bản của nó là một chiếc ngọc trâm, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt giữa biến cố kinh thiên.

Khi tự hủy linh hải, từng tấc linh mạch đứt đoạn, mỗi nhịp tim đập như thể xé toạc da thịt, đau đớn thấu xương.

Tô Chước cắn chặt răng, trong tầm mắt vẫn là cảnh vật đẹp đẽ xa hoa, nhưng trong thoáng chốc, nàng lại có ảo giác mình đã quay về chiến trường ngập tràn Zombie.

Máu tươi tràn ra dần làm mờ đi tầm nhìn của nàng, cơn đau gần như khiến người ta mất đi lý trí. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, thần thức của nàng lại xuyên qua tất cả những thứ vô nghĩa, nhìn về phía chỗ ngồi của Cửu Vực, đầu óc chợt bừng tỉnh.

Những gương mặt quen thuộc đang dõi theo nàng.

Trong hàng ngũ của thần tông, ngay cả những đệ tử mà nàng chưa từng quen biết cũng mang theo ánh mắt đầy thương tiếc.

Tô Chước khẽ lắc đầu, nghĩ rằng không cần phải thương xót. Đây là ân oán giữa nàng và Tô Ly Ly, chỉ khi chính tay nàng kết thúc thì mới có thể an tâm.

Tất cả những gì chấn động lòng người chỉ diễn ra trong vài nhịp thở ngắn ngủi. Cái còn lại chỉ là dư chấn của cơn gió dữ.

Tô Chước lau mặt một cái, thất khiếu chảy m.á.u khiến gương mặt trắng nõn vốn không tỳ vết của nàng trở nên dữ tợn. Đôi mắt đẫm m.á.u nhìn chằm chằm vào Tô Ly Ly.

Cách đó mấy chục mét, Tô Ly Ly bị uy thế tràn ra từ linh hải quật ngã xuống đất. Khi nhìn thấy gương mặt như Diêm Vương của Tô Chước, bàn tay chống xuống đất của nàng ta cũng bắt đầu run lẩy bẩy.

Giọng nàng ta run rẩy: “Ngươi...”

Giọng nói khàn đặc của Tô Chước cắt ngang: “Từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.”

Bởi vì nếu còn gặp lại, nàng thật sự sẽ muốn bẻ gãy cổ ả.

Không biết có phải vì ảo giác từ mùi m.á.u tanh hay không, nhưng vào khoảnh khắc nghe thấy câu này, Tô Ly Ly chỉ cảm thấy mình như sắp c.h.ế.t trong tay Tô Chước. Đến khi hoàn hồn lại, nàng ta mới nhớ ra rằng bây giờ người có thể dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương là mình.

Tô Ly Ly cất giọng khô khốc: “Ngươi đưa Nhật Nguyệt kiếm cho ta... ta sẽ tha cho ngươi.”

Tô Chước khẽ cười khẩy, nhắm mắt lại.

Tô Ly Ly cắn môi, đứng dậy, siết chặt chuôi kiếm, trong mắt không che giấu nổi sự đắc ý: “Nếu không phải ta có thể đi đến bước này thì đã sớm bị ngươi hại c.h.ế.t rồi. Chỉ khi ngươi không còn gì cả, ta mới có thể an tâm!”

Tô Chước lẩm bẩm: “Nói nhảm nhiều quá.”

Nỗi đau cào xé ngũ tạng, ý thức của nàng dần trở nên mơ hồ, nhưng tâm trí lại cực kỳ tỉnh táo, gần như không thể đè nén sát khí.

"Còn cần ta dạy ngươi thế nào là biết điều à?"

Nàng nuốt hai viên đan dược, cúi đầu đứng yên trong chớp mắt, sau đó bỗng dưng lao về phía Tô Ly Ly. Nếu không phải vì những vệt m.á.u vẫn còn trên người, thì chẳng ai tin được nàng là một kẻ có linh hải đã khô kiệt.

Đại trưởng lão của thánh địa bỗng nhiên đứng dậy, lộ ra uy áp của cảnh giới Lâm Hư, khiến kết giới linh lực ở cửa điện d.a.o động dữ dội.

Nhưng ngay lúc ông ta định ra tay, một bàn tay hư vô xuất hiện trước mặt, đè lên vai ông ta.

Đồng tử Đại trưởng lão co rút mạnh.

Bên trong đại điện, giọng nói của Lạc Thương Sơn vang lên: “Ngồi xuống, nhìn cho kỹ.”

Nhìn xem, tiểu đồ đệ của hắn còn có thể làm được gì nữa.

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com