Nhận thấy động tác của Tô Chước, Tô Ly Ly vung kiếm, dốc toàn lực c.h.é.m ra một đạo kiếm khí, nhưng lại hụt chiêu dưới thân pháp quỷ quyệt như cũ của đối phương.
Tô Ly Ly nhận ra không khí xung quanh như bị một luồng sức mạnh vô hình khuấy động đến vặn vẹo, ngay lập tức, một luồng khí thế nguy hiểm đổ ập lên người nàng ta, cũng vì thế mà Thần hồn run rẩy, nàng ta muốn tránh né nhưng phát hiện vốn dĩ không còn đường lui dưới sự khóa chặt của Hồn thuật.
Ngắn ngủi đến mức thời gian không quá một hơi thở.
Hồn ấn nhẹ nhàng rơi xuống trên người nàng ta.
Vạn Kiếp Phong Phách Ấn!
Thân thể Tô Ly Ly chấn động, thanh kiếm trong tay bỗng nhiên rơi xuống đất, nàng ta như thể nghe thấy âm thanh thần phách của mình nổ tung, ngay sau đó, trên khuôn mặt xuất hiện biểu cảm đau đớn đến mức đáng sợ, chậm rãi cuộn người lại, thực hiện động tác đơn giản này cũng trở nên vô cùng khó khăn.
"Thần phách bị trọng thương!"
"Thánh nữ, nàng ta... xong rồi..."
Mọi người trong điện đều tràn đầy sửng sốt, trước đó Tô Chước có thể đánh bại Tô Ly Ly thì cũng thôi đi, nhưng không ngờ sau khi tự hủy linh hải vẫn có thủ đoạn lợi hại đến mức này!
Xưa nay Đệ Cửu Vực luôn cường thế, tiểu sư muội do họ bồi dưỡng cũng là một ma tinh không dễ trêu chọc.
Tô Chước bước tới trước mặt nàng ta, hạ giọng hỏi: "Không phải thích bắt người khác quỳ sao? Sao giờ ngươi không quỳ đi?"
Tô Ly Ly khó khăn ngẩng mặt lên, nỗi sợ hãi tột độ khiến nàng ta không dám động đậy, chỉ có thể mấp máy môi, ai oán nói: “Tô Chước... nếu không phải phụ mẫu ta đổi ngươi vào Tô gia, ngươi đã c.h.ế.t từ lâu rồi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy...”
Nghe vậy, rất nhiều đệ tử xuất thân bình thường đều nhíu mày, thế giới này tôn thờ kẻ mạnh, hậu nhân của các Tiên môn hiển hách luôn dựa vào quyền thế gia tộc, cho dù thiên phú của họ ra sao, đa phần những kẻ đó đều có thái độ coi thường những người bình thường như con sâu cái kiến thấp kém.
Cùng một hoàn cảnh, chỉ khi nó xảy ra với bản thân mới thấy đau đớn, còn người khác bị họ tàn hại đến mức nào thì cũng chỉ là một trong vô số bước đệm, không đáng để nhắc đến.
Tô Chước có thể dẫm nát nhân quả, còn có thể giáo huấn đối phương là chuyện rất hiếm thấy, có thể gọi là kinh thế hãi tục… hả lòng hả dạ.
"Thánh nữ này thật sự không biết xấu hổ."
"Nếu Tô Ly Ly không cố tình chèn ép người như vậy, sao có thể ra nông nỗi này, đạp phải chướng ngại rồi chứ gì."
Thu Vũ Miên Miên
Những đệ tử thế gia bàn luận với nhau: "Tô gia... thật sự quá đáng."
"Trước đây không nhìn ra người Tô gia lại có bộ mặt như vậy."
Ngay cả những đệ tử Tô gia cũng cau mày, hận không thể vạch rõ ranh giới với Tô Ly Ly ngay tại chỗ: "Tại sao gia tộc lại cho phép nàng ta xuất hiện? Đúng là mất mặt."
Các đệ tử thần tông nhìn sắc mặt tông chủ, Nhiếp Đức Hải đang khách sáo nói với khách khứa: "Đệ tử trẻ tuổi của thần tông rất thích giao lưu, tiểu cô nương này luôn hết lòng hết sức khi giao đấu với người khác, mong chư vị đừng trách."
Những vị khách đức cao vọng trọng tại đây đều khẽ giật khóe miệng.
Đánh ngươi là coi ngươi như người nhà?
Cứ coi bọn họ là kẻ ngốc mà lừa gạt đi.
Nhưng mà, có nhiều đệ tử Tô gia có mặt như vậy mà không ai ra tay, họ dĩ nhiên cũng sẽ không hành động.
Đến giờ vẫn còn nhiều người chưa hiểu rõ thái độ của Tô gia, nói là Đại tiểu thư giả mạo, nhưng rất nhiều người trẻ tuổi của Tô gia vẫn công nhận nàng, dường như Tô gia cũng thừa nhận sự tồn tại của Tô Chước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay cả Tô Tu Nhiên cũng chỉ đứng yên tại chỗ.
Không thể rời đi là một lý do, một lý do khác lại khiến hắn ta rơi vào trầm tư, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
Lần xuất hành này, nhiệm vụ gia chủ giao cho hắn ta không chỉ là giáo huấn Tô Chước, mà còn có giao hảo với Tô Chước, ân uy song hành.
Kết quả là cái đầu không thành, cái thứ hai cũng làm hỏng, vốn dĩ cục diện không thể cứu vãn, Tô gia đã làm mất đi hai trụ cột trẻ tuổi.
Cách làm việc kiểu dưỡng Cổ* của Tô gia lúc này đã gặp phải khó khăn.
*nuôi kẻ mạnh bằng cách để chúng tàn sát lẫn nhau.
Có lẽ do hắn ta do dự, các đệ tử Tô gia cũng có chút mơ hồ không rõ lập trường của mình, dường như họ nên tức giận vì hành động của Tô Chước, nhưng từ trước đến nay, Đại tiểu thư mà họ thừa nhận vẫn luôn là Tô Chước, nhìn nàng chiếm thế thượng phong đã trở thành thói quen của họ, muốn giận cũng không giận nổi.
Chú ý thấy dáng vẻ lo cho bản thân mình cũng không xong của Đại trưởng lão, các trưởng lão của thánh địa nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, cũng muốn bỏ qua, không nên đứng ra kẻo chọc vào Lạc Thương Sơn, bản thân cũng chẳng gánh nổi hậu quả, thấy người Tô gia không có phản ứng gì, bọn họ cũng không cần vội vàng.
Tô Chước giữ chặt vai Tô Ly Ly, võ mạch điều động linh lực thiên địa tràn vào trong linh mạch của đối phương, vì thuộc tính không hợp, luồng sức mạnh vốn dĩ dịu dàng nay lại trở nên vô cùng dữ dội.
Tô Ly Ly không thể phản kháng, chỉ có thể cầu xin nàng: "Ngươi không thể g.i.ế.c ta, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đừng hủy hoại ta... Bọn họ sẽ không để ngươi g.i.ế.c ta đâu! Tô Chước, dừng tay lại đi."
Tô Chước nhìn thấu sự căm hận trong đáy mắt nàng ta, cười khẩy một tiếng: "Muốn thì muốn, còn không dám nói ra."
Tô Ly Ly cảm nhận được thần phách và linh mạch của mình đã bị tổn hại nghiêm trọng, trái tim như bị xé nát dưới cơn đau đớn, khàn giọng nói: "Cầu xin ngươi… cầu xin ngươi đường hủy linh mạch của ta… sau này ta sẽ không tìm ngươi nữa, từ nay về sau, chuyện cũ coi như xóa bỏ."
"Là ta sai rồi! Ta không nên dòm ngó tất cả những thứ ngươi từng đạt được! Đó là số mệnh ban cho ngươi, vốn dĩ thuộc về ngươi!"
Tô Chước nhớ lại thánh địa đã hủy đi năng lực của những kẻ bị lưu đày như thế nào, bóp lấy tay phải của Tô Ly Ly, nàng dùng lực bóp nát xương tay của nàng ta.
Gân cốt tay phải dùng để cầm kiếm của nàng ta đều bị vỡ nát.
Tô Ly Ly không thể tin nổi, đau đến mức toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ hoe: "Tô gia sẽ không tha cho ngươi! Bây giờ ngươi chỉ là một kẻ phế vật mất hết căn cơ… ngươi lại dám đối xử với ta như vậy..."
"Tha cho ta? Sao ngươi không hỏi xem ta có tha cho Tô gia không?"
Tô Chước nắm tóc nàng ta, ép nàng ta ngẩng đầu lên: "Làm Đại tiểu thư của ngươi đi, còn dám có suy nghĩ lệch lạc thì ngươi đừng mong sống nữa..."
Ngươi chết, ta sống.
Con ngươi của Tô Ly Ly co rút lại, từ khi biết được sự luân chuyển số mệnh mười hai năm trước, nàng ta đã linh cảm rằng giữa hai người họ sẽ là cục diện một mất một còn, dù sao thì Tô Chước không thể nào quy phục nàng ta được.
Điều duy nhất nàng ta chưa từng ngờ tới là khi đối phương rời khỏi Tô gia, trái lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, dựa vào cái gì chứ?