Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 64: Tô gia ức hiếp người quá đáng



 

Chuyện đã đến nước này, Tô Ly Ly trực tiếp đưa Tô gia ra gây sức ép khiến Đại trưởng lão thánh địa không thể nào khống chế nàng ta nữa.

Vị trí Đại tiểu thư Tô gia này có thể nói không sánh ngang được với trưởng lão thánh địa, nhưng thế lực phía sau nàng ta lại sâu không lường được.

Tô gia chủ cùng các lão tổ trong tộc đều là những người có thể đứng ngang hàng với bất kỳ thế lực đỉnh cao nào.

Sắc mặt Đại trưởng lão thánh địa lộ vài phần trầm ngâm, đưa mắt nhìn về phía tông chủ Vô Minh Thần Tông và các vị vực chủ.

Nhưng lại phát hiện những lão bất tử này chẳng có ai lên tiếng ngăn cản. Có người kinh ngạc, có kẻ chỉ đơn thuần xem náo nhiệt. Ngay cả Lạc Thương Sơn cũng khoanh tay đứng nhìn, chẳng hề xen vào. Chẳng lẽ hắn đã sớm biết rõ mọi chuyện?

Mục đích của Tô Ly Ly vô cùng rõ ràng. Nàng ta muốn phá vỡ danh tiếng “thiên tài” của Tô Chước, ép Vô Minh Thần Tông phải giao người ra.

Với tính cách của Tô Ly Ly, nàng ta tuyệt đối không thể để Tô Chước rời khỏi thánh địa rồi lại sống yên ổn như cá gặp nước. Vì điều này, nàng ta thậm chí còn thuyết phục Thái Thượng trưởng lão thêm vào chuyến hành trình này, lấy danh nghĩa thử nghiệm thực lực Vô Minh Thần Tông.

Nhưng thực chất, mục tiêu duy nhất của nàng ta chính là Tô Chước!

Thế nhưng, đối diện với việc chân tướng bị vạch trần, thần tông lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào. Trong lúc Tô Ly Ly còn đang suy tính, bỗng nhiên có một giọng nói trầm ổn vang lên từ khu vực đệ tử của Cửu Vực.

"Về đây đi, Tiểu Cửu. Đừng phí lời với nàng ta."

Tô Chước gật đầu, bước đi chậm rãi về phía chỗ ngồi của mình. Dù có đan dược hỗ trợ nhưng chỉ tính riêng việc mượn sức mạnh từ linh hải, hay đánh vượt cấp một tu tiên giả Tiên Thiên cảnh cửu trọng đã đủ khiến cơ thể nàng tiêu hao nghiêm trọng. Giờ còn có thể tự mình bước đi đã là giỏi lắm rồi.

Tô Ly Ly lập tức quay phắt sang nhìn người vừa lên tiếng. Nhưng người đó thậm chí còn chẳng thèm liếc nàng ta lấy một cái.

Nàng ta nghiến răng, lạnh giọng quát: "Không được!"

Người vừa lên tiếng chính là sư huynh của Tô Chước.

Hắn trông còn rất trẻ, sở hữu dung mạo khôi ngô đến mức khiến người ta vô thức hạ thấp cảnh giác.

Thế nhưng khi gương mặt anh tuấn kia đưa ánh mắt sâu thẳm như đêm tối của hắn lướt qua Tô Ly Ly, một tia uy áp vô hình bỗng chốc lan tràn. Tô Ly Ly lập tức hối hận vì giọng điệu khi nãy của mình.

Vì nàng ta đã vô tình đắc tội với một kẻ mạnh. Hắn chính là một tu tiên giả Dung Hồn cảnh! Với tuổi tác này mà đã có tu vi Dung Hồn, không cần nói cũng biết, thực lực và bối cảnh phía sau hắn chắc chắn vô cùng đáng sợ.

Thu Vũ Miên Miên

Nhưng hắn lại thiên vị Tô Chước như vậy là vì lý do gì? Tô Chước có đức hạnh gì mà lại có thể khiến một thiên tài như thế đứng ra bảo vệ?

Ngu Hồng Vũ lạnh nhạt mở miệng: "Người của thần tông đến lượt Tô gia chen vào sao? Ngươi là cái thá gì?"

"Ngươi..."

Tô Ly Ly cứng người, trừng mắt nhìn hắn đầy kinh hoàng. Xung quanh, không ít đệ tử thánh địa cũng vô thức nín thở. Đối phương lại dám ngang nhiên nhục mạ Tô gia như vậy sao?

Ngay cả vực chủ Cửu Vực cũng không lên tiếng. Lạc Thương Sơn mặc kệ không phải là chuyện lạ, nhưng hắn cũng không ngăn cản vị sư huynh này bênh vực sư muội mình.

Cứ như thể... hắn vốn cũng chẳng coi Tô gia ra gì.

Nhiếp Đức Hải chỉ lặng lẽ liếc nhìn sư đệ mình một cái, rồi khẽ thở dài trong lòng. Cũng làm bộ như không biết tới ánh nhìn của Đại trưởng lão thánh địa.

Thôi vậy, ông ta không quản nổi Lạc Thương Sơn, cũng chẳng có ý định vì thánh địa mà đắc tội với Cửu Vực. Chờ chuyện này qua đi, rồi tìm cách cầu viện sau cũng chưa muộn.

Chỉ mong đám tiểu sư điệt này nhanh chóng bỏ qua, bớt ngang ngược một chút...

Lúc này, ở khu vực của Thập Đại môn phái, cuối cùng cũng có người không nhịn được mà lên tiếng. Một đệ tử chắp tay, giọng điệu dịu dàng nói: "Huynh đài, lời này không đúng rồi. Dù sao thì, Tô gia vẫn là nhà của Tô tiểu thư. Tô Ly Ly chẳng qua là quá nóng giận, lỡ miệng nói sai, mong huynh đài cùng Tô tiểu thư lượng thứ."

Tô Ly Ly như bị kim đâm, quay phắt đầu lại. Ánh mắt tràn đầy kinh hoàng, tựa như vừa bị chính người thân phản bội: "Tam đường ca! Huynh...!"

Ngu Hồng Vũ cũng thấy ngoài ý muốn, khẽ nhướng mày đầy hứng thú. Sau đó, dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó. Sợ rằng với thực lực hiện tại của Tô Chước, Tô gia đã không còn cách nào cam tâm để nàng rời đi nữa.

Dù có là Tô gia, nơi mà hệ thống huyết mạch được phân chia gắt gao giữa tiên và nhân cũng phải cử người ra để dụ nàng quay về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tô Tu Nhiên nhìn Tô Chước, giọng điệu chân thành: "Đại tiểu thư, đừng làm ầm ĩ nữa. Mặc dù gia chủ đã biết rõ sự thật và không hài lòng vì ngươi không tuân theo sự sắp xếp nhưng vẫn hy vọng ngươi có thể trở về Tô gia."

Tô Chước hứng thú nhìn hắn ta, từ trong ánh mắt kia thế mà lại thực sự lại thấy được vài phần chân thành. Đúng là trong mắt những kẻ xuất thân từ danh môn Tiên tộc, huyết mạch chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất của họ. Bọn họ chịu thừa nhận nàng đã là một ân huệ vô cùng to lớn rồi.

Dẫu sao, phàm nhân có thể đắc đạo vốn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù là những tu tiên giả phàm nhân đã tu thành đại năng cũng phải cố tìm kiếm trong gia phả một chút gốc gác hiển hách để có thể đường đường chính chính tiếp tục con đường tu đạo.

Trở về nhà... Nghe thật dễ chịu làm sao.

Tô Chước chẳng có chút d.a.o động nào nhưng bàn tay đang nắm chặt kiếm của Tô Ly Ly lại hơi run lên, khóe môi nhếch thành một nụ cười mỉa mai: "Cho dù ngươi có trở lại Tô gia, trừ phi bây giờ quỳ xuống tạ tội, nếu không đừng hòng mong ta tha thứ. Chỉ cần ngươi còn tồn tại một ngày, nhân quả giữa chúng ta vĩnh viễn không thể cắt đứt."

Chẳng qua Tô Chước chỉ là một công cụ thế mạng mà thuộc hạ cũ của phụ mẫu Tô Ly Ly tìm được từ góc xó nào đó. Nếu không bị đưa vào Tô gia, bây giờ nàng cũng chỉ là một phàm nhân Lục linh căn bình thường mà thôi. Làm gì có con đường huy hoàng như bây giờ?

"Nhân quả?"

Trong khoảnh khắc đó, một góc ký ức mơ hồ đột nhiên hiện lên trong đầu Tô Chước. Những cảm xúc trong ký ức theo thời gian vốn sẽ phai nhạt, nhưng giây phút sự thật năm đó bị phơi bày, nỗi tuyệt vọng và cảm giác sụp đổ vẫn còn vẹn nguyên như mới xảy ra ngày hôm qua.

Trước đó, nàng từng là một thiên tài hết lòng hướng về đại đạo. Cuộc sống dù chẳng quá ấm áp nhưng nàng luôn nghĩ rằng, chỉ cần nỗ lực, nàng có thể giành lấy sự trọng dụng của Tô gia. Nàng từng cho rằng hiến dâng cho gia tộc chính là vận mệnh của mình, là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời này.

Nhưng khi người trưởng bối mà nàng tin cậy nhất nói với nàng rằng nàng chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân, hơn nữa còn sắp c.h.ế.t thì nỗi đau trong lòng nàng cũng sâu sắc chẳng kém gì niềm kiêu hãnh khi trước.

Thì ra, Thiên linh căn của nàng không chỉ bị tổn hại mà còn là giả.

Ngay cả thiên phú và tình thân cũng vậy.

Thậm chí, chuyện từ hôn năm đó hóa ra cũng là do trưởng bối trong tộc ngấm ngầm thúc đẩy.

Những lời hứa hẹn mà họ từng dành cho nàng, thực chất chẳng qua chỉ là sự nuông chiều nhất thời, là bàn đạp để chuẩn bị nghênh đón Đại tiểu thư chân chính trở về.

Món ân tình này không phải do nàng lựa chọn, nhưng nếu nói về nhân quả, vậy thì đúng là không có Tô gia sẽ không có nàng hôm nay. Dù kẻ khởi đầu có ác ý, nhưng về chuyện ai được, ai mất, mỗi người đều có cách nhìn của riêng mình.

Nhưng ơn dưỡng dục có nặng đến đâu, nàng cũng đã chắn bao nhiêu mũi tên trong tối ngoài sáng suốt bao năm qua thay Tô Ly Ly. Đến bây giờ đã đủ rồi.

Tô Chước như chợt ngộ ra điều gì, nhẹ giọng nói: "Ngươi nhắc ta mới nhớ."

Nàng liếc về phía chỗ ngồi của Cửu Vực, lắc đầu ý bảo mấy vị sư huynh không cần động thủ, cứ để nàng tự giải quyết.

Nghê Truyền Vân có chút do dự, bàn tay đặt lên vai Diêm Nguy Nhiên, ấn hắn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt phảng phất chút bất đắc dĩ.

Ngu Hồng Vũ đứng tại chỗ, chỉ thở dài một tiếng.

Tần Dĩ Luật nhìn về phía Lạc Thương Sơn, đôi mày lười nhác, lạnh lùng hiếm khi lộ ra một tia sắc bén. Cuối cùng, Lạc Thương Sơn mới truyền âm: "Để sư muội ngươi tự chọn."

Rất nhiều tâm ma trong Tu Tiên giới đều sinh ra từ thứ nhân quả hư vô mờ mịt này. Người khác không thể can thiệp được.

Tô Ly Ly không hiểu ánh mắt vừa rồi của Tô Chước có ý gì, chỉ cho rằng nàng đang tìm người chống lưng cho mình.

Nhưng nàng ta lại chợt nhận ra rằng, dù Tô Chước đã rời khỏi Tô gia, chỗ dựa của nàng vẫn là một thế lực khổng lồ. Dù thế nào thì nàng dường như vẫn là người mà nàng ta không thể lay chuyển.

Nhưng mà, thấy thái độ đối phương có chút d.a.o động, Tô Ly Ly lại lập tức lên tiếng: "Ngươi rời khỏi thần tông, quỳ xuống tạ lỗi với ta, ta sẽ cho ngươi phương pháp chữa trị linh căn."

Dù sao chỉ cần Tô Chước rời khỏi thần tông, rơi vào tay nàng ta thì mặc cho nàng ta muốn làm gì cũng được.

Nhìn một màn trước mắt, tâm trạng của đệ tử thánh địa vô cùng phức tạp. Ngay cả trên khuôn mặt của Phổ Thánh Minh cũng lộ ra một chút cảm xúc khó lường.

Đại trưởng lão thánh địa lặng lẽ thở dài trong lòng. Tô gia ức h.i.ế.p người quá đáng rồi.

Nhưng đây vẫn luôn là tác phong của bọn họ.

Đối diện với tất cả, Tô Chước chỉ bình thản liếc nhìn Tô Ly Ly, lễ phép đáp lại một câu: "Ngươi đang sủa cái gì vậy?"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com