Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 63: Đối đãi ngươi ân trọng như núi



 

Tô Ly Ly nhìn lên võ đài với vẻ mặt c.h.ế.t lặng, khuôn mặt đầy vết máu, dáng vẻ chật vật cực kỳ thảm hại.

Bên kia, Tô Chước hờ hững cúi mắt nhìn nàng ta. Ánh mắt đen láy trong veo, không chút thù hận, chỉ có lạnh nhạt xa cách. Chẳng hiểu sao, chính ánh mắt ấy lại khiến Tô Ly Ly lạnh buốt đến tận đáy lòng.

Tô Ly Ly gần như có ảo giác rằng mình đang nằm mơ. Bao nhiêu lần nàng ta tưởng tượng ra cảnh gặp lại Tô Chước, bao nhiêu lần nàng tính toán thực lực đối phương. Tại sao khi đã dùng đến mọi thủ đoạn, kết quả vẫn ngoài dự liệu?

Chẳng lẽ trong Vô Minh Thần Tông, Tô Chước đã gặp được kỳ ngộ kinh thiên động địa nào đó?

Thu Vũ Miên Miên

"Hừ!"

Uy áp của Lạc Thương Sơn đột nhiên biến mất. Đại trưởng lão thánh địa trầm mặt, hừ lạnh một tiếng.

Lúc này Tô Ly Ly mới hoàn toàn bừng tỉnh. Nàng ta vội vã đứng lên, nhưng vừa cử động, toàn thân lập tức đau nhức dữ dội.

Những vết thương trước đó bị nàng ta ép phải phớt lờ khi đang chiến đấu, giờ đây, khi dược lực mất đi, cơn đau lập tức trào lên như thủy triều.

Hơn thế nữa, sau khi bị đánh bại, cả người nàng ta như bị rút cạn linh lực, linh hải trống rỗng. Đứng trước Tô Chước, nàng ta thậm chí còn có chút chột dạ, sợ hãi. Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại nghiến răng, lạnh giọng thốt lên:

“Ngươi cứ chờ...!”

"Tô Chước, ngươi cứ chờ đấy!"

Trận thua hôm nay không thể khiến Tô Ly Ly mất đi ý chí. Trái lại chỉ càng khiến nàng ta kiêng kỵ Tô Chước hơn. Nàng ta hiểu rõ một điều rằng Tô Chước không phải Thiên linh căn thật sự! Dù bây giờ có phong quang cỡ nào cũng không thể thay đổi được kết cục đoản mệnh!

Người chiến thắng cuối cùng chỉ có thể là nàng ta!

Tô Chước chẳng thèm bận tâm, dửng dưng xoay người rời đi, chậm rãi bước về phía chỗ ngồi của đệ tử Cửu Vực.

Nhìn theo bóng lưng ấy, cơn căm hận trong lòng Tô Ly Ly lại càng dữ dội. Từ sự thờ ơ đó, nàng ta thấy được một loại ngạo nghễ được khắc vào xương cốt.

Không nhịn được, nàng ta lên tiếng khiêu khích: "Tô Chước, rốt cuộc ngươi đắc ý cái gì? Với linh mạch của ngươi, chẳng lẽ ngươi dám trả lại hộ giáp mà Tô gia đã ban cho ngươi sao?"

Mọi người xung quanh kinh ngạc, không ai hiểu vì sao Tô Ly Ly lại nói như vậy. Sắc mặt Đại trưởng lão thánh địa biến đổi, lập tức quát lên cảnh báo: "Thánh nữ!"

Nhưng Tô Ly Ly làm như không nghe thấy, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tô Chước. Nàng ta biết được tất cả điểm yếu của Tô Chước. Sau khi thu phục được tâm phúc năm xưa của phụ mẫu, Tô Ly Ly đã nắm rõ toàn bộ bí mật về người được gọi là "Đại tiểu thư" kia. Không có Tô gia làm hậu thuẫn, Tô Chước chẳng là gì cả!

Hộ giáp lục phẩm, hơn nữa còn là Ô Diệp Kim Ti, một trong những pháp bảo lục phẩm đỉnh cấp, quý giá vô song! Nếu không phải vì Tô gia muốn dùng nó để áp chế thương thế ngầm trong cơ thể Tô Chước thì cả đời nàng cũng đừng mong chạm vào thứ tốt như vậy!

"Ồ, trả lại ngươi."

Bước chân Tô Chước khựng lại, liếc mắt nhìn nàng ta một cái, trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một cái nhẫn trữ vật rồi tiện tay ném về phía nàng ta. Tô Ly Ly đón lấy theo phản xạ. Nàng ta vội vàng dò xét bên trong, lập tức trợn mắt khó tin. Hộ giáp lục phẩm thật sự nằm trong đó!

Không chỉ có vậy, còn có rất nhiều tín vật của Tô gia. Giá trị không quan trọng, nhưng từng món đều là biểu tượng cho thân phận tôn quý!

"Xem ra ngươi cũng biết thức thời. Trước đó ngăn cản ta quay về Tô gia sao ngươi không có thái độ như bây giờ?"

Tô Ly Ly nắm chặt nhẫn trữ vật, vô cùng khó tin. Chuyện này dễ dàng vậy sao? Không phải Tô Chước nên giống trước đây, c.h.ế.t cũng không chịu trả lại ư? Nhưng điều nàng ta không ngờ tới nhất là khi nghe xong câu này, Tô Chước chẳng những không giận mà khóe môi còn thấp thoáng một tia giễu cợt.

"Ta muốn cản thì cản. Ngươi có thể làm gì?"

Lời này vừa thốt ra, cả hội trường lại lặng ngắt như tờ. Sắc mặt Tô Ly Ly trở nên cực kỳ khó coi. Nàng ta cắn môi, không nói nổi một câu phản bác.

Sự thật, Tô gia vốn là một đại tộc có nội bộ phức tạp. Năm đó, phụ mẫu Tô Ly Ly bị chính người trong gia tộc hãm hại, trọng thương nặng nề. Họ đưa nữ nhi nhà mình rời đi là đã sớm có toan tính. Nếu không người bị rút linh căn đâu phải Tô Chước, mà chính là nữ nhi thân sinh của họ - Tô Ly Ly!

Về sau, dù Tô Ly Ly phái tâm phúc mang thư trở về muốn nhận tổ quy tông, nhưng những người trung thành với phụ mẫu nàng ta năm xưa vẫn kiên trì làm theo ý nguyện của hai người đó.

Họ lập tức bẩm báo chân tướng với Đại tiểu thư thay thế là Tô Chước.

Cũng chính nhờ đó, Tô Chước đoạt được bức thư, chặn đứng đường về của nàng ta. Nếu ngày đó nàng ta thuận lợi quay lại Tô gia, chắc chắn hôm nay đã không còn một Tô Chước đứng ở đây!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sau này, Tô Ly Ly được Tô gia chính thức công nhận, vì nể tình những tâm phúc trung thành, nàng ta miễn cưỡng tha thứ cho họ.

Nhưng người duy nhất nàng ta hận thấu xương chỉ có Tô Chước!

Vì Tô Chước có tâm tư riêng không chịu trả lại danh phận Đại tiểu thư vào thời điểm thích hợp nhất nên đã làm lỡ dở tiền đồ của Tô Ly Ly. Hơn nữa, lão bộc trung thành nuôi dưỡng nàng ta từ nhỏ cũng vì không có linh dược cứu chữa mà bỏ mạng.

Dù bây giờ đã giành lại được mọi thứ nhưng Tô Ly Ly vẫn canh cánh trong lòng. Nghe xong lời Tô Chước, cơn phẫn nộ trong lòng nàng ta càng bùng lên mãnh liệt.

"Ngươi vốn không phải huyết mạch Tô gia! Chiếm lấy vị trí của ta, lấy đồ của ta, còn cản ta trở về, trên đời này có cái lý lẽ nào như vậy?"

Trừ những người đã hiểu rõ nội tình, những người khác nghe xong đều sững người. Không ngờ một người là thánh nữ, một người từng là đệ tử của thánh địa lại có quan hệ như vậy, chẳng trách đều mang họ Tô.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ hơn là Tô Ly Ly mới là Đại tiểu thư thực sự của Tô gia. Vậy mà thiên phú của nàng ta lại kém hơn kẻ "giả mạo"!

Tô Chước không có ý định tranh luận với nàng ta, dù gì cũng không có lý do khiến nàng phải bàn cãi tiếp: "Ngươi nghĩ cả thiên hạ đều là mẫu thân ngươi, ai cũng phải nịnh ngươi sao? Mọi thứ ngươi giành được là đương nhiên, còn kẻ khác giành lại thì thành cướp đoạt của ngươi? Lúc ta bị ép thay thế ngươi, đã có ai hỏi ta có muốn hay không chưa? Bây giờ ngươi muốn trở về, ta lập tức phải nhường lại?"

Nàng ta đang nằm mơ à?

Lời vừa dứt, xung quanh lập tức rộ lên tiếng bàn tán. Nhiều trưởng lão cũng lộ ra ánh mắt thâm sâu khó đoán. Một số đệ tử trẻ tuổi thậm chí còn bật cười thành tiếng, cảm thấy cách nói của Tô Chước vừa châm chọc vừa chân thực.

Tu Tiên giới vốn là nơi mạnh thắng yếu thua. Có đạo đức hay không, không quan trọng. Quan trọng là, nếu ngươi không có đạo đức, người khác cũng không thể lấy đạo đức ra để trói buộc ngươi. Dùng tiêu chuẩn quá cao thượng để áp đặt lên kẻ khác, chẳng phải quá nực cười hay sao?

Tô Ly Ly muốn có tất cả những thứ tốt đẹp mà Tô Chước từng nhận được. Nhưng lại không muốn gánh chịu những đau khổ mà Tô Chước đã trải qua.

Nàng ta có thể phụ thiên hạ, nhưng thiên hạ tuyệt đối không được phụ nàng ta!

Năm đó, nàng ta chịu đủ khổ cực ở nhân gian. Nghĩ đến chuyện một kẻ "thế thân" lại có thể sống sung sướng trong Tô gia, nàng ta càng không cam tâm.

Sắc mặt Tô Ly Ly càng thêm khó coi: "Đó là nhà của ta!"

Tô Chước lười nhác cười cợt: "Giờ không phải đã trả lại ngươi rồi sao? Nhớ nhắc Tô gia đừng gửi thư quấy rầy ta nữa."

Tô Ly Ly còn chưa hề biết chuyện này. Trong nháy mắt cảm xúc trong lòng dâng trào như sóng cuộn, gần như tràn ra ngoài.

Nàng ta đã là thánh nữ của Thánh Địa Hi Hoà rồi, vậy mà vẫn chưa đủ sao? Tại sao Tô gia vẫn còn vương vấn cái kẻ mạo danh kia?

Nhưng Tô Ly Ly nhìn thấy thái độ của Tô Chước như thể chỉ một lòng muốn thoát khỏi Tô gia, theo bản năng không muốn để nàng được như ý nguyện, cười lạnh nói: "Thế nào, ngươi tưởng ngươi muốn đi là đi được sao? Tô gia đối đãi với ngươi ân trọng như núi. Ngươi có tất cả mọi thứ ngày hôm nay, chẳng phải đều do Tô gia ban cho? Từ giờ trở đi, ngươi không còn là Đại tiểu thư gì nữa, nhưng vẫn phải cống hiến vì Tô gia."

Tô Chước bật cười: "Ân trọng như núi?"

Tô Ly Ly nhìn thấy phản ứng này, trong lòng lập tức dâng lên khoái cảm trả thù. Nàng ta cười nhạt, liếc nhìn xung quanh, cảm thấy bây giờ chính là thời điểm thích hợp để vạch trần sự thật.

"Không có bí pháp của Tô gia thì làm sao ngươi có tiền đồ như ngày hôm nay, ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ phế vật Tạp linh căn! Ngươi thật sự tưởng mình là thiên tài Thiên linh căn bẩm sinh sao?"

Bỗng nhiên, Tô Chước hờ hững, chậm rãi cúi xuống nhìn nàng ta: "Ghen tị với ta sao? Vậy có muốn ta rút vài đạo linh căn của ngươi ra chơi thử không?"

Lời vừa dứt, xung quanh võ đài lập tức rộ lên tiếng xôn xao. Bây giờ nghĩ lại, mọi người mới nhớ ra một chuyện… Tiên môn Tô gia, quả thực xuất hiện vô số thiên tài.

Nhưng cũng có một điều kỳ lạ là những thiên tài ấy, gần như đều đoản mệnh!

Từ trước đến nay, đã có không ít người đặt nghi vấn. Có kẻ nghĩ rằng có thế lực nào đó cố tình nhắm vào Tô gia. Nhưng sau khi nghe những lời Tô Ly Ly vừa nói này, một suy đoán đáng sợ nảy lên trong đầu tất cả mọi người!

Chẳng lẽ, tất cả những thiên tài ấy đều được tạo ra bằng bí pháp này?

Nếu linh mạch tổn thương nặng nề, thiên phú bị ép khô. Sớm muộn gì cũng sẽ đoản mệnh.

Mặc dù nhiều người biết đến bí pháp này nhưng tuyệt đối không thể sử dụng lên người trong nhà. Dù có áp dụng lên nô bộc cũng phải lén lút trong bóng tối. Làm sao có thể ngang nhiên để người ngoài biết được?

Vậy mà Tô Ly Ly lại dám vạch trần tất cả trước mặt bao người chỉ để bôi nhọ thanh danh của Tô Chước, thậm chí nàng ta còn không tiếc tự tay hủy đi mặt mũi của Tô gia, còn to gan đến nỗi đem cả những chuyện bẩn thỉu trong Tiên môn ra ánh sáng.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com