Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 62: Tô Chước... thực sự đã thắng sao?



 

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Tô Chước hoàn toàn vận chuyển linh hải, trong lòng nàng bất giác dâng trào một sự kích động như được thiên đạo dẫn lối.

Phong linh lực tựa như cơn gió vô hình quét qua bầu trời, từng dòng linh khí xanh nhạt cuồn cuộn tụ lại, dung nhập vào kiếm thế sắc bén, gào thét lao về phía đối thủ.

"Ầm!"

Tô Ly Ly hốt hoảng giơ kiếm đỡ đòn.

Nếu như lúc trước nàng ta còn tung hoành tự tại, thì nay Thần kiếm vừa xuất thế, kiếm phong của nàng ta bắt đầu trở nên chật vật!

Rõ ràng Tô Chước không hề ăn đan dược tăng thực lực, nàng chỉ đơn giản là không còn thu liễm sức mạnh của linh hải nữa.

Thế nhưng, Thiên linh căn vốn đã có ưu thế bẩm sinh, khiến linh khí cấp bậc thấp hơn bất giác run sợ, không dám đối kháng trực diện.

Ngay lúc này, Tô Chước cảm nhận được có gì đó khẽ ngưng tụ trong lòng.

"Cảm ơn..."

Nàng thì thầm, giọng nói nhỏ đến mức gần như bị gió cuốn đi.

Nàng không ngờ rằng Nhật Nguyệt kiếm, thanh kiếm xưa nay luôn chướng mắt nàng, lúc này lại ra tay giúp đỡ.

Cảm giác này không hề xa lạ.

Một dòng ý niệm truyền vào tâm trí nàng, tựa như màn sương mù bị xé tan, để lại ánh sáng đột nhiên bừng sáng giữa cõi u minh.

Khác với lần trước đột nhiên lĩnh ngộ Đao Ý, lần này là tích lũy lâu dài, cuối cùng hóa thành bùng nổ!

Kiếm thế của Nhật Nguyệt kiếm đột nhiên trở nên vô cùng cường hãn. Linh khí thiên thanh tăng vọt, đè bẹp Kiếm Ý mạnh mẽ của đối thủ, ngông cuồng đến mức khó tin.

"Kiếm Ý bán thành!"

Ngay cả những đệ tử của thánh địa cũng không giấu nổi kích động.

Trong khoảnh khắc này, bọn họ đã quên mất ranh giới lập trường của mình, bởi vì bọn họ đang tận mắt chứng kiến một thiên tài lĩnh ngộ Đao Ý, nay lại xuất ra Kiếm Ý bán thành.

Họ đều biết Tô Chước vốn là người của thánh địa, nếu không phải thánh chủ chủ động nhượng lại nàng cho thần tông, vậy thì người đứng trong hàng ngũ thánh địa hôm nay đã có thêm một chỗ cho nàng.

"Nếu Tô sư tỷ không phải người rộng lượng, biết nhìn đại cục... e rằng giờ đây tỷ ấy đã là thánh nữ rồi."

"Ta nhớ năm đó còn từng thấy tỷ ấy luyện kiếm trong võ trường..."

"Tại sao nàng ấy không phải thánh nữ chứ? Đúng là đáng tiếc cho thánh địa!"

Nghe những lời đó, Phổ Thánh Minh ngồi giữa hàng ghế, cảm giác như ngồi trên bàn chông.

Hàm răng hắn ta nghiến chặt, suýt nữa vỡ vụn.

Hắn ta không thể phủ nhận rằng trong thâm tâm, hắn ta cũng ước gì Tô Chước vẫn còn ở thánh địa.

Như vậy, ít nhất nàng đã không đối đầu với hắn ta ngay trước mặt bao người.

Hắn ta sẽ không mất mặt đến vậy!

Ở khu vực Đệ Nhị Vực của Vô Minh Thần Tông, có người thì thầm mấy chữ: "Linh Võ song tu."

Nếu như trước đây còn có kẻ hoài nghi liệu Tô Chước có thực sự thay đổi mục tiêu tu luyện hay không, thì bây giờ không còn ai nghi ngờ nữa!

Với Thiên linh căn xuất sắc, lại thêm thiên phú đỉnh cao về võ học, người ta từng cho rằng Linh Võ song tu chỉ là kẻ tham lam, cuối cùng không có duyên với cả hai con đường.

Nhưng với Tô Chước, đây lại là con đường giúp nàng trở thành kẻ mạnh nhất!

Nhiếp Đức Hải liếc nhìn về phía Lạc Thương Sơn, khóe miệng khẽ giật.

Ông ta thực sự muốn quay sang chất vấn sư đệ của mình: Đệ nói xem, rốt cuộc làm sao mà đệ lại phát hiện ra một yêu nghiệt như thế này trong Thánh Địa Hi Hòa hả? Rồi lại còn kéo về đây nữa?

Quá điên rồ… Nhưng lại quá xuất sắc!

Nếu như Tô Chước vẫn còn ở Thánh Địa Hi Hòa… chắc chắn Nhiếp Đức Hải ghen tị đến mức phát điên!

Nhưng hiện tại, Tô Chước ở thần tông.

Ngoài nàng ra còn có Phong An Dương, một thiên tài không kém phần kiệt xuất.

Người bị chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi lúc này chính là thánh địa!

"Vạn Cổ Khô Vinh kiếm!"

Tô Ly Ly hoàn toàn không ngờ rằng cục diện trận chiến này lại như vậy!

Theo lẽ thường, Tiên Thiên cảnh cửu trọng, lĩnh ngộ Kiếm Ý, lẽ ra đã có thể bất bại trong cùng cảnh giới.

Nhưng tại sao nàng ta lại đụng phải yêu nghiệt như Tô Chước?

Không chút do dự, Tô Ly Ly lập tức thi triển kiếm quyết mạnh nhất của mình!

Mộc linh khí cuộn trào, xen lẫn tia chớp tàn bạo, kiếm phong lập tức trở nên hung hiểm gấp bội.

Chiêu này đối thủ không c.h.ế.t thì cũng trọng thương!

Ngay lúc ấy, Tô Chước đột nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng ta.

Tô Ly Ly lập tức cảm thấy có gì đó rất không ổn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng đã quá muộn.

Kiếm quyết trong tay nàng ta bỗng khựng lại nửa nhịp, khí thế cũng theo đó mà chững lại giữa không trung!

Tô Chước lại sử dụng Hồn thuật!

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Nhật Nguyệt kiếm mang theo kiếm thế áp đảo, bao phủ toàn bộ không gian, lưỡi kiếm sáng như tuyết không ngừng mở rộng trong tầm mắt của Tô Ly Ly.

Bây giờ mà ra chiêu, chắc chắn phải lấy thương đổi thương!

Đánh đối thủ bị thương tám trăm, bản thân cũng sẽ trọng thương một nghìn.

Cân nhắc kỹ, nàng ta cắn răng thu hồi kiếm khí, rút lui, chuyển sang phòng thủ.

Trên đài cao, sắc mặt Đại trưởng lão thánh địa tối sầm lại.

Ông ta vừa định ra tay thì đột nhiên một luồng uy áp cực lớn ập thẳng vào người ông ta.

Chỉ có ông ta cảm nhận được, những người khác không hề hay biết.

Nhiếp Đức Hải vẫn thản nhiên như không.

Cả người Đại trưởng lão căng cứng, khó nhọc quay đầu nhìn về phía Lạc Thương Sơn.

Người kia vẫn ung dung đứng đó, lười biếng quan sát trận đấu.

Ngay sau đó một câu truyền âm lạnh lùng vang lên bên tai ông ta: “Chuyên tâm mà xem đi.”

“Ngươi! Đây là... đây là ức h.i.ế.p người quá đáng!”

Chỉ trong một thoáng, toàn thân Đại trưởng lão đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, đầu ngón tay khẽ run.

Lúc này, ông ta đã không còn để tâm đến tình thế trên đấu trường nữa.

Mà điều khiến ông ta kinh hoảng chính là uy áp của Lạc Thương Sơn!

Người có thể bộc lộ uy áp đến trình độ này... chẳng lẽ Lạc Thương Sơn đã sắp chạm tới cánh cửa truyền thuyết kia?

Thu Vũ Miên Miên

Quay lại đấu trường.

Kiếm Ý của Tô Ly Ly ban đầu thì khí thế ngút trời, nhưng một lần suy, hai lần yếu.

Bây giờ đã hoàn toàn bị Tô Chước ép lui về góc đấu trường.

Giữa màn giao đấu kịch liệt, gần như rơi vào hỗn loạn, Tô Ly Ly bỗng nhìn thấy khóe môi Tô Chước dính vệt máu, trong lòng nàng ta dâng lên sự hoài nghi.

Chắc chắn Tô Chước không thoải mái như vẻ ngoài.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, một cơn lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng nàng ta. Sau đó không biết vì sao, kiếm thế trong tay nàng ta lại không thể tiếp tục được nữa.

Thế cục giằng co đến đỉnh điểm, cuối cùng cũng có kết quả!

Kiếm phong Nhật Nguyệt kiếm xẹt qua, như một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt Tô Ly Ly. Cả người nàng ta bay ngược ra ngoài, hoàn toàn mất khống chế.

“Phụt!”

Linh khí hộ thể vỡ nát giữa không trung. Tô Ly Ly phun ra một ngụm m.á.u tươi, từng giọt đỏ thẫm văng tung tóe lên váy trắng của nàng ta. Cả người nàng ta bị đánh văng khỏi đài đấu, rơi xuống ngoài trận pháp cách ly, trường kiếm cũng rơi khỏi tay.

Tô Chước, thắng!

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

Có không ít người đờ ra tại chỗ, vẻ mặt như hóa đá.

Thật sự thắng rồi sao?

Một đấu hai, từng bước từng bước nghịch chuyển cục diện đến bây giờ, thế mà Tô Chước lại thắng…

Chỉ trong một nhịp thở, tiếng hoan hô vang dội nổ tung từ khu vực của thần tông!

Những đệ tử nội môn trước giờ vẫn giữ vẻ đoan trang, lạnh lùng trước mặt người ngoài, giờ đây như trở lại cuộc thi đấu Đại Bỉ Tân Tú ngày trước, không chút kiêng nể mà hò reo chúc mừng.

"Tô sư tỷ vô địch!"

"Tô sư muội ngầu quá!"

"Hu da!"

Diêm Nguy Nhiên đứng dậy, vỗ tay hết sức khoa trương. Những Võ Tu thuộc Đệ Nhị Vực có quan hệ tốt với hắn cũng đứng lên hùa theo, liên tục hò hét cổ vũ. Không khí trong điện đường vốn nghiêm trang bỗng chốc như có một đàn khỉ chạy vào, “hu da hu da” vang lên hết đợt này đến đợt khác, khí thế cực kỳ ngông cuồng.

Các trưởng lão thần tông thì nhìn cảnh tượng này, khóe môi hơi nhếch lên, không bình luận.

Ở phía thánh địa, sắc mặt của các đệ tử cực kỳ khó coi.

Có người nghiến răng: "Đắc ý cái gì chứ? Vốn dĩ trước kia Tô sư tỷ là người của chúng ta!"

Một người khác lắc đầu, thở dài: "Chỉ là... bây giờ tỷ ấy đã không còn là đồng môn của chúng ta nữa rồi."

Không ai lên tiếng.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chung một suy nghĩ: Bây giờ thánh chủ có hối hận không?

Có lẽ bây giờ chưa hối hận. Nhưng khi tin tức này truyền về thánh địa thì sẽ khó mà nói trước được.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com