Cảm nhận được khí thế bùng nổ từ người Tô Ly Ly, ngay cả các đệ tử từ Thập Đại môn phái cũng không khỏi đỏ mắt ghen tị.
Quy tắc không hề cấm dùng đan dược, vậy nên việc Tô Ly Ly ăn đan không thể xem là phạm quy.
Chỉ là… thắng theo cách này không được vẻ vang cho lắm mà thôi.
Nhưng điều khiến bọn họ quan tâm hơn cả là...
"Đã đạt Tiên Thiên cảnh cửu trọng rồi sao?"
"Từ Tiên Thiên tam trọng đột phá lên cửu trọng trong chớp mắt... Nếu là đan dược không làm tổn thương linh mạch, thì ít nhất cũng phải ngũ phẩm!"
"Thánh nữ này xuất thân tầm thường, xem ra lần này thực sự đã bỏ cả gia tài!"
"Quả nhiên là cuộc tranh đấu của hai đại thế lực!"
Trong Tu Tiên giới, chỉ cần nằm trong phạm vi quy tắc, bất cứ thủ đoạn nào giúp chiến thắng đều được chấp nhận.
Dù đó là vận may, tài lực hay mưu lược, miễn thắng là được!
Huống chi, đối với đệ tử bình thường ngũ phẩm đan dược có thể là đồ xa xỉ, nhưng đối với thiên tài được tông môn dốc lòng bồi dưỡng, e rằng chỉ là vật được cấp phát định kỳ. Chắc hẳn Tô Chước cũng có.
Tuy vậy, đan dược ngũ phẩm cực kỳ quý giá, không nói đến đệ tử tu vi Tiên Thiên cảnh, ngay cả tu tiên giả Di Sơn cảnh cũng coi là trân bảo.
Trừ khi gặp tình huống sinh tử thì không ai tùy tiện dùng đến!
"Không phải ngươi không muốn, mà là không thể vận dụng linh mạch."
Tô Ly Ly truyền âm đến Tô Chước, giọng điệu mang theo chút thương hại, nhưng trong mắt lại tràn ngập cảm giác ngạo nghễ khi báo được thù.
"Ngươi nhận thua đi, ít nhất còn đỡ mất mặt hơn."
Tô Chước chẳng buồn phản ứng: "Ngươi nói nhiều quá."
Người ta bảo "kẻ thù gặp nhau, hai mắt đỏ ngầu", nhưng gặp Tô Ly Ly chắc phải đổi thành "kẻ thù gặp nhau, mồm miệng liến thoắng" mới đúng.
Tô Ly Ly lạnh lùng cười nhạt.
Nàng ta nói vậy đương nhiên không phải vì muốn Tô Chước nhận thua đẹp đẽ gì.
Thực tế mà nói, với tình trạng của Tô Chước hiện tại, nếu nàng đột nhiên nhận thua thì chắc chẳng khác gì kẻ bị điên!
Bởi vì Tô Chước không hề bị vắt kiệt sức như Phong An Dương sau trận thứ hai.
Nói trắng ra, Tô Ly Ly chỉ muốn sỉ nhục nàng.
Nhưng Tô Chước lại chẳng thèm để ý, thậm chí còn chẳng nổi giận khi bị nàng ta vạch trần khuyết điểm.
Tại sao?
Chẳng lẽ Tô Chước thật sự nghĩ chỉ bằng đao pháp là có thể thắng nàng ta?
Ánh mắt Tô Ly Ly ngày càng mãnh liệt.
Nhìn gương mặt điềm nhiên bình thản của thiếu nữ trước mặt, nàng ta càng tức giận hơn.
Thu Vũ Miên Miên
Sát ý vừa dâng trào, kiếm thế lập tức bùng nổ!
Cửu Chuyển Thiên Nhận kiếm!
Kiếm khí như lôi đình diệt thế, uy áp hủy diệt ập tới như sóng trào!
Thuộc tính lôi và thuộc tính mộc hợp nhất một cách tinh tế, kết hợp hoàn mỹ trong kiếm quyết, tạo thành từng trận kiếm phong màu đen nhánh bao phủ lưỡi kiếm sáng như tuyết!
Tô Chước bất ngờ nâng đao!
"Ầm ầm!"
Tàn Thiên thức thứ hai bùng phát!
Linh khí thiên địa lập tức dậy sóng, chấn động kịch liệt, va chạm trực diện với kiếm phong hung mãnh!
Mỗi giây mỗi khắc, đao khí đều bị kiếm khí ăn mòn, nhưng đồng thời cũng liên tục hấp thu linh khí mới, mạnh mẽ bất tận!
Tô Chước hơi nheo mắt, đáy mắt phản chiếu ánh kiếm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Quả nhiên là nữ chính.
Không bàn đến thủ đoạn, thực lực của nàng ta không thể xem thường.
Tiên Thiên cảnh cửu trọng, lại còn lĩnh ngộ Kiếm Ý...
Đây đã là sức mạnh có thể chống lại một tu tiên giả Di Sơn cảnh vừa độ kiếp thành công!
"Tu vi thánh nữ lúc này... chắc đã mạnh hơn cả thánh tử rồi nhỉ?"
Một đệ tử thánh địa thì thào truyền âm với đồng môn bên cạnh.
Người kia chăm chú dõi theo trên đài, ánh mắt phức tạp: "Thánh nữ lại có thể mạnh đến mức này... Nhưng mà..."
Hắn ta muốn nói nhưng lại thôi.
Chỉ là... dù đối đầu với nàng ta, Tô Chước vẫn không hề rơi vào thế yếu.
Tô Chước hiểu rõ, lúc này nàng có thể cầm cự được hoàn toàn là nhờ đao pháp có phẩm cấp cao!
Vấn đề là, võ mạch của nàng vẫn chưa đột phá đến lục giai.
Dù chỉ còn một bước nữa thôi, nhưng chỉ cần chưa bước qua thì vẫn không thể đạt được đột phá!
Hiện tại, nàng đã dần rơi vào thế bất lợi.
Hết cách rồi, ai bảo Tô Ly Ly có đan dược cơ chứ?
Tại khu vực Đệ Nhị Vực ngồi, Cam Nghị đã sắp phát điên.
Hắn ta lo lắng truyền âm thẳng tới Nghê Truyền Vân: "Sao Tô sư muội còn chưa dùng linh hải? Không phải muội ấy là Pháp Tu sao?"
Nghê Truyền Vân hờ hững liếc hắn ta một cái, ánh mắt mang theo ý tứ rõ ràng - Đừng xen vào.
Giọng điệu bình thản: "Muội ấy tự biết mình đang làm gì."
Cam Nghị suýt nữa nghẹn họng: "Tự biết? Tiếp tục như thế là thua mất đấy!"
Thân là một Võ Tu, dù cảm thấy Võ Tu rất mạnh đi chăng nữa thì hắn ta cũng không đến mức cuồng vọng tin rằng một Võ Giả Hóa cảnh thất giai có thể đơn độc đối đầu với Kiếm Tu Tiên Thiên cảnh cửu trọng đã lĩnh ngộ Kiếm Ý.
Cam Nghị lo đến sốt vó, nhưng nhìn qua Nghê Truyền Vân lại thấy người kia vẫn thản nhiên như không, chẳng hề có ý định can thiệp khiến hắn ta càng không thể hiểu nổi.
Hắn ta lại đưa mắt quét qua hàng ghế của đệ tử Đệ Cửu Vực, mong tìm được đồng minh cùng chung nỗi lo.
Kết quả là… Mấy sư huynh đệ đều trưng vẻ mặt thản nhiên, chẳng hề có chút d.a.o động nào.
Tức c.h.ế.t hắn ta mà!
Cam Nghị vò đầu bứt tai, rồi chợt nảy ra ý tưởng.
Nếu Tô Chước thất vọng với đám sư huynh đệ này, hắn ta có thể lôi kéo nàng về Đệ Nhị Vực!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu ở Đệ Nhị Vực, đừng nói đến chuyện đơn thương độc mã đối đầu với Tô Ly Ly, trước đó khi thánh tử thật sự đồng ý đánh hai chọi một, các sư huynh sư tỷ của hắn ta đã xông lên đập cho đối phương một trận rồi!
Ầm ầm!
Tiếng linh khí bùng nổ xen lẫn với âm thanh kim thiết va chạm.
Đao kiếm giao kích dữ dội, trận chiến dần bước vào giai đoạn gay cấn nhất.
Bất ngờ, cả hai cùng lúc thoát khỏi giao tranh, giãn ra khoảng cách mười bước giữa dòng linh khí hỗn loạn.
Tô Chước hít sâu, nhìn thấy trong mắt Tô Ly Ly vừa có sự e dè, vừa có quyết tâm tuyệt đối, nàng siết chặt chuôi đao như đã sẵn sàng tiếp tục giao chiến.
Tô Ly Ly cũng nheo mắt đầy cảnh giác, bước chân hơi di chuyển.
Thế nhưng… Tay Tô Chước bỗng trống không!
Chỉ trong chớp mắt, Nhật Nguyệt kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay nàng.
Giữa ánh mắt kinh ngạc của vô số người, nàng bình thản lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng.
Vừa nuốt xuống nó lập tức hóa thành linh dịch, một luồng hàn khí lan tỏa, khiến đầu óc nàng tỉnh táo ngay lập tức.
Đã thế thì... cứ uống thôi.
Dù sao nàng cũng không thiếu!
Cùng lúc đó, khí thế của nàng đột ngột thay đổi!
Linh khí thiên thanh xoay tròn quanh thân thể rồi lập tức rót vào Nhật Nguyệt kiếm.
Thần kiếm vốn chẳng cần nộ khí cũng tự tỏa ra sát ý, chỉ cần tồn tại trên đời đã đủ khiến người ta kinh hãi!
Thần kiếm xuất vỏ!
Thiên linh căn hiện thế!
Gió bỗng nhiên nổi lên!
Những cánh cửa lớn của đại điện khẽ mở, khí lưu vô hình cuồn cuộn xuyên qua trận pháp, tràn vào võ đài nơi hai người đang đứng.
Tiếng gió gào thét như ma quỷ rít gào!
Tô Chước trừng mắt nhìn.
Lần này không ai cấm nàng dùng Hồn thuật.
Cũng chẳng ai cấm nàng vận dụng linh quyết.
Sư phụ nàng cũng không có vẻ gì là muốn can thiệp.
Từ ngày bước chân vào thần tông, nàng chưa từng phô bày thiên phú Thiên linh căn của mình trước mặt bao người như hôm nay.
Nhìn thì có vẻ hiền hòa vô hại, nhưng Tô Ly Ly đối diện với nó lại cảm thấy lạnh cả sống lưng!
Tô Ly Ly chưa chuẩn bị được gì đành tạm thời tránh né, sau đó lập tức tăng cường linh khí hộ thể gấp đôi, không thể tin nổi hét lớn:
“Ngươi không cần mạng nữa à?”
Tô Chước cực kỳ buồn chán.
“Ngươi mới không cần mạng.”
Nàng quý mạng mình nhất đấy!
Bỗng nhiên, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, tựa như có gì đó hụt hẫng.
Thiên linh căn là thiên phú trời ban, đương nhiên sẽ giúp nàng tu luyện dễ dàng hơn người thường.
Thế nhưng, tu vi mạnh mẽ hiện tại không phải chỉ nhờ thiên phú, mà là kết quả của vô số ngày đêm khổ luyện.
Nhưng tất cả những gì nàng đạt được... thực chất là để bù đắp cho khuyết điểm mà xuất thân mang lại.
Đáng lẽ nàng không cần phải chịu những bất công đó.
Giây tiếp theo, thần thức của nàng đột ngột cảnh báo đối phương có hành động!
Tô Chước ngay lập tức nâng kiếm, đối chọi trực diện với thế kiếm hung mãnh của đối thủ!
Linh khí khéo léo triệt tiêu lực đạo của Tô Ly Ly, ngay khoảnh khắc đối phương sơ hở thì bất ngờ biến chiêu!
“Keng!”
Kiếm thế giao kích!
Tô Ly Ly thua nửa chiêu!
Nhưng ngay sau đó, nàng ta không cam tâm, lập tức phản kích!
Linh khí tam hệ không ngừng chuyển đổi quanh người nàng ta, kiếm phong liên tiếp ập đến.
Ba tháng nay, Tô Chước không chuyên tâm luyện kiếm.
Thế nhưng hơn mười năm khổ luyện trong quá khứ đã khắc sâu vào xương cốt, trở thành bản năng của nàng!
Lần này, nàng mạnh mẽ hất văng kiếm đối phương, thật sự bộc lộ kiếm quyết!
Linh khí bùng nổ, cuộn trào khắp đại điện, khí thế kinh thiên động địa!
Chiêu thức này có đôi phần tương tự “Thương Hải kiếm” của sư phụ.
Chỉ là, nàng còn chưa thể lĩnh ngộ kiếm tâm, cũng chưa thể thi triển chiêu thức nguyên bản của "Thương Hải kiếm".
Nhưng may thay, Thất sư huynh lười biếng đã sáng tạo ra một phiên bản kiếm kỹ đơn giản hơn rồi truyền thụ lại cho nàng.
Nếu nàng vận dụng linh hải, vậy thì đây chính là kiếm quyết thật sự!
Trong lúc tò mò Tô Chước đã thử qua, loại kiếm quyết này tương đối giản dị, sẽ thay đổi tùy vào thuộc tính người sử dụng.
Lúc này, linh mạch của nàng duy trì là nhờ đan dược, toàn vẹn không tì vết!
Linh lực trong linh hải cuồn cuộn dâng trào, hoàn toàn cộng hưởng với ý niệm của nàng!
Lăng Phong kiếm!
“Tô sư tỷ... vậy mà tỷ ấy lại xuất kiếm quyết?”
Một đệ tử Đệ Nhất Vực phấn khích đến mức suýt muốn nhảy lên sân đấu!
Hắn ta siết chặt nắm tay, hạ giọng thì thầm với đồng môn bên cạnh: “Nói thật nhé, nếu bây giờ Tô sư tỷ đột nhiên sử dụng Kiếm Ý, ta cũng chẳng bất ngờ đâu!”
Khóe miệng đồng môn kia khẽ giật: “Có gì mà bất ngờ, chúng ta... chúng ta đều là người từng trải.”
Hắn ta không bất ngờ thật, không phải giả vờ… ít nhất không hoàn toàn là giả vờ!
Dù sao thì nếu đã xem qua Đại Bỉ Tân Tú, ai mà không quen với việc bị đả kích chứ?