Đối mặt với đệ tử như Hoàn Miểu, bình thường sư phụ đều không nói nặng lời.
Trên đời này còn đệ tử nào biết cố gắng hơn nàng ta nữa chứ? Không có! Dù có tùy hứng đến đâu cũng phải chiều chuộng!
Tống trưởng lão còn muốn nói gì đó, nhưng thấy đệ tử của mình quay đầu nhìn lại, rồi trực tiếp quay người đi theo Tô Chước về phía các đệ tử.
Tống trưởng lão: "..."
Xem ra cũng không thể chiều chuộng quá được!
Đồng lứa có thực lực ngang nhau không phải nên giương cung bạt kiếm sao? Sao nàng ta lại cứ phải đối xử tốt với đệ tử của Lạc Thương Sơn như vậy!
Thế này là phải nói sao đây?
Hai mạch của bọn họ không đánh nhau đã là tốt lắm rồi, lại còn tụ tập cùng nhau, nhìn thế nào cũng không hợp lý.
Nhưng mmà, đứa nhỏ Hoàn Miểu này không thể quản được.
Tống trưởng lão nhìn chằm chằm vào bóng lưng đệ tử của mình một lúc, chỉ đành thôi.
Âm thanh già nua của Phần Vân Tôn Giả chậm rãi truyền đến: “Hòa nhau à! Tống sư điệt, đồ đệ ngươi dạy cũng rất tốt nha!”
Tống trưởng lão: "..."
Chưa từng thấy ai được lợi lại còn khoe mẽ như vậy.
Tôn Giả nói: “Ta là một lão già sắp gần đất xa trời rồi, gia sản cũng không bằng mấy người trẻ tuổi các ngươi, nếu lúc tặng linh thạch mà sự điệt ngươi tiện tay tặng thêm vài món Linh khí thì lão phu cũng không ngại…”
Tống trưởng lão không chỉ tinh thông võ đạo mà còn tinh thông luyện khí, gia sản trong thần tông cũng thuộc hàng đứng đầu, nhưng lại rất keo kiệt, nghe vậy chỉ đành cười gượng: “Vãn bối nào dám tự khoe khoang gia sản, linh thạch lát nữa sẽ đưa đến phủ Tôn Giả.”
Tặng nhiều linh thạch như vậy! Giết ông ta đi cho rồi!
Ông ta vội vàng quay đầu nhìn về phía kiếm thị đang chờ ở xa, ra lệnh cho hắn ta đi lấy linh thạch.
Không phải ông ta không muốn mang linh thạch bên người, mà là do Tôn Giả Âm Nhân không chút nương tay, quá nhiều bẫy.
Đội Cùng Kỳ Huyết kia làm sao có thể thắng được chứ? Chắc chắn là Tôn Giả đã âm thầm động tay động chân!
Hoàn Miểu hoàn toàn không hiểu sư phụ mình đang trong trạng thái sụp đổ như thế nào, đi về góc mà các đệ tử đang tụ tập.
Không ít ánh mắt dõi theo nàng ta.
Nhìn nàng ta đi về phía đám đông, mọi người lộ vẻ mơ hồ.
Dọc đường Tô Chước chuyên tâm dùng linh quyết lau sạch m.á.u trên đao, vết m.á.u trên tay biến mất, lộ ra vết thương đến tận xương.
Thấy ánh mắt quái dị của Thời Ngọc, nàng mới phát hiện Hoàn Miểu lại theo đến đây, quay đầu nhìn lại.
“Hoàn sư tỷ?”
Hoàn Miểu vốn không định hỏi, nhưng vẫn không nhịn được tò mò: “Ngươi có hai lần cơ hội thắng sát sao, tại sao lại nương tay?”
Nàng ta có thể phát hiện ra hai lần, vậy thì khả năng nàng ta suýt nữa thất bại chắc chắn không chỉ hai lần.
Nàng ta có thể không có lòng háo thắng, nhưng đối phương lại không muốn đánh bại nàng ta thì chỉ có thể nói là kỳ quái.
Tô Chước: “Tỷ cũng không ra tay?”
“Không giống nhau.”
Hoàn Miểu lắc đầu, không giải thích.
Trong trường hợp ra đòn tất sát, nàng ta g.i.ế.c người dễ hơn thu chiêu, Tô Chước được trưởng bối bảo vệ, bị thương chính là nàng ta.
Tô Chước suy nghĩ một chút: “Hay là vì cơ hội thắng lợi mong manh mà phải chịu thương tích? Trong trường hợp này cũng không cần thiết.”
Hoàn Miểu im lặng.
Cách suy nghĩ của người này lại trùng với nàng ta.
Bề ngoài nghiêm túc mà làm qua loa.
Hoàn Miểu nói thật: “Ngươi có cơ hội thắng cao hơn.”
Tô Chước ngạc nhiên: “Thật sao? Ta có cơ hội thắng cao hơn sao? Chẳng lẽ tỷ không có chiêu nào khác sao?”
Hoàn Miểu: “Có.”
Nhưng nàng ta không thể dùng ở đây.
Tô Chước : “Vậy thì đúng rồi, sư thúc tổ của ta thích náo nhiệt, cứ để cho lão nhân gia xem náo nhiệt một chút vậy, đương nhiên nếu sau này tỷ còn muốn tìm ta đánh nhau, ta cũng rất vui lòng…”
Chỉ là giao hữu luận võ thôi, nàng cũng không phải là người điên cuồng, trước mặt nhiều đại lão như vậy mà thể hiện võ công ba xu của mình thì cũng hơi xấu hổ.
Bị thương là chuyện nhỏ, nếu lỡ ép thiên tài này ra chiêu thức chuẩn bị phía sau, nàng chưa chắc đã đối phó được, đến lúc đó tình hình càng khó giải quyết.
Nàng có chút sĩ diện, nhưng chỉ chút xíu thôi.
Hoàn Miểu: "..."
Thời Ngọc ở bên cạnh âm thầm kích động, đây chính là Hoàn Miểu sư tỷ mà! Là sư tỷ có thể đánh hòa với Tô Chước! Có nên mang về Đệ Nhất Vực cho các tỷ muội cùng xem không?
Thấy hai người im lặng, cô bé nhân cơ hội nói: “Hoàn sư tỷ, tỷ có muốn đến Đệ Nhất Vực của chúng ta chơi không, hôm nay trùng hợp được nghỉ lễ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàn Miểu quay lại nhìn cô bé bằng ánh mắt sắc bén, Thời Ngọc sực tỉnh lại có chút sợ hãi.
Hoàn sư tỷ là người không dính khói lửa trần thế này làm sao có thể đi chơi với bọn họ?
Thiếu nữ trầm tư một lát, lại nhìn Tô Chước: “Muội ấy đi ta sẽ đi.”
Trong lòng Thời Ngọc rất hoang mang, ngơ ngác nhìn Tô Chước, vội vàng nói: “Tô sư tỷ cũng đi.”
Sao bọn họ đột nhiên thân thiết như vậy chứ?
Tình bạn của nữ nhân lại có thể kỳ lạ như vậy sao?
Hoàn Miểu gật đầu.
Tô Chước cũng rất ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt: “Ồ được, vậy cùng đi thôi.”
Nàng đi Hoàn Miểu cũng đi… Hoàn Miểu cũng giống nàng chưa đánh đã sao?
Bị sư tỷ mạnh mẽ đặt biệt đuổi theo đánh, đây chính là quả báo kiếp này cho việc trước kia nàng đi khắp nơi tìm người làm bạn luyện tập sao?
Đây là phúc báo! Nàng đáng được như vậy!
…
Sau khi luận bàn, Tô Chước đã có sự nhận thức trực tiếp về thực lực của Hoàn Miểu, người mạnh như vậy trong nguyên tác lại không có tên, Tô Chước cảm thấy hơi kỳ lạ.
Trừ phi nàng ta cố ý mai danh ẩn tích, nếu không vài năm nữa trưởng thành, trong sách nhắc đến hậu bối cổ tộc thì không thể không viết về nàng ta.
Hay là nàng ta không thể trưởng thành?
Có thần tông và gia tộc che chở, khả năng này không lớn lắm chứ?
Khi đi đến Đệ Nhất Vực, Tô Chước đã suy nghĩ rất lâu.
Đệ Nhất Vực gọi hồ bằng cẩu hữu đến cực kỳ hoành tráng, hơn nữa hôm nay được nghỉ, đa số mọi người đều đang lượn lờ ở đâu đó, càng đến gần Đệ Nhất Vực, người ngự kiếm hoặc điều khiển pháp bảo đi lại càng nhiều.
Tô Chước đột nhiên hỏi: “Hoàn sư tỷ, nhà tỷ có bao nhiêu cây Viêm Ngọc thương?”
Hoàn Miểu: “Một cây, sao vậy?”
“...”
Tộc lão Hoàn tộc ẩn nấp trong bóng tối gần như không nói nên lời.
Một mảnh nhỏ Viêm Ngọc, đã có giá trị liên thành.
Viêm Ngọc thương là bảo vật của Hoàn tộc, là một khối Viêm Ngọc tự nhiên hoàn chỉnh hình dạng dài không có vân không có vết nứt hiếm thấy, lại còn có thể có cây thứ hai? Tiểu nha đầu này cũng thật dám nghĩ mà!
Tô Chước chớp mắt, lập tức hiểu ra.
Viêm Ngọc thương không phải là sản vật đặc sản của Hoàn tộc, mỗi người một cây.
Nếu như Hoàn tộc chỉ có một cây Viêm Ngọc thương này, vậy thì Viêm Ngọc thương trong sách ở trong tay người khác, tám chín phần là cây này.
Tô Chước hơi thất thần, phát hiện ánh mắt hơi khó hiểu của Hoàn Miểu mới hoàn hồn, tùy ý đáp: “Nó rất đẹp.”
Hoàn Miểu suy nghĩ một chút, trong tay xuất hiện một con d.a.o găm bằng Viêm Ngọc nhỏ nhắn tinh xảo đưa cho nàng: “Cho ngươi chơi.”
Tô Chước: “...”
Hoàn Miểu tiếp tục nói: “Không cần trả lại ta.”
“...”
Uyển chuyển, nhưng không nhiều lắm.
Lần này không chỉ Tô Chước ngây người, Tộc lão ẩn thân cũng suýt nữa thì phun máu.
Nhà có mỏ cũng không phải tiêu xài hoang phí như vậy!
Với tiềm lực của đối phương, kết giao không có hại, chỉ là phương pháp kết giao này không khỏi khiến ông đau lòng.
Khóe miệng Tô Chước giật giật, cúi đầu nhìn con d.a.o găm trong tay, rút ra xem xét: “Quá đắt rồi! Ta xem qua mở rộng tầm mắt là được rồi.”
Câu nói “Không cần trả lại ta”, hoàn toàn đánh thức ký ức của Tô Chước.
Tu sĩ hào phóng lại dùng trường thương!
Quả thật có, nhưng hoàn toàn khác với hoàn cảnh của Hoàn Miểu.
Thu Vũ Miên Miên
Vài năm sau trong sách, Tô Ly Ly tình cờ gặp được một Thương Tu bị thương nặng, dung mạo lại bị hủy hoại, bởi vì nàng ta cứu đối phương lại không ghét bỏ dung mạo của đối phương, đối phương gần như si mê nàng ta.
Không chỉ bảo vệ bằng tính mạng, còn để lại rất nhiều bảo vật cho nàng ta trước khi rời đi.
Nghĩ đến miêu tả trong sách, trong lòng Tô Chước cảm thấy lạnh lẽo, người nào có thể đối xử với Hoàn Miểu như vậy?