Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 160: Kéo cao lượng ăn của khóa này chỉ bằng sức của một người



Loại gia tộc ẩn thế bao che khuyết điểm này thì nổi tiếng rồi, những kẻ nhắm vào nàng ta, mười phần thì có tám chín phần là người nhà mình.

Tâm trạng của Tô Chước thực sự phức tạp.

Nhưng mà, Hoàn Miểu ở thần tông vẫn tính là an toàn.

Nghĩ như vậy, động cơ nàng ta bị đưa vào thần tông đã có dấu vết có thể lần theo.

Hành động trái với lẽ thường này của Hoàn gia chứng tỏ có người muốn bảo vệ nàng ta.

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong nội môn, Hoàn Miểu quan sát xung quanh, biểu hiện có chút tò mò.

Tô Chước đã đến Đệ Nhất Vực không ít lần.

Nhưng lần này nàng không đến chủ phong, mà là một ngọn núi dành cho đệ tử gần chủ phong.

Số lượng đệ tử ở Đệ Nhất Vực rất đông, trong núi rải rác rất nhiều viện, mỗi viện tùy theo sở thích của chủ nhân mà có cách bày trí khác nhau.

Đệ tử tụ tập lại với nhau, ngoài ăn uống, đánh nhau và trò chuyện thì căn bản cũng chẳng có hoạt động gì đặc biệt.

“Có phải Đào trưởng lão xuống núi uống hoa tửu bị sư huynh bắt gặp không?”

“Đào trưởng lão mà cũng không cẩn thận như vậy sao? Nếu ta làm trưởng lão, chắc chắn uống hoa tửu phải lén lút như kẻ trộm!”

“Nhóc con nhà ngươi nghĩ nhiều quá đấy! Trưởng lão uống nhiều thôi chứ đâu có ngốc, thứ ngươi nghĩ đến chẳng lẽ ông ấy không nghĩ ra?”

“Lúc ông ấy tỉnh táo thì đương nhiên các sư huynh không phát hiện được, nhưng Đào trưởng lão say rồi chẳng những tự tìm đến cửa mà còn xưng huynh gọi đệ với họ đấy!”

“Là ta thì chắc sợ c.h.ế.t mất!”

“Mấy sư huynh cũng sợ c.h.ế.t khiếp, giờ nhìn thấy thuyền hoa là muốn khóc, lần đầu lên thuyền mà gặp chuyện như vậy thì ai còn dám có lần thứ hai nữa?”

“…”

“Mấy người có nghe chuyện của Thượng Quan gia chưa?”

“Chuyện gì? Ta vừa bị trượt một môn, mấy ngày trước ở trong phòng tu luyện không được ra ngoài! Mất bao nhiêu linh thạch đấy!”

Một người khác kéo lại chủ đề: “Ta cũng nghe nói chuyện này rồi…”

Người khơi chuyện tiếp tục hứng thú kể: "Điều kỳ quái nhất các ngươi biết là gì không? Thế mà là Thẩm gia!"

“Thẩm gia cái gì? Thẩm gia có thể diệt bọn họ thì còn gọi là Thẩm gia gì nữa?”

“Ngươi nói vậy… Thẩm gia cũng từng có thời huy hoàng đấy, nhưng bọn họ với Thượng Quan gia không thù không oán, hà cớ gì lại làm vậy?”

“Chẳng thế à! Người Thẩm gia đúng là đã ra tay với bảo khố của Thượng Quan gia! Dòng chính đó của Thượng Quan gia gần như c.h.ế.t sạch, nhưng chi thứ có rất nhiều người dòm ngó lợi ích của chi chính, không ngờ chi chính gặp nạn, ngay cả bảo khố cũng bị vét sạch!”

“Ta đã nghe phong thanh, kẻ g.i.ế.c người chưa chắc là hắn ta, nhưng kẻ khoắng sạch bảo khố chính là tên Thẩm Phong Trầm đó của Thẩm gia!”

Người khác nói: “Bọn họ có ngu không vậy! Chiến lực thực sự của Thượng Quan gia chưa c.h.ế.t đâu! Cắt đứt đường tài lộc của người khác chẳng khác nào g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ, chuyện này Thượng Quan gia sao có thể nhịn?”

“Đương nhiên là không thể nhịn, Thượng Quan gia đã tuyên bố đánh thẳng đến Mạc thành rồi!”

“Vậy phải ứng phó thế nào?”

“Chuyện này khó nói, e là phải giao Thẩm Phong Trầm ra mới xong… Thẩm sư muội chẳng phải đã về nhà rồi sao?”

“Lúc trước nàng ta được Ngũ trưởng lão tiến cử nhập tông, thời gian trước ta còn cảm thấy nàng ta vô tội bị liên lụy vào, thường xuyên dùng tài nguyên do tông môn phát để trợ cấp cho gia đình, cũng khá đáng thương…”

Một người hạ giọng: “Nàng ta chưa từng làm chuyện phản tông, xem như đã gột rửa được hiềm nghi, nhưng nàng ta có quan hệ sâu xa với Ngũ trưởng lão, khó mà đảm bảo sau này…”

Tô Chước lang thang trên sườn núi, vừa ăn vừa nghe lén.

Trước đây Đệ Nhất Vực từng tra ra nội gián, Thẩm Ngữ Trầm bị liên lụy nên bị giám sát, không ngờ kết quả là vẫn được giữ lại.

Vị Ngũ trưởng lão kia đã lôi ra không ít người từ trên xuống dưới, thái độ của thần tông hoàn toàn không khoan nhượng.

Chắc hẳn Thẩm Ngữ Trầm thực sự chưa kịp làm gì.

Có sự giám sát chặt chẽ này, nếu nàng ta muốn ở lại, chỉ có thể trong sạch hơn cả những đệ tử bình thường khác.

Nếu thần tông nới lỏng việc giám sát…

Tô Chước buộc phải nghĩ cách để bọn họ tiếp tục điều tra tiếp.

Lần này vừa hay đúng lúc.

Chuyện của Thẩm Phong Trầm tuy không liên quan đến Thẩm Ngữ Trầm, nhưng rõ ràng sẽ khiến việc điều tra lần nữa để mắt đến nàng ta.

Tô Chước vừa nghĩ vừa nhét thêm một miếng bánh hoa quế vào miệng.

Đệ tử trên núi náo nhiệt chẳng khác gì ngày Tết, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng linh khí nổ tung.

Trên núi có bố trí chỗ ngồi dùng bữa chung, nhưng khi không khí sôi động lên thì chẳng mấy ai chịu ngồi yên.

Kiếm Tu và Võ Tu lao vào đánh nhau, bên cạnh còn có người đứng xem reo hò cổ vũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không ngờ trong mắt người ngoài, Đệ Nhất Vực là nơi của những Kiếm Tu thanh cao không nhiễm bụi trần, nhưng thực tế thì ngầm hoạt động vô cùng sôi nổi.

So với nơi lúc nào cũng có chuyện để hóng như Đệ Nhất Vực, thì Đệ Cửu Vực ngoài tu luyện và gây rắc rối ra thì chẳng có gì mới mẻ cả.

Thời Ngọc nghe tin đã đi xem tu sĩ những vực khác cùng Kiếm Tu đồng môn luận đạo.

Phạm vi hoạt động của Tô Chước lấy bàn ăn làm trung tâm, căn bản không thể đi xa được.

Tạp dịch đã xẻ đùi của một con Minh Long khổng lồ thành từng phần có kích thước dễ ăn, hàng loạt xiên thịt nướng chất đầy trên lửa, khói bị giữ lại trong trận pháp, Tô Chước vừa ăn bánh ngọt vừa chờ xiên thịt nướng, chỉ ngửi thôi cũng đủ thấy hương thơm nức mũi.

Đến cả tạp dịch cũng nhận ra nàng đang mỏi mắt mong chờ.

Một mẻ xiên thịt mới chín tới, được đặt lên bàn gỗ.

Tô Chước tập trung ăn xiên thịt, rất nhanh không quan tâm đến chuyện gì khác.

Nàng ăn không chậm, nhưng tạp dịch ở Đệ Nhất Vực nướng còn nhanh hơn.

Giống như cố ý đối đầu với nàng, cứ mỗi lần nàng ăn xong vài xiên, sẽ có người lập tức đặt thêm cái mới, lấp đầy chỗ trống mà nàng vừa ăn hết.

Vậy nên trông nàng ăn cũng không quá được chú ý.

Chỉ có sư huynh rảnh rỗi đi qua đây thị sát mới nhận ra, một cái đùi rồng to lại bị tiêu hao với tốc độ nhanh như bay.

“Đám nhóc khóa này ăn khỏe thật, lấy luôn miếng còn lại nướng đi.”

Thanh niên tặc lưỡi khen lạ.

Tạp dịch trẻ tuổi lập tức hăng hái đáp: “Rõ!”

Xem ra tay nghề của hắn đúng là đã tiến bộ rồi.

Từ trước đến nay chưa từng thấy đệ tử nội môn nào ăn ngon miệng đến vậy.

Bình thường, đệ tử ở trong vực khó khăn lắm mới ăn một bữa cơm, nhưng cũng chỉ tranh thủ xem kiếm phổ, bàn luận với đồng môn đôi câu, lúc nổi hứng lên thì lại bắt đầu múa kiếm, cứ như vậy mà một bữa cơm còn không ăn quá thời gian một chung trà.

“…”

Tay Tô Chước hơi khựng tay.

Kéo cao lượng ăn của khóa này chỉ bằng sức của một người. 

Thật ngại quá đi mất.

Hoàn Miểu cùng Thời Ngọc dạo một vòng quanh đỉnh núi, sau một hồi lâu mới quay lại nơi này.

Tất cả đều lọt vào mắt.

Ánh mắt mơ hồ có chút bất ngờ.

Chưa từng thấy ai ăn khỏe như vậy.

Tô Chước bị sư huynh kia làm gián đoạn dòng suy nghĩ, lúc này mới chú ý đến nàng ta: “Hoàn sư tỷ, tỷ không ăn sao?”

Hoàn Miểu lắc lắc đầu: “Ta sớm đã tích cốc.”

Tô Chước chân thành nói: “Tỷ lợi hại thật.”

Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được dáng vẻ khi bản thân không ăn gì cả.

Có khi tín ngưỡng sẽ bị sụp đổ mất.

Hoàn Miểu nhìn ánh mắt đầy kính nể chưa từng có của nàng: “…”

Ngay cả khi Tô Chước luận bàn với nàng ta cũng chưa từng lộ ra vẻ khiếp sợ như vậy.

“Vậy tại sao sư tỷ lại cùng bọn ta đến đây? Tìm ta chơi à?”

Tô Chước chỉ thuận miệng nói một câu, Hoàn Miểu hoàn toàn có thể trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nếu muốn đánh nhau thì Tô Chước vẫn rất sẵn lòng.

Không ngờ Hoàn Miểu lại gật đầu: “Ngươi đẹp.”

“…”

Tô Chước sững sờ một giây: “Tỷ cũng đẹp!”

Nhìn ánh mắt của Hoàn Miểu, nàng còn tưởng Hoàn Miểu sẽ nói nàng ăn khỏe thật.

Không ngờ lại vượt ngoài dự đoán như vậy.

Sư tỷ khen người khác cũng thật chân thành!

Tu Tiên giới chỉ quan tâm đến tu vi, không để ý đến dung mạo, theo thói quen của tu sĩ, lời khen cũng chẳng bao giờ khen về ngoại hình.

Mà Hoàn Miểu vừa nhìn đã biết là một võ si không có tâm cơ, nghĩ gì nói nấy.

Thu Vũ Miên Miên

Một sư tỷ ngay thẳng như vậy có thể bị hại sao? Không được!

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com