Ngay sau đó, Hoàn Miểu lùi lại một chút, chỉ khoảng nửa cây trường thương.
Viêm Ngọc thương vung lên, động tác của nàng ta không hề hoa mỹ, mũi thương lóe hồng quang đón đỡ lưỡi đao đang lao tới, đối mặt với uy áp tăng mạnh của trường đao vẫn không né tránh, bởi vì từ trước đến nay chỉ có người khác né tránh nàng ta.
Tàn Thiên thức thứ nhất trong tay Tô Chước hòa với Đao Ý bổ xuống, đao thế phá không, uy áp tựa như được truyền đến từ vạn cổ, khiến tâm thần người ta chấn động.
Ánh mắt Hoàn Miểu hơi thay đổi.
Nàng ta đã từng nghe đến danh tiếng Tô Chước ở nội môn, nhưng phần lớn là về thân thế éo le của nàng. Còn về thực lực, gia tộc nàng ta đã dạy bảo rằng nàng ta không cần phải để ý đến thực lực của bất kỳ người cùng tuổi nào, điều duy nhất nàng ta phải làm là đánh bại tất cả đối thủ.
Đao Ý này khiến nàng ta bất ngờ, thậm chí còn có chút vui mừng, bởi vì ngay cả các tộc lão tự phụ cũng có lúc nhìn lầm.
Hoàn gia đã điều tra Tô Chước chưa? Chắc chắn là đã điều tra rồi.
Nhưng mà họ lại không điều tra kỹ nguồn gốc Đao Ý của nàng.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Hoàn Miểu thoáng hiện lên vẻ phấn khích, đối mặt với đao thế cùng uy áp ngày càng tăng nhưng lại không thay đổi chiêu thức, một thương bình thường theo quỹ đạo ban đầu đ.â.m ra.
Ầm!
Lưỡi đao đụng vào thương phát ra tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang dội.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, mũi thương như đã sớm dự liệu xuất hiện dưới chiêu thức biến hóa của trường đao, chặn đứng đòn tấn công tinh vi, giống như đã luyện tập vô số lần, hầu như không thể nhìn ra nàng ta chỉ là tùy hứng mà làm.
Chốc lát, hai luồng linh lực đối chọi nhau nổ vang, thân hình Hoàn Miểu đột nhiên lùi lại!
Trong lần giao thủ này Tô Chước chiếm chút lợi, nhưng sự e ngại trong lòng nàng từ Hoàn tộc phía sau Hoàn Miểu chuyển sang Hoàn Miểu.
Bước chân lùi lại của Hoàn Miểu thoạt nhìn như là nhường nhịn, kỳ thực lại ẩn giấu một loại quy luật huyền diệu nào đó, dễ dàng hóa giải tám phần dư âm của đòn tấn công.
Không hề hấn gì.
Cấp bậc võ mạch của Hoàn Miểu chỉ cao hơn nàng nửa cảnh giới, có thể toàn thân trở ra trong tình huống ứng phó sơ sài như vậy, đủ để thấy được nàng ta ứng chiến kiểu lù khù vác cái lu mà chạy, chuyện không có mấy người từng thấy nàng ta sử dụng Võ Thần thương chỉ sợ là sự thật, dù sao thì đa số người cùng tuổi đều không làm được.
Sân chiến do Phần Vân Tôn Giả tùy tiện bố trí tuy rộng lớn, nhưng lại không có kết giới cách ly linh lực.
Dư âm cuộc chiến không bị ngăn cản mà quạt vào mặt mỗi người xem.
Với tu vi của các trưởng lão, đương nhiên sẽ không bị linh lực của tiểu bối làm phiền, vẻ mặt mỗi người đều bình thường, ngay cả vạt áo cũng không thấy lay động.
Những kẻ ăn chơi trác táng tu vi yếu hơn đến để góp đủ số lượng chỉ có thể bị cuồng phong thổi đến mức tán loạn, trong lòng kinh hãi.
Hoàn Miểu thế mà lại lùi lại! Hơn nữa là né tránh đơn thuần!
Không ai vì thế mà coi thường Hoàn Miểu, chỉ là đánh giá Tô Chước cao hơn một bậc, định nghĩa lại thực lực của nàng.
Tô Chước đủ mạnh mẽ, nhưng nàng đã sử dụng đao pháp mà Hoàn Miểu lại không sử dụng thương pháp thông thường, đặc biệt là Võ Thần thương khiến người ta kính sợ phía sau Hoàn gia. Từ đó có thể thấy được khoảng cách giữa hai người.
Hoàn Miểu là người được truyền thừa chân chính của Võ Thần thương, dù tuổi còn nhỏ, phong cách chiến đấu và thương pháp của nàng ta vẫn nhất quán, chỉ có người ngang sức mới có thể ép nàng ta né tránh, chỉ cần tu vi hơi kém hơn một chút, sẽ bị nàng ta đánh cho không có một chút cơ hội phản kích nào.
Bao nhiêu thiên chi kiêu tử ngoài kia sát khí đằng đằng đến khiêu chiến, kết quả ngay cả thương pháp của nàng ta cũng không nhìn thấy.
Nếu Tô Chước có thể không rơi vào thế hạ phong khi đối đầu với thương pháp của nàng ta, vậy thì thực sự… khiến người ta không dám nghĩ tới.
Người như Hoàn Miểu đã là không tầm thường, giờ lại có được hai người, đệ tử đời này của thần tông không thể nói là xuất sắc? Mà phải nói là nghịch thiên rồi!
Chỉ trong chốc lát, trên sân đã giao đấu hơn trăm chiêu.
Tô Chước hiếm khi cảm thấy kích động thế này, Hoàn Miểu quả nhiên là rất giỏi đánh nhau!
Trước đây nàng được sư huynh dẫn theo luyện võ chủ yếu đều là bị ăn đòn, về cơ bản không có phương thức chiến đấu nào sức mạnh ngang bằng, nhưng phương thức chiến đấu mà nàng đã khắc ghi vào thói quen đã đủ để đối mặt với đa số trường hợp, lần này mới có chút cảm giác lực bất tòng tâm.
Hoàn Miểu có vẻ ngoài khá là cao ngạo, nhưng khi đánh nhau lại rất hung bạo, rất trực tiếp.
Cảm giác của Tô Chước giống như khi ở trong Thí Luyện Cốc đối mặt với cái bóng, nhưng không có hạn chế bởi linh áp, tốc độ gần như bị ép đến cực hạn.
Nếu là phản ứng cực hạn trước đây của mình, Tô Chước không dám đảm bảo có thể đánh hòa với nàng ta.
Nhưng ngay cả tốc độ đã được linh áp rèn luyện, rất nhiều lúc Tô Chước chỉ có thể dựa vào bản năng tiếp chiêu phá chiêu, không kịp suy nghĩ kỹ, mà đối phương ứng phó vẫn dư dả.
Trận chiến biến ảo khôn lường, trận giằng co này lại càng thêm dài đằng đẵng.
Các đệ tử xem trận chiến nín thở, tập trung, im lặng đoán xem ai sẽ lộ ra sơ hở trước.
Xung quanh đài cao linh khí dồi dào, trong gió ẩn chứa dòng linh lực sắc bén, linh tức vô cùng náo động.
Trong áp lực mạnh mẽ gần như không thể xuyên thủng, Tô Chước mơ hồ nhận thấy sự thay đổi, ánh mắt hơi nheo lại, thân hình đột ngột lùi lại.
Khoảnh khắc đó thoạt nhìn yên tĩnh, nhưng ở trong trận chiến, Tô Chước lập tức nhận ra một ý niệm sắc bén đột ngột xuất hiện, dường như có thể nghiền nát tất cả.
Mũi thương đỏ thẫm xuyên qua thế đao như mạng lưới, đ.â.m thẳng về phía mặt nàng.
Thương Ý!
Tu sĩ luyện thương vốn đã ít, Thương Ý xuất hiện còn hiếm hơn Đao Ý Kiếm Ý.
Linh lưu phá vỡ không khí, cực kỳ hung bạo!
Trực giác Tô Chước cảm thấy sát khí này không phải xuất phát từ tính tình của Hoàn Miểu, mà là từ thương pháp nàng ta luyện.
Có lẽ đây không phải là Võ Thần thương, chỉ là một chút uy h.i.ế.p của Thương Ý mà Võ Thần thương mang lại, chỉ là một phần nhỏ của tảng băng trôi đã đủ khiến nhiều linh khí run sợ.
Trong nháy mắt Tô Chước phủ linh lực lên tay phải, đao vung ngang chặn lại mũi thương, Thương Ý phá vỡ linh khí và chiêu thức của đao phong, trường đao rung mạnh!
Hổ khẩu của nàng lập tức chảy máu, da thịt bị dư âm của Thương Ý xé rách, m.á.u chảy đầm đìa.
Nhưng Tô Chước dường như không hề hay biết, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mũi thương, khi thân hình lui lại, ánh sáng đỏ chói mắt của trường thương vẫn phóng to trong mắt nàng, đuổi theo không ngừng, lại đ.â.m tới, dường như có thể khiến nàng không còn sức phản kháng.
Trên mặt Hoàn Miểu không có chút vẻ đắc ý nào, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.
Nàng ta cảm nhận được mối nguy hiểm đột ngột xuất hiện, trường thương đ.â.m về phía Tô Chước đột ngột thu lại.
Phi đao mỏng manh bay về phía nàng ta, dưới ánh nắng chói mắt, hàn quang lóe lên, khoảnh khắc đ.â.m tới giống như tia chớp, chỉ là sức phá hoại của Đao Ý trong đó còn mạnh hơn trước, ngay cả nàng ta cũng không dám tùy tiện đối phó.
Hoàn Miểu nhíu mày, khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ khác thường, thương pháp thu phát tự nhiên, thế thương quay lại lập tức chặn phi đao lại.
Ầm ầm ầm!
Khoảnh khắc phi đao bị chặn lại thì biến mất không còn dấu vết.
Hoàn Miểu không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng không khỏi kinh ngạc, trước đó thương pháp nàng ta đ.â.m về phía Tô Chước tuy đơn giản, nhưng dù là phẩm giai, uy lực hay tiêu hao đều không phải là thứ mà phi đao đơn giản có thể so sánh được, nhưng lại bị Tô Chước tùy tiện đối phó.
Rốt cuộc Tô Chước có thể chống đỡ được mấy chiêu, những người có mặt đều có phán đoán riêng.
Có thể đối phó đến mức này, trong mắt mọi người đã có thể coi là dù thua nhưng vẫn vẻ vang.
Không ngờ, chỉ một lúc sau, uy thế xung quanh Hoàn Miểu đột nhiên thay đổi.
Nếu nói trước đó thương pháp của nàng ta khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, thì bây giờ thứ khiến người ta cảnh giác chính là bản thân nàng ta.
Tô Chước nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm đao hơn, m.á.u nhuộm đỏ chuôi đao, nhưng lúc này nàng không cảm thấy đau đớn ở tay, tất cả sự chú ý đều tập trung vào đối thủ trước mặt.
Thương pháp của Hoàn Miểu hoàn toàn thay đổi.
Từ khi khai chiến, chiêu thức của nàng ta không nổi bật, chỉ có thể nói là vừa vặn.
Bây giờ, Viêm Ngọc thương xẹt qua không khí mang theo sát khí dữ dội, chỉ nhìn dòng linh khí rực rỡ như ngọc phá không đến đã đủ để thưởng thức.
Áp lực ẩn chứa trong đó lại khiến đối thủ gần như nghẹt thở.
“Võ Thần thương.”
Một đệ tử nội môn lẩm bẩm.
Thương pháp đơn giản lấy “Võ Thần” làm tên, đủ để thấy sự tự tin của người sáng tạo ra nó.
Trên thực tế, đây tuyệt đối không phải là hư danh.
Ầm ầm!
Linh khí dữ dội nổ tung.
Tô Chước tập trung tinh thần miễn cưỡng đối phó vài chiêu, dưới thế thương chỉ có thể xoay chuyển lui lại.
Trên sân gần như trở thành sân nhà của Hoàn Miểu, linh lực thiên địa đổ dồn về phía nàng ta, mà Tô Chước biết Hoàn Miểu chưa phát huy hết toàn lực.
Chỉ trong mấy cái chớp mắt, gió nổi mây phun, đao thế sinh sương.
Thức thứ nhất của đạo tắc có thể dựa vào đao thế sử dụng, với trình độ của Tô Chước đối phó với Hoàn Miểu, đương nhiên không thể nào giống như sư thúc tổ trình diễn chỉ cần một ngón tay là có thể xé nát đối thủ.
Trong chốc lát Tô Chước cuối cùng cũng tìm được kẽ hở ngắn ngủi, Tàn Thiên đao pháp mang theo uy thế xé rách bầu trời.
Vù!
Đao Ý nương theo pháp tắc căn nguyên, lực phá hoại ùn ùn kéo đến đánh về phía Hoàn Miểu, trường thương trong tay nàng ta thừa nhận áp lực cực lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dưới thế đao, thương pháp của Hoàn Miểu vẫn có thể duy trì được dù đang trong thế yếu, nhưng chắc chắn nàng ta phải đánh đổi bằng thương tích, ngay khoảnh khắc kế tiếp, thương pháp thuần thục trong tay nàng ta buộc phải đổi chiêu, chuyển từ công thành thủ.
Ầm!
Trong thương quyết của Võ Thần thương không có chiêu thức phòng thủ.
Vậy là coi như đã bị phá giải.
Khoé môi Hoàn Miểu khẽ động, hàng mi khép lại, có vẻ bất ngờ, lại có vẻ như không để tâm.
Lúc này khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, không ai dùng linh quyết, chỉ đơn thuần đối kháng bằng võ chiêu, linh lực bùng nổ trong khoảnh khắc khiến cả hai đều phải lùi lại.
Đến đây, cuộc chiến cuối cùng cũng có một khoảng trống ngắn ngủi.
Hai người đối diện nhau từ xa, tạm thời không ai hành động thiếu suy nghĩ.
Trước đó, người có thương pháp khá tốt mà Tô Chước từng tiếp xúc chỉ có vị thánh tử kia của thánh địa, nhưng so với Hoàn Miểu thì không đáng nhắc đến.
Phổ Thánh Minh vẫn chưa được truyền thừa công pháp tối cao của thánh địa, nhưng Tô Chước rất rõ ràng, cho dù hắn ta thực sự nhập đạo ở thánh địa, cũng tuyệt đối không địch lại Hoàn Miểu.
Nhưng mà, người như Hoàn Miểu sẽ không tham gia tranh đấu giữa các tông môn.
Nếu không phải sư thúc tổ hành động bất ngờ, nàng chưa chắc đã có cơ hội luận võ với Hoàn Miểu.
Các trưởng lão có mặt đều kinh ngạc khi Võ Thần thương bị phá, nhưng cũng không hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.
Dù sao Tô Chước cũng là tiểu bối được Tôn Giả coi trọng.
Nhưng nói về kết quả thắng thua, tất cả các trưởng lão đều hiểu rằng chiến thắng chắc chắn thuộc về Hoàn Miểu.
Không phải vì tu vi của Tô Chước kém xa, mà là vì huyết mạch của Hoàn Miểu, nàng ta không chỉ xuất thân từ gia tộc võ đạo, mà còn có tố chất bẩm sinh thích hợp để tu võ luyện thương.
Cổ tộc Hoàn gia từng xuất hiện ba vị Võ Thánh.
Tương truyền tổ tiên Hoàn gia ở Thượng giới cũng có địa vị không tầm thường, nhờ phúc âm che chở con cháu, Hoàn gia cũng xuất hiện nhiều thiên tài.
Sức mạnh của họ không lộ ra ngoài, nhưng rất nhiều thế gia Tiên môn không dám chống lại, dù có hận thù cũng chỉ có thể tránh mũi nhọn của họ.
Tô Chước cũng biết, trận chiến này không thể kéo dài thêm nữa.
Chờ đến khi Hoàn Miểu hồi phục, thì càng không còn cơ hội thắng.
Tô Chước khẽ động thân hình, khoảng cách hàng chục thước chỉ trong nháy mắt đã đến nơi.
Hoàn Miểu vẫn đứng nguyên tại chỗ, giơ tay trái lên chặn lại đao phong.
Vù!
Trường đao suýt nữa đ.â.m trúng lòng bàn tay nàng ta, kình phong mãnh liệt thổi bay mái tóc dài của nàng ta.
Uy thế chưa hết, vì thế đao đã thu lại chỉ giống như một cơn gió mạnh thổi qua.
Tô Chước nheo mắt nhìn nàng ta, vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Hoàn Miểu đẩy trường đao ra: “Coi như hoà.”
Trước đó, cả hai đều hao tổn không ít, nhưng nếu muốn tiếp tục đánh, vẫn còn rất nhiều không gian để phát huy.
Đao pháp thương pháp vẫn chưa dùng hết, Tô Chước chưa xuất kiếm, Hoàn Miểu cũng chưa dùng đến thủ đoạn khác, võ kỹ dùng hết còn có thể dùng linh quyết. Nhưng nếu Hoàn Miểu bảo dừng, thì kết thúc tại đây cũng không có gì đáng trách.
Tô Chước thu đao lại suy nghĩ: “Không không, ta thua…”
Trước đó nàng không muốn chủ động nhận thua, không có nghĩa là trong lòng nàng không biết rõ.
Hoàn Miểu nói: “Vậy coi như ta thua?”
Đây là suy nghĩ gì vậy? Tô Chước giật mình: “Hay là vẫn coi như hoà đi!”
Thu Vũ Miên Miên
Cho dù đánh thế nào, Hoàn Miểu đều không phải là người có thể thua.
Hoàn Miểu nói chuyện thẳng thắn, nhưng rất hiểu đạo lý thỏa hiệp, thấy đạt được mục đích thì lập tức gật đầu.
Mọi người: “…”
Ban đầu tưởng đây là cuộc đối đầu để giành thể diện, không ngờ kết cục lại hài hước như thế.
Nhưng không ai dám nói thẳng như vậy.
Các trưởng lão đều thở dài trong lòng, tiểu bối bây giờ không tầm thường, lúc bọn họ còn trẻ cũng không có tu vi như vậy.
Nếu hai đứa trẻ này tiếp tục phát triển theo đà này, tương lai nhất định sẽ không thể đo lường được.
Sư thúc tổ dường như có chút tiếc nuối, nhưng sau một lúc lại cười hài lòng: “Không tệ! Có phong thái của lão phu năm đó!”
Những mầm non mà lão ta để mắt tới quả nhiên không tồi!
Dùng đạo tắc để chặn lại Võ Thần thương! Lòng hư vinh của lão ta đã được thỏa mãn hết cỡ!
Mọi người: “...”
So với vẻ mặt dường như không bất ngờ của các trưởng bối, biết được trận đấu này có kết quả hòa, rất nhiều đệ tử đã nói không nên lời, mắt trợn tròn xoe còn to hơn cả chuông đồng.
Tất nhiên cũng có những người không bất ngờ.
Mạnh Ti Man liếc nhìn Phong An Dương: “Sao huynh không ngạc nhiên?”
Nếu nhất định phải nói đến kinh nghiệm bị đánh bại, hắn chính là người đầu tiên lĩnh giáo được Đao Ý của Tô Chước.
Đối với nhiều sư trưởng mà nói đó là điều bất ngờ, nhưng đối với hắn lại là một cú sốc thực sự.
Sự hiểm ác của Đệ Cửu Vực không phải là nói chơi.
Dù sao trước trận quyết đấu cũng không ai cố ý đi hỏi Tô Chước có lĩnh ngộ được Kiếm Ý Đao Ý hay không, những câu hỏi kỳ quái như vậy, nếu thật sự biết trước tương lai mà hỏi, ngược lại sẽ giống như một kẻ ngốc có chứng hoang tưởng.
Loại chuyện này trước khi xảy ra thì không ai dễ dàng tin tưởng.
Xảy ra quá nhiều lần, bọn họ cũng đã tê liệt rồi.
Bọn họ tê liệt rồi, nhưng rất nhiều đệ tử ghi danh được Thái Thượng trưởng lão dạy dỗ nhiều năm vẫn chưa tê liệt.
Cả đám nhìn nhau, quả thực khó có thể tin được.
Trước đây bọn họ coi ồn ào của Tô gia như trò cười, thiên kim thật ngay cả một đại tiểu thư giả cũng đánh không lại, Tô gia xem ra sắp hết thời rồi.
Giờ xem ra, chỉ có thể là tiểu thư nửa thật nửa giả này quá mức vi phạm quy tắc.
Bị người khác lăn qua lộn lại như vậy mà vẫn có thực lực như thế.
Tất cả mọi người bên ngoài thì im lặng, nhưng truyền âm đã nổ tung.
“Trời ạ, ta còn chưa xem xong Võ Thần thương!”
“Vì sao Tô Chước không sợ Thương Ý của Võ Thần Thương?”
“Hoàn Miểu chủ động nói hòa, ta không nghe nhầm chứ? Các ngươi đã từng thấy Hoàn Miểu đánh hòa với ai cùng cấp chưa?”
“Đao đó là đao gì! Thật sự có thể chống lại Viêm Ngọc thương!”
Vẻ mặt Thời Ngọc giống như muốn nói “vẻ mặt mấy người này cứ như là chưa từng nhìn thấy thế giới”, nhỏ giọng nói: “Tô sư tỷ rất mạnh có gì không bình thường sao?”
Các sư huynh đệ bên cạnh cô bé: “…”
Khách quan mà nói thì không bình thường, nhưng thấy nhiều rồi thì lại bình thường.
Đến rìa chiến trường, hai người trở lại trên đài cao.
Hoàn Miểu đi về trước mặt sư phụ, lập tức nhận lỗi: “Sư phụ, là con không đủ mạnh.”
Tống trưởng lão: “Không thể nói như vậy…”
Dù sao Hoàn Miểu có những thủ đoạn không thể dễ dàng sử dụng, đánh hòa như vậy cũng không thể coi là sai. Trước đây tông chủ cũng đã nói, giao đấu vẫn là giao đấu, đến lúc là dừng.
Hoàn Miểu dứt khoát đáp: “Vâng.”
“…”
Khóe miệng Tống trưởng lão co giật.
Xem ra trong lòng ngươi hiểu rõ ràng rồi! Chỉ thiếu nói thẳng là qua loa cho xong!