Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 157: Một trời một vực



 Phong An Dương lẩm bẩm: “Thắng rồi... thật sự thắng rồi...”

Thời Ngọc không mấy quan tâm đến tình hình trận đấu, chỉ chú ý không biết khi nào có thể rời đi, ngạc nhiên hỏi: “Sao huynh lại bất ngờ hơn cả lúc thua cược thế?”

Trước đó Tô Chước chỉ nhìn lướt qua vài lần, đánh giá: “Tình thế bất lợi, không dễ dàng.”

Các đệ tử lớn tuổi phía trước dần dần trở nên kích động, Phong An Dương đột nhiên đ.ấ.m vào vai Mạnh Ti Man, vui mừng nói: “Ta thắng rồi sư đệ!”

Mặt Mạnh Ti Man đầy thất vọng: “Ai mà ngờ được Cùng Kỳ lại là lão âm hiểm thế chứ, ta thấy nó mắt to mày rậm trông rất hiền lành! Đây là con thú có thể thắng sao?”

Hắn cược vào đối thủ.

Câu trả lời mà mọi người quan tâm cuối cùng cũng được tiết lộ, mỗi bên đều có thắng thua, tạm thời yên tĩnh một chút, không ít đệ tử không thể kiềm chế được phấn khích, thì thầm với nhau.

Lúc này, Tô Chước nghe thấy giọng nói vang dội của sư thúc tổ: “Tiểu nha đầu, lại đây.”

Mọi người theo ánh mắt của Tôn Giả nhìn sang.

Xung quanh Tô Chước lập tức trở nên im lặng.

Biểu cảm của hai tiểu cô nương đang xem cảnh náo nhiệt xung quanh bỗng trở nên cứng đờ.

“Vâng ạ.”

Tô Chước bình tĩnh bước về phía trước.

Đến trước đài cao, tầm nhìn càng thêm rộng rãi, rừng núi bát ngát trải dài dưới chân mọi người, nếu nhìn từ góc độ của phàm nhân, có lẽ khó mà nhận ra những người lớn tuổi đang xem náo nhiệt trên đài đều là những nhân vật có thể khiến cho Huyền Mông giới thay đổi.

Sư thúc tổ không hài lòng nói: “Sao lại chạy ra phía sau rồi?”

Tô Chước không dám nói mình đang trò chuyện với sư muội của Đệ Nhất Vực ở hàng ghế sau, hơn nữa còn cảm thấy rất vui vẻ.

Bây giờ, hiểu biết của nàng về sư môn ở Đệ Nhất Vực gần giống như một thành viên ngoài lề không có danh phận.

Cũng không cần nàng trả lời, sư thúc tổ ngay lập tức vỗ vai nàng, nhìn các trưởng lão với vẻ mặt đắc ý: “Đây là đồ tôn của sư huynh ta, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã lĩnh hội được đạo tắc, thật không tầm thường.”

Mọi người có mặt: “…”

Ai cũng dẫn theo đệ tử của mình, sao lão ta lại dẫn theo đồ tôn của một tiền tông chủ ra đây làm gì?

Hơn nữa, đạo tắc...

Từ bao giờ mà lĩnh hội đạo tắc lại dễ dàng như thế?

Từ khi nào mà Phần Vân Tôn Giả lại lén lút đến nội môn chỉ bảo cho hậu bối? Thời gian qua lâu như vậy mà họ lại không nhận được tin tức gì?

Nếu biết trước Tôn Giả rảnh rỗi muốn nhận đệ tử, bọn họ chắc chắn đã cử hậu bối nhà mình đi thử vận may.

Biết đâu Tôn Giả để mắt đến thì mộ tổ tiên cũng bốc khói luôn đó!

Sao khói này lại rơi vào Đệ Cửu Vực chứ, rõ ràng tiểu đệ tử này đã bái sư!

Dù Tôn Giả truyền cho nàng đạo tắc, nhưng đồ tôn của sư huynh cuối cùng cũng không phải là đồ đệ của lão ta, mối quan hệ này quá xa rồi!

Dù trong lòng nghĩ thế nào, sau khi bất ngờ, rất nhanh có một trưởng lão phá vỡ sự im lặng: “Chúc mừng Tôn Giả.”

“Chúc mừng Tôn Giả!”

“Quả là anh hùng xuất thiếu niên, haha.”

“Tô sư điệt thật sự rất tốt…”

Nghe thấy câu đó, khóe miệng Nhiếp Đức Hải co giật, một lúc lâu hòa vào âm thanh của mọi người mà phụ họa một câu.

Đừng tưởng ông ta không nhận ra là ai!

Rõ ràng là đồ đệ của sư đệ ông ta!

Sao lại bị sư thúc kéo đi?

Còn truyền đạo tắc, sư đệ ông ta vẫn còn sống sao mà lại để sư thúc truyền đạo tắc ngay trước mắt hắn?

Tôn Giả đi khắp nơi truyền đạo tắc, ngay cả ông ta là tông chủ cũng không biết.

Tông môn này không thể quản lý được nữa rồi.

“Đúng vậy đúng vậy…”

Phần Vân Tôn Giả thản nhiên tiếp nhận mọi lời khen, cười rất sảng khoái.

Tô Chước đứng một bên nghe mà lòng như chao đảo.

Có cần thiết như vậy không? Nhiều trưởng lão đã nhận ra nàng rồi, sau này nàng còn dám gây rối sao?

Các sư huynh bị bắt, chạy nhanh thì có thể thoát, nhưng nếu trưởng lão nhận ra nàng, cho dù nàng có chạy nhanh đến đâu cũng vô dụng, ai cũng biết nàng là người của Đệ Cửu Vực, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được.

Chỉ lười biếng bảo vệ Thí Luyện Cốc thôi mà cũng có thể truyền đạo thành công, Phần Vân Tôn Giả hoàn toàn không thể kiềm chế được ham muốn khoe khoang.

Đồ tôn của sư huynh thì khác gì đồ tôn của lão ta? Hai người lớn lên cùng nhau, lão ta còn là người đã tiễn sư huynh về nơi an nghỉ, chỉ là một đồ tôn đâu cần phải phân chia rõ ràng như vậy.

Lão ta nhìn một lão nhân trông tuổi tác tương tự mình với vẻ vô tư: “Tống sư điệt, ta biết ngươi keo kiệt, linh thạch thì cứ xóa số không mà lấy cho ta số chẵn đi, tiểu đồ đệ của ngươi giờ có ở đây không, kéo ra đấu với tiểu nha đầu này một trận.”

Thái Thượng trưởng lão họ Tống nhăn mặt, giọng điệu cứng nhắc: “Không có ở đây.”

Tống trưởng lão chỉ nhớ khi ông ta còn là một tên nhóc, thì Tôn Giả đã có dáng vẻ già nua mà tùy tiện như thế này rồi.

Đến khi ông ta đã trở thành một lão nhân nhăn nheo, thì Tôn Giả cứ vẫn như vậy.

Đã quen với tình trạng này, nhiều hậu bối đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc mình đã đi đời nhà ma rồi mà Tôn Giả vẫn còn sống nhăn răng.

Nhưng tính cách của lão nhân này thật sự khó chịu! Quả nhiên là tai họa sống ngàn năm mà!

Thiếu nữ phía sau mới bước được nửa bước, nghe thấy sư phụ mình nói dối thì bèn dừng lại.

Tính khí của Tôn Giả không được tốt, nhưng thấy Tống trưởng lão bị dồn vào thế bí thì lại nở nụ cười, quay đầu nói: “Tiểu nha đầu, ta thấy ngươi rồi, sao sư phụ ngươi lại nói dối như vậy?”

Hoàn Miểu chớp chớp mắt, nhìn sư phụ mình, có chút mơ hồ.

Tô Chước cũng có vẻ mơ hồ.

Không phải sư thúc tổ khuyến khích nàng làm cá muối lười biếng sao?

Tại sao lại chủ động dẫn nàng đi đánh nhau?

Mọi người đều biết nàng không thể từ chối, cho dù thua cũng vẫn tốt hơn là làm mất mặt sư thúc tổ của mình.

Thua trước Hoàn Miểu thì không đáng xấu hổ.

Nhưng Tôn Giả cũng thật...

Trực tiếp để Tô Chước thách đấu Hoàn Miểu, như vậy có phải đang chèn ép hậu bối của mình không?

Nhiều người có mặt đều biết rõ vị này có chút ngớ ngẩn, nhưng đối phương năm xưa cũng là nhân vật có danh vọng cực lớn, hiện giờ tu vi vẫn sâu không thể lường, uy thế vẫn còn, không ai dám phản bác.

Tống trưởng lão nhìn đệ tử của mình: “Muốn ra tay không, Miểu Nhi?”

Dù sao ông ta cũng rất muốn ra tay.

Nhưng không dám.

Tôn Giả này gây chuyện khắp nơi mà vẫn sống lâu như vậy, tất cả đều nhờ vào thực lực.

Hoàn Miểu: “Ta sao cũng được.”

Cùng lúc đó, Nhiếp Đức Hải truyền âm khuyên sư thúc: “Tu vi Hoàn sư điệt rất cao, e rằng để hai người giao đấu thì không công bằng.”

Không phải Tô Chước yếu, mà là Hoàn Miểu quá mạnh.

Phần Vân Tôn Giả nhìn ông ta với vẻ phóng khoáng: “Chuyện này thì có quan hệ gì? Thắng thua là chuyện bình thường, đúng lúc để cho mấy đứa nhỏ thấy ‘Võ Thần thương’ của Hoàn gia.”

Lời của Tô Chước bị cắt ngang.

Nhiếp Đức Hải: “…”

Đó chính là Võ Thần thương! Ngài cũng dám nói à! Còn phải nói trước mặt mọi người!

Khi nhắc đến Võ Thần Thương, nhiều người không khỏi động lòng, tất nhiên muốn được chứng kiến một lần.

Hoàn Miểu sống lâu năm trong Linh Phong sâu thẳm của thần tông, người ngoài không thể thấy được tu vi của nàng ta.

Số ít người từng thấy cũng đều giữ kín về tình hình chiến đấu của họ.

Gần như không có người đồng trang lứa nào có thể địch lại nàng ta.

Nhiếp Đức Hải biết rất rõ nội tình, là người duy nhất có thể hòa giải trước mặt sư thúc, ông ta cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Ông ta nhìn Tô Chước: “Sư điệt, ngươi nghĩ sao?”

Ánh mắt tông chủ viết rõ “ta đã cố gắng cứu ngươi rồi, sư điệt.”

Tô Chước hơi do dự: “Con cũng muốn giao lưu với Hoàn Miểu sư tỷ.”

Hoàn Miểu hơi ngạc nhiên, gật đầu.

Nghe vậy, Nhiếp Đức Hải thở phào nhẹ nhõm, cũng không cảm thấy quá bất ngờ: “Vậy các ngươi cứ giao lưu đi, nhớ là đến lúc thì dừng.”

Tô Chước: “Đệ tử đã hiểu.”

Hoàn Miểu cũng gật đầu.

Nếu phải hình dung thì, Tô Chước cảm thấy ánh mắt của sư thúc tổ nhìn hai người họ như đang nhìn hai con hamster nhỏ mạnh nhất trong trường mẫu giáo.

Thân thiện nhưng đầy tò mò.

Mặc dù tông chủ đã đưa ra bậc thang, nhưng bậc thang đó cũng không dễ xuống được.

Việc công khai nhận thua như vậy không phù hợp với phong cách của sư môn. Dù sao, ngay cả các sư huynh cũng chỉ thức thời khi đối mặt với đối thủ có thể g.i.ế.c mình trong vài giây, còn bình thường nếu có thể liều mạng thì cứ liều thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hay, hay.”

Sư thúc tổ vui vẻ vẫy tay, đài cao trong nháy mắt thay đổi, đột nhiên xuất hiện một mảnh sân rộng lớn.

Tô Chước và Hoàn Miểu đang đứng trong đó.

Một chiêu này lại khiến không ít đệ tử chấn động.

Mọi người đều hiểu tu vi của đại năng nghịch thiên đến mức nào, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khác với nghe nói.

Tô Chước đã quen với việc bị sư thúc tổ dùng thủ đoạn thần bí ném đi ném lại.

Nhưng Hoàn Miểu rõ ràng không quen, vẻ mặt hơi cứng đờ.

Tô Chước suy nghĩ một chút, tự giới thiệu: “Ta là Tô Chước.”

Hoàn Miểu không chút cảm xúc: “Ta biết ngươi.”

Trước đó Tô Chước đã gọi tên nàng ta, nên nàng ta không tự giới thiệu nữa.

Tô Chước hơi bất ngờ, Hoàn Miểu cũng biết nàng?

Vừa nói xong, trong tay Hoàn Miểu xuất hiện một cây trường thương.

Vũ khí vừa xuất hiện, lập tức gây ra một trận tiếng kinh hô.

Thu Vũ Miên Miên

Những đệ tử lần đầu tiên thấy vũ khí của nàng ta hoàn toàn không che giấu được vẻ kinh ngạc.

Tiểu Kiếm cũng rất bất ngờ: “Đó là Viêm Ngọc thương!”

Tô Chước nghĩ thầm không hổ là cổ tộc, thật sự rất giàu có.

Viêm Ngọc là nguyên liệu làm loại pháp khí trang sức được dùng trong các thế gia Tiên môn, không chỉ đẹp mà còn quý giá, điều quan trọng nhất là sau khi được luyện chế, độ cứng và độ dẻo dai không thua kém kim loại mạnh mẽ.

Có thể dùng một khối Viêm Ngọc hoàn chỉnh như vậy làm trường thương, quả thực là pháp khí xa xỉ khiến người ta không dám nghĩ tới.

Hoàn Miểu đứng tại chỗ, chờ nàng ra tay.

Giữa hai người cách nhau mấy chục mét.

Lúc này Tô Chước muốn đối chiến với nàng ta nhất định phải hết sức cảnh giác, khi nàng ta lấy trường thương ra thì nàng cũng rút thanh đao không có vỏ của mình ra, lưỡi đao sáng ngời, thân đao hẹp và dài, mang đến cảm giác uy nghiêm nội liễm.

Người xung quanh bàn tán xôn xao, phát hiện không nhìn ra lai lịch của thanh đao này.

Vài vị trưởng lão nhìn chằm chằm vào trường đao, lộ ra vẻ do dự.

Tại hiện trường chỉ có sư thúc tổ là người đặc biệt vui mừng cho Tô Chước mà thôi.

Cơ hội giao thủ với hậu bối của cổ tộc, vô cùng hiếm có.

“Những thế gia đó thích giấu giếm đã không phải là chuyện một ngày hai ngày rồi.”

Phần Vân Tôn Giả rất đắc ý, truyền âm cho sư điệt thân thiết của mình.

Chẳng phải sắp bị lão ta lừa ra được bản lĩnh rồi sao?

Lão ta đã sớm nhìn thấu Tô Chước không phải là người thích tuân theo quy củ.

Sư huynh như vậy, sư muội có thể làm theo quy củ sao? Chắc chắn là thích đánh nhau!

Thích đánh thì phải tìm người mạnh đánh mới có ý nghĩa.

Nhiếp Đức Hải nghe xong khóe miệng co giật, không bình luận về sự lạc quan của sư thúc, chuyển sang nói: “Tiểu đệ tử này, đoán chừng không được mấy năm nữa sẽ trở về tộc địa.”

Tôn Giả không chút do dự nói: “Tranh thủ thời gian mấy năm này, đánh nhiều vào!”

Nhiếp Đức Hải: “…”

Nhiếp Đức Hải chỉ cảm thấy sư điệt này đồng ý luận võ cũng quá kính lão rồi! Không cần thiết!

Chắc hẳn nàng cũng không biết sư thúc này già mà không nên nết cỡ nào.

Còn những người khác, chỉ cảm thấy nàng là người không biết sợ.

Không ít đệ tử sống dưới sự giáo huấn của Thái Thượng trưởng lão tỏ ra khá ngạc nhiên: “Hoàn Miểu là người như thế nào mà nàng ta không biết sao?”

“Tô Chước này cũng không giống đồ đần nha?”

“Cho dù muốn thăm dò thực lực của người cùng tuổi, cũng nên tránh trường hợp như bây giờ.”

Nếu không thì kết quả của trận này sẽ để lại ấn tượng cho mọi người, sẽ theo nàng suốt đời.

Không ai muốn sống dưới cái bóng của Hoàn Miểu đúng chứ?

Một người thở dài nói: “Ta vẫn nhớ có vị lão tổ từng phán đoán, có nàng ta, Hoàn gia có thể tiếp tục giữ vị trí đứng đầu trong các cổ tộc ẩn thế thêm ngàn năm nữa, đây là điều chúng ta không thể với tới!”

“Hoàn gia và Tô gia, đó là một trời một vực, Tô Chước từ nhỏ lớn lên trong Tô gia làm sao lại không hiểu? Kỳ lạ!”

Bất cứ ai từng nghe về chuyện Tô Chước gây ra thời gian trước đều biết nàng khó có thể là đối thủ của Hoàn Miểu.

Lý do lớn nhất có thể giữ được tu vi hiện tại là nhờ một thế lực cực kỳ mạnh mẽ của thần tông không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ nàng.

Thiên tài bình thường và thiên tài của gia tộc ẩn thế, bức tường ngăn cách giữa chúng không thể nói là không dày.

Một số thế lực hám danh lợi sẽ dùng thủ đoạn để bồi dưỡng những thiên tài không thể dùng được, tạo ra ảo ảnh gia tộc thịnh vượng, thực tế nhìn lại hàng trăm năm không có một người nào tu thành chính quả. Trong các gia tộc cổ xưa ẩn thế, tuyệt đối sẽ không xảy ra việc này.

Bởi vì không cần thiết.

Họ có đủ tài nguyên, bất kể chi phí, có tài nguyên dồi dào cùng với ưu thế huyết mạch, chỉ cần có tâm tu luyện thì khởi đầu cũng có thể lên trời, huống chi Hoàn Miểu này hoàn toàn không liên quan gì đến danh tiếng ăn chơi trác táng.

Trên sân, khi chân Tô Chước khẽ nhúc nhích, Hoàn Miểu cũng di chuyển bước chân.

Khác với dự đoán của nhiều người, trước tiên Tô Chước không có ý định né tránh chút nào, thân ảnh của hai người nhanh chóng giao nhau, tiếng kim loại va chạm vang lên ầm ầm!

Linh khí thiên địa hỗn loạn.

Bước chân của hai người gần như cùng lúc lùi lại, khi dư uy của đòn thăm dò lẫn nhau tan biến, họ đã giao đấu hơn mười chiêu.

Các trưởng lão bên ngoài vẫn ung dung thản nhiên.

Phần Vân Tôn Giả vui mừng khôn xiết, cái lưng thường ngày còng xuống cũng thẳng hơn một chút, hứng thú nhìn hai tiểu bối luận bàn qua lại.

Tông chủ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm sao mình không rút ra bài học, lúc trẻ lo lắng cho sư đệ, bây giờ lớn tuổi lo lắng cho sư điệt, kết quả đều là lo lắng vô ích.

Đứa trẻ mà sư đệ nuôi dưỡng đều theo lối hoang dã! Không cần quản!

“Võ Thần thương” của Hoàn gia là thương pháp Võ Tu, cây trường thương xinh đẹp của Hoàn Miểu đương nhiên là thương của Võ Tu.

Càng giao đấu, Tô Chước càng tò mò về nền tảng của cái gọi là gia tộc ẩn thế.

Theo lời của Kiếm Linh, do quan niệm học thuyết của Thượng giới truyền vào Huyền Mông giới, càng lưu truyền rộng rãi, công pháp ban đầu của Huyền Mông giới càng suy yếu.

Võ Tu ở Huyền Mông giới không phải là con đường chính thống.

Trong đó phân chia nhỏ hơn, chỉ có Đao đạo mới có thể miễn cưỡng chống lại Pháp Tu.

Về đại năng Thương Tu Võ đạo, trong ghi chép lịch sử có rất ít.

Hoàn Miểu dùng trường thương, chỉ có thể dựa vào truyền thừa của gia tộc.

Là do các gia tộc ẩn thế có quan hệ mật thiết với Thượng giới, hay là nền tảng võ học của các gia tộc thực sự có thể chống lại công pháp truyền vào từ Thượng giới?

Chỉ từ cảm nhận hiện tại của Tô Chước, cho dù tu vi của Hoàn Miểu không cao như hiện tại, trình độ thương pháp vẫn mạnh không thể nghi ngờ.

Đây là do ưu thế của phẩm giai thương pháp.

Nhưng rất nhanh, Tô Chước không còn tâm trạng nghĩ nhiều.

Nàng thành thạo, Hoàn Miểu cũng không ra tay thật sự.

Một khi Hoàn Miểu dùng chút sức lực, Tô Chuớc phải thận trọng thích ứng một lúc, giống như khi vào cửa ải mới trong Thí Luyện Cốc.

Hoàn Miểu cùng tuổi với nàng, có thực lực thu phóng như vậy, để ở ngoại giới đủ để chấn động một phương.

Sức mạnh của Hoàn Miểu cũng là lục giai, nhưng đã đạt đến Hóa cảnh.

Nền tảng võ đạo được rèn luyện từ nhỏ cũng không phải là thứ nàng có thể so sánh.

May mắn là Tô Chước đã gặp nhiều thiên tài, nên tạm thời không bị sốc tâm lý.

Thế đao sắc bén thi thoảng c.h.é.m vào Viêm Ngọc thương trong suốt, phát ra tiếng nổ chói tai, chất liệu ngọc nhìn như mỏng manh nhưng lại không hề sứt mẻ gì.

“Đao của ngươi rất nhanh.” Hoàn Miểu nói.

Trên thực tế, ngay cả khi phẩm giai võ mạch giống nhau, những người có thể giao đấu với nàng ta một cách ung dung như vậy cũng không nhiều.

Giọng nàng ta bình tĩnh, dường như ít khi nói, có một loại cảm giác ngay thẳng không bị lay động.

Tô Chước nghe nàng ta truyền âm, nghĩ sư tỷ này thật thà quá, hiếm khi nói chuyện cũng không chơi đòn tâm lý: “Cũng được! Sư tỷ đang cố tình nương tay sao? Ở đây có quá nhiều người, hay là chúng ta đánh nhanh cho xong đi…”

Hoàn Miểu quả thực rất mạnh, nhưng việc vòng vo như vậy cũng là lãng phí thời gian.

Tô Chước đã trải qua quá nhiều ở trong Thí Luyện Cốc rồi.

Cho một kết quả đủ thể diện với sư thúc tổ cũng không có vấn đề, nhưng có quá nhiều người nhìn chằm chằm nàng, Tô Chước luôn cảm thấy kỳ lạ.

Hoàn Miểu: “…”

Linh khí thiên địa trên đầu thương của nàng ta tụ lại, đao trong tay Tô Chước đồng thời đổi chiêu.

Tô Chước vốn cố ý giữ khoảng cách với Hoàn Miểu, lúc này bước chân không lùi mà tiến lên.

Hoàn Miểu vô thức phán đoán Tô Chước hấp tấp, ngay sau đó nhận ra thế đao trong tay nàng, trong suy nghĩ chợt xuất hiện một tia linh quang.

Tô Chước không lùi là vì đã đoán trước nàng ta sẽ lùi.

Nhìn thấu điều này, trong lòng Hoàn Miểu gần như sinh ra một chút hứng thú phi lý, không biết là nên cảm thấy đối phương tự phụ hơn hay nên thận trọng hơn, dứt khoát thuận theo dự đoán của đối phương.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com