Năm 1991, vào dịp Tết Nguyên đán, sân nhỏ trở nên nhộn nhịp vô cùng.
Trước tết, Lâm Đống Triết, Trang Tiểu Đình đã nói rõ với bố mẹ về chuyện họ yêu nhau.
Tống Oánh, Lâm Vũ Phong thương lượng một chút, không để Lâm Đống Triết về Quảng Châu. Hai vợ chồng họ đã đến Thượng Hải vài ngày trước Tết Nguyên đán, rồi gọi Lâm Đống Triết đang ở lại trong ký túc xá của trường Đại học Giao Thông. Mộ nhà ba người cùng nhau về Tô Châu ăn tết.
Trang Đồ Nam rất tiếc nuối vì không thể tận mắt xem phản ứng của bố mẹ lúc nghe được chuyện hẹn hò của Trang Tiểu Đình--- nghe nói hai người lúc đầu không tin, sau đó vẫn không tin, cuối cùng đành phải tin.
Trang Đồ Nam ngày 29 tết mới kết thúc công việc, cùng với nhóm ba người từ Quảng Châu đi trên chuyến tàu cùng trở về Tô Châu.
Cả hai bên trước đó đều không biết về hành trình của nhau, và bốn người tình cờ gặp nhau tại cửa ra của ga tàu hỏa Tô Châu. Sau vài lời nói, cùng nhau bắt một chiếc taxi về con hẻm nhỏ.
Trang Siêu Anh vừa mở cửa, bốn người bước vào. Con trai lớn Trang Đồ Nam, con trai nuôi trai Lâm Đống Triết và vợ chồng nhà họ Lâm lâu ngày không gặp.
- Trang Siêu Anh và Lâm Vũ Phong ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên dùng cách gì để xưng hô: ‘Chú Lâm’, ‘thầy Trang’ thì quá xa lạ, ‘thông gia’ thì lại quá sớm. Hai người đang lúc khó xử, Hoàng Linh mở cửa phòng phía đông nhìn ra ngoài :”Đồ Nam về rồi..., Tống Oánh, bên ngoài lạnh lắm, mau vào nhà đi, nhanh vào nhà cho ấm.”
Vợ chồng Tống Oánh ban đầu dự định sẽ ở tại nhà khách của nhà máy. Nhưng Ngô San San nhiều lần đề nghị sẽ nhường phòng cho Tống Oánh và Lâm Vũ Phong ở tạm.
- Lưu Kiến vẻ mặt kiêu ngạo: “Mặc dù nói dì Tống đã cho chúng con thuê nhà, nhưng San San về nhà ăn tết, con và San San tạm thời trở về nhà của con ở vài ngày.”
- Lâm Vũ Phong người giàu kinh nghiệm, không hề lộ vẻ gì, nhẹ nhàng nói: “Không phải thuê, là’ cho mượn’. Nhà ngày là cho các con ở miễn phí, không có lấy tiền thuê.”
- Lâm Vũ Phong nói lời này vừa nhẹ nhàng vừa sắc bén. Lưu Kiến hơi ngẩn người một chút, Ngô San San lập tức tỏ ý bảo Lưu Kiến đừng nói thêm nữa: “Nhà bố mẹ Lưu Kiến cũng không xa, bố mẹ anh ất cũng bảo chúng con về nhà ăn tết. Chúng con về nhà ở rất tiện.”
- Lâm Vũ Phong cười híp mắt: “Ngô San San, giúp dì Tống chúc Tết bố chồng con nhé, tiện thể nhắn giúp chúng tôi một câu, căn nhà này chỉ cho mượn chứ không cho thuê."
- Lưu Kiến và Ngô San San tức giận rời đi, Hoàng Linh cũng không đồng ý hai người ở nhà khách: “Trời đông lạnh lắm, lại là năm mới, nhà khách nhiều cái không tiện đâu, ngay cả muốn uống một ngụm nước nóng cũng không chắc có ai lo liệu.
Sau một loạt những sự sắp xếp vội vã. Trang Đồ Nam và Hướng Bằng Phi tạm thời chuyển đến phòng phía tây ngủ dưới đất. Ba người nhà họ Lâm chen chúc sống trong phòng nhỏ của Lâm Đống Triết. ba phòng ngủ phải chứa đến hai gia đình, tổng cộng là tám người.
Mặc dù hơi chật chội một chút, nhưng không khí rất náo nhiệt và ấm cúng. Ban ngày cùng nhau ăn cơm, xem tivi, nói chuyện phím, cắn hạt dưa. Tối đến cùng nhau chen chúc trong căn phòng phía đông xem tivi, nói chuyện phím, cắn hạt dưa, vui vẻ hòa thuận.
Sở thích của hai thế hệ khác nhau. Tối mùng hai, tám người chia thành hai phòng, Hướng Bằng Phi, Lâm Đống Triết, Trang Tiểu Đình ở trong phòng nhỏ của Lâm Đống Triết xem phim hoài cổ trên kênh Trung ương hai. Người lớn hai nhà thì ở trong phòng phía đông xem lại chương trình xuân phát lại trên đài Giang Tô. Trang Đồ Nam thì đi đi lại lại giữa hai phòng để quan sát.
Chương trình buổi tối đều giống nhau, bốn người ngồi xem và vừa nói chuyện phiếm.
- Tống Oánh cảm thán: “Nhà họ Vương sát bên cuối cùng cũng không còn cãi nhau nữa rồi.”
- Trang Siêu anh đáp: “"Sau khi Chu Thanh có được hộ khẩu Thượng Hải, đã thi vào trường trung cấp mậu dịch của thành phố Thượng Hải, đã đi đến Thượng Hải học. Vương Phương cũng đã trở về Tân Cương, nhà họ Vương không còn cãi nhau nữa.”
- Hoàng Linh nói về tình trạng của nhà máy dệt bông: “Nhìn vậy mà thấy hiệu quả làm ăn không có gì khá lên, mẫu mã và giá cả sản phẩm hoàn toàn không thể cạnh tranh với vải từ miền Nam. Mấy người trẻ có học thức, có tay nghề trong xưởng đều đã xin nghỉ chế độ lương, đi tìm cơ hội khác. Những người còn lại như chị với lão Ngô, tuổi tác đã cao, chẳng có gì giỏi."
- Tống Oánh hỏi: “Những người còn lại cũng có vài trăm người cơ mà, ít nhất cũng phải có một lời giải thích chứ.”
- Hoàng Linh trả lời: “Trước đây có nói về việc cổ phần hóa, khuyến khích công nhân bỏ tiền mua cổ phần của công ty, ầm ĩ một thời gian rồi cũng không có kết quả gì.”
- Hoàng Linh thở dài: “Cũng may Trang Siêu Anh chuyển đến trường trung học phổ thông số mười, Đồ Nam và Tiểu Đình cũng lớn rồi. Những người cả gia đình đều làm việc trong nhà máy, họ lo lắng đến mức gần như không chịu nổi.”
- Trang Siêu Anh hỏi Lâm Vũ Phong: “Chú Lâm, ở Quảng Đông họ xử lý những vấn đề tương tự thế nào?"
- Lâm Vũ Phong trả lời: “Bán, bán các doanh nghiệp quốc doanh thua lỗ nặng cho các nhà đầu tư nước ngoài hoặc các doanh nghiệp tư nhân. Ban đầu là chuyển nhượng cả quyền sở hữu và quyền lợi của người lao động cùng một lúc. Nhưng giờ có rất nhiều doanh nghiệp chỉ muốn mua lại nhà xưởng và đất đai, không muốn nhận công nhân, cũng không biết sao này sẽ giải quyết như thế nào nữa.”
- Trang Siêu Anh hít một hơi lạnh: “ Bán các doanh nghiệp quốc doanh cho các nhà đầu tư nước ngoài hoặc các doanh nghiệp tư nhân. Doanh nghiệp đó thuộc về 'Xã hội’ hay thuộc về 'Tư'?"
- Lâm Vũ Phong đáp: “Ở Giang Tô thì chính sách như thế nào?”
- Trang Đồ Nam đang bưng một dĩa quýt mật vào phòng, nghe được mấy câu, bèn nói xen vào :“Sát nhập, phần lớn các nơi ở Giang Tô và Chiết Giang đều áp dụng phương thức 'sáp nhập', cho phép những doanh nghiệp nhà nước hoạt động tốt sáp nhập với những doanh nghiệp bạn hàng đang thua lỗ. Sau khi sát nhập, chính phủ sẽ cung cấp một số ưu đãi về chính sách và thuế cho doanh nghiệp mới."
- Tống Oánh vội vàng hỏi: “Nhà máy dệt bông có thể bị sát nhập không? Cả đời làm ở doanh nghiệp nhà nước, em vẫn thích doanh nghiệp nhà nước hơn." - Hoàng Linh bóc vỏ trái quýt mật, đưa cho Tống Oánh:” Ai biết được chứ.”
Tống Oánh vừa ăn quýt vừa nói: “Quy định của nhà máy ‘nghĩ việc không lương’ nhiều nhất là sáu năm. Em còn có một năm rưỡi nữa là đến kỳ hạn rồi. Ý của phòng nhân sự là, em có thể mua lại, tự nộp tiền bảo hiểm, sau 60 tuổi có thể lấy tiền lương hưu. Lương hưu tính theo số năm công tác, lương hưu của em chắc chắn không cao bằng của chị Linh, nhưng có còn hơn không."
- Hoàng Linh đáp: “Vậy là em đã quyết định không quay lại rồi? Sau khi Đống Triết tốt nghiệp đi Quảng Châu sao?”
Tống Oánh và Lâm Vũ Phong nhìn nhau, rồi đồng thời ngồi thẳng. Hoàng Linh và Trang Siêu Anh lập tức nhận thấy sự nghiêm túc của vợ chồng nhà họ Lâm, cả hai đều không hẹn mà cùng chú ý hơn.
- Tống Oánh ho nhẹ một tiếng: “Em và Vũ Phong đã bàn bạc qua rồi, việc con lũ trẻ chúng em không nhúng tay vào, cũng không giúp được gì. Chúng em tôn trọng sự chọn lựa của Đống Triết. Sau khi Đống Triết tốt nghiệp đi đâu, làm gì tùy ý con. Sau này Vũ Phong nghĩ hưu rồi, em không buôn bán quán nữa, chúng em hoặc là sống một mình ở Quảng Châu, hoặc là đi đến thành phố nơi Đông Triết làm việc để sống cuộc sống hưu trí.”
Tống Oánh từ trong chiếc túi xách nhỏ bên cạnh lấy ra một túi nhựa. Bên trong túi nhựa là những tờ báo cũ được vo tròn lại. Lâm Đống Triết từ bên túi áo khoác ngoài lấy ra hai hộp trang sức tinh xảo và giấy đỏ, dải ruy băng đỏ. Tống Oánh mở từng lớp giấy báo ra, từ trong giấy lấy ra hai sợi dây chuyền vàng kiểu khác nhau, đặt vào trong hộp trang sức.
Lâm Vũ Phong lại từ trong túi áo bên trong lấy ra hai bao lì xì.
- Tống Oánh nói: “Dọc đường có quá nhiều kẻ trộm, chỉ có thể mở ra trước. Ban đầu em định đến Tô Châu rồi mới gói lại, nhưng Đống Triết cứ ở trong phòng, tìm không được cơ hội lấy ra.”
Tống Oánh vừa nói xong, Lâm Vũ Phong đã nhanh chóng dùng giấy đỏ gói lại những chiếc hộp, rồi buộc thêm ruy băng đỏ.
- Tống Oánh thật tâm thật ý nói: “Đống Triết và Tiểu Đình, Đống Triết nhà em được hưởng lợi nhiều nhất."
- Lâm Vũ Phong liên tục gật đầu: “Em gái thứ hai của em nói rất vui mừng. Em ấy nói mặc dù chưa từng nhìn thấy qua Tiểu Đình, nhưng nhìn Đồ Nam là biết ngay Tiểu Đình cũng rất tốt.”
- Tống Oánh nói: “Truyền thống quê Phúc Kiến của Vũ Phong, nhà trai lần đầu tiên đến nhà gái là rất quan trọng. Trước đây điều kiện không tốt, họ thường mang mì sợi, trứng, gà vịt để thể hiện sự tôn trọng, giờ điều kiện tốt rồi, thì cô gái nhận vàng trang sức, mỗi anh chị em của cô gái đều có một bao lì xì, số tiền không nhiều, chỉ là để thể hiện lòng thành.”
Khi Trang Đồ Nam nghe được câu’ nhà trai lần đầu tiên đến nhà gái’, còn đang nhin cười, nhưng càng nghe được càng thì lộ vẻ cảm động. Lúc này mới biết, hai bao lì xì trên bàn một cái là của cậu, một cái là của Hướng Bằng Phi.
Nhà họ Lâm thật trịnh trọng quá rồi. Trang Siêu Anh không giỏi nói chuyện xã giao, Hoàng Linh trong phút chốc cũng chưa biết phản ứng như thế nào. Hoàng Linh nhanh trí nghĩ ra. Trang Đồ Nam là anh trai của Trang Tiểu Đình, nhưng lại là người trẻ tuổi, nên cậu có thể tự do nói lên ý kiến của mình, có thể tiến có thể lùi. Bà liếc nhìn Trang Đồ Nam, ra hiệu để cậu mở lời.
- Trang Đồ Nam hiểu ý, “Lâm chú, dì Tống, con có thể thay mặt bố mẹ tôi nói vài câu không?
Lâm Vũ Phong Tống Oánh cùng cười.
- “Đồ Nam, ý kiến của con luôn rất quan trọng.”
- “Đồ Nam, con nói đi.”
- Trang Đồ Nam suy nghĩ một chút về giọng điệu, rồi mới cẩn thận mở lời: “Đông Triết và Tiểu Đình vẫn chưa tốt nghiệp, chuyện phân công công việc còn chưa xong, hiện tại mà nói những chuyện này còn quá sớm.”
Trang Siêu Anh và Hoàng Linh cùng gật đầu.
- Lâm Vũ Phong nói: "Đúng vậy, chúng tôi cũng đã suy nghĩ qua, nếu sau này hai đứa về Quảng Châu, tự nhiên là chú và Tống Oánh sẽ chăm sóc hai đứa, còn nếu về Tô Châu, thì nhờ thầy Trang và chị Linh chăm sóc hai đứa."
- Tống Oánh nói: "Nếu họ về Tô Châu, em nhất định sẽ quay lại đấu với Lưu trưởng xưởng, lấy lại căn nhà."
- Hoàng Linh bị câu nói này làm lạc hướng suy nghĩ: "San San đã ở đó rồi, thì sao có thể dọn đi được nữa."
- Tống Oánh đáp: "Em chưa đồng ý cho họ thuê, em chỉ nói là 'mượn nhà', mượn rồi thì có thể đòi lại bất cứ lúc nào."
- Công việc của Trang Đồ Nam cần phải hợp tác với nhiều bên, nên cậu đã rèn luyện được kỹ năng chủ động trong các cuộc trò chuyện, cảm thấy chủ đề đã bị lệch hướng, liền khéo léo đưa lại đúng quỹ đạo: "Cám ơn dì và chú Lâm đã tặng con bao lì xì, tôi xin nhận với lòng biết ơn, còn của Bằng Phi, để em ấy tự quyết định."
- Trang Đồ Nam thay đổi cách nói: "Tiểu Đình là người có chủ kiến, chúng ta không thể thay em ấy quyết định, còn về hai món trang sức này..."
- Trang Đồ Nam suy nghĩ một lúc: "Dì Tống, con khuyên dì tạm thời đừng hỏi ý kiến của Tiểu Đình, để cho em ấy và Đống Triết tự quyết định con đường sau này, chúng ta không nên tạo áp lực cho hai đứa."
- Lâm Vũ Phong lập tức nói: "Không tạo áp lực, không tạo áp lực, chúng tôi cũng biết tương lai chưa chắc sẽ thành..."
- Tống Oánh suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: "Dù sau này có thành hay không, lần này chúng tôi đến là để thể hiện sự coi trọng đối với Tiểu Đình." - Hoàng Linh trong lòng thở dài nhẹ nhõm, nỗi đau khi suốt bao năm Tiểu Đình không được nhà chồng coi trọng đột nhiên được xoa dịu — xoa dịu bởi sự coi trọng của Lâm Vũ Phong và Tống Oánh đối với con gái.
- Tống Oánh luôn tin tưởng Trang Đồ Nam, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Đồ Nam, dì nghe theo ý con. Sợi dây chuyển của Tiểu Đình, dì sẽ giữ lại, còn chiếc kia là tặng cho mẹ con, dì đã chọn ở tiệm vàng ở buổi, cảm thấy chiếc này hợp với mẹ con nhất..."
- Tống Oánh nhìn Hoàng Linh: "Khi em còn ở trong nhà máy, trong xưởng có người đeo chiếc dây chuyền vàng đầu tiên, mọi người xung quanh đều bắt đầu tiết kiệm, cả nhà ăn dưa muối nửa năm cũng phải mua một chiếc để đeo, người khác có, em cũng phải có."
- Hoàng Linh cũng cười: “Chị nghe nói có người bảo cổ chị trơn tuột, em thay chị mắng người, nói Đồ Nam, Tiểu Đình chính là chiếc dây chuyền vàng tốt nhất."
- Tống Oánh nói: "Khi em mua chiếc dây chuyền vàng đầu tiên ở Quảng Châu, là lúc giá đang tăng, em cũng không để ý kiểu dáng, chỉ lo tranh thủ mua về tích trữ chờ tăng giá, sau này Đông Triết đi Phúc Kiến làm ăn cần tiền, em lại bán đi. Mấy hôm trước, em đi tiệm vàng chọn trang sức, vui mừng lắm, thật sự là vui mừng, Chị Linh, Tiểu Đình có thể không nhận, con bé không biết chúng ta lúc đó muốn có một chiếc dây chuyền vàng đến mức nào. Tiểu Đình có thể không nhận, nhưng chiếc này, chị nhất định phải nhận."
Mọi người quanh bàn đều im lặng, cái đói nghèo, sự khao khát cuộc sống tốt đẹp nhất một cách giản dị, những chuyện xưa cũ tưởng như đã bị lãng quên lại hiện lên trước mắt.
- Hoàng Linh mũi cay cay: “Tống Oánh bao nhiêu tiền? Lòng tốt của em, chị nhận rồi, chị sẽ mua, bọn trẻ giờ lớn cả rồi, điều kiện của chị cũng tốt.”
- Trang Đồ Nam nhẹ nhàng đặt tay lên tay mẹ: “Dì Tống, hai chiếc dây chuyền này bao nhiêu tiền? Con sẽ mua mua, mẹ và Tiểu Đình mỗi người một chiếc, sau này nếu dì muốn tặng mẹ hay Tiểu Đình trang sức gì con không quan tâm, nhưng hai chiếc này, con sẽ mua cho họ.”
- Trang Đồ Nam nghiêm túc nói: “Dì Tống, con sẽ mua dây chuyền, dì đừng nghĩ nhiều, Tiểu Đình và Đống Triết, con luôn ủng hộ. Ban đầu con cũng không hiểu tính cách của hai người khác biệt như vậy, sao có thể hòa hợp được, con đã âm thầm quan sát lâu rồi, nhưng hai đứa có thể cùng nhau bàn bạc, dù là tiền bạc hay chuyện khác, họ có thể thảo luận…”
- Trang Đồ Nam quay sang bố mẹ: “Tiểu Đình suy nghĩ tỉ mỉ và có nhiều ý tưởng, Đống Triết thì thoải mái và dễ chịu, hai đứa lớn lên cùng nhau, hiểu rõ suy nghĩ của nhau, khi có bất đồng hay mâu thuẫn, hai đứa có thể thảo luận một cách bình tĩnh, điều này rất quan trọng.”
Trang Siêu Anh và Hoàng Linh đưa vợ chồng nhà họ Lâm lên tàu về Quảng Châu, vẫy tay chào tạm biệt.
Sau cơn tuyết, trời quang đãng, ánh nắng mùa đông chiếu lên người, ấm áp vô cùng, Trang Siêu Anh và Hoàng Linh thong thả đi về nhà.
- Mặc dù là mùng 4 Tết, nhưng các quán ăn gần ga tàu hầu hết đã mở cửa trở lại, vỉa hè cũng đầy các gian hàng bán đồ ăn, ánh nắng vui vẻ chiếu lên những món ăn đa dạng, Trang Siêu Anh cảm thán: “Ngày xưa vào dịp Tết ít có quán nào mở cửa, mọi người đều bận đi thăm bà con, giờ kinh tế thị trường, thật khác biệt.”
- Hoàng Linh nói: “Đúng vậy, Tống Oánh vội về cũng là để kiếm tiền, cô ấy nói, kinh doanh tốt nhất là vào trước và sau Tết Nguyên Tiêu.”
- Lề đường còn chút tuyết, giẫm lên nghe kêu cót két, Trang Siêu Anh nói: “Đồ Nam ngày mai sẽ về Thượng Hải, nhanh thật, lại một năm trôi qua rồi.”
- Trang Siêu Anh bất ngờ đá một cục tuyết dưới chân, nói với vẻ trẻ con: “Những người đang yêu thì không yêu, những người không nên yêu thì lại yêu.”
Hoàng Linh vừa tức vừa thấy buồn cười nhìn chồng một cái: 'Cố nhịn đến mức hỏng rồi à? Em thấy anh từ lúc nhà họ Lâm vừa vào cứ liền nhịn rồi, vẫn luôn nhịn đến giờ. Đừng nhịn nữa, anh nói đi, em nghe.”
- Trang Siêu Anh đáp: “Lâm Đống Triết từ nhỏ không thật thà, khác xa với hai đứa trẻ nhà chúng ta.”
- Hoàng Linh cười liên tục: “Lúc Tiểu Đình vừa nói, em là có chút... nhưng nghĩ lại, Đống Triết cho dù thành tích không bằng Đồ Nam, Tiểu Đình, nhưng cũng là sinh viên của trường đại học có tiếng, lại còn đẹp trai, cao lớn, thông minh nhanh nhẹn, tính cách cũng bổ sung cho Tiểu Đình, em thấy hai đứa sống với nhau rất tốt mà."
- Hoàng Linh nói tiếp: “Hơn nữa, chú Lâm, Tống Oánh cũng là người nhân hậu, Đống Triết lại là con một, trong nhà ít người, Tiểu Đình sau này sẽ không bị ức hiếp.”
- Trang Siêu Anh nói: “Uhmmm, Chú Lâm cho bao lì xì Đồ Nam và Bằng Phi số tiền không nhỏ. Tống Oánh lại thích Tiểu Đình, nhà họ Lâm xem trọng Tiểu Đình, sau này mâu thuẫn gia đình sẽ ít hơn.”
Hoàng Linh trong lòng cảm thấy một nỗi buồn man mác, cô liếc nhìn Trang Siêu Anh, nghĩ thầm: ‘Khi liên quan đến con gái mình, anh đột nhiên lại hiểu rõ về mâu thuẫn gia đình, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, rõ ràng lắm nhỉ."
- Vết thương cũ sớm đã lành lại, hơn nữa những năm qua, ba đứa trẻ đều bằng những cách khác nhau, hoặc nhẹ nhàng hoặc mạnh mẽ, thể hiện sự xa cách với ông bà nội nhà họ Trang. Người buồn bả và tổn thương sớm đã đổi thành Trang Siêu Anh. Hoàng Linh căn bản không quan tâm, cô chỉ là buồn một chút, rồi lập tức lại trở lại vấn đề vừa nói: “Lời hôm đó Đồ Nam nói ‘Hai đứa có thể thảo luận khi đối mặt với mâu thuẫn’ . Em càng nghĩ càng cảm thấy Đồ Nam nói có lý.”
- Trang Siêu Anh cũng gật đầu: “Đúng vậy, điều này rất quan trọng.”
- Trang Siêu Anh lại nói tiếp: “Chú Lâm và Tống Oánh đều kiếm được không ít tiền. Chú Lâm và Đồ Nam nói chuyện, Đồ Nam nói Thượng Hải đã bắt đầu thử nghiệm chế độ quỹ nhà ở công cộng. Chú Lâm lập tức biểu hiện Quảng Châu đã có nhà ở thương mại rồi, đợi Quảng Châu cũng thúc đẩy nhà ở công cộng, chú ấy lập tức tham gia, chuẩn bị mua nhà.”
- Hoàng Linh đáp: “Điều kiện chú Lâm tốt, không liên quan đến nhà mình. Em để ý câu của Tống Oánh, Lâm Đống Triết ở đâu cô ấy và chú Lâm đều ủng hộ. Lời này của cô ấy, giống như là đẩy con trai đi.”
- Hoàng Linh cảm thán: “Khi em vừa biết Tống Oánh, nhưng không ưa cô ấy chút nào, cô ấy một mình ăn mặc thời thượng, quần của Đống Triết vá chỗ này lắp chỗ kia, cô ấy cũng không kiên nhẫn với Đống Triết. Đống Triết bướng bỉnh, cô ấy và chú Lâm lấy chổi đánh, nhưng nếu là việc lớn, vợ chồng họ đều thật sự rất thương con.”