Tiểu hạng nhân gia

Chương 50



Là người xuất thân từ trường lớp chính quy, có kinh nghiệp làm việc nhất định--- làm việc đã gần một năm, thêm vào thời gian học nghiên cứu sinh đã có ba, bốn năm kinh nghiệm làm việc, sức trẻ và sự dẻo dai giúp cậu chịu được việc thức khuya, sự nghiệp của Trang Đồ Nam trong giai đoạn phát triển vàng son.
Viện nghiên cứu chỉ định cậu theo học một nhà thiết kế lão luyện để thực hiện các dự án, nhằm nhanh - chóng nâng cao trình độ vẽ.

- Trang Đồ Nam vốn đang phân vân giữa việc chuyên sâu về kỹ thuật và chuyển sang quản lý. Giáo sư Chu đã gọi ý cậu một câu: “Nếu quá sớm tham gia vào lĩnh vực quản lý, bạn sẽ phải hy sinh phần nào kỹ thuật, đặc biệt là trong bối cảnh công nghệ mới và vật liệu mới liên tục xuất hiện. Nếu bỏ lỡ giai đoạn này, rất dễ mất đi khả năng cảm nhận công nghệ mới và xu hướng mới.”

Trang Đồ Nam đã nghe theo lời khuyên của thầy, quyết tâm, nghiêm túc vẽ thêm vài năm nữa.

Nhu cầu thị trường phát triển mạnh mẽ. Dư Đào đang làm ở viện thiết kế tư nhân đang bận rộn với bài viết, bận đến Gót chân đập vào sau gáy.
Việc cải cách viện thiết kế, Phùng Ngạn Tổ, Vương Thượng Văn và Trang Đồ Nam vào làm việc ở viện thiết kế của trường Đại học Đồng Tế, là nhân viên của doanh nghiệp tập thể. Dư Đào làm việc ở viện thiết kế tư nhân, là nhân viên của doanh nghiêp tư nhân.

Lý Nhất Minh từ một người buôn bán cá nhân trái phép đã 'vật lộn' để trở thành một chủ doanh nghiệp cá nhân với hai giấy phép kinh doanh, cùng lúc kinh doanh quầy bán quần áo trước huyền diệu quán và một cửa hàng tạp hóa ở đầu hẻm.

Sau khi nhà máy tủ lạnh của giám đốc An đóng cửa, Tống Hướng Dương sau khi thất nghiệp đổi sang một doanh nghiệp địa phương khác ở Tô Châu, làm việc rất hiệu quả và đã gia nhập tầng lớp quản lý.

Hướng Bằng Phi điều hành một công ty vận chuyển hành khách tư nhân mô hình nhỏ.

Tống Oánh vì lý do gia đinh ‘nghĩ việc không lương’ từ nhà máy dệt bông, và làm chủ một quán ăn nhỏ ở Quảng Châu.

Một nhóm công nhân của nhà máy dệt bông đã thực hiện ‘nghĩ việc không việc’, rời khỏi nhà máy quốc doanh tìm tìm con đường tốt hơn.

Em rễ thứ hai của Lâm Vũ Phong, em gái thứ hai từ nông dân trở thành chủ doanh nghiệp cá nhân. Dượng hai đã làm việc chăm chỉ với khí thế ‘đánh bại Mafia Ý’ để kiếm tiền, dẫn cả nhà thoát khỏi đói nghèo trở nên giàu có.
....
Chính sách nhà ở đang thử nghiệm cải cách, từ 'nhà công' chuyển sang nhà ở thương mại.

Chế độ phân công công việc cho sinh viên tốt nghiệp đại học đang cải cách, từ hệ thống kế hoạch chuyển sang "lựa chọn đôi bên"
....
Cách ngành nghề, các tầng lớp xã hội đều đang chuyển từ hệ thống kế hoạch sang thị trường dưới nhiều hình thức khác nhau.

Các cuộc tranh luận về kế hoạch và thị trường trên các phương tiện truyền thông như báo chí, tạp chí đã đạt đến giai đoạn cực kỳ gay gắt.

Vào đầu tháng ba, < Giải phóng Nhật báo> đăng tải một tuyên bố gây chấn động ‘Kế hoạch và thị trường chỉ là hai phương thức và hình thức phân bổ tài nguyên, chứ không phải là dấu hiệu phân biệt chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư bản. Chủ nghĩa tư bản có kế hoạch, chủ nghĩa xã hội có thị trường’. Nghị luận này hết sức mới lạ, lập tức dư luận xôn xao, nhanh chóng đăng bài phản bác gay gắt.

Trong vài tháng tiếp theo, hàng chục tờ báo và tạp chí, tiêu biểu là và , đã qua lại, đấu khẩu gay gắt, tiến hành một cuộc tranh luận căng thẳng.

Trong sự tranh đấu kịch liệt của dư luận, tấm danh thiếp của cải cách mở cửa — khu Phố Đông — đang bước những bước vững chắc.

“Một ngày có thể phê duyệt bốn, năm mảnh đất, 15 phút hoàn thành một đợt duyệt xét, đóng dấu một con dấu”. Tất cả quản lý hành chánh ở Phố đông đều xoay quanh việc phục vụ phát triển và mở cửa. Tất cả các ủy ban và các bộ đều cử đại diện đến trụ sở Văn phòng Phát triển khu Phố Đông, mọi quy trình xét duyệt đầu tư đều có thể hoàn tất tại “cánh cửa duy nhất” của văn phòng phát triển mà không cần phải chuyển đến các cơ quan khác để phê duyệt.

Quy trình xét duyệt hiệu quả đã làm cho Phố Đông trở nên sôi động, vận hành nhanh chóng, hàng nghìn công trường cùng lúc bắt đầu thi công.

Con người quản lý các dự án, các dự án thúc đẩy con người, cả hai cùng đua nhau tiến về phía trước.

Nhóm thiết kế của Trang Đồ Nam đã bước vào giai đoạn thi công các tòa nhà cao tầng. Viện thiết kế cần thường xuyên cử kiến trúc sư đi đến hiện trường, phối hợp thi công, cùng các bên nói chuyện, bàn bạc.

Trang Đồ Nam, được chỉ định làm đại diện, cậu trở về nhà trọ và vô tình nói một câu.

- Dư Đào đồng tình nhìn cậu một cái, rồi vào trong phòng lấy ra một chiếc bảo vệ đầu gối: “Ngày mai trước khi ra khỏi cửa mang cái này vào, cậu sẽ cảm kích mình đấy.”

Ngày hôm sau, sau khi Trang Đồ Nam thức dậy vệ sinh cá nhân xong, nhìn thấy cái bảo hộ đầu gối trên ghế, do dự một lúc, rồi bán tin bán nghi mang bảo hộ đầu gối trong quần dài, cầm cặp công văn vội đến Phố Đông.

Vào giờ cao điểm buổi sáng, khu vực chờ xe buýt đã chật kín người, hàng trăm người chen chúc, xếp thành một hàng dài uốn lượn, mỗi khi một chiếc xe buýt đến, cả đoàn người ** lao về phía trước, một con rắn dài lập tức biến thành vài con rắn nhỏ lao nhanh về phía trước.

Xe buýt dừng lại, may mắn thay, đúng lúc chạy đến bên cửa xe, hàng ngũ ‘rắn nhỏ’ ngay lập tức dùng hết sức để chen vào trong xe, còn những người không kịp đến gần cửa xe vội vã quay lại, cố gắng chen lên xe.

Mỗi lần xô đẩy, thậm chí sau khi vật lộn, xe buýt đóng cửa, đi tiếp, nhóm người người còn lại lùi lại sau, tích tụ thể lực, chờ đợi lần tấn công tiếp theo.
Trang Đồ Nam đã phán đoán sai vị trí cửa xe, đứng nhìn ba chiếc xe buýt rời đi, cuối cùng vất vả chen được lên chiếc xe buýt thứ tư — chính xác hơn là, cậu bị đám đông phía sau đẩy lên xe buýt thứ tư — trong xe không còn chỗ trống, những người ngồi thì mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi, còn những người đứng thì đứng chen chúc, thân trước áp vào thân sau.

Sau bốn mươi phút, Trang Đồ Nam cuối cùng đã đến được bến phà Lục Gia Chủy, lại phải xếp hàng hơn nửa giờ nữa mới lên được phà.

Mức độ chen chút của phà càng tệ hơn xe buýt, nhân viên làm việc cố gắng dồn nhóm người vào khoang đẩy tới rồi lùi lại, mới miễn cưỡng đóng được cửa khoang.

Mưa to bắt đầu rơi, cửa sổ phà không có kính, gió lạnh và mưa rơi từ cửa sổ lớn vào trong. Trang Đồ Nam đứng không xa cửa đổ, mặt cậu nhanh chóng bị nước mưa văng vào. Vài phút sau, áo khoát của cậu cũng bị ướp sũng, cơ thể bị gió thổi lạnh buốt.

Trang Đồ Nam bắt đầu thường xuyên chạy qua lại giữa Phố Đông, giao thông giữa hai bờ rất bất tiện, là người thanh niên khỏe mạnh. Cậu thân là sức trai tráng, cần văn võ song toàn. Văn cần có thể vẽ tranh, sửa bản vẽ, võ thì cần thời gian dài đi xe buýt và phà.

Xe buýt cộng thêm phà, một chiều đã mất gần hơn hai tiếng đồng hồ. Trong cặp công văn của tài năng trẻ Trang Đồ Nam luôn có sẵn một chiếc bảo vệ đầu gối. Mỗi khi trưởng nhóm hoặc giáo viên hướng dẫn hạ lệnh một tiếng, Trang Đồ Nam lập tức cầm cặp đi nhà vệ sinh, mang đồ bảo hộ đầu gối lại xuất phát đi đến Phố Đông.
Cục quy hoạch thành phố tạm thời đổi đại diện phái đi. Đại diện phái đi của các bên và đại diện mới lần đầu mở cuộc họp.

Hội trường rất sơ sài, chỉ là một phòng hoạt động dựng tạm gần công trường. Tiếng ồn của máy móc từ công trường vang vọng, trên bàn có những chiếc quạt chạy qua chạy lại, mang đến những cơn gió nóng hừng hực, các đại diện tranh nhau đưa đầu lại gần quạt.

Trang Đồ Nam trên danh sách nhìn thấy tên của đại diện mới ‘ Thạch Uẩn Ngọc’ , tán thưởng một câu “tên thật đẹp”.

- Tiếng ồn của các loại máy móc trên công trường, kiến trúc sư kết cấu bên cạnh cậu la lên một tiếng: “Anh nói gì?”

Kiến trúc sư kết cấu chưa kịp đợi Trang Đồ Nam trả lời đã quay đầu đi, quay về phía chiếc quạt đang xoay. Cái đầu và thân trên của anh ta uốn éo duyên dáng như đang đuổi theo chiếc quạt, trung thành giống như hoa hướng dương quay theo mặt trời.

Cố vấn đối diện bàn nói: “Nhà thành có một nhà thơ, là nam, gọi là Thạch Uẩn Ngọc”

- Trang Đồ Nam đợi kiến trúc sư kết cấu quay lại, nhẹ nhàng như cây liễu xoay theo gió, mới nói: “Đá chứa ngọc, núi tỏa sáng; nước chứa ngọc, sông suối trở nên quyến rũ.”

- Kiến trúc sư kết cấu nói: “Thật hôi thối”

- Kiến trúc sư kết cấu cũng không lắc lư nữa, đứng dậy chuyển chỗ ngồi, cách Trang Đồ Nam xa một chút: “Tôi không nói câu thơ đó, tôi đang nói cậu, thật là hôi thối. “

- Trang Đồ Nam bất lực nói: “Trên phà có người nôn lên áo sơ mi của tôi, tôi đã dùng nước rửa sạch rồi.”

Cửa phòng hoạt động bất ngờ mở ra, bước vào lại một cô gái trẻ tuổi đội nón bảo hiểm.

- Ngoại trừ bên cạnh Trang Đồ Nam, trong phòng không còn có chỗ ngồi nữa, cô gái trực tiếp đi đến bên cạnh Trang Đồ Nam ngồi xuống, cởi nón bảo hiểm, tự nhiên giới thiệu về mình ‘Thạch trưởng khoa đã theo dự án khác rồi, tôi sẽ tiếp quản dự án này, tên tôi là Lý Giai, Lý trong họ Lý, Giai như trong 'Top 10 ca sĩ'."

- Lý Giai nghiên đầu nhìn Trang Đồ Nam. Trang Đồ Nam theo quy định luật bất thành văn trên công trường, lên tiếng nhận đồng môn: “Lý Giai, nhóm trưởng thời đại học của tôi.”

Phố Đông phát triển, Nhân sĩ giới kiến trúc toàn Thượng Hải huy động toàn bộ lực lượng. Nhân công trường Đại học Đồng Tế và trường Đại học Giao Thông đặc biệt nhiều, mọi người nhìn thấy đã không thấy lạ, gật đầu tỏ ý đã biết rồi.

Lý Giai sau khi tự giới thiệu xong, cuộc họp bắt đầu. Những người xây tường, quấn cốt thép, lắp ống, ba bên giằng co lẫn nhau. Bên quấn cốt thép chê bên xây tường, bên lắp ống thì chê bên quấn cốt thép. Mọi người đều cảm thấy đối phương làm sai, lấy bản vẽ và số liệu ra nói lý, cãi nhau suốt hơn hai tiếng đồng hồ.
Đến giữa trưa, một nhóm người chen chúc ra ngoài ăn cơm. Lý Giai vừa mới đến, được người bạn học cũ Trang Đồ Nam tiếp đón.

Quán ăn nhỏ gần đường phố có bán cơm, mì và hoành thánh. nhóm người đang cãi vã này chia ra một nửa gọi cơm chiên, một nửa gọi mì bò, khẩu phần lớn và đủ no.

- Trang Đồ Nam giúp Lý Giao chọn mì thịt bò: “Số cậu không tốt rồi, cuộc họp hôm nay có lẽ cần họp đến chiều đấy, hoành tránh ăn không no đâu.”

- Lý Giai cười: “Mình biết rồi, mình ở khoa quy hoạch công trình, công trình mình đến chắc nhiều hơn cậu.”

- Kiến trúc sư kết cấu và mọi người ngồi một bàn, thuận miệng hỏi một câu: “Cục quy hoạch chắc là rất bận nhỉ?”

- Lý Giai trả lời: “Sau khi Phố Đông phát triển mở cửa, các dự án rất nhiều, tôi đang phụ trách 15 dự án xin phép xây dựng. Mặc dù cần kiểm tra bố cục chung và bản vẽ thi công, nhưng các dự án nối tiếp nhau, mệt mỏi lắm."

- Kiến trúc sư kết cấu ngạc nhiên: “Tôi tưởng cường độ làm việc của đơn vị chính phủ thấp hơn so với viện thiết kế chứ.”

- Lý Giai trả lời: “Sau khi tôi vào cục quy hoạch tôi lại gặp đúng lúc cải tạo khu đô thị cũ và phát triển Phố Đông, phải làm không ngừng nghỉ."

- Trang Đồ Nam hiếu kỳ: “Tất cả các phòng ban đều rất mệt, hơn nữa tôi không muốn thay phiên công tác, công việc hiện tại của tôi gần như không còn dùng đến kiến thức chuyên môn, nếu chuyển sang phòng quy hoạch đất đai hay phòng tổng hợp thì thật sự là xa rời chuyên môn rồi.”

- Cố vấn bàn bên cạnh cảm thán: “Gần đây thường xuyên ở công trình gặp được trường Đại học Đồng Tế các bạn, khoa của các bạn có bao nhiêu người ở Phố Đông vậy?”

- Trang Đồ Nam trả lời: “Cậu nói khoa chính quy hả, lớp chúng tôi đa số dựa vào việc phân của của nhà nước. Năm 88 bắt đầu chọn lựa hai bên, đa số khóa 88, 89 đi đến Thẩm Quyến, năm nay bắt đầu đến Phố Đông rồi.

- Lý Giai đồng ý với cách nói của Trang Đồ Nam: “Tháng trước mình vừa về lại trường Đại học Đồng Tế tuyển dụng, năm nay người đến Phố Đông sẽ nhiều hơn.”

Trang Đồ Nam mỉm cười ngẩn ngơ, không ngờ đại học đã tốt nghiệp nhiều năm rồi.

- Lý Giai nhìn Trang Đồ Nam, dường như biết được suy nghĩ trong lòng cậu: “Đúng vậy, thật là nhanh, mình đã có tư cách trở về trường tuyển sinh rồi.”

- Cố vấn cảnh giác mở miệng: “Đại diện cục quy hoạch phải phối hợp công việc giữa các bên, các bạn cùng lớp, đừng thiên vị, đừng tụ tập cãi nhau.”

Lý Giai không còn đi đến công trình, chỉ xuất hiện lại trong cuộc họp toàn thể lần sau.

Sau khi cuộc họp kết thúc, các bên đều tan rã như muôn thú. Trang Đồ Nam cũng mệt mỏi vô cùng, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, cậu vẫn quyết định ngồi lên cáp treo lên tầng, định chụp thêm vài bức ảnh và ghi lại một số chi tiết để phản hồi lại cho viện thiết kế.

Cáp treo trực tiếp đưa đến tầng cao nhất. Trang Đồ Nam đưa chân ra khỏi cáp treo, liền thấy Lý Giai đang một mình ngồi trên bậc thềm cầu thang.

Lý Giai đang ăn kem, bên cạnh còn có một chai nước ngọt.

- Cô nam quả nữ, Lý Giai cũng có chút ngại ngùng: “Trang Đồ Nam, trời nóng quá, mình lên đây hóng gió. Mình có mua thêm một chai nước ngọt, uống không?”

Vì gặp nhau tình cờ, Lý Giai lại chủ động chào hỏi. Trang Đồ Nam không thể làm lơ, liền đi qua ngồi xuống bậc thang.

Trang Đồ Nam vốn luôn là người lịch sự, vị trí cậu ngồi xuống cách Lý Giai một khoảng nhất định.

- Cầu thang còn chưa hoàn công, chưa lắp lan can tay vịn, khá nguy hiểm. Lý Giai cười khẽ, tựa mình về phía một bên tường, tạo ra không gian rộng hơn: “Trang Đồ Nam, an toàn là trên hết.”

Lý Giai vô cùng hào phóng, sự lo lắng của cô cũng có đạo lý, Trang Đồ Nam cũng thuận theo, di chuyển vào trong một chút.

Tòa nhà đã được xây đến tầng 9, xem như là một tòa nhà cao ở Phố Đông hiện nay. Mặt ngoài, cửa sổ vẫn chưa được lắp đặt, tầm nhìn của cả hai có thể nhìn rõ ràng ra xa.

Một vệt hồng hoàng hôn ở cuối chân trời đỏ rực như lửa, như rực rỡ. Các công trường gần xa đều vang tiếng máy móc ầm ầm, nhộn nhịp sôi động. Giò từ mặt sông và công trường thổi lại, mang theo hơi nóng đầu hè và bụi bặm đặc trưng của công trường. Đi xuyên qua tòa nhà rộng lớn, gió thổi làm quần áo của
Lý Giai đưa nước ngọt qua, trong khoảnh khắc này, Trang Đồ Nam cảm thấy lòng mình thư thái dễ chịu, không từ chối, cảm ơn rồi nhận lấy.

Ánh hoàng hôn nhảy múa sống động trên người của hai người, như gió, như những chú chim nhỏ bay lượn thật xa, như cõi lòng chìm đắm.

- Tiếng chuông vang đinh tai điếc óc đột ngột vang lên, giờ tan ca công trường đã đến. Trang Đồ Nam nói: “ Chúng ta vẫn chưa dừng cáp treo, nhanh xuống đi, nếu không một lát nữa chỉ có thể đi bộ xuống thôi."

Lý Giai cười lắc đầu, ra hiệu cho Trang Đồ Nam nhìn xuống. Trang Đồ Nam không hiểu, theo tầm nhìn của cô, cậu nhìn xuống dưới.

Những cáp treo của các tòa nhà cao gần đó đều đang di chuyển xuống, nhưng cáp treo chỉ chứa được một số người, nhiều công nhân xây dựng theo nhóm đang vội vã chạy xuống từ cầu thang.

Dòng người từ các công trường đồng loạt đổ ra.

Gần cổng công trường, người đông như mắc cửi, người đi bộ, đoàn xe đạp như những con suối nhỏ đổ nhanh ra đường.

Con phố vốn vắng vẻ giờ đột nhiên tràn ngập xe buýt, đoàn xe đạp tấp nập, người đi lại chen chúc.

....

Trang Đồ Nam ngạc nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt--- hàng trăm người từ các tòa nhà cao tầng khác nhau đổ xuống mặt đất, hàng nghìn người từ các công trường khác nhau đổ ra đường, hàng vạn người chỉ trong thời gian ngắn đã tụ tập rồi lại tản ra bốn phía.

Người qua lại đông đúc, huyên náo.

- Sự chấn động trong lòng Trang Đồ Nam khó nói nên lời, cậu quay đầu lại nhìn Lý Giai. Lý Giai mỉm cười: “Mỗi lần đến công trường, nếu thời gian đúng lúc, mình sẽ đều lên lầu nhìn cảnh này. Mỗi lần nhìn, mình đều cảm thấy rằng rất chấn động, nhiều lúc, thâm tình mình cảm thấy kiến trúc thật... rất lãng mạn.”
Lý Giai không biểu đạt được ý, Trang Đồ Nam lại hoàn toàn hiểu, im lặng gật đầu.

Cáp treo đã dừng hoạt động, hai người chỉ đành đi bộ xuống cầu thang chưa hoàn thiện. Trang Đồ Nam để chai nước ngọt rỗng vào trong túi và mang xuống lầu, suốt đường đi, anh thuận tay di chuyển những mảnh vật liệu xây dựng — vài thanh thép hay viên gạch gì đó — ra khỏi nơi có thể gây nguy hiểm, tránh để người khác bị vấp phải. Lý Giai im lặng giúp một tay.

- Trời vẫn còn sáng, tia sáng của ánh hoàng hôn đặc biệt dịu dàng. Gió từ mặt sông thổi đến không còn nóng như thế nữa. Trang Đồ Nam từ đáy lòng nói: “Mỗi lần họp xong, mình chỉ muốn nhanh một chút trở về viện thiết kế sửa bản vẽ, chưa từng nghĩ tan ca sẽ có một cảnh ấn tượng như thế này.”

- Đột nhiên, đèn trên một tòa nhà đối diện bật sáng "xoẹt" một cái. Trang Đồ Nam bị ánh sáng đột ngột làm cho chói mắt: "Công trường đối diện sẽ làm thêm giờ rồi."

- Lời còn chưa dứt, đèn trên đường đồng loạt sáng lên. Từ trên cao nhìn xuống, những dải ánh sáng lấp lánh kéo dài đến tận chân trời.. Trang Đồ Nam ngây ngất: “Trước đây chỉ cảm thấy Phố Đông là nơi công trường hỗn loạn, không ngờ rằng ban đêm ở Phố Đông lại đẹp như vậy.”

- Lý Giai cũng nhìn về phía con đường mới thẳng tắp rộng rãi: “ Việc xây dựng cầu đường còn gấp gáp hơn xây dựng cao ốc. Mình có một đồng nghiệp phụ trách quy hoạch xây dựng đường phố ở Phố Đông, theo như anh ta nói, đôi khi công trình làm đường phải thi công đến tận hai giờ sáng, nhiều công trường đường xá ở Phố Đông vẫn sáng đèn suốt đêm."

- Trang Đồ Nam nói: “ Đúng vậy, giao thông phải đi trước công trình xây dựng, tốc độ cần phải nhanh hơn. Hai nghiên cứu sinh cùng phòng với mình đã tham gia công trình cầu ở Phố Đông. Lúc mình vừa thi nghiên cứu sinh, thường xuyên nghe được họ nói rằng chính quyền thành phố đang họp để thảo luận tính khả thi của việc xây dựng cây cầu vượt sông. Thoáng cái, cầu Nam Phố sắp hoàn thành rồi, nhanh thật."

- Trang Đồ Nam nhớ lại chuyện cũ, nhịn không được cười lên: “Lúc đó họ hình dung công trình cầu Nam Phố là . Nguyên câu của họ là: ‘Thiết kế không có tiêu chuẩn hoàn toàn, thi công không có quy chuẩn hoàn chỉnh, một công trình lớn như vậy lại được triển khai trong điều kiện ‘ba không’, giờ đã gần hoàn thành rồi.”

- Nhân công xây tường Trang Đồ Nam có phong cách khá giống văn nghệ sĩ: “Ruộng đất trở thành đường làng, đất vàng chất thành những ngôi nhà rộng lớn.”

- Lý Giai tránh né vài viên đá nhỏ rải rác trên cầu thang: “Hôm đó mình đi qua cầu Nam Phố, nhìn thấy trạm thu phí đã xây xong rồi, mà sao cầu vẫn chưa xong, trạm thu phí đã hoàn thành rồi?”

- Trang Đồ Nam một cách tự nhiên nhặt những viên đá ở cạnh chân Lý Giai, rồi đặt chúng vào giữa nền gạch trống của sàn nhà, tránh để ai đó vấp ngã khi lên xuống cầu thang: “Chính quyền thành phố không có tiền, cần phát triển theo hình thức cuốn chiếu, thu tiền rồi mới xây dựng cây cầu thứ hai qua sông Hoàng Phố."

- Lý Giai không kìm được cảm xúc: “Mình còn nhớ khi học năm nhất, cả lớp đi tham quan bên ngoài bờ sông, từ xa nhìn thấy Phố Đông đều là những căn nhà cũ và đồng ruộng, tất cả những điều này thật là ... thậy là không thể tưởng tượng nổi.”

- Trang Đồ Nam trong lòng cảm thán: “Đúng vậy, lúc đó chúng ta nhìn là bờ sông Hoàng Phố, ai lại nhìn Phố Đông chứ, không ngờ rằng chỉ vài năm sau, ở khu Phố Đông, chỉ cần ném một viên đá ở bất kỳ công trường nào, chắc chắn sẽ trúng vào một sinh viên vẽ của trường Đại học Đồng Tế.”

- Lý Giai trước là cười, sau đó vẫn cảm thán: “Không thể tưởng tượng nổi, thực sự không thể tưởng tượng nổi mà.”

- Giữa những người bạn học cũ thực sự có quá nhiều hồi ức và cảm xúc chung, chỉ một câu nói đơn giản cũng có thể gợi lại những kỷ niệm về tuổi trẻ.Lý Giai cảm nhận được điều này “Lúc đó đi Bình Dao, có lần mình cho rằng cậu sẽ học chuyên ngành liên quan đến bảo tồn kiến trúc lịch sử.”

- Trang Đồ Nam đáp: “Trong nhóm chúng ta, có hai người học về bảo tồn kiến trúc, Vương Đại chí. Cậu còn nhớ Vương Đại Chí không, sau này cậu ấy đã theo giáo sư La làm công tác bảo tồn và tu sửa các công trình kiến trúc lịch sử ở Thượng Hải. Mấy năm trước cậu ấy ở lại trường, năm ngoái, qua sự giới thiệu của giáo sư La, cậu ấy đã đi Mỹ để học tập rồi.”

- Trang Đồ Nam cười: “Những người còn lại cơ bản đều được phân công đến cục quy hoạch ở các nơi, đều là những nhân tài chủ chốt ở từng địa phương.”

- Lý Giai cảm thấy tiếc nuối: “Thời gian trôi thật nhanh, đi Bình Dao đã là chuyện năm năm trước rồi, sắp sáu năm.”

Vừa đi vừa trò chuyện, còn thỉnh thoảng xử lý một ít đồ linh tinh, từ tầng 9 xuống tới tầng 1, hai người đã đi nửa tiếng đồng hồ.

Ánh đèn rực rỡ bắt đầu sang, trên đường tràn đầy mùi thơm của mì thịt bò, mì xào, hoành thánh, đầy ắp hương vị cuộc sống.

Học kỳ cuối không còn lên lớp, chỉ còn hai tuần thực tập và viết luận văn tốt nghiệp cùng với người hướng dẫn. Lâm Đống Triết đã xin nghĩ trở về Quảng Châu một chuyến, tham gia hội nghị trao đổi nhân tài các trường đại học ở Quảng Châu, nộp cho bản thân và cho Trang Tiểu Đình hàng chục bản sơ yếu lý lịch.

Lâm Đống Triết ban đầu đinh rủ Trang Tiểu Đình cùng xuống Nam, dù sao thì đây là cơ hội chọn lựa hai chiều, các đơn vị hay doanh nghiệp ngoài việc nhận lý lịch còn có thể trực tiếp trò chuyện với sinh viên tốt nghiệp và thậm chí sắp xếp phỏng vấn ngay tại chỗ. Tuy nhiên, việc ra vào Quảng Châu cần phải có giấy phép biên phòng, cậu đương nhiên có giấy phép, nhưng Trang Tiểu Đình đi đến văn phòng khoa hỏi, hy vọng trường cấp giấy chứng nhận để làm chứng chỉ biên phòng, nhưng bị từ chối.

Dưới tình huống bất lực này, Lâm Đống Triết chỉ đành một mình trở về Quảng Châu.

Tống Oánh thường nói Lâm Đống Triết luôn có vận may kỳ lạ trong những sự kiện lớn. Hồi nhỏ gặp cả nhà Trang Siêu Anh, cậu ta với số điểm gần đủ đã đỗ vào trường trung học số một ở Tô Châu. Trước khi thi đại học, Lâm Vũ Phong điều chuyển đến Quảng Châu, cậu với điểm số bất ngờ làm một cú vào trường Đại học Giao Thông. Giờ tốt nghiệp rồi, Lâm Đống Triết lại lần nữa thể hiển sự may mắn của cậu không gì sánh bằng.

Công ty Procter & Gamble(P&G) đang lên kế hoạch thành lập một công ty liên doanh mới tại Quảng Châu--- Công ty trách nhiệm hữu hạn văn phòng phẩm Procter & Gamble Quảng Châu đồng thời thiết lập các chi nhánh tại Bắc Kinh và Thượng Hải.

Yêu cầu tuyển dụng của công ty Procter & Gamble(P&G) rất cao, hầu hết các vị trí chỉ tuyển sinh viên tốt nghiệp đại học hoặc thạc sĩ.

Lâm Đống Triết có hộ khẩu, có học lực, chuyên ngành phù hợp --- Đặc biệt là vào năm ba và năm tư, mỗi tối tôi cùng Trang Tiểu Đình đi học bài buổi tối. Điểm chuyên ngành của cậu cực kỳ tốt, là con trai, thuận tiện để xuống nhà máy, thậm chí cfon biết một chút tiếng Thượng Hải, thuận tiện đi công tác hai nơi Quảng Châu và Thượng Hải. Tất cả các yếu tố này cộng lại, Lâm Đống Triết đã nổi bật giữa đám ứng viên, cuối tháng năm liền ký hợp đồng.

Trong bản lý lịch mà Lâm Đống Triết gửi giúp Trang Tiểu Đình, cậu để lại số điện thoại bộ đàm của Lâm Vũ Phong. Sau đó, Lâm Vũ Phong đã nhận được số điện thoại hoặc tin nhắn từ vài công ty, một cách gián đoạn. Trang Tiểu Đình tìm cách gọi điện đường dài để liên lạc với họ. Mặc dù vì lý do hộ khẩu và nhân sự.... Trang Tiểu Đình không nhận được lời hứa chắc chắn nào, nhưng vài cuộc gọi này cũng đủ cổ vũ rồi.

Lâm Đống Triết và Trang Tiểu Đình lần lượt đến văn phòng khoa để tìm hiểu cách thức để Trang Tiểu Đình có thể làm việc ở Quảng Châu hoặc các khu kinh tế đặc biệt như Thẩm Quyến. Sinh viên tốt nghiệp xuống Nam đã trở thành xu hướng. Các cán bộ trong khoa rất quen thuộc với tình huống liên quan này, nói với họ, nói chung, vốn công ty đầu tư nước ngoài hoặc các doanh nghiệp tư nhân ở các đặc khu kinh tế không quá quan tâm đến việc nhân viên mới có hộ khẩu địa phương hay không, nhưng họ cũng sẽ không giúp đỡ nhân viên mới làm các thủ tục liên quan. Sinh viên tốt nghiệp cần đầu tiên là phải chuyển hộ khẩu về quê gốc, xin 'chứng chỉ biên phòng' tại nơi cư trú gốc. Sau đó mới có thể tìm cách hoàn thành các thủ tục nhân sự và những giấy tờ phức tạp khác.

Trang Tiểu Đình cũng tham gia vào hội chợ tuyển dụng của trường Đại học Giao Thông.

Thị trường việc làm vẫn còn rất khó khăn. Tô Châu có hai công ty rất quan tâm đến Trang Tiểu Đình. Người phụ trách đã có buổi phỏng vấn với Trang Tiểu Đình. Tuy nhiên cả hai công ty đều có quy định, sau ba năm ký hợp đồng hoặc trong vòng năm năm không được nhảy việc hoặc từ chức, nếu vi phạm sẽ phải chịu một khoản tiền phạt khổng lồ. Trang Tiểu Đình nghĩ trước nghĩ sau, quyết định tạm thời không tìm việc trước, đợi sau khi tốt nghiệp xong chuyển hộ khẩu về Tô Châu, sau khi làm hoàn thành thủ tục giấy chứng biên phòng, sẽ đi Quảng Châu tìm công việc.

Trang Siêu Anh là đảng viên, mỗi tuần đểu tham gia vào học chính trị và đảng của trường.
Trên các tờ báo, tạp chí, người ta tranh cãi sôi nổi về việc ‘Việc cải cách mở cửa thuộc về ‘xã hội’ không thuộc ‘tư’. Trang Siêu Anh càng lúc càng lo lắng. Khi ông học và thảo luận về quan điểm "hai trung tâm" mà tờ Nhân dân nhật báo nêu ra. ‘Nhân dân cả nước đối mặt với hai nhiệm vụ quan trọng, đấu tranh giai cấp và xây dựng toàn diện’. Ông đã quyết định rõ ràng.

- Trang Siêu Anh tuyên bố với Hoàng Linh kết luận mà ông đã suy nghĩ suốt mấy tháng qua: “Anh không phản đối việc Trang Tiểu Đình và Lâm Đống Triết ở bên nhau, nhưng hai đứa cần cùng nhau trở về Tô Châu, không thể đi Quảng Châu.”
Giống như năm đó ông đã đưa Trang Đồ Nam ngồi tàu đêm đi Thượng Hải. Giống như ông kiên quyết để lũ trễ đi đến nhà ông bà nội. Trang Siêu Anh một lần nữa thể hiện sức mạnh hành động khi đã quyết định mục tiêu. Ông ở giới dạy học Tô Châu khắp nơi nghe ngóng, muốn giúp Trang Tiểu Đình và Lâm Đống Triết tìm công việc.

Không phụ người có lòng, Trang Siêu Anh có không ít mối quan hệ nhất đinh ở sở giáo dục, người nhờ người, lời truyền lời. Ông trằn trọc nghe ngóng rằng trường Đại học Tô Châu đang tuyển dụng giáo viên quản lý lớp toàn thời gian. Hộ khẩu, học lực của Trang Tiểu Đình đều phù hợp tiêu chuẩn. Qua một số vận động, họ đã đạt được một thỏa thuận miệng cơ bản.

Vào một ngày thứ Bảy tháng sáu, Trang Siêu Anh không có tiết học vào buổi chiều, ông bảo Hoàng Linh cũng xin nghĩ phép---- việc của nhà máy dệt bông không nhiều, gần như chỉ là hình thức. Hai người cùng nhau lên đường đi Thượng Hải.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com