Việc ‘Khủng hoảng giá cả’ thất bại đã đến đến sự mất kiểm soát kinh tế lớn nhất kể từ sau cải cách mở cửa---tỷ lệ lạm phát trong nửa đầu năm đạt 17,9%, và trong nửa sau lên tới gần 40%--- lạm phát nghiêm trọng khiến mức sống giảm sút nhanh chóng, đồng thời khiến người dân bắt đầu hoài nghi về "cải cách mở cửa.
Vào tháng 5, một phong trào chỉnh đốn các doanh nghiệp tư nhân và chống lại sản phẩm giả, kém chất lượng được phát động trên toàn quốc. Trong bối cảnh thắt chặt kinh tế vĩ mô, các doanh nghiệp tư nhân và kinh tế cá thể gặp rất nhiều khó khăn.
Sau tháng 6, quốc tế đã thực hiện một loạt các biện pháp trừng phạt kinh tế đối với Trung Quốc. Các nhà đầu tư nước ngoài tạm ngừng các hoạt động kinh tế tại Trung Quốc, giậm chân tại chỗ, phần lớn các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài thậm chí rút hết các kỹ thuật viên và dây chuyền sản xuất khỏi Trung Quốc.
Tháng 9, tổng sản lượng công nghiệp toàn quốc chỉ tăng 0.9%, đã lập kỷ lục thấp nhất kể từ khi cải cách và mở cửa.
Về mặt chính trị, kinh tế, sự nghi ngờ đối với việc cải cách, mở cửa không ngừng gia tăng. Đặc biệt là các doanh nghiệp tư nhân chịu sự đả kích và áp lực cực lớn.
Cả Quảng Châu và Tô Châu đều phải đối mặt với những tác động rất lớn.
Là tiền tuyến của cải cách mở cửa, Quảng Châu chịu ảnh hưởng đầu tiên. Công trình hạ tầng cơ sở đình công, các doanh nghiệp tư nhân bị chỉnh đốn, các doanh nghiệp địa phương đóng cửa, một số ít doanh nghiệp tư nhân bỏ trốn, hàng loạt lao động phổ thông không có việc làm, bị buộc phải lang thang tại các ga tàu, bến cảng, các con phố, gây ra rất nhiều vấn đề xã hội và an ninh trật tự.
May mắn là công ty sản xuất và kinh doanh tủ lạnh Châu Giang của Lâm Vũ Phong vẫn ổn định. Quán ăn nhỏ của Tống Oánh kinh doanh không tốt như trước, nhưng cũng sống qua ngày. Kinh tế nhà họ Lâm cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.
Hai tỉnh Giang Tô và Chiết Giang, nơi nền kinh tế tư nhân phát triển mạnh, đã tiến hành một cuộc chỉnh đốn ngành nghề quy mô lớn.
Nhà máy tủ lạnh của nhà máy giám đốc An ngừng sản xuất và đóng cửa. Tống Hướng Dương tạm thời thất nghiệp.
Tiền Tiến tuổi tác đã cao, tính tình ngày càng thận trọng. Ông sợ rằng số xe khách đường dài dưới tên mình quá nhiều sẽ bị thanh tra. Sau khi suy nghĩ nhiều lần, ông đã quyết định thông báo ra ngoài ý định bán đi một nửa số xe và tuyến đường của mình.
Hướng Bằng Phi như con bò con mới sinh, không sợ cọp. Ban đầu cậu vừa mới trả một phần tiền cho Trang Đồ Nam, sau khi nghe nói chú Tiền muốn bán lại xe, lập tức gọi điện thoại đến Thượng Hải mượn tiền Trang Đồ Nam lần nữa. Sau khi Trang Đồ Nam đồng ý, Hướng Bằng Phi một khi đã làm thì không dừng lại, lại điện thoại đến cho Lâm Đống Triết.
Gom tiền của ba người lại cũng chưa đủ. Sau khi Lâm Vũ Phong biết được, đã bổ sung phần tiền còn thiếu.
Khi Trang Siêu Anh và Hoàng Linh biết, giấy phép kinh doanh của công ty tư nhân vận tải đã hoàn tất. Ba chiếc xe chở khách, ba tuyến đường, ba cổ đông--- Hướng Bằng Phi là cổ đông lớn thứ hai kiêm Tổng giám đốc. Trang Đồ Nam, Lâm Đống Triết chiếm cổ phần khác nhau — hai người chỉ có thể ngây người nhìn nhau.
Hiệu suất kinh doanh của nhà máy dệt bông không tốt, lương công nhân chỉ có thể trả được 80%.
Trang Siêu Anh ở trường trung học phổ thông số mười, thuộc hệ thống giáo dục thành phố, vì vậy lương của cô không bị ảnh hưởng.
Dù lo lắng đến đâu, dù có bao nhiêu lo âu, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, thời gian trôi qua trong những công việc thường ngày, không ồn ào, không phô trương. Tháng 6, năm 1990. Tô Châu, trong phòng phía đông sân nhỏ, ba người trong gia đình Trang đang dùng bữa tối.
‘Chỉ số giá tiêu dùng từ 40% trong nửa cuối năm 1989 đã giảm xuống còn 3,2% vào tháng 6 năm 1990---‘
Trang Siêu Anh và Hoàng Linh cùng lúc ngẩng đầu, nhìn vào màn hình tivi, lại đều cùng lúc cúi đầu, tiếp tục ăn ăn cơm.
- Trang Siêu Anh nói: “Đúng vậy, giá cả gần đây không còn tăng cao nữa, lạm phát hàng hóa cũng dừng rồi.”
- Hoàng Linh thở dài: “Từ mùa xuân năm 88 đến bây giờ, cuối cùng cũng dừng rồi. Hiệu quả sản xuất trong nhà máy cũng không tốt, nếu giá còn tăng nữa thì thật sự lo lắng."
- Hướng Bằng Phi đầy tự tin nói: “Không cần phải lo, đừng nói cổ phần của anh Đồ Nam mỗi thàng có thể kiếm không được không ít tiền. Cho dù một mình con chạy xe kiếm tiền thôi, cũng sẽ không để cậu, mợ đói đâu.”
- Hướng Bằng Phi uống một ngụm tàu hủ: “Mợ cả, mai mua đồ mặn đi, đồ ngọt ăn không ngon miệng."
Tivi tiếp tục phát sóng tin tức ‘Đảng Cộng sản Trung Quốc và Chính phủ đồng ý tăng tốc phát triển khu vực Phố Đông của Thượng Hải, áp dụng các chính sách khu công nghệ kinh tế và một số chính sách đặc khu kinh tế tại Phố Đông.... Sau khi thành công và rút ra được đủ kinh nghiệm từ khu kinh tế đặc biệt Thâm Quyến...’
- Hướng Bằng Phi liếc nhìn màn hình tivi, ngạc nhiên nói: “Anh nhà chúng ta sớm đã đi phố Đông xây nhà cao tầng lâu rồi, sao trong tin tức mới bắt đầu nói phố đông phát triển?”
- Hoàng Linh nói: “Lúc trước chỉ là mở rộng thành phố, giờ là thành lập khu tài chính mới. Ý nghĩa tương tự như Khu Kinh tế tự do Thâm Quyến.”
- Hướng Bằng Phi nói: “Mợ cả, mợ giỏi thật. Anh Đồ Nam ở Thượng Hải, mợ biết tin tức ở Thượng Hải như lòng bàn tay vậy.”
- Hoàng Linh cảm khái: “Bố mẹ của con cũng sẽ như vậy. Tin tức mà mẹ con quan tâm nhất, đến dự báo thời tiết ở Tô Châu đều xem, con đến lúc nào mới trở về thăm hai người hả?”
- Hướng Bằng Phi giọng ảo nảo nói:” Con là muốn hai người nghĩ phép, đến đây chơi vài ngày, nhưng không có chỗ để ở. Bố con nói, cả đời này cũng không muốn sống ở nhà ông bà ngoại nữa. Con định thuê nhà cho hai người, nhưng nhà nào cũng không đủ chỗ, làm sao có nhà cho thuê được.”
Trang Đồ Nam vừa mới nộp một bản vẽ, lúc này có thời gian rảnh, cậu đến trường Đại học Giao thông để thăm Trang Tiểu Đình và Lâm Đổng Triết, ba người cùng nhau ăn cơm trong căn tin.
Trong căng tin, trên trần treo hai chiếc TV lớn, đang phát tin tức thời sự. Tiếng người ồn ào khắp nơi, còn Trang Đồ Nam tập trung nhìn vào phụ đề trên màn hình. Sau khi xem xong tin tức về phát triển và mở cửa ở Phố Đông, cậu mới cúi đầu tiếp tục ăn bánh màn thầu.
- Lâm Đống Triết hết sức khen ngợi mà tán thưởng món thịt xào: “Lão đại, món này ăn với bánh bao là hết ý, anh ăn nhiều chút đi.”
- Trang Tiểu Đình cũng vừa xem tin tức xong, nói: “Anh, phố đông chẳng phải đã phát triển từ lâu rồi sao? Anh còn tham gia thiết kế các tòa nhà cao tầng ở Phố đông, tin tức vừa rồi có gì đặc biệt không?”
- Trang Đồ Nam suy nghĩ một lúc mới trả lời em gái: “Trước đây phát triển Phố đông chỉ để chuyển bớt công nghiệp và dân cư từ Phố Tây sang, chỉ là sự chuyển dịch không gian đô thị. Tin tức vừa rồi nhấn mạnh vào tài chính và thương mại của Thượng Hải, điều này có nghĩa là Phố Đông sẽ có sự bố trí không gian đô thị và chức năng đô thị đồng thời."
- Trang Đồ Nam nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Cũng là ý nói về việc đẩy nhanh cải cách mở cửa của Thượng Hải."
- Lâm Đống Triết nói: “Đúng rồi, tổng sản phẩm quốc nội của Thượng Hải hiện nay không còn chiếm tỷ lệ cao như trước, đã không bằng Quảng Đông rồi.” - Trang Tiểu Đình nhẹ nhàng liếc nhìn Lâm Đống Triết một cái. Lâm Đống Triết lập tức nịnh hót: “Mình không nói là mình muốn về Quảng Châu đâu, sau này cậu ở đâu, mình sẽ ở đó. Cậu muốn ở lại Thượng Hải, mình sẽ ở Thượng Hải làm việc. Cậu về Tô Châu, mình sẽ về chạy xe cho Hướng Bằng Phi.”
- Trang Đồ Nam không vui lên tiếng: “Cậu đừng coi việc phân bổ là chuyện không quan trọng. Mặc dù bây giờ là 'lựa chọn hai chiều', nhưng chủ yếu vẫn là dựa theo hộ khẩu tìm công việc. Tình hình việc làm trong hai năm qua tệ như vậy. Hai đứa cứ suy nghĩ kỹ xem năm sau tốt nghiệp sẽ làm thế nào để ở cùng nhau, thi nghiên cứu sinh hay cố gắng tìm cách ở cùng, phải nghĩ kỹ rồi
Trang Đồ Nam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Hai đứa cả ngày cứ lo nghĩ đến việc chơi đùa, không xem phim thì đi cung văn hóa thanh niên chuyền thuyền. Giờ sắp tốt nghiệp rồi, nên việc suy nghĩ cần phải suy nghĩ đển rồi đó.”
Trang Đồ Nam nói một câu sắc bén. Lâm Đống Triết, Trang Tiểu Đình cùng lúc im lặng.
Trang Đồ Nam sau khi về trường Đại học Đồng Tế đi đến tòa nhà khoa. Cậu ban đầu muốn đi đến văn phòng tìm người, nhưng trên đường đi đến tòa nhà khoa thì gặp phải Trần Lôi.
Trang Đồ Nam đã ký hợp đồng với Viện thiết kế kiến trúc trường Đại học Đồng Tế, cậu gần như chắc chắn sẽ định cư tại Thượng Hải.
Trần Lôi chủ động mời Trang Đồ Nam đi dạo quanh trường. Trang Đồ Nam chỉ có thể tạm thời thay đổi kế hoạch, cùng Trần Lôi đi dạo.
Lương ở viện thế kế rất cao, lại thêm có hộ khẩu ở thành phố Thượng Hải. Trang Đồ Nam cuối cùng đã đạt tiêu chuẩn tối thiểu để kết hôn và lập gia đình tại Thượng Hải. Một thầy giáo trong khoa đã giới thiệu với cậu ấy về cháu gái đang học đại học tại trường Đại học Đồng Tế, tên là Trần Lôi, và bảo họ làm quen với nhau, xem xét mọi thứ.
- Ánh chiều rực rỡ, khắp nơi đều là tiếng chuông xe đạp và tiếng cười đùa, không khí đầu hè lười biếng vui tươi bao trùm. Trần Lôi đang nói về quan điểm tình yêu chị gái họ của mình: “Chị ấy nói với nam sinh trong lớp, có hộ khẩu Thượng Hải là cần thiết. Nếu không có hộ khẩu Thượng Hải thì không thể xuất ngoại. Nếu không vượt qua được hai yêu cầu này thì gia đình sẽ không đồng ý.”
Trang Đồ Nam biết rằng trong chuỗi phân biệt hôn nhân ở Thượng Hải —xuất ngoại. Người bản địa ở Thượng Hải, người từ nông đăng ký hộ khẩu Thượng Hải--- cậu thật sự thuộc về tầng lớp thấp nhất—Cậu đã nghe những lời tương tự nhiều lần, nhưng lần này, anh cảm thấy chúng thật sự chói tai. Trong lòng Trang Đồ Nam thở dài một hơi, không khỏi nhớ lại lời khuyên của giáo sư Chu ‘Nam sinh viên thiết kế nhiều, công việc bận rộn, cuộc sống đơn điệu, cơ hội quen biết bạn gái rất ít. Vấn đề cá nhân đều dựa vào giới thiệu. Giờ có người giới thiệu cho rồi, cậu nên gặp trước đi, hiểu nhau một chút, biết đâu phù hợp.’
- Giáo sư Chu khác cũng nói: “Người trẻ bây giờ luôn muốn tự do yêu đương, tự do yêu đương thì tốt, nhưng nữ sinh viện thiết kế ít, không có điều kiện để tự do yêu đương.”
- Trang Đồ Nam lấy lại suy nghĩ, tiếp tục nghe Trần Lôi lải nhải: “Chị gái của em còn nói, sinh viên ngoài thành phố đến Thượng Hải không có nhà, chỉ có thể ở ký túc xá hoặc thuê nhà thôi.”
Trang Đồ Nam vẫn cười hiền hòa.
- Trong gió có mùi hoa thơm, tiếng côn trùng kêu vang từ trong bụi cỏ, mọi thứ đều khiến lòng người cảm thấy thư thái, dễ chịu. Trần Lôi nói: “Mẹ của em đã nghe nói về anh rồi, bảo em hỏi anh cuối tuần này có rảnh đi đến nhà chơi một chuyến không?”
- Trang Đồ Nam suy nghĩ nhanh chóng đáp :” Cuối tuần này em phải bận một số việc liên quan đến tốt nghiệp, chắc là không rảnh.”
- Trần Lôi hỏi tiếp: “Vậy tuần sau thì sao?”
- Trang Đồ Nam mĩm cười đáp: “Ký túc xác không thể ở nữa, cần phải thuê nhà, mình và bạn cùng phòng cùng đi tìm nhà.”
- Trang Đồ Nam nói: “Thay mình cảm ơn đến bố mẹ cậu, mình không thể đi thăm được.”
Trần Lôi ngạc nhiên nhìn Trang Đồ Nam, dường như không hiểu tại sao một chàng trai không phải người Thượng Hải lại từ chối một cô gái người Thượng Hải.
Trang Đồ Nam thực sự không có nói dối, cậu đang cùng Dư Đào đi kiếm nhà.
Tất cả quyền sở hữu nhà đất trên thị trường đều thuộc sở hữu của nhà nước, không cho phép mua bán hoặc cho thuê lại. Thị trường thuê nhà thuộc về chợ đen, mô hình cũng rất nhỏ.
Nhu cầu thị trường nhà ở lớn, tại Thượng Hải đã xuất hiện một số viện thiết kế tư nhân. Dư Đào vào làm tại một viện thiết kế tư nhân do một thầy giáo của trường Đại học Đồng Tế mở. Cậu và Trang Đồ Nam đều là những người có thu nhập cao, không muốn ở ký túc xá miễn phí với 8 hoặc 10 giường. Thà mình bỏ tiền ra thuê nhà, ở chỗ khang trang rộng rãi hơn.
Trang Đồ Nam và Dư Đào thay nhau đã lang thang trong chợ đen thuê nhà trước cổng chính phủ khu Trường Ninh suốt hai tháng. Nhưng nguồn nhà quá ít, hai người đều là vất vả vô ích. Lúc sơn cùng thủy tận, các anh khóa trên giúp họ nghe được một nguồn nhà ở khu dân cư mới Khúc Dương.
Khu dân cư mới Khúc Dương cách trường Đại học Đồng Tế rất gần, xung quanh tiện lời, nhiều thầy cô và sinh viên của các viện thiết kế đều thuê nhà ở đây. Chủ thuê nhìn rất chuẩn thị trường này, lấy một phòng ngủ lớn ngăn thành hai phòng ngủ nhỏ để cho thuê. Trang Đồ Nam và Dư Đào đã đến mức ‘Vớt vào giỏ là rau’.Sau khi nhìn thấy nhà lập tức trả tiền đặt cọc.
Trong khuôn viên trường, không khí hỗn loạn, các sinh viên tốt nghiệp đang lần lượt rời khỏi trường.
Các buổi họp lớp đầy rượu và ca hát, dưới ký túc xá là những tiếng khóc thét đau lòng... Những cảnh chia ly vui buồn như vậy lại một lần nữa diễn ra và khép lại.
Thủ tục rời trường đã làm xong, chìa khóa ký túc xá cũng đã trả. Trang Đồ Nam và Dư Đào mang chiếc thùng giấy đầy đồ linh tinh và vài chiếc vali xuống dưới lầu.
Đầu tiên mượn chiếc xe ba gác, Trang Đồ Nam lái xe, Dư Đào nhắm mắt theo đuôi đi theo bên vịn đồ, cứ như thế rời khỏi khuôn viên trường.
- Khi xe ba bánh chạy ra khỏi khuôn viên trường, hai người cùng lúc quay đầu nhìn lại lớp học. Trang Đồ Nam thử sến sẩm nói: “Đào nhi, như vậy là rời khỏi trường rồi, cậu có cảm nghĩ gì không?”
- Dư Đào nghĩ một lúc, trịnh trọng trả lời: “Cảm nghĩ thì rất nhiều, mình tưởng sẽ nghỉ một kỳ hè cuối cùng, đã lên kế hoạch đi du lịch Hải Nam rồi, nhưng ông chủ bảo công ty có quá nhiều việc, chỉ cho mình nghĩ hai tuần thôi. Cảm giác lớn nhất của tôi bây giờ là sau này không còn kỳ nghỉ đông hè nữa. Đồ Nam à, sau này chúng ta sẽ là những công nhân xây tường, suốt năm suốt tháng, ngày nào cũng vẽ tranh.”
- Dưới ánh nắng gắt, Trang Đồ Nam rùng mình một cái: “Đào Nhi, không biết nói thì đừng nói nữa.”
- Trang Đồ Nam đá vài cái về phía trước, bỗng nhiên nói: “Em gái mình rất thích ăn chè đậu xanh ở quán ngã tư phía trước, khi đi qua cậu mua giúp tôi hai bát, ít đá và ít đường nhé."
- Dư Đào nói: “Em gái cậu sắp đến à?”
- Trang Đồ Nam trả lời: “Em ấy vừa thi xong, nghe nói hôm nay mình trả ký túc xá, giờ đang ở khu dân cư mới Khúc Dương giúp mình quét dọn phòng rồi.” Trong lúc nói chuyện phiếm, xe ba bánh rất nhanh đã chạy đến ngã tư. Trang Đồ Nam vẫn ngồi trên xe, Dư Dào cầm bát cơm của cậu đi mua chè đậu xanh.
Trang Đồ Nam chăm chú nhìn những cảnh vật quen thuộc xung quanh, trong khoảnh khắc anh lại nhớ đến cảm giác buồn bã và hoang mang khi tốt nghiệp đại học, nhớ lại lúc đó, cả đám bạn cùng lớp ôm nhau không nỡ chia xa, la hét ầm ĩ tại ga tàu, như thể chỉ trong chớp mắt, thời gian đã trôi đến giờ, đến lúc này là những ngày lặp đi lặp lại sửa bản vẽ và thuê nhà ngoài, đến lúc này là sự tiếc nuối không nguôi.
Phòng đã được quét dọn sạch sẽ, dưới sàn, gra giường, bàn ghế đều sạch bóng, cửa kính cũng được lau chùi sạch sẽ.
- Trang Tiểu Đình đi phơi khăn lau: “Không có rèm cửa, buổi tối khi mở đèn, người ở đối diện nhìn vào có thể thấy hết mọi thứ."
- Ở góc tường đặt một giá sách cũ, Lâm Đống Triết đang ngồi xổm trên sàn, đặt sách lên hai tầng thấp nhất của giá sách:” Sợ gì chứ, anh của cậu là con trai, không sợ người khác nhìn, ai nhìn người đó chịu thiệt. Mình không nhớ trước đây anh cậu có dùng rèm cửa không nữa.”
- Trang Tiểu Đình lấy giấy bút ghi lại kích thước cửa sổ vừa đo được: “Gần đây chợ bán, một tí nữa mình đi xem có tiệm may nào không, nếu có thì may một cái rèm cửa.”
- Lâm Đống Triết đáp: “Mình nhớ ra rồi, phòng của anh trai cậu có rèm cửa. Mỗi khi mình gọi từ ngoài cửa sổ, nếu anh ấy không muốn trả lời, thì sẽ kéo rèm lại.”
- Lâm Đống Triết bỗng nhiên cười: “Cậu có cảm thấy rằng căn phòng này có chút quen mắt không. Hôm nay khi mình vào phòng này liền cảm thấy giống nhà chúng ta. Trước đây phòng của anh cậu và phòng của mình đều ngăn cách như vậy. Anh ấy hắt xì một cái, mình cũng biết ngay.”
Khi Lâm Đống Triết nói đến “nhà chúng ta”, với giọng điệu rất tự nhiên và có chút lưu luyến, chính bản thân cậu cũng hơi ngẩn người một chút khi nghe thấy lời nói đó.
Trang Tiểu Đình không nói lời nào, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh.
Lâm Đống Triết ngẫng đầu nhìn Trang Tiểu Đình bên cạnh cửa sổ, ánh nắng chiếu xiên vào tóc cô, tạo ra một mảng vàng rực rỡ.
Phòng rất nhỏ, chật chọi và tù tùng. Bên ngoài cửa sổ truyền lại tiếng ve sầu kêu đinh tai nhức óc, cành cây ở xa không nhúc nhích. Tất cả đều thân quen như vậy, giống như mùa hè lúc còn nhỏ của họ giống như mọi mùa hè mà họ đã cùng nhau trải qua. Lâm Đống Triết nghĩ thầm, giống như bây giờ.
Lâm Đống Triết đứng dậy, trong lòng căng thẳng, cứng nhắc đi đến bên cạnh cửa sổ, đối diện Trang Tiểu Đình.
Trang Tiểu Đình có vẻ cảm nhận được bầu không khí khác biệt, vẫn cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lâm Đống Triết.
- Lâm Đống Triết lấy dũng khí, nắm chặt hai tay của Trang Tiểu Đình, dũng cảm nói: “Lần trước, anh cậu nói chúng ta nên suy nghĩ, mình không muốn suy nghĩ...”
- Lân Đống Triết đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại những gì mình muốn nói, đã nhiều lần lặp lại và sắp xếp trong đầu những quan điểm muốn thể hiện, nhưng vì quá căng thẳng, cậu lại nói không trôi chảy: “Anh cậu nói rất có lý, mình cũng nghe nói, tỉ lệ chia tay sau khi tốt nghiệp là 100%.”
Trang Tiểu Đình đột ngột ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Lâm Đống Triết.
- Lâm Đống Triết lời vừa nói xong, lập tức nhận thức được rằng mình đã nói sai. Cậu liền không đầu không đuôi giải thích: “Mình không phải muốn chia tay, mình nói sai rồi, mình không phải là muốn chia tay. Anh cậu sẽ xử lý mình, Hướng Bằng Phi cũng sẽ....”
- Trang Tiểu Đình nhẹ nhàng nói: “Cậu... từ từ nói.”
Giọng của Trang Tiểu Đình cũng run lên, cô lại cúi đầu xuống. Lâm Đống Triết thấy đôi mi dài của cô không ngừng run lên.
- Lâm Đống Triết lấy lại tinh thần: “Mình nói mình không muốn nghĩ, mình sớm đã nghĩ xong rồi. Sau khi tốt nghiệp, cậu đi đâu, mình sẽ đi đến đó.”
- Lâm Đống Triết nói tiếp:” Mấy năm nay công việc khó tìm quá, Thượng Hải không thể ở lại được. Sau khi tốt nghiệp, nếu cậu muốn về Tô Châu, mình sẽ cùng về Tô Châu. Cậu biết đó mình muốn về Tô Châu lắm, nhưng nói thật thì, mình thấy Quảng Đông vẫn tốt hơn, ở Quảng Châu cơ hội việc làm nhiều hơn, cậu không có hộ khẩu cũng có thể tìm được công việc tốt.”
- Lâm Đống Triết lại bổ sung thêm một câu: “Nếu cậu muốn thi nghiên cứu sinh, mình sẽ đi đến thành phố cậu học nghiên cứu sinh để tìm việc. Mình không quan tâm đến đến học lực của cậu cao hơn mình. Từ nhỏ thành tích của cậu đã tốt hơn mình rất nhiều, mình đã quen rồi.”
- Lâm Đống Triết nói tiếp: “Dù đi đâu, chúng ta cũng phải ở bên nhau.”