Tiểu hạng nhân gia

Chương 43



Tống Oánh không nói dối. Lâm Đống Triết thực sự đi thăm họ hàng rồi--- Lâm Vũ Phong là người Tấn Giang Phúc Kiến. Sau khi thi đậu đại học phân bổ đến đến Tô Châu làm việc. Em trai, em gái của Vũ Phong đều làm nông ở địa phương. Sau khi cải cách và mở cửa, họ đã giúp đỡ lẫn nhau để phát đạt.

Lâm Vũ Phong lúc trẻ bố đã mất, nhà nghèo rớt mồng tơi. Sau khi ông đi làm, mỗi tháng sau khi nhận lương, việc đầu tiên ông làm là gửi hầu hết tiền lương về cho mẹ để nuôi dưỡng các em. Ông đã hỗ trợ gia đình suốt nhiều năm, mãi cho đến khi các em trai em gái trưởng thành và có thể tự kiếm sống, mẹ không còn chịu nhận số tiền nhiều như vậy từ ông nữa. Lúc đó ông mới bắt đầu suy nghĩ đến chuyện riêng tư và theo đuổi Tống oánh và kết hôn.

Sau khi kết hôn, Lâm Vũ Phong mỗi đầu tháng sau khi nhận lương, vẫn như cũ gửi tiền về cho mẹ--- Số tiền cũng không còn nhiều nữa, chỉ là tiền tiêu vặt hiếu thảo với mẹ mà thôi--- Gửi trực tiếp đến khi mẹ qua đời.

Suôt gần ba mươi năm, những biên lai gửi tiền chưa từng gián đoạn đã khiến Lâm Vũ Phong có vị thế rất cao trong gia đình. Mặc dù bây giờ các em trai, em gái đều giàu có hơn ông rất nhiều, nhưng đối với người anh lớn này, người vừa đảm nhận trách nhiệm của cha, vẫn rất tôn trọng.

Lâm Vũ Phong kết hôn muộn, hai người em trai đều kết hôn sinh con trước anh, nhưng Tống Oánh đã một lần sinh ra cháu trai trưởng đầu tiên của thế hệ thứ ba nhà họ Lâm.

Người Phúc Kiến rất coi trọng con trai. Trước Lâm Đống Triết chỉ có bốn người chị họ. Sự ra đời của cậu ấy đã khiến gia đình nhà họ Lâm ở cách nghìn dặm xa vui mừng hân hoan. Bà nội của cậu càng thêm tiếc nuối vì không thể tới chăm sóc Tống Oánh khi sinh, vì bà không chỉ bị say xe nặng mà còn không biết nói tiếng phổ thông — bà thậm chí không thể đi tàu hỏa.

Từ Giang Tô đến Phúc Kiến giao thông bất tiện. Lâm Đống Triết từ nhỏ chỉ trở về quê hai lần. Sau khi thi đậu đại học, Lâm Vũ Phong đặc biệt dẫn cậu ấy một chuyến. Trước mộ của bố mẹ, thắp hương và đốt tiền giấy, thông báo với gia đình họ Lâm rằng lại có một người tốt nghiệp đại học.

Lâm Vũ Phong là người anh lớn được các em trai, em gái rất kính trọng. Lâm Đống Triết vừa là trưởng tôn của dòng họ trưởng, vừa là sinh viên đại học duy nhất của thế hệ thứ ba. Trong gia tộc rất được yêu quý. Trong các dịp cưới hỏi hay những sự kiện quan trọng khác, cậu có thể ngồi cùng Lâm Vũ Phong ở vị trí chủ tịch.

Hiện tại, Lâm Đống Triết đang dẫn Trang Đồ Nam đi Tấn Giang thăm họ hàng---Dượng hai của Lâm Đống Triết ở nông thông mở xưởng làm kinh doanh, có mối quan hệ rất rộng. Ông ấy đã bỏ tiền và công sức giúp Lâm Đống Triết giải quyết một lô hàng.

Lâm Đống Triết mang theo toàn bộ tiết kiệm của gia đình nhà họ Lâm và bản thân, tổng cộng là hai vạn nhân dân tệ. Tống Oánh đã bán hết đồ trang sức vàng mà bà tích trữ, kiếm được một khoản lời nhỏ--- Cô hai nhìn thấy số tiền cậu mang theo quá ít, đã mở một cuộc họp gia đình. Các chú, các cô trong nhà đã giúp đỡ, mỗi người cho mượn một ít, để góp đủ năm vạn tệ.

- Khi dượng hai đưa qua một gói tiền đã được đếm kỹ, xếp thành từng đống. Lâm Đống Triết rất hổ thẹn, dượng hai cười lớn: “Sợ cái gì, người Phúc Kiến chúng ta đều khởi nghiệp như vậy, có cơ hội kiếm tiền, anh chị em giúp đỡ cho mượn, cùng nhau giúp một tay, tuyệt không bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm tiền nào.”

- Cô hai kéo tay Lâm Đống Triết, nhẹ nhàng vỗ vào mua bàn tay cậu như để an ủi: “Trước đây trong nhà chỉ có ruộng, một chút tiền xài cũng không có, cả gia đình phải trông vào số tiền gửi về của bố con để mua muối và vải. Cô vốn nói một mình cô ra số tiền này thôi, nhưng dượng hai của con nói cả nhà đều có trách nhiệm báo đáp anh cả, mỗi nhà đều phải đóng góp, con xem năm vạn này có đủ không, không đủ thì cô hai vẫn còn ở đây.”

- Chú út cũng nói: “Anh lớn bây giờ vẫn chỉ có lương cố định, là người nghèo nhất trong gia đình. Nếu con muốn làm ăn, chúng ta, các chú các dì, làm sao có thể không giúp đỡ được."

- Dượng hai đặc biệt thích Trang Đồ Nam tao nhã, lịch sự, kéo cậu lại uống trà đạo: “Trước đây Phúc Kiến nghèo. Mỗi làng lại đi xuống Nam Dương (Đông Nam Á) để kiếm sống. Những người di cư bất hợp pháp xa nhất là đến Mỹ. Rời bỏ quê hương, phải đoàn kết lại với nhau, tranh giành lãnh thổ với Mafia Italy và New York...”

- Lâm Đống Triết, đang nắm tay đối diện với cô hai, vô cùng ngạc nhiên: “Mafia Italy?”

- Dượng hai nói: “Băng nhóm Phúc Kiến và Mafia Ý tranh giành lãnh thổ. Một người Phúc Kiến chết, cả làng đều cầm theo dao đi liều mạng. Bọn họ biết rằng nếu không may chết trận, hội đồng hương sẽ chăm sóc cho mẹ góa con côi. Vì thế người Phúc Kiến rất mạo hiểm. Dần dần, khu phố Ý ở New York trở thành khu phố người Trung Quốc."

Dượng hai người có mối quan hệ rộng, không phải ra trận. Ông cung cấp hai nguồn hàng để Lâm Đống Triết lựa chọn. Một lô là đồng hồ lậu, lô khác là máy ghi âm và băng lậu sản phẩm sản xuất ở địa phương.

Đồng hồ thuận tiện cầm theo. Lâm Đống Triết và Trang Đồ Nam mỗi người vác theo một bao đồng hồ lên xe lửa trở về Tô Châu. Còn máy ghi âm thì phải chuyển qua đường vận tải hàng hóa.

Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết sau khi suy cẩn trọng, đã chọn máy ghi âm.

Giống như dịch vụ vận tải hành khách. Trong các doanh nghiệp nhà nước về lưu trữ và vận chuyển, cũng có một phần không nhỏ người đã ra ngoài làm vận tải tư nhân. Những công ty vận tải tư nhân này không hcir có xe, còn có mối quan hệ để thông qua các cửa ải trên đường, với giá "hợp lý" để thông quan. Lâm Đống Triết và Trang Đồ Nam lúc xuống nam, Hướng Bằng Phi ở lại Tô Châu thăm dò việc vận chuyển hàng hóa giữa Giang Châu và Phúc Kiến. Nhưng cậu ta làm việc chưa lâu, lại làm trong ngành vận tải hành khách, chưa hiểu rõ các mánh khóe trong ngành vận tải hàng hóa, cũng không quen biết những người có liên quan.

Dượng hai tiễn Phật tiễn đến tây thiên, giúp bọn họ tìm được công ty vận chuyển tư nhân đáng tin.

Mưa như trút nước, mưa rơi lộp độp, đập lên nóc thùng xe tải. Trong thùng hàng hóa chất đầy hơn trăm cái máy ghi âm. Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết ngồi co ro trong những thùng giấy đựng máy ghi âm chất đống như núi.
Tình hình giao thông tốt, xe tải rung lắc lên xuống. Trên đầu xe là tiếng mưa bão đánh vào nóc thùng xe và tiếng sấm rền liên tiếp. Dù đã là giữa đêm khuya, cả hai người đều đã kiệt sức, nhưng không thể nào ngủ được.

- Giữa tiếng ồn của cơn mưa, Lâm Đống Triết lẩm bẩm: “Đây mới chỉ là đêm đầu tiên, còn phải lái thêm hai ngày một đêm nữa. Chẳng trách dượng hai nói, làm kinh doanh không dễ dàng gì.”

Trang Đồ Nam gật đầu. Lâm Đống Triết ngồi bên cạnh cậu, nhưng trong toa tàu tối tăm, Lâm Đống Triết nhìn không rõ phản ứng của anh ấy.

- Lâm Đống Triết dũi chân ra cho đỡ cứng, cố gắng nói chuyện để xua đi sự im lặng: “Không biết Hướng Bằng Phi ở Tô Châu tìm xe như thế nào rồi?”

- Trang Đồ Nam nói: “Cậu ấy nói xe không khó tìm, chỉ là không biết làm sao xin nghĩ với chú Tiền. Bố anh nói, công việc bên chú Tiền không thể mất được.”

- Lâm Đống Triết nói: “Đừng nói bố anh, bố em còn sẵn sàng giúp tôi thuyết phục mẹ, mang hết tiền trong nhà ra để em thử làm ăn, em cũng rất ngạc nhiên.”

- Lâm Đống Triết tiếp tục nói: “Bố em, dượng hai em ủng hộ như vậy, cũng là nghe được dự định của anh. Họ đều cảm thấy có khả năng, mới mở đèn xanh, được sự hỗ trợ. Lão đại, vẫn là đầu anh nhạy, em và Tiểu... Trang Tiểu Đình đã từng nhìn thấy người bán lại trái phiếu quốc gia ở cổng chùa Tĩnh An, mà em lại không nghĩ ra được chiêu này của anh.”

- Trang Đồ Nam nói: “Anh nghĩ, năm 85, thành phố Thượng Hải đã cho phép sử dụng phương thức 'chiết khấu' để thanh toán trái phiếu quốc gia rồi. Rất nhiều tiệm tạp hóa nhỏ, quầy báo, quầy thuốc lá đều treo bảng hiệu ‘thu mua trái phiếu quốc gia’, quang minh chính đại mà thu mua trái phiếu quốc gia. Người Thượng Hải gọi nó là ‘khuôn đóng cọc’. Lúc đó, trong trường học, người ta hay bàn luận về các vấn đề kinh tế và xã hội, anh cũng đã nghe không ít buổi thuyết trình và thảo luận về những vấn đề này."

- Trang Đồ Nam nói: “Chú Lâm ủng hộ câu, bố anh là vì trong nhà ngoài bốn người đồng ý ra, bốn hơn một. Ông ấy không thể không đồng ý được.”

- Lâm Đống Triết cười: “Bốn hơn một. Mẹ của chúng ta cũng đồng ý à.”

- Trang Đồ Nam im lặng một lúc mới nói: “Bà ấy vốn không đồng ý. Anh nói với bà Hướng Bằng Phi gửi cho anh 300 tệ. Anh nói anh không muốn sau này có khó khăn chỉ có thể dựa vào anh em giúp đỡ, giống cô chỉ có thể cầu xin bố giúp chăm sóc cho Bằng Phi. Mẹ anh nghe thế, lập tức đồng ý.”

- Trong toa tàu im lặng mốt lúc. Trang Đồ Nam đột nhiên hỏi: “Tiểu Đình nói với bố mẹ rằng em ấy đã nhận được học bổng hạng nhất, học kì sau không cần tiền gia đình nữa rồi, bán túi nhựa có thể kiếm được bao nhiêu, hai đưa chia tiền như thế nào?”

- Lâm Đống Triết vô thức ngưỡng thẳng lưng, cân nhắc từng câu từng chữ trả lời: “Công việc buôn bán túi nhựa không còn tốt như lúc mới bắt đầu, nhưng cũng ổn. Tiền kiếm được dựa theo quy tắc cũ như lúc nhỏ, mỗi đứa một nữa. Bình thường tiêu tiền cũng vậy, Trang Tiểu Đình kiên quyết mỗi người trả một nữa, ăn cơm, xem phim, đi thuyền. Trừ khi nói trước là em mới, cô ấy nhất định muốn trả một nữa của cô ấy.”

- Lâm Đống Triết giọng điệu bỗng nhiên có vẻ tự hào: “Cô ấy thật sự đã nhận được học bổng hạng nhất, số tiền thưởng không nhỏ, còn mời em đi ăn một bữa mì lạnh.”

Tối ngày thứ ba, xe tải đã vào đến thành phố Tô Châu.

Lâm Đống Triết ngồi ở ở ghế phụ, suốt dọc đường chỉ huy tài xế lái xe đến đầu con hẻm.

Hướng Bằng Phi một chiếc xe ba bánh đã đợi sẵn ở gần đó, 'người được thả tự do sau khi chấp hành xong án phạt' Trang Đồ Nam nhảy ra từ thùng xe. Hai tài xế và ba chàng trai trẻ cùng nhau tháo hàng xuống.

Hướng Bằng Phi phủ một tấm vải nhựa lớn lên chiếc máy ghi âm đã được xếp chồng lên, dùng hộp giấy bao bọc bên ngoài máy ghi âm và che kín hoàn toàn. Trang Đồ Nam lại đạp xe ba bánh chạy đi chạy lại vài lượt, cùng Trang Tiểu Đình hợp sức chuyển hơn trăm cái máy ghi âm đến trong phòng phía Tây còn trống.

Tài xế là người quen của dượng hai, sau khi dỡ hàng xong... Lâm Đống Triết cùng họ đi đến nhà khách để ăn cơm và nghỉ ngơi. Trong sân nhỏ chỉ còn lại người nhà họ Trang.

Trang Đồ Nam trong toa xe đã co ro trong thùng xe suốt ba ngày hai đêm, lưng và chân đều đau nhức không ngừng. Hướng Bằng Phi mỗi ngày ngồi hơn tám giờ ở ghế lái, kinh nghiệm dày dặn. Cậu lấy rượu thuốc xoa bóp cho Trang Đồ Nam, cuối cùng cơn đau cũng dịu đi một chút.

- Hướng Bằng Phi vừa xoa bóp và nói với Trang Đồ Nam: “Xe tải đã thuê xong rồi, thuê xe khá dễ dàng, phiền phức là bên công việc của của Tiền. Cậu cả nói công việc này không thể để mất. Mợ cả giúp em tìm ra một cách, giờ nhà máy dệt bông công việc ít, tài xế của đội vận chuyển đều ra ngoài làm việc riêng. Ông Chu chính là tài xế của đội vận chuyển, em liền đi tìm Ông Chu...”

- Hướng Bằng Phi dùng sức mạnh khi xoa bóp. Trang Đồ Nam đau đến nghiến răng nghiến lợi: “Nhẹ chút, nhẹ chút đi...”

- Hướng Bằng Phi thả lỏng lực tay một chút, nói ngắn gọn: “Em đi tìm ông Chu, gần đây ông không có việc gì, có thể giúp em lái xe cho chú Tiền. Một ngày 20 tệ, ban đầu em định đưa cho ông 30 tệ một ngày. Ông Chu tự nói 20 tệ, em đồng ý liền. Dù sao ông ấy có thể nhận thêm công việc ngoài, mỗi ngày ít nhất cũng kiếm thêm 10 đến 20 tệ.”

- Trang Đồ Nam trở người ngồi dậy, mặc áo vào: “Ngày mai buổi chiều anh về Thượng Hải rồi. Mấy ngày tới em và Đống Triết chịu khổ rồi.”

- Hướng Bằng Phi lẩm bẩm một câu: “Không sợ khổ, chỉ sợ là máy ghi âm không bán được.... Anh Đồ Nam, anh đừng cười, khi anh và Lâm Đống Triết đi Phúc Kiến, em đi đền Tây Viên thấp vài cây nhang, cầu Bồ Tát phù hộ cho chúng ta phát tài.”

Trong căn phòng phía Tây. Trang Siêu Anh lắng nghe cuộc trò chuyện của con trai và cháu trai trong phòng kế bên, trong lòng cảm thấy lo lắng và bất an.

Trang Tiểu Đình và Hoàng Linh cùng xem tivi. Hai mẹ con thân ở trại Tào nhưng lòng lại ở với Hán, cũng đang chăm chú lắng nghe âm thanh từ căn phòng bên cạnh.

- Cô gái rất tinh tế, Trang Tiểu Đình nhận thấy sự lo lắng của Trang Siêu Anh, an ủi bố: “Bố, bố đừng quá lo lắng, trong trường cũng có hoạt động vừa học vừa làm mà.”

- Trang Siêu Anh, Hoàng Linh cùng nhau nhìn con gái. Trang Tiểu Đình nói: “Ở ký túc xá bên cạnh có một bạn, bố cô ấy làm ở công ty sản phẩm đặc sản địa phương. Bạn ấy đã mua sỉ mấy bao mì ăn liền từ nhà và bán trong ký túc xá. Người quản lý lớp biết được, cũng không có nói gì cả.”

- Hoàng Linh đối với cuộc sống trong trường của con gái rất hứng thú, cười khuyến khích con nói thêm: “Trước đây mẹ chưa từng nghe con nói những chuyện này, còn gì nữa không?”

- Trang Tiểu Đình nói: “Có rất nhiều hoạt động thực tiễn xã hội của các sinh viên năm cuối từ các khoa, như đi đến các doanh nghiệp thị trấn và nông thôn để khảo sát, xem chính sách làm thế nào để thúc đẩy kinh tế, làm thế nào để mở rộng cơ hội việc làm cho nông dân. Khi các sinh viên năm cuối viết báo cáo khảo sát, cũng thường ở trong khuôn viên trường bán hàng, dễ dàng thu thập thông tin và phản hồi lại cho doanh nghiệp.”

Trang Tiểu Đình trong lòng lỡn vỡn một câu: ‘Con và Lâm Đống Triết bán túi nhựa cũng kiếm được trên ngàn tệ.’ Nhưng trước mặt bố mẹ vốn là cô con gái ngon, cuối cùng không đủ dũng khí để nói ra câu nói này.

- Trang Siêu Anh nghe đến ngơ ngác: “Khác hẳn so với thời của anh trai con, lúc đó anh con chủ yếu là nghe thuyết trình và tham gia câu lạc bộ văn học.”

- Trang Tiểu Đình nói như vậy, Trang Siêu Anh trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng ông vẫn có chút lo lắng: “Đồ Nam nói thu mua trái phiếu quốc gia…”

- Trang Siêu Anh ngẩn người một lúc, tiếp tục hỏi: “Công việc của Bằng Phi không có biên chế, Tiền Tiến cũng là người linh họat. Bố không lo về Bằng Phi, bố chủ yếu vẫn là lo cho chuyện này truyền ra sẽ ảnh hưởng đến anh trai con và Đống Triết. Đặc biệt là Đống Triết từ nhỏ đã nói không suy nghĩ, nếu ở trong trường học không cẩn thận để lộ ra…”

- Hoàng Linh hiếm khi đồng ý với quan điểm của chồng: “Mẹ cũng lo điểm này.”

- Hai căn phòng chỉ cách một cách cửa. Trang Đồ Nam và Hướng Bằng Phi cũng nghe được đôi câu vài lời trong phòng phía đông. Hướng Bằng Phi thở dài một tiếng: “Không sao đâu ạ. Ngày mai em sẽ nhắc Lâm Đống Triết một chút, bảo cậu ta kín miệng tí.”
Trang Đồ Nam nghĩ thầm trong lòng: “Bây giờ không như trước nữa. Bây giờ cậu ấy kín miệng lắm. Cậu ấy và Tiểu Đình yêu nhau mà giấu kín các bạn đến mức không hề hay biết.”

- Trang Đồ Nam đang lẩm bẩm, thì nghe được Trang Tiểu Đình nhẹ nhàng lên tiếng: “Lâm Đống Triết không còn là người nói bậy khắp nơi nữa đâu ạ.”

Trang Đồ Nam tiếp tục lẩm bẩm trong lòng: “Đúng rồi, còn có em, chó cắn người thì không sủa, anh thật sự không nhận ra em có thể giữ kín chuyện, miệng cũng kín thế.”

Kinh doanh quán ăn vặt của Tống Oánh rất bận rộn. Mỗi ngày đến tối muộn mới đóng cửa.

- Tối hôm đó, sau khi Tống Oánh trở về nhà, mệt mõi rả rời nằm xuống** nghĩ ngơi, bỗng nhớ đến một chuyện, nói với Lâm Vũ Phong, người đang pha nước tắm: “Hôm nay em nhận được điện thoại của em gái thứ hai.”

- Lâm Vũ Phong ngạc nhiên: “Em ấy gọi điện cho em? Xảy ra chuyện gì sao?”

- Tống Oánh ngồi dậy, cười lớn haha: “Khi em nhận được điện thoại cũng cho rằng có chuyên gì lớn. Tiếng phổ thông của em ấy lại không tốt lắm, bọn em càng nói trong điện thoại càng nóng vội, gần đây cuối cùng cũng đã hiểu rõ rồi. Em ấy lén hỏi Đống Triết, Đồ Nam có đáng tin không, liệu có thể làm kinh doanh cùng nhau không. Đống Triết nói, Đồ Nam là anh trai của bạn gái nó. Lúc đó em liền cười nghiêng ngã luôn haha…”

- Lâm Vũ Phong cũng yên tâm hơn: “Đống Triết cũng không biết nói tiếng Phúc Kiến mà, chắc là em gái anh nghe nhầm rồi.”

- Tống Oánh mặt mày hớn hở nói tiếp: “Em gái thứ hai của anh rất thích Đồ Nam, nghe nói Em gái của cô ấy cũng là sinh viên đại học, khen cả một ngày trời, hahaha.”

- Tống Oánh cười không ngừng. Lâm Vũ Phong dặn dò nói: “Em có thể nói với anh thì được, làm ơn đừng nói với chị Linh đó. Chị Linh yêu quý Tiểu Đình nhất, chị ấy sẽ không thích kiểu đùa này đâu.”

Kế hoạch buôn bán trái phép do Trang Đồ Nam lên kế hoạch và quyết định. Cậu đã cân nhắc hai yếu tố chính: Thứ nhất, việc sử dụng máy ghi âm ở các vùng nông thôn và thị trấn còn ít phổ biến, có một thị trường rộng lớn. Thứ hai, nhà nước đã cho phép lưu thông và chuyển nhượng trái phiếu quốc gia. Nhưng thị trường vừa mới mở cửa, chỉ mới thử nghiệm ở một số thành phố lớn, còn các thị trấn hoặc nông thôn vẫn chưa có ngân hàng thí điểm, không có cách nào chuyển nhượng hoặc giao dịch trái phiếu quốc gia. Căn cứ vào hai yếu tố này, Trang Đồ Nam quyết định liều một lần, thu mua trái phiếu quốc gia ở các vùng nông thôn để bán máy ghi âm.

Vài nghiên cứu sinh thay phiên nhau cử đến công trường dự án. Trang Đồ Nam cần phải trở về Thượng Hải trực ban. Hướng Bằng Phi lái chiếc xe tải thuê đến, cùng với Lâm Đống Triết đã bắt đầu hoạt động bán hàng của mình--- Họ lái xe đến các chợ ở các thị trấn xung quanh và bán hàng ngay tại chỗ.

Trang Tiểu Đình cũng muốn tham gia, nhưng cả nhà đều phản đối--- Hướng Bằng Phi chuyên đi đến các nơi hẻo lánh. Ban ngày bán hàng, tối đến cậu và Lâm Đống Triết ngủ trong thùng hàng xe hải, canh giữ những chiếc máy ghi âm còn lại. Trong điều kiện không có bảo đảm an toàn, đi vệ sinh và ngủ cũng rất bất tiện, việc mang một cô gái theo quả thật không hợp lý --- Trang Tiểu Đình đành phải từ bỏ.

Mỗi ngày xe tải chạy đến một khu chợ. Khi xe dừng, Lâm Đống Triết lắp pin vào máy ghi âm, phát băng ghi âm gọi bán đã được ghi trước. Hai người cứ thế mà bán hàng một cách đơn giản và trực tiếp.
Trong những thứ phổ biến nhất hiện nay, tiếng hát tiếng Quảng Đông ầm ĩ đến rát tai. Lâm Đống Triết lớn tiếng rao bán hàng, còn Hướng Bằng Phi cúi đầu vác hàng và thu tiền--- họ nhận cả nhân dân tệ và trái phiếu quốc gia, một đồng trái phiếu quốc gia tương đương với sáu hào nhân dân tệ.

Mỗi gia đình đều có số lượng trái phiếu quốc gia không giống nhau, trái phiếu quốc gia chẳng khác gì giấy vụn. Nhóm người xung quanh xem náo nhiệt bắt đầu bán tín bán nghi, sau khi nhìn họ bán được hai cái, nhận thấy họ thật sự thu trái phiếu quốc gia, người muốn mua máy ghi âm lập tức trở về nhà tìm trái phiếu.

Như Trang Đồ Nam dự đoán, phần lớn mọi người dùng trái phiếu quốc gia để mua máy ghi âm.

Trong làn sóng lớn mua sắm ồ ạt của việc khủng hoảng giá cả, trong vòng năm ngày, hai người đã bán hết 120 chiếc máy ghi âm.

Lâm Đống Triết thu gom tiền mặt và trái phiếu quốc gia vào một chiếc ba lô và một túi du lịch, mang trở về Thượng Hải--- Tiền nhận được đa số là phiếu tiền mệnh giá nhỏ hoặc quốc khố phiếu mệnh giá nhỏ, cần dùng túi lớn để chứa--- Trang Đồ Nam đã đợi rất lâu, hai người cùng nhau đi ngân hàng, đổi trái phiếu quốc gia thành nhân dân tệ.

Vốn gốc 50.000 Nhân dân tệ bán máy ghi âm, đã thu được hơn 5.000 Nhân dân tệ và 66.000 Nhân dân tệ trái phiếu quốc gia. Ngân hàng Thượng Hải thu mua trái phiếu quốc gia với giá 1,04, tức là 1,04 nhân dân tệ đổi 1 nhân dân tệ trái phiếu quốc gia. Như vậy 66.000 Nhân dân tệ trái phiếu quốc gia đổi thành hơn 68.000 nhân dân tệ.

Trang Đồ Nam, Lâm Đống Triết mang theo 70.400 nhân dân tệ một lần nữa đi đến Tấn Giang. Lần này họ làm việc có mục tiêu rõ ràng--- Khi Lâm Đống Triết bán máy ghi âm đã hỏi qua nhu cầu của người dân tại các khu vực nông thôn, và đã nhập một lô giày du lịch và đồng hồ điện tử.

Ba người lặp lại mô hình: đi mua hàng ở phía Nam, bán hàng ở các khu dân cư và thu trái phiếu quốc gia, sau đó đem trái phiếu quốc gia đến ngân hàng bán. Vào giữa tháng 8, sau ba lần lăn lộn đi mua và bán hàng ở phía Nam, số vốn ban đầu 50.000 Nhân dân tệ đã tăng lên 140.000 Nhân dân tệ.

Trang Đồ Nam lại phải trở về Thượng Hải để trực ban. Lâm Đống Triết cũng phải trở về Tấn Giang trả nợ--- có thể thông qua bưu điện để chuyển tiền, nhưng Lâm Vũ Phong kiên quyết muốn Lâm Đống Triết
Triết trở về quê, mời các chú, các cô ăn cơm và trực tiếp trả bằng tiền mặt. Ba người tụ hợp lại trong phòng của Lâm Đống Triết tính tiền.

Sau khi đã khấu trừ tiền vốn và phí phận chuyến, một tháng rưỡi lao động vất vả đã kiếm được 80.000 nhân dân tệ. Hướng Bằng Phi ôm lấy túi nhựa đựng tiền cười nham hiểm haha. Cười xong tiếc nuối hỏi Lâm Đống Triết: “Thật sự không làm nữa sao?”

- Lâm Đống Triết cũng tiếc nuối trả lời: “Bố mình không cho nữa, bố nói chúng ta một là dựa vào mối quan hệ của dượng hai, tìm được nguồn hàng và đội xe có quan hệ.Thứ hai là nhờ vào vận may, trên đường không có người bám theo. Nếu không trên đường có thể bất kỳ chốt kiểm soát nào cũng sẽ giữ hàng lại. Chúng ta khóc cũng không có nơi để khóc nữa đấy.”

- Trang Đồ Nam nghĩ lại còn rùng mình: “Đúng vậy, khi hai lần anh vận chuyển đều lo lắng không yên, lỡ như bị giữ hàng lại, nếu bán anh theo cân, cũng không đủ để bù lại tổn thất.”

- Hướng Bằng Phi hậm hực nói: “Mình thấy là cậu cả gây áp lực cho chú Lâm đấy.”

- Trang Đồ Nam còn chưa kịp trả lời, Lâm Đống Triết tự giác bênh vực cho bố vợ tương lai giải thích: “Không chỉ là chú Trang đâu, bố mẹ mình đều không muốn chúng ta tiếp tục làm nữa. Bố mình đã nói, anh Đồ Nam và mình đều có học bạ, thỉnh thoảng làm thì không sao, nhưng không thể mãi làm như vậy được.”

- Trang Tiểu Đình mang vào ba chai nước ngọt: “Bố là lo lắng cho các anh tiếp tục bán trái phiếu quốc gia sẽ bị trường học xử lý. Mấy ngày nay bố vẫn luôn xem báo, lo sợ các anh quy phạm đến chính sách đấy.”

- Lâm Đống Triết lập tức gật đầu như giả tỏi: “Không làm nữa, không làm nữa, không thể để chú lo lắng được.”

- Trang Đồ Nam đồng thời lên tiếng: “Nhà nước quy định rõ ràng, cho phép trái phiếu quốc gia lưu hành chuyển nhượng, bố đã quá thận trọng thôi.”

- Hướng Bằng Phi hiếu kỳ hỏi: “Cậu cả xem báo, em cũng có liếc nhìn một chút. Trên báo thảo luận trái phiếu quốc gia’ chênh lệch giá ở các khu vực khác nhau’. Như vậy là có ý gì chứ?”

- Trang Đồ Nam giải thích: “Ngân hàng ở các nơi mua vào bán ra giá trái phiếu quốc gia không giống nhau. Thượng Hải là 1.04, Hợp Phì là 0.95. Nói đơn giản là, thành phố càng xa, thì giá thu trái phiếu quốc gia của ngân hàng địa phương càng thấp. Cái này gọi là’ chênh lệch giá ở các khu vực khác nhau’.”

- Hướng Bằng Phi liền hiểu ra ngay: “Vậy mua trái phiếu quốc gia ở ngân hàng Hợp Phì, rồi bán cho ngân hàng Thượng Hải chẳng phải là kiếm được tiền sao? Vốn càng lớn, kiếm càng nhiều.”

- Hướng Bằng Phi rất bối rối, quay đầu nhìn Trang Tiểu Đình người học kinh tế: “Vì sao lại như vậy?”

- Lâm Đống Triết buộc miệng nói ra: “Ngân hàng vẫn chưa được kết nối mạng. Các ngân hàng ở các khu vực khác nhau tự làm theo cách của mình, mỗi nơi một kiểu."

- Hướng Bằng Phi cười nhạo Lâm Đống Triết: “Nói cứ như là cậu giống như rất kiểu về kinh tế lắm vậy? Mình tin cậu là đồ con rùa đấy.”

- Lâm Đống Triết một lúc không cẩn thẩn lỡ miệng nói ra: “Thỉnh thoảng tôi đi dự thính lớp của Trang Tiểu Đình.”

- Hướng Bằng Phi kinh ngạc: “Không thể nhìn ra được, cậu cũng chăm chỉ như vậy đấy.”
Sau khi đã khấu trừ vốn ban đầu và phí vận chuyến, ba người chia lợi nhuận theo tỷ lệ 5:2.5:2.5 --- Trong nhà Lâm Đống Triết ra tiền và mối quan hệ. Cậu ấy lại về Tấn Giang mời các chú, các cô ăn cơm. Trang Đồ Nam và Hướng Bằng Phi kiên quyết muốn cậu ấy nhận một nữa.

Sắc trời vẫn còn sớm. Trang Đồ Nam đề nghị mọi người đi ngân hàng, mỗi người mở một sổ tiết kiệm để gửi tiền.

- Hướng Bằng Phi nói: “Mợ cả bảo anh để tên mình đi, tránh để ông bà ngoại mượn lí do để mượn tiền.”

Trang Đồ Nam im lặng không nói, nghĩ trong lòng. Cậu không nói người ta cũng không nghĩ cậu câm đâu.

- Hướng Bằng Phi nói tiếp: “Em đi bưu trước trước gửi cho bố mẹ ít tiền, còn lại thì em sẽ gửi sau.”

- Lâm Đống Triết cũng nói: “Mình sẽ chuyển lại 20.000 Nhân dân tệ mà bố mẹ mình đã ứng trước. Nếu không trở về mang theo nhiều tiền mặt như vậy mà đi tàu, trong lòng không yên tâm, tối đến cũng không dám ngủ.”

- Hướng Bằng Phi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe giọng nói: “Nghĩ hè năm ngoái, em và bố đi dọc trên đường ray. Ông ấy kiểm tra đường ray suốt chặng đường, vừa đi vừa nhặt đồ phế thải bỏ vào giỏ. Bố nói, dây thép, chai nhựa, bìa cacton có thể đổi tiền, gỗ vụn có thể đốt lò. Lúc đó em chỉ nghĩ, em muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền thôi.”

Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết cùng lúc im lặng, không biết an ủi Hướng Bằng Phi như thế nào.

- Cả phòng bỗng trở nên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng ve kêu ngoài sân mỗi lúc một lớn hơn. Một lúc sau, Hướng Bằng Phi quay đầu lại: “Em đã nói với ông Chu rồi, ngày mai em trở lại chạy xe cho chú Tiền. Em nói trước nha, nếu em nhìn thấy xe cũ giá hợp lý, em sẽ mượn tiền mọi người để mua, có xe của mình thì kiếm tiền nhanh, kiếm được rồi mình sẽ trả các cậu, lãi suất gấp đôi."

Ngày hôm sau, Lâm Đống Triết và Trang Đồ Nam lần lượt rời khỏi Tô Châu. Lâm Đống Triết đi Tấn Giang trả tiền trước, rồi trở về Quảng Châu ở với bố mẹ vài ngày. Trang Đồ Nam thì trở về trường học, đến văn phòng báo cáo.

Lâm Đống Triết đi chuyến tàu sáng. Cậu ấy đã thay đổi thói quen sống thường ngày, vốn rất thích ngủ nướng, sáng sớm đã ra khỏi nhà.

Ánh sáng dịu dàng của buổi sáng, cây cối trong sân đều bừng lên sắc xanh tươi mới, trong không khí thoang thoảng mùi hoa.

Trang Siêu Anh và Hoàng Linh đã ra ngoài tập thái cực quyền.

Hướng Bằng Phi đang ở trong bếp ăn sáng, chuẩn bị một lát nữa ra ngoài lái xe. Cậu nhìn thấy Lâm Đống Triết xách túi đi ra khỏi nhà, Trang Tiểu Đình cũng xuất hiện trong sân, có vẻ như cũng muốn ra ngoài.
- Hướng Bằng Phi đặt bánh nướng và đậu hủ trong tay xuống, nhiệt tình vẩy tay tạm biệt: “Tiểu Đình, em cũng ra ngoài à, được rồi, em thay anh tiễn Lâm Đống Triết nha, mua cho cậu ấy một phần bữa sáng ở góc phố, coi như anh mời, trở về anh trả tiền cho em.”

Trang Đồ Nam mơ màng tỉnh dậy, nhìn qua cửa sổ thấy Lâm Đống Triết và Trang Tiểu Đình cùng nhau đi ra ngoài. Ý nghĩ đầu tiên của cậu là, sớm như vậy, không có chuyến đi đến Thượng Hải.

Trang Đồ Nam lại nghĩ một hồi, quyết định coi như không nhìn thấy, rồi tiếp tục nằm xuống ngủ.
Mùa xuân năm 1988. Trời nóng nắng mưa nhiều.

Ngô Quân đã thi đậu vào trung cấp của hệ thống bưu điện, chuyển vào ở kí túc xá do trường học cấp.
Tống Oánh, Hoàng Linh và Trang Siêu Anh cùng thở phào nhẹ nhõm. Nếu không bọn bọ thật sự không biết nên làm sao đối mặt với yêu cầu của Ngô San San.

Trang Siêu Anh nhận lấy văn bằng cao đẳng. Dựa vào trình độ học vấn và thành tích giảng dạy xuất sắc, ông đã được chuyển từ trường phụ thuộc của nhà máy dệt bông sang trường trung học trọng điểm thành phố, trường số 10.
Trang Đồ Nam, Hướng Bằng Phi và Lâm Đống Triết mỗi người tự kiếm được 20.000 và 38.000 nhân dân tệ. Cả ba người cùng lúc trở thành những "hộ triệu" vinh quang.
Việc thay đổi giá cả đã dẫn đến tình trạng mua sắm ồ ạt và lạm phát, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển kinh tế và cuộc sống của người dân, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Vào tháng 10, chính phủ đã điều chỉnh chính sách, một lần nữa đưa ra chính sách kinh tế "Điều tiết vĩ mô, chỉnh đốn và cải cách". Và áp dụng các biện pháp kiểm soát mạnh mẽ để kiểm soát tình hình, khiến giá cả dần ổn định, thậm chí có xu hướng giảm.
Từ đó, quá trình chuyển đổi từ nền kinh tế kế hoạch sang nền kinh tế thị trường thông qua "thay đổi giá cả" đã hoàn toàn thất bại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com