Tiểu hạng nhân gia

Chương 42



Chỉ trong vài tháng của cuộc khủng hoảng giá cả. Hướng Bằng Phi đã kiếm được một khoản tiền lời nhỏ.

Tiền Tiến có nhiều năm làm việc tại trạm xe dài ở Tô Châu. Khi đội xe bắt đầu thực hiện hợp đồng thuê, ông ấy theo con đường lãnh đạo và đã nhận hợp đồng một tuyến đường có lượng khách lớn nhất, tự chịu trách nhiệm và chạy các chuyến xe dài. Sau hai năm, ông ấy đã mua được hai chiếc xe cũ, sau đó nhờ quà cáp và các mối quan hệ để thuê thêm hai chiếc xe từ trạm xe đường dài.

Bốn chiếc xe, bốn tuyến đường. Tiền Tiến tự chạy một chuyến, thuê người chạy ba chiếc còn lại. Chiếc xe mà Hướng Bằng Phi chạy chính là một chiếc trong ba chiếc đó.

Tiền Tiến bản thân là người đã tránh xa bến xe đường dài, âm thầm dẫn người và vận chuyển hàng hóa để phát tài. Vì vậy đã đưa ra một mức phí hợp đồng cho ba tài xế khác, mức phí này vừa phải, không quá cao cũng không quá thấp--- Ý nghĩa của việc không cao cũng không thấp là, sau khi các tài xế nộp phí hợp đồng, số tiền họ nhận được còn cao hơn lương ở bến xe đường dài, nhưng cũng có giới hạn, nói một cách khác, đó là một con số mà ăn không ngon, bỏ đi thì tiếc.

Hướng Bằng Phi vốn muốn theo đường cũ của Tiền Tiến, tiết kiệm một vài năm tiền rồi tự mua một chiếc xe cũ, tự lái xe kiếm tiền, rồi lại tiết kiệm tiền, mua thêm xe cũ và thuê người lái, từ từ xây dựng sự nghiệp lớn dần lên.

Việc khủng hoảng giá cả vô tình làm cho Hướng Bằng Phi nhìn thấy được một con đường kiếm tiền khác.

Trong tháng 6, Lâm Đống Triết một mình đến trường Đại học Đồng Tế.

- Lâm Đống Triết thành thật trình bày với lão đại: “ Anh Đồ Nam, Em và Trang Tiểu Đình dự định thi xong, ngày hôm sau sẽ về Tô Châu, anh có đi cùng bọn em không?”

- Trang Đồ Nam nói: “ Viện thiết kế đã nộp bản vẽ thiết kế rồi, nhưng vẫn cần có người phái đi hiện trường. Các nghiên cứu sinh sẽ phải trực, chỉ có thể luân phiên nghĩ phép. Anh không cùng hai đứa về được.”

- Trang Đồ Nam hỏi:” Cậu cũng trở về Tô Châu à, đưa Tiểu Đình về nhà hả?”

- Lâm Đống Triết lắc đầu: “Thứ nhất mẹ em muốn về làm thủ tục ở nhà máy. Mẹ và bộ phân nhân sự cơ bản đã nói xong rồi, tiếp tục giữ phép không lương. Hai là Hướng Bằng Phi muốn thương lượng với em, xem liệu có thể từ vùng ven biển vận chuyển một số hàng lậu như thuốc lá, rượu, đồng hồ, máy ghi âm .... gì đó, về Tô Châu bán không .”

- Trong phong thư lần trước, Hướng Bằng Phi đã đưa cho ba trăm nhân dân tệ. Trang Đồ Nam mặc dù còn chưa dùng đến khoản tiền này. Nưng sau khi có được khoản quỹ dự phòng không lớn không nhỏ này, trong lòng thực sự đã an tâm hơn nhiều. Trang Đồ Nam nghe được tin, im lặng một lúc: “Kỳ nghỉ hè này anh chắc sẽ không bận lắm. Sau khi các cậu bàn bạc xong, nếu có quyết định gì thì gọi điện cho anh biết."

- Trang Đồ Nam nói: “Dì Tống còn làm’ nghĩ phép không lương’ à. Nhà cậu có lẽ sẽ không trở về nữa đúng không?”

- Lâm Đống Triết không phủ nhận: “Giờ mẹ em đang hợp tác với người khác mở một quầy ăn vặt, bán cháo, bánh bao. Tuy rất cực, nhưng kiếm được cũng không ít, giờ mẹ không còn nói mãi rằng sau này nhất định sẽ quay lại làm việc ở nhà máy dệt nữa.”

- Trang Đồ Nam bỗng nhiên hỏi: “Mẹ câu cũng muốn trở về Tô Châu. Cậu và Trang Tiểu Đình định có nói với cả nhà không?”

Đây là sau buổi hội chợ tuyển dụng của trường Đại học Phúc Đán. Trang Đồ Nam lần đầu tiên thẳng thắn hỏi về mối quan hệ tình cảm của hai đứa. Lâm Đống Triết cẩn thận liếc nhìn anh ta một cái.

- Lâm Đống Triết thành thật trả lời: “Em nghe theo Trang Tiểu Đình, cô ấy còn chưa nghĩ xong. Nhưng nhìn ý của cô ấy là không muốn nói. Cô ấy lo lắng rất nhiều, sợ gia đình lo lắng ,sợ phản đối. càng lo lắng thì lại càng không muốn nói."

Sau khi Trương Mẫn tốt nghiệp trung cấp nghề vẫn chưa tìm được công việc chính thức. May mắn là nền kinh tế cá thể ở Tô Châu phát triển mạnh. Cô ấy đã tìm được một công việc tại một tiệm cắt tóc tư nhân, và cũng có một thu nhập khá ổn định.

Trương Mẫn vẫn sống trong con hẻm nhỏ, sống cùng với em trai khác cha khác mẹ Ngô Quân trong một phòng ngủ, ở giữa được ngăn cách bằng một tấm ván gỗ. Trương A Muội ham muốn cái phòng phía Tây trong sân nhà họ Trang. Đã vài lần than thở với Trang Siêu Anh, nói Trương Mẫn và Ngô Quân đều đã lớn hết rồi, sống chung với nhau qua một lớp vách gỗ mỏng rất bất tiện. Bà ấy muốn thuê lại phòng phía Tây đó, cho Trương Mẫn tạm thời sống ở đó.

- Trang Siêu Anh trở về nhà nhắc đến chuyện này với Hoàng Linh. Hoàng Linh vô cùng mẫn cảm nói: “Tiểu Mẫn hẹn hò rồi. A Muội là muốn mượn phòng phía Tây làm phòng cưới. Đừng nói gì đến việc ở lại, sau này nếu có con, cả phòng của Lâm Đống Triết cũng có thể bị chiếm mất."

Trương A Muội đã xin địa chỉ ở Quảng Châu của Tống Oánh từ chỗ Hoàng Linh. Đầu tiên gửi cho Tống Oánh một phong thư, chưa đợi nhận được thư phản hồi đã nói với Trang Siêu Anh và Hoàng Linh, Tống Oánh đã đồng ý cho bà ấy thuê căn phòng phía Tây rồi.

Hoàng Linh lập tức đến cửa hàng tạp hóa gọi một cuộc gọi đường dài---Nhà họ Lâm không có điện thoại, Hoàng Linh gọi đến văn phòng của Lâm Vũ Phong--- Chỉ vài ba câu nói đã vạch trần lời sai của Trương A Muội khi giả mạo chỉ dụ của hoàng đế.

- Trương A Muội gặp cản trở. Ngô Kiến Quốc dẫn theo Ngô San San đến nhà thăm. Ngô Kiến Quốc chân thành nói khó khăn trong nhà: “ Trong nhà thực sự quá nhỏ, Tiểu Quân năm nay học lớp 9, ở nhà không còn chỗ ôn tập, làm bài nữa.”

- Ngô San San cũng năn nỉ Hoàng Linh: “ Tiểu Quân học lực trung bình, cố gắng một chút có thể vào được trường trung cấp, không cố gắng chắc chắn chỉ có thể vào trường phụ thuộc thôi. Ba con là người thật thà, không có quan hệ cũng không có mối quan hệ nào. Tiểu Quân nếu lại không có bằng cấp, sau này sẽ chẳng có con đường nào để đi.”

- Ngô San San không chỉ là năn nỉ mà cô còn đưa ra giải pháp giải quyết cụ thể: “Liệu có thể để Tiểu Quân ban ngày ở nhà ăn cơm, tối đến thì ngủ ở phòng của Lâm Đống Triết không. Như vậy em ấy buổi tối có thể có không gian yên tĩnh để đọc sách, làm bài tập. Mỗi cuối tuần con sẽ về giúp em ấy ôn bài. Nếu em ấy thi đậu vào trường trung cấp có thể đậu trung cấp nghề, con sẽ đăng ký cho em ấy vào một trường có ký túc xá, lúc đó em ấy sẽ ở trong trường, không còn chiếm phòng của Lâm Đống Triết nữa."

Tống Oánh và Hoàng Linh nhìn thấy Ngô San San và Ngô Quân lớn lên. Hơn nữa Ngô Quân đã là cuối học kì lớp 9 rồi. Sau khi hai người bàn bạc xong, đã đồng ý với yêu cầu của Ngô San San.

Cứ như vậy, Ngô Quân chuyển vào phòng của Lâm Đống Triết--- Cậu ở nhà ăn cơm tối, rồi đến phòng của Lâm Đống Triết học bài. Nếu có vấn đề trong bài vở, còn có thể giống như gần nước thì tháp cao, trước tiên nhờ Trang Siêu Anh chỉ bảo.

Hướng Bằng Phi thu dọn đồ đạc, chuyển vào ở trong căn phòng nhỏ của Trang Tiểu Đình.

Mặc dù hiệu quả sản xuất của nhà máy sợi bông không tốt, và đã nhiều năm rồi không xây dựng ký túc xá cho công nhân, nhưng hầu hết các con của công nhân đều đã lớn, nhà cửa chật chội không thể chịu đựng nổi. Rất nhiều người mong muốn hai căn phòng này của Tống Oánh. Không chỉ một người, mà nhiều người đã tìm đến Tống Oánh, bày tỏ ý muốn mượn hoặc thuê nhà của bà ấy.

Đều là đồng nghiệp hoặc hàng xóm, và họ thực sự gặp khó khăn về nơi ở. Việc cho mượn hay cho thuê, cũng như cho ai thuê hay mượn, đều là vấn đề. Lâm Đống Triết đã nhiều lần khuyên Tống Oánh, cố gắng hết sức tránh những vấn đề này.

Tống Oánh nghe theo. Vào đầu tháng 7, Tống Oánh âm thầm trở về Tô Châu, vội vàng hoàn thành thủ tục--- Bà ấy lại tiếp tục kí hai năm’ nghĩ phép không lương’, rồi chuẩn bị quay về Quảng Châu.

Ngô San San nghe Ngô Kiến Quốc nói Tống Oánh trở về, đặc biệt từ trường vội trở về nội thành, muốn trực tiếp cảm ơn Tống Oánh đã cho mượn phòng, cho Ngô Quân an tâm chuẩn bị thi.

Mặt trời gay gắt, ánh sáng mặt trời trắng toát đang thiêu đốt cả thế giới. Mấy con gà trong chuồng gà của sân nhỏ nhà Ngô đều nằm ỉu xìu.

Ngô San San mở cửa sân, ánh nắng chói mắt, cô vô ý chớp chớp mắt, nhìn thấy Ngô Kiến Quốc đang ở trong sân, cởi trần và đang đục một tấm ván gỗ.

Ngô Kiến Quốc trước đó không biết Ngô San San về nhà, cảm thấy bất ngờ nhưng cũng rất vui mừng, đặt đục xuống, vào bếp cắt dưa hấu cho con gái.

- Bố con ngồi trò chuyện với nhau bên đĩa dưa hấu. Ngô Kiến Quốc nghe Ngô San San nói con gái đặc biệt trở về để gặp và cảm ơn Tống Oánh, liền gật đầu: “Em trai con lần này thi tốt lắm, giáo viên chủ nhiệm xem điểm ước tính của em con rồi nói rằng vào trường trung cấp nghề cơ bản không vấn đề gì. Em con cuối cùng có thể cố gắng một lần, thực tế nên cảm ơn Tống Oánh và thầy Trang.”
Ngô San San cầm lấy một miếng dưa hấu trước mặt, không cẩn thận làm rơi ruột dưa xuống đất. Ngô Kiến Quốc liền lấy miếng dưa nguyên vẹn khác đưa cho con gái. Ông ấy cúi người xuống đất nhặt lấy ruột dưa, và không chút nghĩ ngợi bỏ vào miệng.

- Ngô San San định tìm một chiếc khăn để lau tay cho bố. Cô ấy đi đến bên hồ nước, nhìn thấy hai bó rau héo trong hồ nước. Bên cạnh hồ nước còn đặt một bát dưa củ cải khô có vẻ đã bắt đầu có mùi hôi. Ngô San San trong lòng chua xót: “Bố, buổi trưa bố ăn những món này à?”

- Ngô Kiến Quốc cười thật thà: “Không phải một mình bố, bố và mẹ con cùng ăn.”

- Ngô San San không tìm thấy khăn, lại ngồi trở lại. Cô ấy nhẹ giọng phàn nàn bố: “Con và Tiểu Mẫn đều đã đi làm rồi, hai người hà tất gì mà cần tiết kiệm như vậy chứ? Giờ tiền cũng không có giá trí, tiết kiệm cũng không có lợi gì.”

- Ngô Kiến Quốc lại nhét một miếng dưa vào tay của Ngô San San: “Cũng phải tiết kiệm một chút ít, không biết lúc nào sẽ cần dùng đến, giống như mẹ con tiết kiệm cho Tiểu Mẫn. Tiểu Mẫn hẹn hò rồi, kết hôn cũng cần tiêu tiền mà, tiệc rượu, đồ điện trong nhà, vật dụng trong nhà, đều phải dùng đến tiền.”

- Ngô San San nhớ lại cảnh tượng lúc cô nhìn thấy mới vào sân: “Bố đang làm đồ gia dụng cho Tiểu Mẫn à?”

- Ngô Kiến Quốc vội vàng giải thích: “Không phải, không phải. Giờ giới trẻ kết hôn đều thịnh hành mua ghế sofa. Có người trả cho bố tiền công bảo bố giúp họ làm một cái ghế sofe đơn. Tiểu Quân đi học cần tiền, con kết.... sau này cũng cần tiền. Dù sao bố cũng rảnh, nên nhận công việc này.”

- Ngô Kiến Quốc lại nghĩ đến một việc: “Một tí bố đưa cho con 30 tệ, con đi mua ít bia gì đó mang đến nhà họ Trang, lỡ đâu Tiểu Quân không thi đậu vào trường trung cấp mà phải ở lại trường trung học phụ thuộc, thầy trang còn có thể chiếu cố em con.”

Ngô Kiến Quốc vừa nói vừa đứng dậy đi vào phòng ngủ. Lúc quay lại, trong tay cầm vài tờ ‘đại đoàn kết’.

- Ngô Kiến Quốc đưa 5 tờ ‘đại đoàn kết’ cho Ngô San San: “Con mua đồ 30 tệ rồi đưa đến cho thầy Trang, tiền còn lại con mua vé xe về.”

- Ngô San San nói: “Vé xe có một tệ, không cần nhiều như vậy đâu.”

Ngô Kiến Quốc chỉ cười, kiên quyế nhét 5 tờ tiền vào trong tay con gái.

Thời tiết nóng bức, không gian nhà bếp chật hẹp. Mồ hôi hôi trên lưng của Ngô Kiến Quốc hôi rất khó ngửi. Lòng bàn tay ông đầy sẹo chai và những vết thương do làm công việc mộc không cẩn thận để lại.

Ngô San San rời khỏi nhà, chịu đựng cái nắng gay gắt đi vào trung tâm thành phố.

Cho dù là công ty bách hóa công hay là cửa hàng tư nhân, hàng hóa cũng không nhiều. Ngô San San chịu đựng ánh nắng gay gắt và xếp hàng nhiều lần, cuối cùng cũng mua được vài gói bánh kẹo đặc sản địa phương.

Gần đến cơm tối, Ngô San San mới đi đến nhà họ Trang. Cô ấy không chỉ cầm theo vài gói bánh kẹo tặng Tống Oánh và Hoàng Linh, còn nhiệt tình mời họ đi ra ngoài ăn tối.

- Tống Oánh cảm động vô cùng: “Con đã tặng nhiều đồ ăn như vậy rồi, từ đậu hủ hoa hồng, bánh rượu nếp, bánh mè nhân đậu đỏ.....Tiền là chuyện nhỏ, nhưng trong cái thời tiết nóng bức này, con phải chạy từ tiệm này qua tiệm kia mới mua được đủ những thứ này, tấm lòng của con thật đáng quý, để dì mời con ăn tối nhé.”

- Ngô San San thân mật nắm lấy cánh tay của Tống Oánh: “Quán kem mà dì mời trước đây đã đóng cửa rồi. Chúng ta ra cửa hàng ở đầu ngõ và ăn chút rượu nếp hoặc cháo đậu đỏ, không tốn bao nhiêu tiền đâu ạ. Dì đã không thu tiền thuê nhà, con mời dì ăn bát đồ ăn vặt thôi mà.”

- Ngô San San quay sang Trang Tiểu Đình: “Dì Tống hiếm lắm mới trở về một chuyển. Lần sau gặp lại không biết là đến khi nào nữa. Em giúp chị khuyên dì ấy đi.”

Cửa hàng nhỏ không ít khách, chủ cửa hàng còn đặt vài cái bàn ngoài vỉa hè. Tống Oánh, Hoàng Linh, Ngô San San và Trang Tiểu Đình ngồi một cái bàn ở ngoài vỉa hè.

Hoàng hôn buông xuống, trăng non vừa mới lên sau ngọn cây. Không khí tràn ngập mùi hương từ các tiệm ăn vặt xung quanh, trong gió là tiếng chuông xe đạp leng keng và tiếng cười vui vẻ của người đi đường. Bốn người đều cảm thấy vui vẻ thoải mái.

- Hoàng Linh cảm thán: “Chị không biết đã bao lâu rồi mình chưa được thư giãn như thế này.”

Tống Oánh hợp tác với người khác mở tiệm ăn nhỏ, lúc chạng vạng là lúc bận rộn nhất. Nghe xong cũng thở dài: “Nếu là em, chắc em sẽ thường xuyên ra ngoài đi dạo. Đồ Nam, Tiểu Đình bình thường đều không ở nhà, trong nhà cũng không có nhiều việc gì, thật là thoải mái.”

- Nhân viên quán đi đến, mọi người ồn ào gọi đồ ăn. Ngô San San hỏi Hoàng Linh: “Vừa rồi sao không nhìn thấy Đống Triết và anh Đồ Nam? Họ trở về rồi sao?”

- Tống Oánh gật đầu nhìn tách trà, Hoàng Linh hồ đồ nói: “Đống Triết đã đi đến nhà họ hàng rồi, Đồ Nam sẽ trở về sau vài ngày nữa.”

- Ngô San San làm giáo viên, đã hình thành thói quen nghề nghiệp là biết quan sát và đọc hiểu ngữ điệu, sắc mặt. Cô cảm giác rằng Tống Oánh và Hoàng Linh đều không muốn trả lời vấn đề này, liền nhanh chóng chuyển chủ đề một cách khéo léo: “Mấy tiệm này đều ngồi chật kín người cả, không phải nói giá cả tăng rồi sao, lương của mọi người không đủ tiêu sao, sao tiệm lại vẫn đông khách như vậy?”

- Hoàng Linh thở dài: “Lương thì đúng là không đủ dùng, nếu không phải Bằng Phí tích trữ nhiều gạo, dầu. Nhà của dì sắp phải dùng tiền tiết kiệm để mua rau rồi.”

- Tống Oánh nói: “Quảng Châu thì tốt hơn một chút. Thị trường kinh tế ở Quảng Đông phát triển sớm, giá cả cũng đều tăng rồi, nhưng không tăng cao như Tô Châu.”

- Ngô San San nhìn về phía Trang Tiểu Đình: “Tiểu Đình ở đại học, chắc ít bị ảnh hưởng hơn.”

- Trang Tiểu Đình gật đâu: “Căn tin có trợ cấp của nhà nước, giá cơm tăng không nhiều, nhưng trong cửa hàng tạp hóa nhỏ thì tất cả đồ dùng hàng ngày đều tăng giá. Chúng em trong ký túc xá có tám cô gái, mọi người cùng đi chợ đầu mối, mua chung một ít đồ dùng sinh hoạt.”

- Ngô San San nhịn cười: “’ Đồ dùng sinh hoạt’. Tiểu Đình em nói mơ hồ như vậy, chẳng phải là giấy vệ sinh sao. Tất cả các cô giáo nữ ở trường chúng ta đều tích trữ rất nhiều giấy vệ sinh.”

- Trong lúc trò chuyện. Ngô San San mở miệng một cách ngọt ngào: “Hai dì từ lúc nhỏ rất tốt với con. Con có một chuyện muốn nhờ dì Tống, con hơi ngại khi nhờ dì một việc. Nếu Tiểu Quân không đậu trường trung cấp, khi học trung học liệu có thể tiếp tục ở phòng của Lâm Đống Triết không ạ?”

Tống Oánh sững sờ, vô thức liếc nhìn Hoàng Linh.

Quả nhiên, biểu cảm của Hoàng Linh thay đổi một cách rõ ràng ngay trước mắt.

- Trang Tiểu Đình bỗng nhiên nói: “Ở phòng của Lâm Đống Triết, bố của em không thể không quan tâm đến bài tập của Tiểu Quân, tương đương với việc tan ca về nhà còn phải đưa thêm một học sinh trung học, thật là mệt mỏi.”

Hoàng Linh và Tống Oánh đều ngẩn người. Trang Tiểu Đình tính cách giống với Hoàng Linh, dù trong lòng không muốn, nhưng miệng cũng không thể nói ra lời từ chối. Câu từ chối dứt khoát và rõ ràng này hoàn toàn không giống với phong cách của cô ấy.

- Hoàng Linh ngăn lời nói của con gái: “Đợi điểm thi của Tiểu Quân có rồi nói, giờ không bàn chuyện này.”

- Ngô San San nói: “Dạ đúng, Dì Tống Oánh và dì Hoàng Linh từ nhỏ tốt với con và Tiểu Quân như vậy. Lỡ như Tiểu Quân thật sự thi không đậu, dì chắc sẽ quan tâm em ấy. Con cũng sẽ nhắc nhở Tiểu Quân cố gắng đừng làm phiền đến dì Hoàng và thấy Trang. Em ấy có gì không đúng cứ nói với con, con sẽ phê bình em ấy...”

Hoàng Linh cúi đầu nhìn bát cháo đậu đỏ hoa quế trước mặt, chỉ cảm thấy một cơn buồn nôn.

- Tống Oánh nghĩ rằng dù sao ngày kia cũng về Quảng Châu rồi, quyết tâm nói: “San San, việc cho mượn nhà chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chăm sóc một đứa trẻ là chuyện lớn. Con không biết đó chứ, từ khi Đống Triết thi đậu đại học và rời nhà, dì cảm thấy cả người nhẹ nhõm, tâm trạng cũng dễ chịu hơn rất nhiều. San San, con cũng là giáo viên, chắc con hiểu việc có một học sinh trung học trong nhà, trách nhiệm của thầy Trang và dì Hoàng lớn đến mức nào.”

- Ngô San San giả vờ nghe không hiểu ý của Tống Oánh, làm nũng nói: “Dì Tống, vậy dì đồng ý cho mượn nhà rồi, dì lại giúp con xin dì Hoàng đi. Hai dì đều biết đó, nhà con quá nhỏ, trong nhà không gian học bài cũng không có. Nếu Tiểu Quân không thi đậu trung cấp, em ấy sống ở nhà cũng sẽ hỏng mất. Chắc chắn thi không đậu đại học hoặc cao đẳng. Người nghèo thì chí ngắn, con chỉ đành thay bố con, em trai con mở miệng, xin dì Linh giúp một tay.”

Ngô San San cúi mặt xuống, giả vờ không nhìn thấy sự thất vọng trên mặt của Tống Linh và Hoàng Linh. Lúc cô ấy nói ‘người nghèo thì chí ngắn’, trong lòng dâng lên một nổi bi thương: “Không ai muốn làm việc dưới ánh nắng gay gắt, không ai muốn hạ thấp bản thân để cầu xin giúp đỡ, nhưng hoàn cảnh gia đình kém, chỉ có thể bỏ đi lòng tự trọng mà cầu xin người khác.”

Một suy nghĩ khác cũng xuất hiện trong đầu cô: “Con còn cho rằng hai dì từ nhỏ chăm sóc chị em con, mở lời hai dì sẽ đồng ý ngay. Con đã sai rồi, hai dì đối với con và em con cũng chỉ có vậy thôi, chỉ là tình nghĩa ngoài mặt mà thôi."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com