Tiểu hạng nhân gia

Chương 41



Trang Đồ Nam đang suy nghĩ về việc thường xuyên đi đến trường Đại học Giao thông. Nhưng cậu rất nhanh chóng cảm thấy không có khả năng để làm. Không có thời gian, không có sức lực để đi đến trường Đại học Giao thông giám sát Trang Tiểu Đình và Lâm Đống Triết nữa.

Khu Tĩnh An quyết định xây dựng một bệnh viện mới tại khu phố cũ. Vài vị giáo sư của viện thiết kế Trường Đại học Đồng Tế mở một cuộc họp, thảo luận đơn giản một chút. Chỉ trong vài câu nói, đã quyết định mỗi nhóm trong khoa phải đưa ra một kế hoạch. Cuối cùng sẽ lựa chọn hoặc kết hợp các phương án dựa trên tình hình thực tế và tham gia đấu thầu.

Giáo sư hướng hướng Chu Thường Nghĩa đã chỉ đạo một nhóm. Giáo sư Chu đã giao nhiệm vụ cho ba nghiên cứu sinh dưới sự hướng dẫn của mình một cách ngắn gọn và súc tích: “Mỗi tuần phát hành một bản vẽ số 2, sau đó toàn nhóm sẽ thảo luận và làm sâu sắc thêm.”

Cuộc sống của Trang Đồ Nam bỗng nhiên trở nên vô cùng bận rộn khác thường. Hơn thế nữa cuối tuần không có thời gian, thời gian ngủ cũng không đủ.
Đây là dự án nghiên cứu sinh lần đầu tiên của Trang Đồ Nam. Cậu cảm thấy một chút thất vọng về dự án thiết kế bệnh viện này—Các dự án như bệnh viện, phòng thí nghiệm có khuôn khổ sẵn có, dù là về mặt chức năng hay kỹ thuật, đều không có nhiều không gian để phát huy. Nó không có ý nghĩa mang tính bước ngoặt như công trình cầu sông Hoàng Phố, cũng không có các công trình như bảo tàng, phòng tranh có thể phát huy tối đa trí tưởng tượng và sáng tạo.

Trang Đồ Nam đi theo hai người anh khóa trên trong khoa thức đêm cả một tuần, cuối cùng cũng hoàn thành một bản vẻ. Các anh khóa trên trở về kí túc xá ngủ bù, giao nhiệm vụ cho tiểu sư đệ Trang Đồ Nam đi làm việc vặt, mang bản vẽ tới nhà giáo sư Chu.

Trang Đồ Nam căn cứ theo địa chỉ của các anh khóa trên đưa, tìm đến tòa nhà kí túc xá của giảng viên.

Trong tòa nhà ba tầng hình ống, những giáo sư hoặc giảng viên trẻ sống ở đó. Trong hành làng tận dụng triệt để chất đầy các đồ vật linh tinh. Mỗi gia đình đều đặt một chiếc lò than ở trước cửa nhà. Một đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi đang cửi xe ba bánh trẻ em, linh hoạt tránh né giữa đống đồ và những chiếc lò than, chạy tới chạy lui. Trang Đồ Nam theo sát ngay sau đó, và đã tìm thấy Giáo sư Chu.

Dùng từ "tìm" ở đây không thật chính xác, nếu nói chính xác hơn. Là giáo sư Chu đã nhìn thấy Trang Đồ Nam đang nhìn tìm kiếm xung quang, gọi cậu một tiếng. Nói nghiêm túc hơn mà nói là, Giáo sư Chu đang châm lò than đã nhìn thấy Trang Đồ Nam, rồi gọi cậu một tiếng. Mặt giáo sư Chu đầy bụi than, sau khi gọi Trang Đồ Nam, thản nhiên dùng kẹp sắt trong tay đặt viên than vào lò. Không xa phía bên kia, một tiếng gọi nữa vang lên: "Là Trang Đồ Nam à, tìm thầy Chu phải không?"

Ánh mắt của Trang Đồ Nam vừa mới quen với ánh sáng mờ ảo trong hành lang, nghe thấy hai tiếng gọi này, cậu mới chợt nhận ra, rằng mình đã vô tình bước chân vào đại bản doanh của các giáo sư khoa Kiến trúc. Đằng sau một đống đồ lộn xộn và một dãy lò than viên hoàn toàn vi phạm quy định phòng cháy chữa cháy, là một kiến trúc sư thiết kế đức cao vọng trọng.

Giáo sư Chu đi ra phía cuối hành lang, vào phòng nước rửa mặt, rửa tay sạch sẽ rồi dẫn Trang Đồ Nam vào phòng.
Trong phòng ngủ hơn mười mét vuông có một chiếc giường đôi, một chiếc giường tầng, trông có vẻ như là nhà của một gia đình có bốn người. Giữa giường đôi và giường tầng cách nhau một cái bàn tròn, bốn cái ghế ăn, có thể là bàn ăn tì đúng hơn.

Thầy trò hai người ngồi xuống bên bàn ăn. Giáo sư Chu đeo mắt kính vào, cẩn thận xem xét bản vẽ.

- Một lúc sau, Giáo sư Chu tháo mắt kính xuống và hỏi: “Các em, đặc biệt là em, đã chuẩn bị những công việc gì trước khi bắt tay vào vẽ?”

Trang Đồ Nam bỗng dưng đã nhận thấy sự xảo huyệt của các anh khóa trên. Các anh khóa trên ngáp ngắn ngáp dài nói cần phải về kí túc xá ngủ bù, để cậu lại để đưa bản vẻ, thật ra là vì để cậu một mình đối mặt với những câu hỏi gay gắt của thầy giáo.

- Chu giáo sư dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Trang Đồ Nam, mỉm cười nhẹ nhàng: “Đây là quy định cũ của văn phòng, báo cáo sinh viên mới. Khi các sinh viên mới báo cáo, các anh khóa trên cũng đã trải qua như vậy."

- Trang Đồ Nam bị thầy giáo nhìn thấy tâm sự, mặt đỏ lên, tổ chức lại lời nói và nghiêm túc trả lời: “Em đã đọc qua một số trường hợp thiết kế bệnh viện, tập trung vào việc bố trí các khu chức năng. Sau khi suy nghĩ rõ ràng mới bắt đầu vẽ.”

- Giáo sư Chu dùng ánh mắt khích lệ nhìn cậu: “Hãy nói chi tiết hơn”

- Trang Đồ Nam nói: “Lúc thiết kế có hai yếu tố cần xem xét trọng tâm. Thứ nhất là cách bố trí các khu như phòng khám, phòng cấp cứu, phòng xét nghiệm và nhà thuốc sao cho vừa tiết kiệm không gian di chuyển, vừa không làm ảnh hưởng lẫn nhau. Thứ hai là thiết kế phòng bệnh thường và phòng bệnh truyền nhiễm. Cần phải đặt càng nhiều giường bệnh càng tốt, nhưng cũng phải thuận tiện cho việc quản lý.

- Trang Đồ Nam suy nghĩ một lúc, rồi bổ sung thêm: “Hai anh khóa trên cũng có cùng suy nghĩ, khi chúng em vẽ thường xuyên trao đổi và thảo luận với nhau.”

- Giáo sư Chu gật đầu: “Cách suy nghĩ rất đúng, rất tốt. Nhưng các em có xem xét việc quy hoạch cửa chính phòng cấp cứu và các tuyến đường cho xe cộ chưa?”

Giáo sư Chu vừa nói, vừa dùng bút vẽ chỉ vào khu vực phòng cấp cứu trên bản vẽ.

- Trang Đồ Nam nói: “Chúng em đã cân nhắc rồi. Các anh khóa trên đã tra cứu được bản đồ khu phố gần địa chỉ bệnh viện trong thư viện. Chúng em dựa theo đường các lối vào, ra của vài con phố gần đó và hướng đi của chúng, để quyết định vị trí của phòng cấp cứu."

- Giáo sư Chu đặt bút vẽ xuống: “Địa điểm ban đầu của bệnh viện là một vài con hẻm cũ, các em dành chút thời gian đi đến hiện trường xem, vẽ một bản đồ khu vực, vẽ ra các công trình và con phố xung quanh. Mùa xuân mưa nhiều, lần sau khi trời mưa, thầy sẽ dẫn em đi một chuyến, để xem tình hình giao thông và khả năng chống ngập của các con phố xung quanh. Sau khi làm rõ tất cả những tình huống này, chúng ta sẽ giải quyết đưuọc vấn đề lưu thông của cổng chính bệnh viện và cổng chính phòng cấp cứu.
Sữa bản vẽ, sữa bản vẽ không cừng.

Một tuần sau, mưa như trút nước. Giáo sư Chu dẫn ba học trò đi khảo sát các con phố xung quanh khu vực bệnh viện.

Con đường cũ kỹ, trên phố đầy nước đọng, cống rãnh trào ra nước thải hôi thối không thể chịu nổi. bốn thầy trò lội qua những vũng nước bẩn, quan sát tình hình các con đường và lưu lượng xe cộ, người đi lại ở các ngã tư, đồng thời xem xét tình hình thoát nước của các con phố.

Một người trở về văn phòng với ống quần ướt sủng. Giáo sư Chu cầm lấy một cây bút, dựa trên lượng xe cộ và người đi bộ quan sát được tại các ngã tư vừa rồi, bắt đầu phác thảo thiết kế phân luồng tại khu vực cổng vào bệnh viện.

Những đường nét rõ ràng và mạnh mẽ xuất hiện, một bản vẽ đầy tự tin dần hình thành. Trang Đồ Nam gạc nhiên nhìn vào hình vẽ dưới tay Giáo sư Chu, nhớ lại lời giáo sư lúc vừa mới nhập học đại học:’ Kiến trúc là sự suy tư, là việc thực hiện dưới những hạn chế phức tạp của thực tế, phát hiện vấn đề, giải quyết vấn đề. Và tìm ra giải pháp tuyệt vời nhất giữa người và môi trường.”

- Giáo sư Chu đưa bản thảo nháp qua cho cậu: “Phòng khám bệnh, phòng cấp cứu, khoa nội trú cần phải có lối vào không có chướng ngại vật. Nếu diện tích cho phép, cố gắng thiết kế một bãi đỗ xe và mái che cho mỗi lối vào. Phòng y tế được trang bị hơn hai thang máy, trong đó có một thang dành cho giường bệnh. Tôi cho các em thời gian một tuần để hoàn thành bản vẻ mặt bằng, trong hai tuần phải hoàn thành mô hình.”

- Giáo sư Chu nhìn Trang Đồ Nam nói tiếp: “Sau khi có bản vẽ mặt bằng kiến trúc, em phải vẽ thêm bản vẽ mặt bằng cấu trúc dầm cho tôi xem, để tôi đánh giá nền tảng kiến thức của em.”

Dự án thiết kế của viện kiến trúc trường Đại học Đồng Tế đã được trúng thầu. Giáo sư Chu phụ trách phần thiết kế, còn vị giáo sư Chu khác phụ trách các vấn đề cấu trúc và thi công.

Sau khi hoàn thành dự án, trong nhóm còn phải làm bản vẽ thi công --- Lượng công việc lớn, công việc lặp đi lặp lại nhiều hơn. Trang Đồ Nam với tư cách là người mới, cần phải học rất nhiều thứ. Một số bản vẽ cậu ấy vẽ cần phải sửa đi sửa lại nhiều lần, chỉ có thể làm thêm giờ.

Dưới áp lực của các hạn chót, Trang Đồ Nam chỉ có thể tập trung hoàn toàn vào việc vẽ những bản vẽ kiến trúc, không để tâm đến bất cứ chuyện gì ngoài cửa sổ.

Vật giá tiếp túc tăng vọt. Hoàng Linh lo lăng không thôi, sợ hai đứa đơn ở trường ăn không đủ, liền gửi bưu điện cho Trang Tiểu Đình một gói lớn gồm thịt bò khô, cá khô và cải ngọt làm sẵn, bảo Trang Tiểu Đình chia một nữa cho anh trai.

Ký túc xá của nghiên cứu sinh không hạn chế giới tính của khách thăm. Sau khi Trang Tiểu Đình đăng ký ở phòng bảo vệ xong, cùng Lâm Đống Triết đi lên lầu, gõ cửa phòng kí túc xá của Trang Đồ Nam.

Thật rùng hợp, bốn người đều ở trong phòng, dường như đều đang đợi món ăn này.

- Trang Đồ Nam nhìn thấy vài bao túi nhựa lớn trên lưng của Lâm Đống Triết, làm cho giật mình: “Nhiều vậy sao?”

- Lâm Đống Triết núp sau lưng Trang Tiểu Đình, nhỏ tiếng nói: “Dì của chúng ta nói chia làm ba phần, em cũng có một phần, em cũng đưa phần của em tới đây.”

- Trang Đồ Nam nghe được câu: “’Dì của chúng ta’ điều ác sinh ra từ sự can đảm, nhìn ba người còn lại trong kí túc xá nói: “Mẹ em làm cá khô, cải ngọt muối rất ngon, chúng ta đi mua ít bánh bao, ăn phần của của em trai ‘chúng ta’ đi.”

Trang Đồ Nam đã nhấn mạnh âm thanh vào từ 'chúng ta'
Một dĩa đậu phụ, một dĩa bánh bao, vài miếng tương đậu, thêm cá khô và rau cải ngọt. Sáu người ngồi bên cạnh giường, hoặc ngồi trên ghế, cùng nhau ăn bữa sáng và tối.

- Lâm Đống Triết nói nhiều, vừa ăn bánh bao vừa kể chuyện sinh động như thật: “Dì của chúng ta tích trữ thịt và cá, làm xong gửi qua đây. Mẹ em chạy vào ngân hàng rút hết toàn bộ tiền tiết kiệm, còn lấy mấy món trang sức bằng vàng. Nghe nói còn có lời, giá vàng cũng tăng nhiều.”

- Phùng Ngạn Tổ nói: “Nhân viên ở viện thiết kế sớm đã bắt đầu mua sắm ồ ạt từ lâu rồi, đồ dụng sinh hoạt, thuốc lá, rượu, có cái gì mua cái đó.”

- Vương Thượng Văn liên tục lắc đầu: “Lúc đầu còn nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh sẽ vào viện thiết kế. Nếu giá cả cứ tiếp tục tăng như vậy, tôi phải chen lấn để vào làm ở văn phòng kiến trúc rồi, nếu không thì lương cũng không đủ để ăn.”

- Dư Đào cười: “Em suốt tháng tư ngày vẫn luôn quan tâm đến’ phân phối hai chiều’. Sau đó trong nhóm bận quá, hoàn toàn không biết về cải cách giá cả, cảm thấy thịt trong cơm căn tin càng ngày càng ít, em ở trong văn phòng thầm oán giận, đến lúc đó mới biết giá thịt lợn tăng chóng mặt, mới nhận ra là 'giá cả lên cao'."

- Vương Thượng Văn đưa một cái bánh bao cho Dư Đào tiếp tục nói: “Cậu nói trong nhóm bận, dạo này tôi thực sự ít thấy cậu ở ký túc xá, bận gì thế?"

- Dư Đào nói: “Nhóm chúng em đang tham gia đấu thầu một dự án cải tạo khu phố cũ, vẽ bản vẽ đến tối mắt tối mũi."

- Trang Đồ Nam nói: “Mọi người gần đây đang làm thêm giờ.”

- Lúc Dư Đào nói đến’ cải tạo khu phố cũ’. Phùng Ngạn Tổ và Vương Thượng Văn cùng nhìn nhau. Vương Thượng Văn hỏi một câu: “Khi cải tạo khu phố cũ, cư dân cũ sẽ sống ở đâu?”

Dư Đào ngơ ngác lắc đầu.

- Vương Thượng Văn nhìn Trang Đồ Nam: “Giáo sư Chu đang thi công xây dựng bệnh viện mới, còn những cư dân trong các con hẻm cũ ở khu đất cũ thì tạm thời đã di chuyển đến đâu rồi?"

- Trong lòng Trang Đồ Nam có một suy đoán mơ hồ: “Phố đông”

- Phùng Ngạn Tổ xác nhận suy đoán của Trang Đồ Nam: “Viện thiết kế đã từ lâu nộp báo cáo nghiên cứu khả thi của cầu Hoàng Phố cho chính phủ. Và hiện tại viện thiết kế đang dưới sự chỉ đạo của Giáo sư Lâm tính toán lực kéo của dây cáp thép. Vì khoa kiến trúc đã bắt đầu lên kế hoạch cải tạo khu phố cũ và xây dựng bệnh viện mới ở phía Tây sông Hoàng Phố, thì việc phát triển Phố Đông đang trở nên cấp bách.”

- Vương Thượng Văn nhìn Trang Tiểu Đình và Lâm Đống Triết cười: “Hai đứa nghe mấy chuyện này có thấy phiền không?"

Trang Tiểu Đình ngượng ngùng lắc đầu.

- Lâm Đống Triết hai mắt phát sáng: “Không phiền, không phiền ạ. Em từ nhỏ đã thích nghe chuyện của anh Đồ Nam rồi.”

Tiếng” Anh Đồ Nam” của Lâm Đống Triết thốt ra thật tự nhiên, như trước đây. Trang Đồ Nam nghe đến bên tai, cảm giác khó chịu và chút giận dữ trong lòng đối với Lâm Đống Triết lập tức biến mất hơn phân nửa.

- Vương Thượng Văn nói: “Nghe nói Phó thị trưởng Nghê, người phụ trách quy hoạch thành phố Thượng Hải, là chuyên gia xuất thân từ Viện thiết kế kiến trúc Hoa Đông. thư ký của ông ấy là một người học chuyên ngành Kiến trúc và Quy hoạch của trường Đại học Đồng Tế, hình như là khóa 79, cao hơn chúng ta mấy khóa.”

- Phùng Ngạn Tổ nói: “Đúng đó, là Cố Kiến Bình, trường Đại học Đồng Tế khóa 79. Khi anh ta tốt nghiệp được phân đến cơ quan. Hiện tại đang là thư ký của phó thị trưởng Nghê Thiên Tăng.”

- Dư Đào nói: “Wa, phân bổ thật là tốt. Hiện tại em đã chuyển kế hoạch phân bổ rồi. Mình nhớ ra rồi, Trang Đồ Nam, khi chúng ta tốt nghiệp người của cục quy hoạch thành phố cũng đã đến khoa để yêu cầu hồ sơ sinh viên."

- Trang Đồ Nam gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà trong khoa đã giữ lại hồ sơ của những sinh viên thi đỗ vào nghiên cứu sinh của trường, không cho phép họ rời đi.”

Dư Đào vỗ đùi một cái, suýt nữa làm đổ cái lọ mở miệng đựng cá khô nhỏ. Lâm Đống Triết nhanh tay lẹ mát giữ lấy cái lọ.

- Dư Đào tiếc nuối nói: “Sớm biết có khả năng vào đơn vị tốt như vậy, em đã không thi nghiên cứu sinh rồi.”

- Vương Thượng Văn cười lớn: “Ba khóa 77, 78,79 này được phân bổ tốt nhất. Lúc đó sinh viên đại học ít, bây giờ thì chắc không được đâu.”

- Phùng Ngạn Tổ không đồng ý với lời nói đùa của Dư Đào: “Ở lại học nghiên cứu sinh vẫn có thể tham gia vào các dự án lớn, đối với chúng ta học kiến trúc và làm kỹ thuật, gặp phải phát triển Phố Đông, cải tạo khu phố cũ Phố Tay, mỗi dự án đều là cơ hội hiếm có.”

Sau bữa ăn tối. Trang Tiểu Đình và Lâm Đống Triết phải trở về trường Đại học Giao thông. Trang Đồ Nam đưa hai đưa xuống lầu.

- Lâm Đống Triết nhìn Trang Tiểu Đình nói: “Hướng Bằng Phi nhờ mình gửi cho anh Đồ Nam vài lời. Cậu ấy dặn đi dặn lại mình, muốn mình nói riêng.”

- Trang Tiểu Đình gật đầu: "Mình đi ra chỗ bảng tin xem báo.”

Trang Tiểu Đình đi đến chỗ bảng tin cách đó vài mét. Lâm Đống Triết lấy từ trong túi áo khoác ra một phong thư và đưa cho Trang Đồ Nam.

Trang Đồ Nam mở phong thư ra liếc qua một chút và nhìn thấy một chồng nhỏ tiền ‘đại đoàn kết’

- Lâm Đống Triết lập tức giải thích: “Tiền này là Hướng Bằng Phi chuyến đến. Cậu ấy sợ anh không nhận, đặc biết đưa cho em, nhờ em chuyển cho anh. Cậu ấy còn viết thư cho em, dặn đi dặn lại chuyển cho anh. Cậu ta không có ý gì khác, hai người là anh em, giờ giá cả leo thang, anh lại không muốn nhận tiền ở nhà, cậu ta sợ tiền của anh dùng không đủ, sợ anh khổ.”

- Lâm Đống Triết nhỏ tiếng nói: “Lão đại, Em và Trang Tiểu Đình bán túi nhựa cũng kiếm được không ít tiền, bọn em chỉ là không dám đưa cho anh, sợ anh có suy nghĩ gì.”

- Lâm Đống Triết nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm một câu: “Anh Đồ Nam, tiền này anh cứ nhận lấy đi. Giờ Hướng Bằng Phi đang có dư dã. Gần đây anh cũng quá bận, đợi khi anh rảnh rồi, chúng ta cùng nhau đi đến phố Hoa Đình bán túi nhựa, đợi anh kiếm được tiền rồi trả cho cậu ta.”
- Trang Đồ Nam nắm chặt phong thư, vừa cười vừa khóc, ngoài ra hết sức cảm động: “Giờ cậy ta có dư dã à?”

- Lâm Đống Triết nói: “Bằng Phi nói sau khi dì nhận được điện thoại của em. Cậu ấy và Tiền Tiến thương lượng một lát, trong đội xe vốn thông tin rất nhanh nhạy. Các tài xế chạy tuyến Thượng Hải cũng đã nói giá cả ở Thượng Hải tăng rồi, mấy tài xế đã nhường lại một chiếc xe, đi sang các thị trấn lân cận mua rất nhiều gạo, bột mì và dầu."

- Trang Đồ Nam kinh ngạc: “Nhanh vậy sao! Thực thi mạnh mẽ như vậy!”

- Lâm Đống Triết tiếp tục nói: “Ban đầu bố anh còn cho rằng không cần thiết. Dì nói dù sao nhà em có phòng lớn trống, mua vài bao gạo để ở đó, cũng có thể từ từ ăn. Sau đó giá cả tăng nhanh, Bằng Phí thấy gì mua đó, giấy vệ sinh, thiết bị điện gia dụng. Cậu ấy lại có xe, chạy đến các thị trấn lân cận tích trữ rất nhiều đồ, còn lấy được vài đồ điện gia dụng, vài bao thuốc lá. Nhà cậu ấy có TV và tủ lạnh rồi, lại chẳng ai hút thuốc, nên cậu ấy đã nâng giá bán ra ngoài, kiếm chút lời từ việc mua vào và bán ra.”

- Lâm Đống Triết rất cảm thán: “Em nghe nói ngay cả vải ế của nhà máy dệt bông chúng ta cũng bị người ta mua sạch. Nhà máy lại có thể phát tiền thưởng rồi.”

Câu 'nhà máy dệt bông của chúng ta' của Lâm Đống Triết hoàn toàn xóa tan sự khó chịu trong lòng Trang Đồ Nam về việc cậu ta ‘tán tỉnh’ em gái mình.

- Trang Đồ Nam thở dài một hơi: “Đúng vậy, nhà máy dệt bông của chúng ta.”

- Lâm Đống Triết lén liếc nhìn một cái Trang Tiểu Đình cách đó không xa: “Anh Đồ Nam, em nói anh nghe thêm một chuyện. Bố của anh có lẽ sẽ được điều chuyển đến trường Trung học số 10 thành phố. Mẹ của anh cũng ủng hộ, nói hiệu quả nhà máy dệt bông càng ngày càng không tốt, có để đều đến trường trung học trong thành phố còn tốt hơn ở lại trường trung học phụ thuộc.”

- Trang Đồ Nam kinh ngạc không thôi: “Sao anh lại không nghe nói gì cả?”

- Lâm Đống Triết nói: “Trang Tiểu Đình cũng không biết đâu. Bố của anh muốn chuyển đi thành công rồi mới nói. Nếu không thành công sẽ không nói mọi người biết. Hướng Bằng Phi không biết sao lại biết được, cậu ta là người đã nói cho em biết.

- Lâm Đống Triết lại nói: “Còn nữa, bố anh tranh thủ lúc mẹ anh đi làm, đã lén lấy gạo và dầu mà Bằng Phi tích trữ, chia một nữa đưa đến nhà ông bà nội anh. Hướng Bằng Phi hỏi một câu, bị bố anh quát ngay.”

Trang Đồ Nam cười khổ:” Ngay cả chuyện này cậu cũng biết.”

- Lâm Đống Triết nói: “Hướng Bằng Phi nói cho em nghe, còn có bột giặt nữa, Bằng Phi nói cậu ấy đã mua hai thùng bột giặt, bố của anh cũng mang đi một thùng. Bằng Phi nói cậu ấy không tiếc mấy thứ đó, chỉ là không hiểu nổi, không biết bố cậu làm sao mà lặng lẽ mang đi nhiều đồ như vậy, khi hỏi một câu thì bị quát. Mẹ của chúng ta hỏi một câu’ Anh quát con cái làm gì?’ Bố của anh không dám lên tiếng nữa.”

Trang Đồ Nam nghe được:’ Mẹ của chúng ta’, trong lòng không khỏi lắc đầu.

- Lâm Đống Triết nói: “Còn nữa, hiệu suất đơn vị thím của anh cũng không tốt nữa...”

- Trang Đồ Nam gần như không thể tin nổi: “Bằng Phi viết thư cho cậu nói những điều này à?”

- Lâm Đống Triết thật lòng khen ngợi: “Hướng Bằng Phi đã gọi một cuộc điện thoại đường dài đặc biệt để nói với em đấy. Trước đây tôi là người được công nhận là 'thần nghe' trong con hẻm nhỏ mà. Giờ em nhận ra rằng, Hướng Bằng Phi so với em còn nhiều chuyện hơn.”

Thực ra cho dù Lâm Đống Triết không gọi cuộc gọi ‘Giá cả Thượng Hải tăng cao’ đó, thì Hướng Bằng Phi từ trong đội xe, tin tức về việc tăng giá ở Thượng Hải sẽ nhanh chóng được truyền đến tay các tài xế.

Hướng Bằng Phi sau khi nhận được điện thoại của Lâm Đống Triết, lập tức nói với chú Tiền. Một nhóm tài xế ngồi lại với nhau tính toán và nhanh chóng đưa ra kế hoạch. Họ là những người chạy các tuyến gần, hiểu rõ tình hình giá cả và đặc sản của các thị trấn lân cận. Họ đã nhường một chiếc xe, chuyên chở một xe gạo, mì, dầu về Tô Châu, rồi chia nhau mỗi người mang về nhà một phần.

Giá cả tiếp tục tăng vọt, việc tích trữ của các tài xế đã không còn chỉ giới giạn ở gạo, mì. Tin tức của bọn họ nhanh nhẹn, đi khắp nơi để mua sắm, từ thuốc lá, rượu, vải vóc, đến các đồ điện tử – cái gì có thể mua được thì mua, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Những vật phẩm có thể dùng cho gia đình thì giữ lại, những vật phẩm không dùng cho gia đình thì nói một tiếng, chuyển tay bán cho đồng nghiệp, hàng xóm hoặc bạn bè, người thân.

Ở các nơi đều xảy ra các vụ xô xát và giành giật hàng hóa. Hướng Bằng Phi còn trẻ và khỏe mạnh, với sức mạnh của mình đã thu gom được không ít hàng hóa hiếm. Ngoài những vật dụng thiết yếu, cậu còn mua được hai cái máy quạt điện, hai cái máy giặt và một cái tivi. Nhà họ Trang đã có những đồ điện này rồi, trong nhà tài xế Tiền Tiến cũng không thiếu. Cậu đem những đồ điện đó tăng giá lên rồi bán lại, kiếm được một khoản lời nhỏ.

Tủ lạnh do nhà máy tủ lạnh Châu Giang sản xuất ra không đủ cung cấp đáp ứng nhu cầu.

Vải trong nhà máy dệt bông đã bán hết, tồn kho tích lũy nhiều năm cũng đã tiêu thụ hết.
...

Vào ngày 19 tháng 8. Đài Phát thanh Nhân dân Trung ương đã phát đi tin tức về việc khủng hoảng giá cả, và một làn sóng mua sắm điên cuồng lại bùng phát trên toàn quốc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com