Tiểu hạng nhân gia

Chương 40



Đối với Thượng Hải mà nói. Sự chuyển giao giữa năm 1987 và 1988 không hề yên bình. Nếu nhất định phải dùng một câu thành ngữ để hình dung, thì chắc chắn phải dùng bốn chữ “Họa vô đơn chí”

Ngày 10 tháng 12 năm 1987. Một sự cố giẫm đạp đã xảy ra tại bến phà Lục Gia Chủy trên tuyến đường Lộ Diên, số người chết và bị thương gần 100 người--- Vào sáng sớm, sương mù dày đặc bao phủ mặt sông, khiến các chuyến phà phải ngừng hoạt động trong vài giờ. Lúc này, có từ ba đến bốn vạn hành khách tụ tập tại bến phà. Khi sương mù dày đặt tan ra, các chuyến phà được khôi phục, nhưng các hành khách nóng lòng như lửa chen lấn xô đẩy lên tàu. Xảy ra sự cố giẩm đạp nhau.

Giao thông hai bên bờ sông Hoàng Phố---- Giữa hai bờ vẫn chưa có đường hầm hoặc cầu lớn để phương tiện và người đi bộ có thể qua lại--- lại một lần nữa thu hút sự chú ý theo cách hết sức bi thảm.

Cuối tháng 1 năm 1988, dịch viêm gan A bùng phát mạnh tại thành phố Thượng Hải--- Trong thành phố lớn với 13 triệu dân, số người nhiễm bệnh thậm chí lên đến hơn 290,000 người.

Trên các con phố, trong hẻm phố, mọi người đều bận rộn mua vội dung dịch khử trùng và rễ bản lam. Hoàng Linh gọi điện thoại đên, dặn dò đi dặn dò lại hai đứa trẻ nghĩ hè thì phải về nhà, đừng ở lại Thượng Hải.

Thượng Hải bỗng chúc trở thành biểu tưởng của virus. Thực phẩm sản xuất ở Thượng Hải, rau xanh đều bị niêm phong cất vào kho. Khách du lịch mang thẻ căn cước Thượng Hải rất khó khăn khi ăn uống, ở khách sạn ở các nơi khác vì hầu hết các cửa hàng đều từ chối phục vụ họ.

Người dân trong hẻm nhìn thấy hai anh em nhà họ Trang trở về nhà đón tết như thể nhìn thấy virus viêm gan A, nhìn thấy Trang Siêu Anh, Hoàng Linh đều đi đường vòng. Cả bà nội gọi điện thoại cho Trang Siêu Anh, ngập ngừng ấp úng nói rằng năm nay sẽ không tụ tập ăn Tết nữa.

- Trang Đồ Nam cảm thấy rất phiền muộn, giải thích cho Hướng Bằng Phi về kiến thức y tế phổ biến từ trạm vệ sinh và Phòng dịch Thượng Hải tuyên truyền: “Chỉ cần rửa tay trước khi ăn và sau khi đi vệ sinh là được."

- Hướng Bằng Phi cười lớn: “Vậy thì chắc chắn anh không sao, Lâm Đống Triết cũng không sao. Trang Tiểu Đình từ nhỏ đã huấn luyện mọi người rồi.”

Hướng Bằng Phi chạy xe đường đài, thu nhập là tổng của Trang Siêu Anh và Hoàng Linh thậm chí còn cao hơn. Cậu dự định dịp tết này dẫn cả nhà đi ăn vài bữa ngon, nhưng nhà họ Trang vô hình trung bị cách lý, chỉ có thể mua đồ ăn chế biến sẵn như thịt quay, đồ ăn vặt và trái cây về nhà ăn.

Không có ai đến cửa thăm nhà họ Trang, chúc tết. Cả nhà đóng chặt cửa, ăn uống xem tivi.

Vì lợi ích cá nhân, mọi người đều rất chú ý đến tin tức và các báo cáo liên quan đến tình hình dịch bệnh ở Thượng Hải: “Đi dạo trên các con phố Thượng Hải, không khó để thấy cảnh hai bên đường đang rửa lớn các bồn cầu, thậm chí có người sau khi rửa bồn cầu thì trực tiếp đổ nước ra ngoài đường... Việc quản lý phân không đáp ứng yêu cầu vệ sinh đang gây ô nhiễm các bãi bồi ven biển, bao gồm nơi sinh trưởng của sò lông. Sò lông đáng thương lần này có lẽ chính là vật trung gian truyền nhiễm viêm gan A. Cho đến hôm nay, nên ngay lập tức đưa vấn đề quản lý phân vào chương trình nghị sự.”

- Hướng Bằng Phi nhìn vào con hẻm tồi tàn, bẩn thỉu trong bản tin: “Không phải chứ, Thượng Hải sao lại chật chội và lộn xộn đến vậy chứ.”

- Trang Siêu Anh luôn chú ý đến tin tức của Thượng Hải, nghe vậy cảm thán: “Sinh viên tốt nghiệp trung cấp, cao đăng, đại học, đều muốn ở lại Thượng Hải, mà số lượng thanh niên trí thức về thành phố hoặc con cháu của họ lại quá nhiều, làm sao mà không chật chội được.”

- Trang Đồ Nam cung cấp dữ liệu lý thuyết: “Lúc học môn kiến trúc thành phố, giáo viên đã phổ cập dữ liệu liên quan trong lớp học. Diện tích đường bình quân đầu người ở Thượng Hải xếp cuối cùng trong cả nước. Diện tích nhà ở bình quân đầu người xếp cuối cùng trong cả nước. Năm 1980, diện tích nhà ở bình quân đầu người ở Thượng Hải chỉ có 4.3 mét vuông, 60% hộ gia đình có diện tích sinh hoạt trung bình dưới 4 mét vuông. Hiện nay là năm 88, bình quân đầu người cũng không đến 6 mét vuông.

- Hoàng Linh nói: “Mẹ xem trên báo nói môi trường sống chật chội là nguyên nhân quan trọng khiến viêm gan A lây lan nhanh chóng."

- Hướng Bằng Phi nói: “Anh Đồ Nam, tốt nghiệp rồi thì trở về nhà đi. Nhà mình giờ có hai căn phòng của nhà họ Lâm, cả một sân riêng, thoải mái lắm."
Các phóng viên trong bản tin đang thảo luận với các chuyên gia về vấn đề giao thông ở Thượng Hải, tình trạng chật chội nhà ở và các hiện tượng khác. Trang Đồ Nam nghĩ đến công trình cầu sông Hoàng Phố mà Phùng Ngạn Tổ và Vương Thượng Văn nhắc đến, chú tâm lắng nghe, không chú ý đến câu nói này của Hướng Bằng Phi.

- Hướng Bằng Phi nhìn qua Trang Siêu Anh: “Con đã gặp Tống Hướng Dương rồi, là chú họ của Lý Nhất Minh. Chú ấy nói toàn quốc cho phép, cho phép...”

- Trang Đồ Nam lấy lại tinh thần: “Đúng, tháng trước nhà nước có ban hành một văn bản, cho phép các cán bộ khoa học và công nghệ làm thêm. Anh đã thấy ở trên báo trường Đại học Đồng Tế. Thành phố Thượng Hải đang tích cực khuyến khích các giảng viên đại học đi làm thêm tại các doanh nghiệp ở các địa phương gần đó, ‘khoa học và công nghệ xuống nông thôn’. Các giảng viên của khoa bọn anh đều có thể danh chánh ngôn thuận nhận công việc rồi.”

- Trang Đồ Nam trầm ngâm một lúc: “Anh lúc đó nhìn thấy tin tức này, liền nghĩ đến Chú Lâm.”
Trang Tiểu Đình vừa lột cảm, vừa lặng lẽ lắng nghe.
- Trang Siêu Anh hỏi: “Tống Oánh còn muốn quay về không?”

- Hoàng Linh trừng mắt nhìn chồng, như đang giả vờ nổi giận: “Anh sao lại chỉ hỏi Tống Oánh, không hỏi chú Lâm?”

- Trang Siêu Anh nói: “Chú Lâm đã bị người thân đâm một nhát dao mới ra đi. Chú ấy không biểu lộ ra ngoài nhưng trong lòng rất buồn. Hơn nữa, chú Lâm ở Quảng Châu có công việc chính thức, chú ấy chắc sẽ không muốn quay về. Mặc dù nói thế này có thể không chính xác, Quảng Đông thu hút nhân tài, chú ấy từ Tô Châu chuyển đến Quảng Châu không dễ dàng gì, chuyển trở lại rất khó đó.”

- Trang Đồ Nam tán đồng với ý kiến của bố: “Lương chú Lâm ở Quảng Châu có thể rất cao. Con nhìn Đống Triết không thiếu tiền. Mỗi lần con đi đến trường Đại học Giao Thông Vận Tải, cậu ấy đều ăn mặc chỉnh tề, trông có vẻ nghiêm túc, giày đều là hiệu giày là Dina hoặc Old Man. Con hỏi cậu ấy có phải đi khiêu vũ hay là đi theo đuổi bạn gái. Cậu ấy nói không, con chẳng tin cậu ta chút nào.”

- Hoàng Linh ngơ ngác nói: “Dina”

- Hướng Bằng Phi nói: “Giày thể thao, rẻ nhất cũng là hơn 200 đấy.”

- Trang Siêu Anh hỏi Hoàng Linh: "Trong xưởng chắc cũng có không ít người thích hai căn phòng trống này nhỉ. Anh cứ thắc mắc sao bây giờ vẫn chưa có ai dọn vào.”

- Hoàng Linh nói: “Tống Oánh thâm niên công tác lâu năm, đã làm trên 20 năm. Trong xưởng đang rất khuyến khích công nhân’nghĩ việc không lương’. Nếu không thì chẳng dễ gì mà thu hồi được căn nhà của Tống Oanh như vậy đâu.”

- Trang Siêu Anh nói: “Để trống như vậy thì cũng tốt. Nói thật thì, giờ cả nhà đã quen dùng nhà bếp, nhà vệ sinh riêng rồi, thật không muốn cùng người khác ở chung.”

- Hoàng Linh cứ mãi cười. Hướng Bằng Phi thắc mắc: “Mợ cả, mợ cười cái gì vậy?”

- Hoàng Linh nhớ lại lúc nhỏ đồ lót của Lâm Đống Triết có ghi 'Hàm lượng ni tơ vượt quá 40%', nhịn được cười nói: “Mợ cười câu nói của Đồ Nam ‘mặc chỉnh tề, trông có vẻ nghiêm túc.’ Đống Triết từ nhỏ đã nghịch ngợm, quần áo trên người thường xuyên bị rách, còn dơ. Cậu ấy đến nhà chúng ta chơi, Tiểu Đình luôn chê cậu ấy dơ, không cho cậu ấy ngồi**, chỉ cho cậu ngồi trên ghế nhỏ.”

Trang Tiểu Đình cuối đầu, khẻ mỉm cười.

- Trên màn hình tivi xuất hiện một cái gác xép nhỏ khoảng hai, ba mét vuông, tối tăm, thấp bé, chật hẹp. Trang Đồ Nam lại một lần nữa đóng vai trò làm người thuyết minh: “Các hộ gia đình có diện tích bình quân dưới bốn mét vuông tính là hộ nghèo. Hộ nghèo mới có thể cho phép xây gác xép, cái này gọi là’ Làm qua loa, làm đại khái’”

Ống kính lắc lư chuyển đến căn bếp chung, trong gian phòng nhỏ xíu đó nhét đầy bảy tám cái lò than tổ ong. Dưới đất trên bàn chất đầy đồ dùng trong nhà bếp. Người bên trong đừng nói đến nấu cơm, để chân cũng đều khó.

- Trang Tiểu Đình nói: “Em nghe bạn học ở Thượng Hải nói. Những ngôi nhà cũ sợ nhất là ‘treo giò heo’, nhà bếp chung nhỏ như vậy, làm sao treo được giò heo.”

- Trang Đồ Nam nghiêm túc nói: “Em hiểu sai rồi, ‘treo giò heo’ là chỉ sàn nhà quá cũ quá mỏng. Hộ gia đình tầng trên dẫm một cái là sàn nhà bị thủng, hộ gia đình tầng dưới dưới nhìn thấy một chân rơi xuống từ trên trời. Tình huống này gọi là:’ treo giò heo’ trong nhân gian.”

Hướng Bằng Phi phun một ngụm nước ra ngoài.

Lâm Đống Triết nếu nghe thấy câu nói đó của Hướng Bằng Phi ‘Mọi người từ nhỏ đã được Trang Tiểu Đình huấn luyện rồi’, nhất định cảm động đến rơi nước mắt. Cậu ấy sau khi trở về Quảng Đông, bạn bè cấp 3 từ chối cậu tham gia vào gặp mặt bạn bè. Mặc dù chỉ làm bạn học một năm, nhưng Lâm Đống Triết vẫn cảm thấy buồn bã không vui suốt mấy ngày.

Tống Oánh tạm thời thất nghiệp--- Quán ăn nghe nói con trai Tống Oánh từ Thượng Hải trở về đón Tết, đã tạm dừng nhận cá viên mà Tống Oánh làm. Nói rằng đợi sau khi Lâm Đống Triết trở lại Thượng Hải, Tống Oánh làm kiểm tra sức khỏe rồi mới nhận lại--- Mẹ con hai người chỉ đành ở nhà nhìn nhau.
Con trai về nhà đón Tết, Tống Oánh chăm chỉ nấu ăn. Cả nhà quay quần bên bàn cơm dùng bột nếp nặn bánh trôi.

- Tống Oánh lẩm bẩm: “Vũ Phong, trên báo đều đã đăng rồi. Cán bộ khoa học và kỷ thuật có thể làm việc thêm ở nông thôn và thị trấn. Đống Triết cũng đã tốt nghiệp đại học rồi...”

- Lâm Vũ Phong nghe tiếng đàn đã hiểu được ý tứ cao đẹp: “Anh thấy bây giờ em sống sống cùng hàng xóm láng giềng khá tốt, vẫn không thích nơi này như vậy à?”

- Tống Oánh nói: “Khí hậu không tốt lắm. Một năm mưa hết 9 tháng, mưa xuống đất đầy kiến nước. Mùa hè vừa nóng vừa oi bức. Mồ hôi đều không toát ra ngoài được, cơn giận chỉ có thể nén lại trong lòng.”

- Lâm Đống Triết nặn xong một viên bánh trôi để lên bàn: “Mẹ có thể không nén lại trong lòng mà. Mẹ có thể phát tiết ra với bố và con.”

- Lâm Vũ Phong dịu dàng an ủi: “Cố gắng mùa hè mua một cái máy lạnh.”

- Tống Oánh buồn bã, như thể đã mất đi một thứ gì đó quan trọng: “Lúc đó em và xưởng đã kí kết hai năm’ nghĩ việc không lương’. Mùa hè này đến hạn rồi, cần phải trở về xưởng một chuyến.”

- Lâm Đống Triết đã đi nhà vệ sinh. Lâm Vũ Phong do dự nói: “Em hãy nói chuyện tử tế với lãnh đạo, tặng một chút quà, xem có thể kéo dài thêm hai năm nữa không. Nếu trong xưởng muốn em nộp tiền giữ chức vị, thì em nộp đi.”

- Lâm Vũ Phong nói: “Lương ở ven biển cao. Sau khi Đống Triết tốt nghiệp nếu muốn ở lại Quảng Châu hoặc Thẩm Quyến làm việc, chúng ta sẽ ở lại Quảng Châu, sẽ là chỗ dựa cho nó.”

Tống Oánh nghĩ đến chuyện Hoàng Linh đã viết trong thư rằng hiệu quả sản xuất của nhà máy dệt bông càng ngày càng tệ. Cô biết rằng lo nghĩ của Lâm Vũ Phong có lý, nên không nói gì thếm.

Kỳ nghĩ đông kết thúc, sau khi bố mẹ hai nhà ghìn lần dặn dò, cả vạn lần nhắc nhở, đành phải để các con mang thuốc rể bản lam trở lại Thượng Hải.
Ám ảnh của viêm gan A vẫn còn bao trùm trên bầu trời Thượng Hải. Vì xe buýt quá đông đúc, là nơi dễ lây nhiễm virus. Trang Đồ Nam không còn đi đến Đại học Giao Thông Vận Tải nữa, chỉ đành thường xuyên gọi điện thoại cho Trang Tiểu Đình, hỏi thăm tình hình học tập và cuộc sống của cô ấy.

Tháng 3, để giải quyết vấn đề tham nhũng dưới chế độ giá hai mức. Nhà nước đã mở giá của hầu hết các mặt hàng như thịt lợn, rau củ, sản phẩm từ đậu, đường,... để thị trường điều tiết giá cả, khởi động quá trình cuộc cải cách giá.

Cuộc cải cách giá bắt đầu từ Thượng Hải. Giá bán lẻ hàng hóa ở Thượng Hải được điều chỉnh tăng đầu tiên. 280 loại sản phẩm bán lẻ lần lượt tăng giá, vật giá tăng nhanh.

- Trang Đồ Nam đầu tiên cảm nhận được sự thay đổi mà cuộc "cải cách giá" mang lại --- Phùng Ngạn Tổ người không thường ở kí túc xá, nhưng anh ta đặt biệt nhờ Vương Thượng Văn nhắc nhở một câu trong ký túc xá: ‘Nhân viên của viện thiết kế đang tích trữ gạo, mì, dầu ăn và các vật dụng sinh hoạt khác. Nghiên cứu sinh ăn ở căn tin, sống ở kí túc xá, ảnh hưởng có lẽ không lớn, nhưng nghe nói cuộc cải cách giá bắt đầu từ Thượng Hải, mọi người có thể gọi điện thoại thông báo người nhà một chút.”

Trang Đồ Nam và Dư Đào lúc nghe đến lời nhắc nhở này, ban đầu cảm thấy Phùng Ngạn Tổ chuyện bé xé ra to. Nhưng bọn họ rất vui vẻ nhận ra rằng tầm nhìn xa trông rộng của đàn anh--- Giá thịt lớn ở Thượng Hải đang tăng lên 50%, giá các các nhu yếu phẩm khác cũng tăng nhanh.

- Vương Thượng Văn liên tục cảm thán: “Nghe nói nhà máy diêm đã bán sạch hàng triệu hộp diêm tồn kho, một số cư dân còn tích trữ hàng trăm hộp diêm ở nhà.”

Trang Đồ Nam đi đến lớp điện thoại của trường, gọi một cuộc điện thoại đường dài đến cửa hàng nhỏ ở đầu ngõ.

- Hoàng Linh nhận điện thoại: “Giá cả ở Tô Châu cũng tăng rồi. Đống Triết sớm đã gọi điện thoại về, bảo Bằng Phi mua gạo mua mì cho nhà. Bằng Phi đã nói với chú Tiền rồi, mấy người trong đội xe của họ bàn bạc một chút, rồi đã cho một chiếc xe đi chợ nông thôn mua rất nhiều gạo, mì, và dầu.”

- Trong lòng Trang Đồ Nam thắc mắc Lâm Đống Triêt không ngờ có lương tâm như vậy: “Đống Triết gọi điện thoại về sao?”

- Hoàng Linh nói: “Đúng vậy. Đống Triết nói cậu ấy gọi cho ba mẹ cậu ấy trước, rồi gọi cho nhà chúng ta.”

- Hoàng Linh tiếp tục nói: “Lúc đầu, bố con còn nghĩ là mẹ nhiều chuyện. Mẹ nói dù sao phòng của Tiểu Đình tạm thời để trống, mua vài bao gạo để trữ, có thể từ từ ăn dần. Giờ thì mọi thứ tăng giá, giấy vệ sinh, đồ gia dụng trong nhà…., cái gì cũng tăng giá, ngay cả những loại vải khó bán của nhà máy cũng bị bán sạch. Len cũng tăng giá rồi, gần đây mẹ cũng không mua được len nữa, không còn cách nào nhận đơn hàng.”

- Hoàng Linh nhìn xung quanh, thấy trong cửa hàng nhỏ không có ai để ý đến cuộc trò chuyện của bà, bà hạ thấp giọng nói: “Bằng Phi có xe, tin tức cũng nhanh nhẹn. Nó chạy khắp mọi nơi, tích trữ được rất nhiều đồ dùng.”

Các thành phố lớn trên toàn quốc lần lượt mở cửa cho việc điều chỉnh giá hàng hóa. Lạm phát càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. các nơi đều xuất hiện xuất hiện tình trạng chen nhau đổi tiền mặt và mua sắm ồ ạt --- Người dân lần lượt đổ xô vào ngân hàng rút tiền, tích trữ hàng hóa. Hàng hóa trong các cửa hàng, chợ bị người dân tranh nhau mua hết, giá cả lại tăng cao.

Trong tình huống hoảng loạn’ Tiền không còn giá trị’, mọi người mua sắm ồ ạt, gạo, mì, dầu, len, bộ giặt, đồ gia dụng…. mọi cửa hàng đều có những hàng dài người xếp trước. Cứ mỗi khi cửa hàng mở cửa, người ta lại ào vào, tranh giành mọi thứ mà không có lý trí.

Sự tăng giá hàng hóa dẫn đến cảnh mua sắm ồ ạt và việc mua sắm ồ ạt lại tiếp tục dẫn đến giá hàng hóa tăng. Dưới một vòng xoáy tiêu cực, giá của hầu hết các mặt hàng trên thị trường tăng vọt và hoàn toàn mất kiểm soát.

Cơn sóng gió do giá cả leo thang cũng đã tràn vào trường học

Lương ở các trường học và viện nghiên cứu rất thấp, một số giáo sư lớn tuổi buộc phải ra phố bán trứng trà và các món ăn vặt để phụ thêm thu nhập. Giáo viên hướng dẫn của Trang Đồ Nam, giáo sư Chu Thường Nghĩa sau khi nhận ra tình hình, vội vàng gửi trợ cấp cho các nghiên cứu sinh dưới quyền ‘đi mua một ít đồ gia dụng sinh hoạt hàng ngày cho mình đi’

Mùa xuân cuối cùng cũng đến, gió không còn lạnh giá nữa, không khí trở nên ấm áp và ẩm ướt.

Làn sóng kinh tế đã thổi vào khuôn viên trường học. Kinh tế đã thay đổi thơ cơ và văn học trở thành điểm chú ý mới nhất của các bạn sinh viên. Hội sinh viên thỉnh thoảng thông qua các mối quan hệ để nhập một số đặc sản địa phương và bán trong khuôn viên trường, mô hình kinh tế buôn bán nhỏ đã bắt đầu nảy nở và phát triển trong trường học.

Mặc dù Hoàng Linh đã nhiều lần tuyên bố tình hình tài chính gia đình không có gì lo ngại. Trang Tiểu Đình vẫn muốn làm thêm để kiếm chút tiền. Cô đã bàn bạc Lâm Đống Triết, Lâm Đống Triết đi đến phố hàng hóa đường Hoa Đình quan sát cả ngày trời. Từ đó về sau, mỗi cuối tuần, người lang thang ngoài đường Lâm Đống Triết cùng Trang Tiểu Đình đi đến được Hoa Đình bán hàng.

Trên đường Hoa Đình có rất nhiều sản phẩm gia dùng hàng ngày hoặc các cửa hàng nhỏ bán quần áo xuất khẩu. Dưới làn sóng tích trữ hàng hóa, các mặt hàng như hộp diêm, xà phòng giặt, áo thun, áo sơ mi cũ... đều khan hiếm, cung không đủ cầu. Nhiều người đi qua thấy có người xếp hàng hay tranh nhau mua thì tự động gia nhập vào và cũng tham gia mua sắm.

Hàng bán rất nhiều, lượng tiêu thụ túi nhựa trong cửa hàng rất lớn.

- Lâm Đống Triết bán túi nhựa, cậu ấy đã lấy về một số lượng lớn túi nhựa ở chợ bán sỉ ở đền Thành Hoàng, đựng trong một túi lớn vác lên vai, đến từng cửa hàng hỏi: “Ông chủ, buôn bán tốt chứ? Muốn lấy túi không? Mua từ 50 cái trở lên."

Việc kinh khoanh của các cửa hàng rất tốt. Hầu hết các chủ cửa hàng không muốn tốn thời gian và công sức đi chợ sỉ ở đền Thần Hoàng để mua túi nhựa nữa. Khi thấy Lâm Đống Triết và Trang Tiểu Đình nhà cửa hàng để bán, họ sẵn sàng trả thêm tiền để mua trực tiếp từ tay họ.

Trang Tiểu Đình tính tình nhút nhát, nhưng cô ấy từ khi còn nhỏ đã cùng Lâm Đống Triết hợp tác qua, cùng bán vỏ kem đánh răng, vở bài tập và các vật dụng cũ khác, đi đến quầy cho thuê sách và mặc cả với chủ quầy, sớm đã được huấn luyện trở thành công nhân lành nghề rồi. Cô gần như không có chút rào cản tâm lý nào khi đi theo Lâm Đống Triết cùng nhau bán hàng.

Ban đầu cho rằng chỉ có thể kiếm ít tiền lẻ để tiêu vặt. Nhưng vào buổi sáng, họ đã bán hết hai bao túi nhựa lớn, đến trưa lại vội vàng đi chợ thành hoàng để mua thêm vài bó túi nhựa, đến trưa vội vàng đi đến chợ sỉ ở đền Thành Hoàng lấy thêm vài bao lớn túi nhựa nữa, chiều lại đi dọc các cửa hàng ở một con phố khác để tiếp tục bán.

Một ngày chủ nhật trôi qua. Hai người đều ngạc nhiên, lợi nhuận trong ngày hôm đó lên tới hơn hai trăm tệ.
- Hai người ngơ ngác nhìn nhau. Lâm Đống Triết đề nghị: “Trưa nay chỉ ăn một bánh nướng thôi, đầu đường có một quán KFC. Chúng ta đi ăn KFC, được không? Hei, Bà cụ kia đang bán hoa ngọc lan, sao sớm vậy đã có hoa ngọc rồi nhỉ?”

Bên đường có một bà cụ đang bán những đóa hoa nhài hoặc hoa ngọc lan đã được xâu lại bằng dây thép và chỉ mảnh. Lâm Đống Triết chọn ra một chiếc mặt dây chuyền và một chuỗi vòng tay từ trong giỏ. Bà lão mỉm cười nhẹ nhàng, treo hoa nhài vào khe cúc áo của Trang Tiểu Đình, rồi giúp cô đeo vòng tay.

- Hoa nhài mùi thơm thoang thoảng. Bà lão cười hiền lành: “Cô gái đeo hoa vào trông dễ thương hơn.”

Cảnh tượng này rõ ràng là điều thường thấy hồi nhỏ--- mỗi khi đến mùa xuân và mùa hè, Hoàng Linh và Tống Oánh đều thích mua hoa nhài để cài vào nút áo của Trang Tiểu Đình. Nhưng không biết vì sao, cả hai đều đỏ mặt.

- Lâm Đống Triết lập tức né tránh và nói chuyện sang chuyện khác: ”Chúng ta đi ăn trước đi, ăn xong rồi mua cho lão đại một cái hamburger, đưa đến kí túc xá của lão đại. Tuần sau chúng ta có nên gọi lão đại cùng đi bán không nhỉ?”

- Trang Tiểu Đình suy nghĩ một lát: “Chủ nhật tuần sau chúng ta phải đi Đại Học Phúc Đán. Tuần sau nữa chúng ta hãy đi tìm anh ấy.”

Đang bước vào tháng 4, hoa thơm ngát muôn nơi. Một tin tức đã khiến Trang Đồ Nam tinh thần phấn chấn. Các trường đại học ở Bắc Kinh, Thượng Hải đã bắt đầu thực hiện phương thức phân bổ "gặp mặt cung cầu, chọn lựa hai chiều".

Giữa tháng 4. Nhiều đơn vị tuyển dụng đã dựng gian hàng tại hội trường Đại học Đồng Tế, tiếp xúc trực tiếp với sinh viên tốt nghiệp. Theo cách trực tiếp nhất, phương thức hiệu quả cao nhất để các bạn sinh viên hiểu nhu cầu tuyển dụng của các đơn vị và doanh nghiệp.

Người tụ tập rất đông, không chỉ có sinh viên tốt nghiệp mà tất cả các bạn sinh viên quan tâm đều đến hội trường, tìm hiểu yêu cầu của các công ty và trực tiếp giao tiếp với các nhân viên tuyển dụng.

Trang Đồ Nam cũng không ngoại lệ, ở trong hội trường cả một ngày dài.

Trang Đồ Nam sau khi tham quan xong hội tuyển dụng tại Đại học Đồng Tế vẫn cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, nghe nói hội tuyển dụng trường đại học Phúc Đán cũng sắp diễn ra. Hai trường Đại học Đồng Tế, Đại học Phúc Đán cách nhau không xa. Đại học Phúc Đán chuyên về ngành khoa học xã hội, Trang Tiểu Đình học khối văn. Trang Đồ Nam đã đi tìm hiểu qua thời gian, địa điểm hội tuyển sinh của Đại học Phúc Đán, quyết định đi Đại học Phúc Đán giúp em gái xem tình hình tuyển dụng của khối xã hội.

Hội chợ tuyển dụng của Đại học Phúc Đán được tổ chức tại trung tâm hoạt động sinh viên. Trong dòng người, Trang Đồ Nam bắt ngờ gặp được Vương Thượng Văn.

- Vương Thượng Văn liên tục cảm thán: “Lúc tôi thi đại học, các ngành như văn học, lịch sử, triết học là những ngành có điểm cao nhất, được ưa chuộng nhất. Tôi vừa mới đi lòng vòng cả buổi mà không thấy mấy đơn vị tuyển dụng cần những ngành này, hầu hết đều yêu cầu các ngành như kinh tế, quản lý, tài chính.

- Vương Thượng Văn cảm thán tiếp: “Xã hội phát triển thật nhanh, chỉ mới vài năm mà thôi, thời thế thay đổi, mọi thứ đều thay đổi từng ngày.”

- Trang Đồ Nam nói: “Ngành báo chí, ngành truyền thông cũng rất được ưa chuộng.”

- Vương Thượng Văn nhìn Trang Đồ Nam vẫn đang ghi lại yêu cầu cụ thể của từng đơn vị vào trong sổ tay: “Những ngành này và kiến trúc chả liên quan gì đến nhau, nhìn xem là được rồi, không cần ghi lại đâu. À À, nhớ rồi, em gái cậu là sinh viên khối xã hội.”

- Trang Đồ Nam nói: “Đúng vậy, con bé học quản lý, trường Đại học Giao Thông Vận Tải cách Đại học Phúc Đán quá xa. Em đã đến rồi, cũng thuận tiện ghi lại, trở về đưa con bé xem.”

- Một sinh viên ở bên cạnh vô tình nghe thấy vài lời lẽ rời rạc, nói chen vào: “Trường Đại học Giao Thông Vận Tải Thượng Hải cũng có hội tuyển dụng. Những đơn vị này lần lượt đến các trường đại học, thu nhận hồ sơ xin việc khắp nơi, và cuối cùng sẽ chọn lựa ứng viên xuất sắc.”

- Trang Đồ Nam trả lời thông minh, khéo léo: “Trường Đại học Phúc Đán là là trường đại học hàng đầu của vùng Giang Nam, có cơ hội xem tuyển dụng của trường Đại học Phúc Đán thì chẳng có gì sai cả.”

- Vương Thượng Văn nói: “Hàng xóm, trường Đại học Đồng Tế.”

- Bạn học sinh ôm quyền cười tươi: “Anh em hàng xóm, thật vui được gặp.”

- Vương Thượng Văn từ từ nhìn qua từng chiếc bàn, sau khi đi một vòng, anh nhẹ nhàng thở một hơi dài: “Có rất nhiều doanh nghiệp ở địa phương.”

- Trang Đồ Nam một lúc còn chưa hiểu, ngơ ngác hỏi: “Hả:
- Vương Thượng Văn giải thích: “Tôi là sinh viên khóa 85. Lúc tôi tốt nghiệp, Bộ Giáo Dục có quy định rõ ràng, sinh viên đại học chỉ có thể được phân công đến các cơ quan nhà nước và doanh nghiệp nhà nước, không thể đến các doanh nghiệp ở thị trấn và nông thôn.”

- Trang Đồ Nam” ồ” một tiếng: “Em không rõ lúc tốt nghiệp có còn quy định này nữa không, nhưng đa số bạn trong lớp em đều được phân vào các đơn vị nhà nước, trường học, viện nghiên cứu, các viện kiến trúc, thật sự không ai vào doanh nghiệp ở khu vực nông thôn."

- Vương Thượng Văn hứng thú hỏi: “Tôi thấy cậu vừa đi vừa ghi chép, cậu ghi những gì vậy?”

- Trang Đồ Nam ngại ngùng cười: “Em chỉ là thay em gái ghi lại thôi, vì thế ghi lại các đơn vị và vị trí tuyển dụng cho nữ sinh. Em phát viện các đơn vị tuyển dụng có xu hướng muốn tuyển nam sinh nhiều hơn, cần nữ không nhiều.”

- Vương Thượng Văn nói: “Đúng vậy, không chỉ là kiến trúc đâu. Tôi thấy rất nhiều ngành đều có xu hướng tuyển nam sinh thôi.”

- Vương Thượng Văn nói tiếp: “Góc kia hình như là bàn của trường Đại học Sư phạm Hoa Đông. Cậu có muốn đi xem tình hình tuyển dụng cho nữ sinh trường Sư phạm không? Tôi đi xem tình hình tuyển dụng ngành toán học, vậy lý, chúng ta gặp nhau sau rồi cùng về trường nhé?”

- Trang Đồ Nam nói: “Được”

Có người không cẩn thẩn đụng vào vai của Trang Đồ Nam. Trang Đồ Nam bị đụng trúng làm anh xoay nữa người. Đối phương liền lên tiếng xin lỗi. Trang Đồ Nam vội vã lắc tay, thể hiện không sao đâu.

Một chiếc áo len màu trắng sữa với các hạt ngọc trai bất ngờ lọt vào tầm mắt của Trang Đồ Nam. Trang Đồ Nam vừa nói: “Không có gì”, vừa nghĩ: “ Trang Tiểu Đình cũng có một cái áo lên như vậy.”

Kiểu dáng các hạt ngọc trai đặc biệt—Hoàng Linh đã phải ngồi nghiên cứu các tạp chí thời trang rất lâu mới đan ra được chiếc này. Trang Đồ Nam vô thức lại nhìn thêm một lần nữa, nhận thấy bóng dáng cô gái mặc chiếc áo len này rất giống Trang Tiểu Đình.

Cô gái ấy đang nắm tay một chàng trai, bóng lưng của chàng trai đi cùng rất giống Lâm Đống Triết.
Trang Đồ Nam cố gắng mở to mắt nhìn, cảm thấy bóng dáng cặp đôi tay trong tay này rất giống Trang Tiểu Đình và Lâm Đống Triết.

Trang Đồ Nam cảm thấy rằng mình nhất định nhìn nhầm rồi, cậu lại cố gắng nhìn lần nữa, thấy cặp đôi này vẫn rất giống Trang Tiểu Đình và Lâm Đống Triết.

Trung tâm hoạt động sinh viên người đông nườm nượp, đa số các bạn sinh viên đều chen chúc vào trong. Trương Đồ Nam mất rất nhiều công sức mới có thể chen ra từ đám đông. Lâm Đống Triết và Trang Tiểu Đình ngoan ngoãn đằng sau cậu--- Hai người buông tay ra, không dám nắm tay nữa.

Không dễ gì đến được khu đất trống bên ngoài trung tâm hoạt động sinh viên. Trương Đồ Nam quay đầu lại nhìn hai người này, ngàn vạn lời nói dâng lên cổ họng, nhưng lại ngập ngừng không biết phải nói gì.
Trương Đồ Nam quay lại, tức giận bước nhanh vài bước, đột ngột quay lại, chỉ tay vào Lâm Đống Triết với khí thế hừng hực.

Lâm Đống Triết đang đi phía sau Trương Đồ Nam. Trương Đồ Nam đột nhiên dừng lại và xoay người, cậu thiếu một nữa thôi là chạm vào ngực của Trương Đồ Nam.

- Trương Đồ Nam hét lớn một tiếng như sấm sét: “Em sao lại nhấm trúng cái tên tiểu tử này? Cậu ta từ nhỏ đã lấy sâu dọa em, còn ...còn giật trứng ốp la của em.”

Tiếng loa từ trung tâm hoạt động sinh viên bỗng vang lên: “Các bạn sinh viên, đừng chen lấn, đừng chen lấn, từng người từng người lên một lượt.”

Lâm Đống Triết muốn cười, nhưng không dám lỗ mãng. Cậu theo bản năng biết rằng Trang Tiểu Đình có thể giải quyết được vấn đề với anh trai của cô ấy, nên vô thức lùi lại sau hai bước, thu người lại phía sau Trang Tiểu Đình.

- Trang Tiểu Đình vừa ngại vừa lúng túng: “Anh, mọi người xung quanh nhiều như vậy, anh đừng có lớn tiếng như thế.”

Trong tiệm ăn nhỏ trên trường Tùng Hoa Giang, ba bát súp nóng hổi vừa được bưng lên bàn, nhưng ba người đều chẳng ai có tâm trạng ăn uống.

- Trương Đồ Nam từ từ bình tĩnh lại: “Anh gần đây không có đi đến trường Đại học Giao Thông, hai đứa gần đây mới bắt đầu à?”

Lâm Đống Triết hoảng sợ lắc đầu

Trang Tiểu Đình cũng nhẹ nhàng lắc đầu.

- Trang Đồ Nam lấy làm kinh ngạc: “Vậy ít nhất là trước Tết rồi, vậy là lúc nào? Hai đứa ai theo đuổi ai?”

- Trang Đồ Nam vừa mới hỏi xong, nghĩ đến lúc trung thu, quốc khánh cậu còn đi thăm hai đứa, lại nghĩ đến việc hai đứa cứ giả vờ trước mặt anh ta, giả vờ, giả vờ, ngay lập tức hối hận vì đã không nên hỏi: “Đừng nói cho anh nghe”.

- Trang Đồ Nam đổi chủ đề: “Ba mẹ, chú Lâm, dì Tống đều không biết đúng không?”

Trang Tiểu Đình, Lâm Đống Triết cùng nhau gật đầu như gà mổ thóc.

- Trang Đồ Nam nói: “Trường học nghiêm cắm sinh viên yêu nhau…”

Trang Đồ Nam còn chưa nói hết, btự mình đã nhận ra rằng mọi thứ giờ không như trước nữa. Trong lòng cậu nổi lên một cảm giác kỳ quái, thời thế thay đổi, mọi thứ đều thay đổi từng ngày.

- Trang Tiểu Đình rụt rè nói: “Bọn em lúc ở trường Đại học Giao Thông Vận Tải không… ở cùng nhau, không dám để thầy cô bạn bè biết. Anh à, trước mắt anh cũng đừng nói với bố mẹ, được không?”

- Trang Đồ Nam cảm thấy bối rối: “Lần trước anh ngủ ở kí túc xá của cậu ấy, trên đầu giường có để một cuốn . Tiểu Đình, em thì thích đọc tác phẩm nổi tiếng, đọc thơ ca. Hai đứa ở bên nhau sẽ có thể nói được gì, làm gì cơ chứ?”

- Trang Tiểu Đình nói: “Anh, em cũng rất nông cạn mà.”

- Lâm Đống Triết nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Bọn em đi dạo, xem phim, tham quan đền Thành Hoàng, bán túi nhựa. Bọn em nông cạn đến mức ở bên nhau.”

- Trang Đồ Nam trợn trừng mắt: “Trang Tiểu Đình, em nhìn trúng cậu ta ở điểm nào vậy?”

- Trang Tiểu Đình nhẹ nhàng nhưng kiên quyết trả lời: “Từ nhỏ đến lớn, em luôn sợ mình không đủ tốt, cả nhà sẽ không thích em nữa. Nhưng ở cùng cậu ấy, em chưa bao giờ nghĩ như vậy, em luôn rất vui vẻ.”

Lâm Đống Triết với ánh mắt đáng thương nhìn Trang Đồ Nam. Ánh mắt của cậu ấy giống hệt như lúc còn nhỏ khi cầu xin Trang Đồ Nam chép bài giúp mình.

- Trang Đồ Nam thở dài một tiếng: “Anh sẽ thương xuyên đi đến trường Đại học Giao thông vận tải đấy.”

- Trang Đồ Nam nhìn Lâm Đống Triết người đang có vẻ nghiêm túc, gắp một đũa miến, thầm nghĩ trong lòng: “Tôi sẽ thương xuyên đi đến trường Đại học Giao thông vận tải đấy. Lâm Đống Triết, tên tiểu tử nhà cậu, đợi đấy cho tôi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com